Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi

Chương 347






Hoàng cung, tẩm điện của hoàng đế.
Bình tĩnh lại, mọi người thấy Kiều Sở vẫn quỳ trên đất, trong lòng đều hiểu được thái độ của hoàng đế đối với Duệ vương phủ là thế nào.
Tất cả hướng hoàng đế hành lễ.
“Phụ hoàng cao minh, nhi thần nhận thua”
Thượng Quan Kinh Hồng cũng theo một tiếng bình thân của hoàng đế mà hạ xuống một nước cờ, xong lập tức đứng lên nâng Kiều Sở dậy.
Kiều Sở vốn muốn tự mình đứng vững, nhưng hai chân cứ không ngừng run rẩy, bụng lại đau đớn, nên không thể không dựa vào người Thượng Quan Kinh Hồng.
Hoàng đế từ chối cho ý kiến, chỉ nhìn thoáng qua hai người, Thượng Quan Kinh Hồng liền thuận thế nói: “Nhi thần không phiền phụ hoàng cùng Lục ca Thất ca và Thập đệ tán gẫu, xin phép cáo lui trước”
Hoàng đế chớp mắt một cái, lại nói: “Cũng đã trễ rồi, Kiều Sở thân mình không tiện di chuyển, chi bằng hai người các ngươi hôm nay ở lại đây đi, sáng mai sẽ xuất cung đến chỗ lão Cửu”
Kiều Sở càng cảm thấy tinh thần bất an, nhưng cũng biết không thể cự tuyệt, Thượng Quan Kinh Hồng đồng ý, hoàng đế liền bảo Mạc Tồn Phong đưa bọn họ đến phòng trống trong thiên điện nghỉ ngơi, nhưng Thượng Quan Kinh Hồng lại từ chối, nói không cần phiền toái như vậy, để bọn họ đến nghỉ tạm ở điện Thường phi là được rồi.
Hoàng đế cười mỉa mai, cũng không có ý phản đối.
Thất Vương phi đột nhiên nhỏ giọng kêu lên: “A, chuỗi hạt trầm hương của ta đâu mất rồi?”
Thập Vương phi cười nói: “Tỷ tỷ, ai bảo tỷ lúc nào cũng gảy nó làm chi, tỷ xem, không phải đã rơi ở chỗ Kiều tỷ tỷ bên kia sao?”
“À, Kiều muội muội, có thể phiền tỷ nhặt giúp ta được không?”
Thất Vương phi giật mình, nhìn như là thực tùy ý nói.
Kiều Sở ngẩn ra, cúi đầu nhìn chuỗi hạt nằm sát giày thêu của nàng.
Đôi mắt Thượng Quan Kinh Hồng vẫn bình tĩnh lúc này đã tối sầm đi.

Hắn đang muốn kéo nàng đi, mà sau lưng hoàng đế lại chậm rãi lên tiếng: “Kiều phi, thứ kia không phải ở chỗ ngươi đó ư?”
Kiều Sở tâm cười, chỉ nghĩ, bát điểm đương kịch trường, nàng nếu ngay cái việc phải mạo hiểm tính mạng của đứa trẻ mà quỳ lâu cùng phẫn nộ đều có thể nhẫn nhịn, thì lúc này ủy khuất thêm một chút cũng có là gì.

Thân mình nàng giật giật đau nhức, mà Thượng Quan Kinh Hồng phản ứng nhanh hơn nàng, cúi người muốn nhặt.
Bên tai nghe được vài tên hoàng tử lén cười cợt, Kiều Sở giả bộ kêu nhỏ một tiếng, Thượng Quan Kinh Hồng cả kinh lập tức đình chỉ động tác ngẩng đầu nhìn nàng, khi hắn vừa ngẩng đầu, nàng cũng ngay tức khắc xoay người duỗi tay nhặt chuỗi hạt kia lên, bước đến chỗ Thất Vương phi.
Chúng hoàng tử đều ngừng cười, hơi giật mình nhìn nàng, nàng đem chuỗi hạt trả lại: “Của tỷ tỷ đây”
Thất Vương phi nhướng mày, cầm lấy chuỗi hạt, đột nhiên dùng lực kéo mạnh, Kiều Sở vẫn chỉ cười khẽ, thản nhiên nhìn chuỗi hạt đứt đoạn, hạt châu rơi xuống đất văng tứ phía.

Thất Vương phi biến sắc, chất vấn: “Kiều muội muội, thứ này chính là lễ vật mẫu phi gia nhà ta ban cho lúc chúng ta thành thân, sao ngươi có thể làm đứt nó như thế”
Kiều Sở không cãi lại, chỉ nhận lỗi, nàng biết Thất Vương phi diễn xuất mặc dù kém, nhưng quan trọng là hợp đế tâm.

Hoàng đế chỉ thờ ơ lạnh nhạt, khóe miệng cầm ý cười.
“Ôi, Kiều tỷ tỷ, còn không mau giúp Thất tẩu nhặt lên đi, Thất tẩu đang mang thai, không tiện di chuyển nhiều a….” Thanh âm mềm mại yêu kiều này là của Thập Vương phi, cả Lục Vương phi cũng nhíu mày nhẹ giọng góp một câu.
Vậy còn nàng thì không chắc? Kiều Sở cười lắc đầu, đang muốn đi nhặt, đột nhiên cả người bị chế trụ, không thể nhúc nhích động đậy.

Thượng Quan Kinh Hồng không biết từ lúc nào đã đi tới, điểm huyệt đạo của nàng………
Hắn im lặng cúi người xuống.
Mắt mũi đau xót, Kiều Sở chỉ biết nhắm mắt lại.
………..
Cho đến tận khi ra khỏi tẩm điện mà tiếng cười của đám người kia vẫn còn rõ ràng truyền đến.
Kiều Sở được nam nhân bên cạnh dìu đi, vừa đi vừa hạ giọng nói.
“Để ta nhặt là được rồi, việc này ngày mai nhất định sẽ truyền ra ngoài, sao chàng ngốc như vậy?”
Không ngại đón nhận vẻ mặt rét lạnh của Thượng Quan Kinh Hồng.
“Vừa rồi vì sao nàng không chịu làm theo ý ta?”
Rời khỏi nơi đó nên sự tức giận của hắn cũng bộc phát ra ngoài.
Nàng biết vì sao hắn giận, nhưng không nghĩ tới hắn sẽ giận đến mức này.
“Ta biết là chàng muốn bảo vệ ta, nhưng ta không tin chàng không cảm nhận được, phụ hoàng chàng không thích ta, thậm chí còn nhiều hơn cả trước kia.

Vốn luận về chuyện có hài tử, nếu đó không phải con của những hoàng tử có năng lực tranh đoạt như các chàng thì hoàng đế vốn chẳng hề bận tâm.

Nhưng hôm nay ông ấy lại tuyên Thất Vương phi đến, thực chất là muốn nói cho ta biết, cho dù ta có mang hài tử của chàng đi nữa thì ông ấy cũng không luyến tiếc, hài tử của ta còn chẳng bằng hài tử của Thất Vương phi, không phải mỗi lần cầu xin đều có thể đem ra dùng giống như lần ở Kim Loan điện.


Sinh tử tiền đồ của chàng đều nằm trong tay người đó, nếu ta giả vờ ngất xỉu thì sẽ làm khó cho chàng sau này.

Ta chịu phạt thì ít nhất có thể khiến cho lòng phụ hoàng chàng thoải mái hơn một chút…”
“Nguyên tắc trò chơi của hoàng gia chàng nên là người hiểu rõ hơn ai hết”
Hai người đứng ở bên đường, khuất trong bóng đêm, tứ phía đình thai lầu các, xa xa chập chờn ánh lửa đèn cung đình.

Nàng nhìn hắn, cầm lấy tay hắn, hạ giọng nói cho hắn nghe những lời trong lòng.
Thượng Quan Kinh Hồng lúc nghe nàng nói câu “Ta không tin chàng không cảm nhận được” chỉ đảo mắt một cái, sau đó không phản ứng thêm, mạnh mẽ hất tay nàng ra, ngồi xổm xuống, lạnh lùng nói: “Câm miệng, lên đi”
Kiều Sở cười khổ, không nói nữa, ngoan ngoãn trèo lên lưng hắn.
Hai người đi trên đường đều không ai mở miệng, Kiều Sở thì một ngày bị bỏ đói, khó chịu đưa tay phủ bụng, nghe Thượng Quan Kinh Hồng hừ nhẹ một tiếng, nàng đoán chắc là do tay nàng cấn sau lưng hắn……
Hắn đối với nàng có nguyên tắc, còn nàng đối với hắn có đau lòng, cho nên nhất thời đều không ai chịu thỏa hiệp cả.
Trong điện bụi bặm, cần phải vệ sinh một chút mới có thể ngủ lại, nếu chỉ có một mình Thượng Quan Kinh Hồng thì khác, hắn sẽ tùy tiện tìm chỗ nào đó để ngủ là được.

Trong lãnh cung lại không có nô phó để sai sử, cũng không có dụng cụ, Thượng Quan Kinh Hồng sau khi cõng Kiều Sở vào bên trong, liền ra ngoài gọi nội thị.
Kiều Sở ngồi trong điện, thình lình nghe bên ngoài có tiếng người kinh sợ truyền đến, nàng cả kinh, vội đi ra, mới thấy có sáu bảy nội thị đang quỳ trước mặt Thượng Quan Kinh Hồng, sắc mặt ai nấy đều trắng bệch, nơm nớp lo sợ nhìn hắn, trong đó có một người bộ dáng thống khổ ôm lấy tay phải chính mình, cả người đều co rúm run rẩy không thôi, nhìn kỹ thì thấy…bàn tay kia đúng là đã gảy.
Nhất định là do Thượng Quan Kinh Hồng làm.
“Kinh Hồng, dừng tay!”
Nàng bước tới, phẫn nộ nói: “Chàng điên rồi sao? Sao có thể trút giận lên bọn họ!”
Nghe nàng nói, Thượng Quan Kinh Hồng hơi ngưng lại, chậm rãi liếc nhìn nàng một cái, tùy theo đó tự giễu cười, miệng hắn tuy vẫn nhẹ nhàng cười, nhưng ánh mắt vẫn tàn ngoan thị huyết: “Thế nào, vài vị công công hiện nay không một ai rảnh rỗi cả sao? Vậy chuyện ăn uống, quét dọn này nên bảo ai đến làm?”
“Vâng vâng…Chúng nô tài lập tức đi làm ngay”
“Lưu lại hai người, còn những người khác nên phân phó như thế nào thì phân phó đi”
Mấy gã nội thị dập đầu như giã tỏi, bò dậy, lại có hai người đi dìu gã nội thị bị gãy tay, đang chuẩn bị đi thì bị Thượng Quan Kinh Hồng quát lại.
Cả đám kinh sợ, chung quy cũng hậm hực tự thương lượng với nhau, sau đó ba người đi, hai người khác ở lại, đứng co rúm ở một bên không dám hó hé lấy một tiếng.

Kiều Sở lúc ấy mới hiểu được dụng ý của Thượng Quan Kinh Hồng, nàng cảm thấy áy náy, lại không biết nên mở miệng thế nào.

Hắn vốn cũng là một nam nhân kiêu ngạo, nhưng lại không thể so được với Thượng Quan Kinh Thông, hắn từ nhỏ đã khốn khổ, cũng không có chỗ dựa, hôm nay vừa thất thế liền bị người khinh khi.
Hắn thậm chí không thể không dùng đến cái biện pháp như vậy để cam đoan là những gã nội thị này sẽ làm việc.

Nếu không, cho dù có dọa nạt, cũng chưa chắc bọn họ nhận lệnh đi rồi sẽ quay lại.
Thượng Quan Kinh Hồng thấy bộ dáng nàng như dục nói lại thôi, cười nhẹ: “Nói a, sao lại không nói? Nàng không phải có chuyện muốn nói với ta sao? Là muốn trách ta tàn nhẫn hay là cái gì khác, Kiều Sở!”
“Hay là nàng căn bản không tin ta có thể bảo hộ được nàng? Ta bất quá chỉ là một kẻ bất lực bị cả nô tài khinh khi” Hắn bỗng dừng lại không nói nữa, đuôi mắt hiện lên vẻ cười lạnh cùng trào phúng.
Lòng Kiều Sở đau như bị kim chích, cùng lúc đó nghe được bên ngoài vang lên tiếng bước chân, nàng ngẩn ra, quay đầu lại thì thấy có một đám người đang chậm rãi tiến vào.
Nổi bật nhất trong đó có hai người, một người là đại mỹ nhân, bích y hoa phục, trâm ngọc cài đầu, còn một người khác lông mày như kiếm, bạch y phiên phiên _ chính là Trang phi và Thượng Quan Kinh Thông……..
“Bát tẩu tẩu”
Còn có giọng con nít__
Kiều Sở giật mình sực tỉnh, theo hướng giọng nói cúi đầu nhìn, chỉ thấy Tiểu Cửu đang được mẫu thân dắt một tay, đảo tròn con ngươi trong mắt, vẻ mặt sung sướng nhìn nàng, nó tuy muốn bổ nhào về phía nàng, nhưng tựa hồ vì sợ Thượng Quan Kinh Hồng, cho nên chỉ dám nhăn mày, thật quy củ đứng tại chỗ.
Trang phi cũng hơi nhíu mi, trong mắt như hàm chứa thâm sự.
“Còn không mau đưa đồ cho Bát ca, Bát tẩu của bổn vương”
Thượng Quan Kinh Thông mắng khẽ một tiếng, mấy tỳ nữ sau lưng hắn vội vàng bước lên, một người trong đó cầm trên tay giỏ thức ăn dâng cho Thượng Quan Kinh Hồng, còn lại mấy người khác tiếp nhận ánh mắt sai bảo của Thượng Quan Kinh Thông, cầm theo cái thùng gỗ cây chổi đi vào bên trong điện.
“Đứng lại”
Thượng Quan Kinh Hồng thản nhiên ngăn bọn họ lại, sau đó hơi cúi người: “Mời nương nương và Cửu đệ trở về, nơi này bụi bặm chỉ sợ sẽ làm lấm bẩn quần áo của hai vị, Cửu để ngày mai đã là đại hôn, đêm nay vẫn là nên trở về nghỉ ngơi sớm mới tốt”
Trang phi ánh mắt lợi hại, đang muốn nói gì đó, mà Thượng Quan Kinh Thông đã cười một tiếng ngăn nàng: “Mẫu phi, chúng ta về thôi”
“Bát ca, Bát tẩu, ngày mai gặp” Hắn cười nói, ánh mắt xẹt qua Thượng Quan Kinh Hồng, cuối cùng dừng lại trên người nàng.
Đôi mắt sâu thẳm bình tĩnh tựa như đáy đại dương không một chút gợn sóng.
Dường như hắn của ngày hôm nay đã trưởng thành, cùng với hắn của ngày đầu mới gặp đã sớm không phải cùng một người.
Nhưng như vậy cũng tốt.
“Cảm ơn”
Lòng Kiều Sở trăm mối tơ vò, thật không ngờ sẽ gặp lại nhau ở đây.
Kỳ thật cũng không có gì lạ, ngày mai đã là đại hôn của hắn, đêm nay hắn đến thăm mẫu phi âu cũng là lẽ thường tình.
Hẳn là trước đó còn dùng bữa cùng đám người Thất hoàng tử kia nữa.
Nhất định là thông qua đám người kia mà biết được tin tức, hắn tới đây cũng không biết là chủ ý của hắn hay là của Trang phi.

Nàng không biết, không biết gì về người nam nhân ngày mai đã thành người có gia thất này, cũng là một nam nhân rất quan trọng đối với nàng.
Nàng chỉ nhớ ngày đó, trong căn phòng ngập tràn ánh nến, bầu trời bên ngoài đầy sao, hắn vừa từ bên ngoài trở về, nhìn thấy nàng trong vòng tay của Thượng Quan Kinh Hồng……
Khi Thượng Quan Kinh Hồng đi rồi, hắn vẫn đứng ở cửa, giọng cười thật nhẹ, hỏi nàng một câu: “Kiều Sở, thật sự là ta không được sao?”
Nàng trầm mặc, cũng cười với hắn, im lặng quay lưng trở về phòng.
………..
Đoạn thời gian đó khi nàng ở cùng Thượng Quan Kinh Hồng, vẫn có những lúc nàng nghĩ đến hắn.
Vĩnh viễn trở thành những đoạn hồi ức quý giá.
Lúc này, trong lòng vẫn tràn đầy cảm kích.
Thượng Quan Kinh Hồng ở bên cạnh tuy vẫn mỉm cười, nhưng ý cười không chạm đến đáy mắt.
“Bát tẩu không cần khách khí”
Thượng Quan Kinh Thông nhẹ giọng đáp, sau đó dìu Trang phi trở về.
Đám tỳ nữ run rẩy theo sát ở phía sau cùng Tiểu Cửu đang lưu luyến không muốn dời đi.
Nàng vẫy tay chào, Tiểu Cửu ngưng mắt nhìn nàng một lát, mới nhu thuận đi theo mẫu thân.
Ai đó đột nhiên nhét vào tay nàng vật gì đó, thanh âm vắng vẻ bên tai: “Nàng ăn trước đi”
Nam nhân bước vào bên trong điện __Kiều Sở cúi đầu nhìn giỏ thức ăn trong tay, lòng lại đau tê dại, nàng vốn còn tưởng hắn cũng sẽ đem thứ này trả lại, không nghĩ đến hắn vẫn giữ.
“Chúng ta cùng nhau ăn đi”
Nàng gọi hắn một tiếng, nghĩ muốn thuận thế nói cho hắn nghe chút suy nghĩ trong lòng, nhưng Thượng Quan Kinh Hồng đột nhiên quay người, nặng nề cười: “Ăn? Ăn mấy thứ này? Kiều Sở, nàng thì hiểu cái gì? Nàng chẳng hiểu gì cả!”
Kiều Sở ngẩn người, mà lúc này lại có một giọng lo lắng theo ngoài cửa truyền vào: “Bát gia, mời Bát gia theo chúng ta một chuyến, mới vừa rồi Hạ đại nhân có đến cầu kiến, hoàng thượng sau khi cùng hắn nói chuyện xong đột nhiên nổi giận, nói là muốn gặp ngài”
………
Thanh âm huyên náo ồn ào bên tai, Kiều Sở bấn loạn đi theo thái giám trong cung vào nội đường, nàng đã một đêm không ngủ, mà Thượng Quan Kinh Hồng đã một đêm chưa trở về.
Đêm qua, trước khi Mạc Tồn Phong đưa Thượng Quan Kinh Hồng đi, nàng đã thử hỏi thăm xem lão Thiết và Mỹ Nhân đang ở nơi nào nhưng thất bại, thật không biết là bọn họ đã đi đâu.
Hiện tại, khi nàng vừa bước vào nội đường, liền có những đạo ánh mắt hiếu kì dán lên người, mà nàng cũng chẳng hề phát giác.
Nàng hiểu kế hoạch đã thất bại.
Lại không biết tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì, chỉ biết một chốc nữa thôi tất cả sẽ chạm mặt lẫn nhau.

Nàng nên làm cái gì bây giờ?