Trên đường đến thư phòng, Kiều Sở vốn đã vì lời Cảnh Bình nói mà lo lắng, Thượng Quan Kinh Thông đã chính thức bước vào trận chiến tranh đoạt quyền lực…..Lại còn không biết trong hồ lô của Thượng Quan Kinh Hồng rốt cuộc đang chứa thứ gì, và chuyện giữa hắn và Trầm Thanh Linh thì thế nào.
Lời mà hắn bảo Cảnh Thanh nhắn lại cho nàng chính là: Nếu muốn gặp hắn thì hãy xuống địa lao.
…….
Két một tiếng, cửa sắt bị đẩy ra, làn hơi nước dày đặc lập tức táp lên mặt.
Kiều Sở ngẩn người, chỉ thấy phía trước gian nhà trúc không biết từ lúc nào đã có thêm một chiếc bàn với hai cái ghế.
Trên bàn bày đầy thức ăn, còn có bầu rượu đang hâm nóng trên bếp lò.
Thượng Quan Kinh Hồng đã tháo thiết mặt xuống, lười biếng chống khuỷa tay lên bàn, lông mày nhíu chặt giống như đang suy nghĩ điều gì đó_một cái loại biểu tình rất thú vị, trông hắn vừa có vẻ vô cùng nhàn nhã, lại như đang đeo tâm trạng nặng nề, nàng không tự chủ được mà bất an, hắn như vậy chứng tỏ tình hình hiện tại quả thật không tốt chút nào.
Nghe thấy tiếng động bên này, khóe miệng hắn nhất thời lộ ra tiếu ý, bước lại gần, một tay ôm lấy nàng dìu nàng thong thả quay trở lại bàn.
Tục ngữ nói quả không sai, đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại.
Cái bộ dạng này của hắn thật khiến nàng một bụng buồn bực bất an cũng không tiện phát tác.
Nhưng ngẫm lại thì hắn cũng thật đáng giận, chẳng thèm về ăn tối, để mình nàng ngồi trong phòng nghĩ ngợi lung tung chuyện giữa hắn và Thanh Linh, còn hắn thì ngồi ở chỗ này tận hưởng cơm ngon đặc sắc.
Thượng Quan Kinh Hồng thấy nàng không lên tiếng, nhấp một ngụm rượu đi mớm cho nàng, nàng đánh hắn, né tránh liên tục, nhưng vô dụng, cuối cùng bị hắn ép uống rượu không nói, mà miệng lưỡi còn bị hắn chiếm dụng một lúc lâu.
Nàng giận dữ mắng: “Không phải trước kia rất ghét làm cái loại việc này sao, hiện giờ lại…”
Rốt cuộc nàng vẫn không thể mặt dày bằng hắn, nói được nửa câu thì không nói tiếp được nữa.
Nhưng Thượng Quan Kinh Hồng thì không thế, cười cợt hỏi: “Hiện giờ thì thế nào? Nàng nói xem”
Nàng quay đầu đi.
Thượng Quan Kinh Hồng gắp vài món ăn đưa tới bên miệng nàng, nhỏ giọng nói: “Ta ở chỗ này chờ, muốn nhìn thử xem khi nào thì nàng đến”
Kiều Sở sửng sốt, hắn bỗng nhiên đắc ý cười: “Thấy ta không đến, quả nhiên ba ba đi ra ngoài, biết ta ở trong này, quả nhiên ba ba đã tới”
“Kiều Sở, Kiều Sở, nàng đang ghen”
Kiều Sở không ngờ tới người như hắn mà cũng nói ra những lời này, lòng vừa bực mình lại vừa buồn cười, kiên quyết quay đầu đi không thèm để ý tới hắn.
Thượng Quan Kinh Hồng có hơi luống cuống, hắn xưa nay mắt nhìn người sắc bén, nhưng duy chỉ đối với nàng là dường như bó tay, vội vội vàng vàng đi dỗ dành nàng.
Kiều Sở thấy hắn nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc đi nói mấy lời ngon ngọt, đại khái cái gì mà sẽ đối xử với Tứ Đại Mỹ Nhân tốt thế nào, rồi còn cái gì mà mua nguyên một bãi cỏ tặng cho nàng, nàng cũng không có cách nào giận hắn được nữa, cười mắng: “Bát gia, chàng tuy là người xấu nhưng cũng chưa từng đối xử tệ bạc với hai nha đầu của ta, còn nữa, ta biết chàng có nhiều tiền, nhưng ta không có nhớ nhà đến mức như vậy đâu”
Thượng Quan Kinh Hồng lúng túng, nhưng cũng hiểu được đại khái là nàng không có giận, vì thế liền có chút tự đắc, tiếp tục gắp thức ăn cho nàng.
Kiều Sở cũng vừa ăn vừa gắp chút rau dưa vào bát hắn.
Hai người không nói gì nữa, chỉ im lặng ăn cơm.
Thượng Quan Kinh Hồng cao hứng nhoáng một cái giải quyết liền mấy bát cơm.
Sau khi ăn xong, Kiều Sở băn khoăn chuyện của Trầm Thanh Linh, nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào, còn về phần chuyện của Thượng Quan Kinh Thông thì nàng biết chính mình không nên hỏi nhiều.
Trong lòng rất khó xử, hai người bọn họ, vô luận là người nào thì nàng cũng không muốn tổn thương.
Hắn đỡ nàng đứng lên, dìu nàng hướng vào rừng hoa, hai người trầm mặc bước đi, hắn đột nhiên ôm chặt lấy thắt lưng nàng, để nàng dựa vào người hắn, nhẹ giọng nói: “Cho ta thêm chút thời gian nữa…có được không?”
Lòng Kiều Sở chấn động, nàng hiểu được ý tứ trong lời của hắn, gật gật đầu.
“Ta muốn an bài cho nàng ấy thật tốt, nhưng cũng chỉ có vậy thôi”
Trong đôi mắt hơi nheo lại của hắn lộ ra một cỗ kiên nghị, Kiều Sở khẽ mỉm cười đáp lại hắn một tiếng.
Hắn ôm chặt lấy nàng, giọng nghe có vẻ hơi nén giận: “Sao nàng không giận dỗi không làm loạn làm khó ta, nàng rốt cuộc có trái tim hay không?”
Kiều Sở nhẹ bật cười, tùy theo đó lòng cũng càng thêm lo sợ bất an.
Nàng tuy không thích Trầm Thanh Linh, hay nói đúng hơn là Tư Vi, nhưng đối với nàng ta thì vẫn tồn tâm áy náy.
Nếu bàn về thứ tự trước sau thì Thanh Linh dù sao vẫn là người đến trước; còn nếu luận về hôn thú thì nàng chính là do đích thân hắn chọn.
Là ai đúng ai sai nàng thật sự không thể phân rõ.
Nhưng hiện giờ, mặc dù nàng là người chiếm được hắn, nhưng ngược lại lòng chỉ có bất an.
Mà tình yêu lại không thể là chuyện giữa ba người.
Bỗng sực nhớ, nàng chiếm được thì đã thế nào, thế cục hiện tại không tốt, mà thân thể nàng cũng có khác gì đâu.
Nàng hiểu được tình trạng của mình là thế nào, nhìn thì có vẻ không có gì, nhưng một khi bắt đầu phát tác____
Rồi sẽ có một ngày nàng phải bỏ lại hắn một mình cô quạnh.
Nhớ đến nụ cười của hắn, nhớ đến vẻ ngây ngốc của hắn vừa rồi, nàng hoảng hốt ôm chặt lấy hắn.
…………
Chỉ chốc lát sau, không biết làm sao đã bị hắn ôm vào trong gian nhà trúc, không biết làm sao mà hai người đã nằm ở trên giường, không biết làm sao mà quần áo đã bị hắn thở hổn hển cởi ra một nửa, cũng không biết thế nào mà nàng cũng đã lôi kéo ngoại bào của hắn xuống………Thẳng cho đến khi bị vật cứng rắn mang lửa nóng cực đại dưới thân hắn khiến cả hai người bừng tỉnh.
Trong mắt hắn chứa đầy dục vọng, nhấc người dậy, thay nàng chỉnh sửa lại quần áo chỉnh tề, đắp chăn lên cho nàng, cắn răng nói: “Chờ qua một tháng nữa là có thể………….”
Nàng đỏ mặt gật gật đầu, bất luận thế nào thì nàng cũng sẽ không nói hắn đi tìm nữ nhân khác, hơn nữa lúc này Lang Lâm Linh không có trong phủ, cả ngày hôm nay còn không thấy xuất hiện, hẳn là đã làm theo lời Lang Tương mà ở tạm lại nương gia.
Hắn cũng sửa sang lại quần áo của mình, vỗ về đầu nàng, thấp giọng nói: “Đêm nay nàng ở trong này bồi ta”
Nàng ngẩn ra, lại nghe hắn nói tiếp: “Ta đã hẹn đám người Ngũ Ca và Tông Phác đến”
Trong lòng nàng vui sướng, vậy là hắn đã bắt đầu lần nữa bày mưu tính kế, nàng hỏi hắn có ý kiến gì không, hắn lại bảo nàng không cần phải bận tâm.
Nàng hồi hộp, nghĩ đến vài thứ, nhưng cũng chỉ cười trừ.
Hai người tâm sự với nhau, nhưng Kiều Sở đang mang thai nên người dễ mệt mỏi hơn so với người bình thường, chỉ một lát là ý thức đã bắt đầu mơ hồ.
Trong mắt Thượng Quan Kinh Hồng xẹt qua một tia đau lòng, cầm lấy tay nàng, im lặng truyền nội tức.
Mấy ngày nàng bỏ đi, hắn đã ngâm cứu kỹ qua một số lượng lớn đại nội y thư, trong đó có một quyển y thư cổ nhắc tới việc dùng nội tức ôn miên kích tâm mạch, là cách giúp tâm mạch trở nên khỏe mạnh hơn, có thể chống lại cơn đau khi bệnh phát tác giúp trì hoãn cái chết.
Cái đó và phương pháp mà hắn đã nghĩ ra đại khái cũng giống nhau, dù là hắn sẽ phải tiêu hao một lượng lớn nội lực.
Chỉ có điều, hiện giờ tình thế vây khốn, cho nên hắn không dám mạo hiểm, nếu không ngộ nhỡ Thượng Quan Kinh Hạo mà nắm được đại quyền trong tay__hắn chết, nàng cùng tiểu quái vật sẽ thế nào.
Trong mắt hắn chợt lóe, xẹt qua một vẻ tàn nhẫn.
“Kinh Hồng ca ca”
Một giọng thanh thúy đột ngột vang lên.
Hắn quay đầu nhìn lại, tất cả mọi người đều đã tới.
Trữ vương, Tông Phác, Bội Lan, Đông Ngưng, cả đám người lão Thiết cũng đã có mặt.
Người mới vừa lên tiếng là Đông Ngưng.
Thượng Quan Kinh Hồng nhướng mày, làm động tác ý bảo mọi người đừng làm ồn.
Đông Ngưng vui vẻ liếc nhìn Kiều Sở một cái, lè lưỡi, Thượng Quan Kinh Hồng cẩn thận sửa chăn đắp trên người Kiều Sở, sau đó mới đi ra, hạ giọng nói: “Tiểu Yêu, muội với Bội tẩu ở lại cùng Kiều Sở đi”
Đông Ngưng và Bội Lan lập tức vui vẻ gật đầu.
Đã một thời gian không gặp, bọn họ quả thực rất nhớ Kiều Sở.
………….
“Ngũ tẩu, Kiều tỷ tỷ gầy quá, nhìn thật khiến người ta đau lòng mà” Đông Ngưng khẽ thở dài, thân thủ đang muốn chạm vào Kiều Sở, Bội Lan đã vội la lên: “Cẩn thận muội làm Kiều tỷ tỷ của muội tỉnh, xem Kinh Hồng ca ca của muội về sẽ xử lý muội thế nào”
“Bội tỷ, không sao đâu”
Bỗng một giọng vang lên làm hai người giật mình, nhìn thấy Kiều Sở đã ngồi dậy.
Nguyên lai trong lòng có tâm sự thì cho dù rất mệt mỏi nàng cũng ngủ không sâu được, mới vừa rồi khi mọi người đến nàng cũng đã mơ hồ tỉnh lại.
Bội Lan và Đông Ngưng vừa mừng vừa sợ, ba người thân thiết ngồi nói chuyện một hồi, Kiều Sở hỏi tình hình Đông Ngưng thế nào, Đông Ngưng khoát tay, cười nói, may mắn là còn có kỳ hạn ba năm giữ đạo hiếu làm bia đỡ đạn.
Mẫu thân của Đông Ngưng đã qua đời hơn một năm, nàng liền dùng cái này để đáp lại hoàng đế, nói vô luận là Tông Phác hay là Phàn Như Tố thì nàng đều không đáp ứng.
Nhưng cuối cùng vẫn không thể không nhân nhượng vì Thượng Quan Kinh Hồng mà chạm mặt Tông Phác, mỗi lần nhìn thấy Tông Phác là nàng phải gắng sức để giữ cho mình không bỏ chạy.
Kiều Sở sờ sờ đầu nàng, an ủi vài câu, Đông Ngưng chỉ nói là không việc gì, Kiều Sở nghĩ nghĩ, cuối cùng hỏi: “Hắn và Ngũ ca bọn họ đang thương lượng chuyện Thanh Linh phải không?”
Đông Ngưng cùng Bội Lan nghe vậy đều hơi hoảng, Kiều Sở cười khổ, thiên hạ rộng lớn, như thế nào mà hai việc nàng đoán thì đều đoán trúng cả.
*****
Người ta nói còn sống thì còn hy vọng, mặc kệ hiện tại ra sao, chỉ cần nàng còn ở bên cạnh hắn thì nàng vẫn còn hy vọng.
Kiều Sở, ngươi chờ đó, chưa biết ai mới là người cười sau cùng đâu.
Trầm Thanh Linh lau khóe mắt, ánh mắt sắc bén, làm xong chuyện này rồi thì Thượng Quan Kinh Hồng sẽ biết ai mới là người hắn nên yêu.
Đem lá thư phong kín cẩn thận, đưa cho A Tú đứng bên cạnh: “Đi, đem cái này đưa đến phủ thái tử”
A Tú giật mình: “Phủ thái tử ạ?”
*****
Sâu trong rừng hoa.
“Là ai, mau bước ra”
Theo tiếng quát khẽ của lão Thiết vang lên, mọi người đều tự động cảnh giác nhìn về phương hướng rừng hoa âm u bên cạnh.
“Nói tiếp đi, tại sao lại không nói nữa?”
Thanh âm của nữ tử nhẹ nhàng vang lên, Kiều Sở dẫn theo Đông Ngưng và Bội Lan chậm rãi từ trong rừng cây đi ra.