Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi

Chương 340






Từng giọt nước chậm rãi lăn xuống theo tán lá, cảnh vật xung quanh lấp lánh đầy màu sắc, mái ngói cung tường lưu ly nhiều màu ánh lên gương mặt của những nữ tử dung mạo xinh đẹp.
Dưới bầu trời mưa bay lất phất.
Thật may lúc các nàng ra cửa, Cảnh Bình nhìn sắc trời âm u liền chuẩn bị ô cho các nàng.
Kiều Sở đăm đăm nhìn về cửa đại điện phía trước, ở cửa có rất nhiều thị vệ canh gác, các nàng đương nhiên là không thể đi vào, cũng chẳng thấy rõ tình hình bên trong, nhưng cũng không vấn đề gì, nàng có thể đợi.

Đứng ở nơi này đợi hắn đi ra.
Bỗng Mỹ Nhân đang đứng phía sau cầm ô che cho nàng lên tiếng: “Chủ tử, người nhìn bên kia xem”
Kiều Sở ngẩn ra, đưa mắt nhìn mới thấy ở giữa một con đường lớn tại một sườn khác, có vài nữ tử đang đứng bên dưới những tàng hoa thụ thật to.
Có một vài người vận trang phục của nha hoàn, còn hai người khác thì nàng nhận ra chính là Lang Lâm Linh và Trầm Thanh Linh.
Các nàng hôm nay cũng vào cung ư?!
Có điều, Thượng Quan Kinh Hồng tuy là bị truyền tiến cung đột ngột, nhưng tin tức cũng rất nhanh sẽ truyền đi.

Mà Cảnh Bình hạ mê điệt hương liều lượng vốn cũng không nhiều lắm.
Nàng biết, hai người kia và nàng đều có cùng một tâm tư.

Lang, Trầm hai người cũng vừa vặn để ý tới nàng, Lang Lâm Linh hơi gật đầu, còn đuôi mắt Trầm Thanh Linh một vẻ như cười như không.
Nàng rất nhanh quyết định chủ ý, nàng đứng ở bên cạnh nhìn hắn là được rồi, không cần phải đi ra, không nên đoạt lấy vinh quang của Lang Lâm Linh, để Lang Tương khó chịu thì không tốt.
“Hai nha đầu, chúng ta ra phía sau bụi cây kia đi”
Tứ Đại dẩu môi: “Vì sao a, gốc cây này trú mưa tốt hơn nhiều mà”
Nàng áy náy cười: “Ủy khuất ngươi một chút”
Gốc thụ này cao lớn, bên dưới lại quá trống trải, nếu lát nữa mọi người đi ra thể nào cũng nhìn thấy các nàng mất.

Trong lòng nàng lại có chút kỳ quái, chẳng hiểu vì sao Lang Lâm Linh hôm nay lại dẫn theo Trầm Thanh Linh vào cung.
Nếu không được Nguyên phi dẫn vào thì Lâm cô nương căn bản không có tư cách tiến cung, nàng trước đó cũng là phải nhờ Cảnh Bình với Duệ vương lệnh mới có thể thuận lợi đi vào.
………
Lang Lâm Linh liếc Trầm Thanh Linh một cái, thấy nàng ta vẫn nhìn chăm chú vào cửa điện, trong lòng nàng cười lạnh, chỉ một lát nữa rồi ngươi sẽ thấy, ở đây ta chính là Duệ vương Nguyên phi, trước mặt mọi người, Thượng Quan Kinh Hồng để ý đầu tiên nhất định sẽ là ta.
Nhưng còn Kiều Sở……..
Việc Kiều Sở cố ý tránh đi nàng nhìn thấy rất rõ ràng.
Nàng càng lúc càng không thể hiểu được nữ tử này đang nghĩ gì.
Ở chung càng lâu nghi vấn trong lòng nàng lại càng nhiều.

Nhưng lúc này nàng cũng không có thời gian đâu mà đi để ý đến điều đó, bởi vì ở phía trước, hướng quan đã lục tục từ trong Kim Loan điện đi ra.
Lang Tương nhìn thấy nàng liền nhướn mày, vẻ mặt hầm hầm đi tới.
“Gia gia, hoàng thượng đã nói cái gì? Gia hắn có thể có hy_____”
“Đừng có nhắc tới hắn!”
Lang Tương lạnh lùng nhìn Trầm Thanh Linh một cái, nghiêm thanh đánh gảy lời nàng.
Lang Lâm Linh thầm giật mình, lại nghe Lang Tương hạ giọng nói: “Hắn coi như đi tong rồi, cũng còn may là hôm nay còn có một cái tin tốt____”
“Gia gia, người nói gì cơ?
Nghe giọng tôn nữ run rẩy hỏi, lại nhìn thấy không ít hướng quan đang nhìn về phía bên này, Lang Tương thở dài, nhưng vẻ tàn khốc trong mắt vẫn không hề suy giảm.
Lời của hoàng đế trong Kim Loan điện giống như còn vang vọng bên tai.
“Việc Duệ vương đã làm quả thật khiến cho trẫm rất thất vọng, hôm nay trẫm tuyên bố việc chấp chưởng hai bộ, binh bộ sẽ giao lại cho thái tử, còn hình bộ sẽ giao cho Hạ vương, ngoài ra, trẫm cũng tạm thời giao cho thái tử nắm giữ binh quyền, một nữa cũng giao cho Hạ vương, coi như đặc biệt chúc mừng đại hôn”
Mọi người tuy là không rõ vì sao hoàng đế bỗng dưng đề bạt Hạ vương, nhưng ai cũng hiểu được là Duệ vương nay đã hoàn toàn thất thế.
Vốn quân tâm khó dò, nhưng tất nhiên cũng vì Thượng Quan Kinh Hồng là tự làm tự chịu.

Hoàng đế là ai a, sao có thể tha thứ cho hành động tiên khiêu chiến hậu gây hấn được cơ chứ.

May mắn là còn có một cái tin tốt, đó là khi hắn đề cập với hoàng đế về việc đưa Hiền vương quay trở lại triều đình, hoàng đế chỉ nhìn hắn một lát, sau đó nói sẽ từ từ suy xét.
Hoàng đế không từ chối thì coi như cũng là một con đường sống.
Lang Tương chậm rãi nói xong, Trầm Thanh Linh bắt đầu run rẩy.

Đó cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Lang Lâm Linh thất thố, lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ con thật sự đã nhìn lầm người?”
Lang Tương hung hăng nói: “Linh nhi, theo ta ra ngoài thôi, còn nán lại đây làm cái gì!”
Trầm Thanh Linh nhớ rõ chính mình từng đối với người kia nói, khó khăn này nàng nhất định sẽ cùng hắn gánh vác, nhưng khi nhìn thấy hắn cơ hồ là người cuối cùng bước ra khỏi Kim Loan điện thong thả đi tới, trong lòng nàng nháy mắt liền trở nên mờ mịt.
Tần Ca không phải thế, Tần Ca là một người vĩnh viễn luôn bày mưu tính kế, vĩnh viễn luôn hăng hái.
Người này như vậy sao có thể là Tần Ca?
Nàng yêu hắn ư?
Nàng yêu người này ư, yêu cái người lúc này chỉ biết rủ mi mắt, trên mặt râu ria lởm chởm này ư?
Trong mắt nàng lúc này chỉ thấy ở khắp bốn phía, mọi người dù là độc hành hay tụm thành từng đám mà đi, thì đâu đâu cũng là những ánh mắt châm chọc, ngay cả Trữ vương lẫn Tông Phác cũng chỉ biết lẳng lặng cúi đầu____
“Nếu cô đoán không lầm, ngươi chính là A Kính, là ngươi sao, ân?”
Nàng cắn răng đang muốn chạy lại chỗ hắn, nhưng chỉ vừa mới bước vài bước, liền bị một thân ảnh bạch bào cao lớn ngăn chặn, trong giọng nói kia mang đậm tà ý cười cợt…….
Nàng chấn động, lại như lạc vào trong đôi mắt ám nịnh của Thượng Quan Kinh Hạo, rồi lại thấy hắn ngẩng đầu nhìn về phía trước, nàng cũng nghiêng người nhìn theo, liền thấy Kiều Mi lẫn Thái Trữ và Ngân Bình đều đang bước về phía bên này.
Ngân Bình cười tươi như hoa, hai ba bước đã chạy đến chỗ Hạ vương.
Hạ vương khẽ nhíu mày: “Sao nàng cũng đến?”

“Cô cô với thái tử phi vừa dẫn ta đi mua mấy thứ dành cho lễ đại hôn, lần trước mặc dù chàng khiến ta vô cùng tức giận, nhưng sau đó mỗi ngày đều sai người tặng quà cho ta, vì thế bổn công chúa đây tạm thời tha thứ cho chàng, thế nào, thấy ta đến đón chàng, chàng có vui không a?”
……..
Có không ít người tiến lên chúc mừng Hạ vương, Thượng Quan Kinh Hồng đang im lặng không một tiếng động đi sát qua người Hạ vương.

Nhìn Hạ vương, rồi lại nhìn nam tử vĩnh viễn cao cao tại thượng bên cạnh, tâm Trầm Thanh Linh hoảng hốt, nàng biết Thượng Quan Kinh Hồng đã thấy nàng, nhưng dưới chân nàng lúc này không hiểu sao lại vẫn bất động, thái tử thản nhiên nhìn Kiều Mi đang bước đến gần, miệng vẫn thong thả nói: “Thế nào, ngươi có hối hận vì ngày hôm nay?”
Nhìn thấy ánh mắt của mọi người, Kiều Sở phần nào đã đoán được trong điện xảy ra chuyện gì.
Kinh ngạc nhìn nam tử lẳng lặng cúi đầu bước đi trên con đường trải rộng, cước bộ vẫn khập khiễng, nhìn nam tử cho tới tận bây giờ vẫn chưa hề tháo xuống thiết mặt trước mắt mọi người, tim Kiều Sở đau thắt lại, cõi lòng đầy bi thương…..Vì cái gì Lang Lâm Linh vẫn đứng bên Lang Tương, vì cái gì lại không chạy tới chỗ hắn?
“Chủ tử, chúng ta phải về sao?” Ở bên cạnh, Tứ Đại sợ hãi hỏi.
“Không”
Nàng chậm rãi đáp, bước ra ngoài.
Trời đất vốn là một khối sinh động nháy mắt liền trở nên yên tĩnh.
Nàng xem đến ánh mắt giật mình của mọi người, bao gồm cả hoàng đế đang đứng ở cửa điện.
Nàng dừng lại phía trước nam tử thanh bào, ngăn lại đường đi của hắn.

Nam nhân chậm rãi ngẩng đầu, đáy mắt mờ mịt, trong đôi mắt chứa đầy tơ máu là vẻ đạm trào tựa tiếu phi tiếu, đối diện với nàng, hắn lại hơi hơi chấn động.
Nước mắt lăn dài, nàng nở nụ cười, vươn tay về phía hắn: “Kinh Hồng, chúng ta về nhà thôi”