Nam tử đứng dậy, khom người chào các nàng, sau đó bước nhanh ra khỏi phòng, khép cánh cửa lại.
Kiều Sở cúi đầu ăn cơm.
Tứ Đại, Mỹ Nhân lo lắng nhìn nhau.
Bọn họ đã chẳng hề vui vẻ giống như trong tưởng tượng trước đó, bởi vì Kiều Sở không vui.
Tuy Kiều Sở chẳng nói một câu nào, nhưng nếu nàng không vui liền có thể dễ dàng nhận ra ngay, mấy ngày nay nàng rất ít khi mở miệng nói chuyện.
Lúc các nàng lặng lẽ đi ra, Kiều Sở vẫn chỉ lẳng lặng cúi đầu ăn cơm giống như không hề cảm thấy gì.
“Mỹ Nhân, làm sao đây?”
“Ta nghĩ ngày mai chúng ta phải ngăn không cho người kia đến chia thức ăn cho chủ tử nữa”
Nam tử vừa mới ra khỏi phòng chính là ám vệ của Thượng Quan Kinh Hồng, thiện y thuật, mỗi ngày đến giờ dùng bữa thì hắn sẽ đến bắt mạch cho Kiều Sở, sau đó làm người chia thức ăn, nói đó là do gia phân phó, những thức ăn này kia rất có lợi cho sức khỏe của phu nhân.
Kiều Sở mới đầu thì từ chối, nhưng người này lại rất nho nhã lễ độ, cứ một mực thỉnh cầu, cuối cùng Kiều Sở không có cách nào để cự tuyệt được hắn cả.
……
Nghe hai nha đầu ở bên ngoài thì thầm to nhỏ, Kiều Sở ngưng mắt nhìn bát cơm, nhắm mắt lại, một giọt lệ lặng lẽ rơi vào trong bát của nàng.
Những ám vệ này lẫn nam tử kia có lẽ là sẽ còn phải đi theo các nàng rất lâu rất lâu nữa, sau khi đến nơi cần đến, một số người sẽ trở thành nô phó trong nhà nàng, còn một số người sẽ sống ẩn thân xung quanh, bảo hộ nàng…………
Đó chính là phân phó của hắn.
****
Duệ vương phủ.
Thanh Linh nhìn nam nhân đang từ trong thư phòng bước ra, mấy ngày gần đây thân hắn nhiễm phong hàn, mặc dù y thuật cao minh nhưng không biết vì sao vẫn không thấy khá hơn, thân thể rất nhanh liền trở nên gầy yếu, lúc này vẫn còn phát sốt, nàng vừa giận lại vừa đau lòng, nhưng chung quy vẫn là nhịn không được bước nhanh về phía hắn: “Kinh Hồng, chàng còn muốn bi lụy như thế bao lâu nữa mới vừa lòng? Thậm chí gia nhân lẫn Tông Phác đến tìm mà chàng cũng không chịu gặp………..
“Linh, nàng có từng nghĩ tới muốn rời khỏi Triêu Ca này, trở về thế giới kia của nàng hay không? Ta đã đọc qua thuyết pháp về phụ thân trong sách, chỉ không biết đó là thật hay giả” (Phụ thân: bị linh hồn khác, ma quỷ nhập vào người)
Nghe hắn đột nhiên hỏi như thế, Thanh Linh ngẩn ra, lập tức nắm lấy tay hắn, lắc đầu cười: “Ta không phải Kiều Sở, ta sẽ không ngay thời điểm chàng gặp nạn liền bỏ đi, ta sẽ vĩnh viễn ở lại bên cạnh chàng, tận mắt chứng kiến ngày chàng đăng cơ làm vua”
“Đăng cơ làm vua?” Thượng Quan Kinh Hồng cười khẽ.
“Kinh Hồng, đừng nhụt chí, thời khắc khó khăn này chúng ta có thể vượt qua được mà”
Các nàng có quen biết với nhau, nàng………..Ánh mắt Thượng Quan Kinh Hồng rơi xuống bàn tay nữ tử đang níu cánh tay mình: “Nói cho ta nghe một chút về thế giới của các nàng đi, rốt cuộc thì nó nằm ở đâu, làm cách nào để đến được? Ở đó còn có những quốc gia nào?”
Thanh Linh nghe hắn hỏi cái này, tinh thần khẽ run lên: “Ta phải nói thế nào mới khiến chàng hiểu được đây, nơi đó, trừ khi là có thần phật hỗ trợ, nếu không tuyệt đối không thể đến được, cho nên ta mới nói ta sợ chính mình không thể kháng cự lại bọn họ mà tùy thời đều có thể biến mất…………..”
“Tùy thời đều có thể biến mất?” Ánh mắt Thượng Quan Kinh Hồng tối sầm lại, trong lòng Thanh Linh có một phân vui sướng, rồi lại nghe thanh âm của lão Thiết truyền đến: “Gia, xe ngựa đã chuẩn bị xong”
“Trở về rồi nói tiếp” Thượng Quan Kinh Hồng ho nhẹ, kéo tay nàng ra, bước nhanh ra cửa.
Trong thư phòng, thần sắc mọi người đã có chút vui mừng, Cảnh Thanh hớn hở: “Gia hôm nay nói nhiều lắm nha, không giống như mấy ngày trước đến một câu gia cũng chẳng buồn nói”
“Cũng may là có Thanh nhi ngươi ở đây” Phương Minh cũng vui mừng.
“Ân, thật may là ta không phải đang ở phủ thái tử”
“Thanh Linh tiểu thư, cái gì gọi là thế giới của các ngươi? Còn có, phụ thân là cái gì a?” Cảnh Thanh do dự hỏi.
“Đợi lúc ta nói cho hắn nghe, các ngươi liền sẽ biết” Thanh Linh mỉm cười.
Cảnh Bình và Phương Minh tuy cũng hiếu kỳ, nhưng chung quy vẫn lo lắng cho Thượng Quan Kinh Hồng nhiều hơn, Cảnh Bình thấy lão Thiết không đi theo, cười khổ: “Thiết thúc, thúc không đi theo gia ư?”
Lão Thiết lắc đầu, thần sắc thâm ngưng: “Theo được sao? Mấy ngày nay chẳng phải mỗi lần chúng ta đến đó khuyên là đều bị gia điểm huyệt, rồi bị sai vặt đưa về phủ hết đó sao”
Thanh Linh thấy bộ dáng bất đắc dĩ của bọn họ, thản nhiên nói: “Đó là chốn mua vui, cứ để hắn đến đó giải sầu một chút đi.
Đợi hắn về rồi ta sẽ khuyên hắn, nếu hắn lại tiếp tục đi thì ta sẽ tự mình qua đó.
Ta không tin hắn có thể bỏ mặc để ta đến một nơi như thế”
Phương Minh nói: “Thanh Nhi, việc này liền phiền ngươi vậy”
Lão Thiết liếc mắt nhìn Phương Minh, trong lòng lại thầm nghĩ: cũng chưa chắc là Thanh Linh tiểu thư đã có thể khuyên, trừ phi là vị kia………
Lại phát giác hơi khác thường, lão chuyển mắt liền thấy Cảnh Bình trong mắt như có điều gì suy nghĩ đang nhìn lão.
****
Thiên Hương các.
Đây là chốn trăng hoa rất nổi tiếng ở Triêu Ca, mặc dù vị trí nằm ngay ngã tư phố xá người qua lại sầm uất, nhưng nơi này tuyệt đối vẫn là trung tâm của sự náo nhiệt.
Lúc này trên đài có một nữ tử đang đàn hát, nàng tuy không một chút son phấn nhưng hai má vẫn ửng hồng, lông mày thanh như vẽ, đôi mắt đẹp như nhân hạnh đào, nếu như không tính đến vết sẹo như trăng lưỡi liềm dài cỡ ngón tay út trên gò má phải thì đây nhất định là một tuyệt sắc mỹ nhân, vẻ đẹp vừa trong trẻo vừa mềm mại đáng yêu, hơn nữa cầm kĩ cũng vào loại nhất tuyệt.
Nàng chính là hoa khôi xấu nhan đang rất nổi ở chốn câu lan viện này trong thời gian gần đây, Thôi Minh Sương.
Lúc này, nàng vừa đàn hát, vừa lặng lẽ nhìn về phía một thiết mặt nam tử vận thanh bào đang ngồi xen lẫn trong đám đông khách nhân.
Nàng biết nam tử này là ai.
Ngày xưa quyền khuynh nhất thế, ngày nay lạc nạn vương tôn.
Nhưng nàng lại chỉ chú ý đến mình hắn.
Bởi vì hắn không như những người còn lại đến chỉ vì thân thể của nàng, mà hắn đến đây bởi vì hắn thích chính là nàng, đến để nghe nàng đánh đàn.
Hắn từng sai bảo tỳ nữ trong viện đưa cho nàng một lá thư, trên đó vạch ra những sai sót trong cầm âm của nàng, còn viết: ta có thể trị được vết sẹo trên mặt của nàng.
Dường như này nào nàng cũng thấy hắn đến, nhưng lại không gọi bất kỳ cô nương nào ra tiếp rượu, chỉ lặng lẽ uống rượu một mình mãi cho tới lúc say mèm, sau đó gã sai vặt của hắn sẽ nơm nớp lo sợ tiến vào đưa hắn đi.
Nàng vốn là nữ nhi của một thương nhân, nhưng sau phụ thân nàng làm ăn thất bại, nợ nần chồng chất, cuối cùng khiến nàng phải lưu lạc chốn phong trần.
Nhưng mà tú bà khôn khéo lại muốn nàng trưng ra gương mặt có khuyết điểm này làm vật mua bán, bởi vì các công tử cậm ấm nhà giàu vốn đã gặp quá nhiều mỹ nhân tài sắc song toàn, cho nên______
Trừ khi là trong đêm đấu giá sắp tới, hắn có thể ra được giá cao nhất để mua nàng về……….
Hắn có lẽ là đang bệnh trong người, cứ không ngừng ho khan, bên dưới mặt nạ, con ngươi trong mắt một màu xám tro, lạnh lùng, âm thầm, khí sắc rất kém.
Mà hắn lại vẫn không ngừng uống rượu, một đôi mắt vẫn chăm chú nhìn nàng khảy đàn.
Tâm nàng vừa mừng rỡ vừa là đau, mắt lại thấy tú bà đang tự mình dẫn vài tên công tử bộ dáng hoa quý đi vào, liền lấy làm kinh hãi.