Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi

Chương 326






Ban đêm, Hạ vương phủ.
“Nàng thật lớn mật, vẫn còn chưa bái đường thành thân mà ngày nào cũng chạy đến vương phủ của ta”
“Ta không tài nào học nổi cái tính nũng nịu ngại ngùng của nữ tử Đông Lăng các chàng, ta thích chàng nên tất nhiên là luôn muốn được nhìn thấy chàng….Cách đại hôn cũng chỉ có hơn mười ngày nữa mà thôi, từ giờ cho đến lúc đó, ngày nào ta cũng sẽ ở trong này”
“Nàng nếu đã dám lớn mật như thế, gia đêm nay không buông tha cho nàng đâu”
“A…………Đừng……”
Nữ nhân bị người bế bổng lên, bật cười khanh khách né tránh bờ môi ấm nóng của nam nhân.
Nhìn thấy hai người thân mật vui đùa trong viện, mấy cơ thiếp ghen tị tức tối tránh mặt đi.
Hạ vương nhìn nữ nhân kiều mị trong lòng thở dốc, đáy mắt lại xẹt qua một tia lãnh mạc.
Kiều Sở, rốt cuộc ngươi xem ta là cái gì, muốn gọi là đến, muốn đuổi là đi? Ta có thể giúp ngươi vô điều kiện, nhưng đã nhiều ngày như vậy mà ngươi còn tiếc gì không gửi cho ta dù chỉ là một lá thư?
Tâm cổ, vì sao ngươi lại biết đến nó, trong đầu ngươi rốt cuộc đang chứa cái gì?
Hắn chính đang ngưng mi trầm mặc nghĩ, trong lòng chẳng biết sao lại nổi lên một cỗ bất an, đột nhiên Hạ tổng quản đi tới, thần sắc có vẻ kỳ lạ: “Gia, có khách tới”
*****
Địa lao Duệ vương phủ.

Ánh đèn soi sáng căn phòng nhỏ.
“Ta vừa đến, mới biết là đã xảy ra chuyện lớn, Bội tỷ, tỷ với gia nhân vì sao không ngăn hắn lại?”
Trầm Thanh Linh kinh cấp, gắng áp chế cơn giận, cắn răng nói.
Toàn bộ nam nhân đều đã ra ngoài, mỗi người một việc, trong phòng lúc này cũng chỉ còn lại Đông Ngưng, Bội Lan và Phương Minh.
“Kinh Hồng ca ca nói, huynh ấy không thể chậm trễ điều tra khiến Kiều tỷ tỷ phải chịu khổ thêm….”
Nghe Đông Ngưng nói lí nhí nói được nửa câu lại không nói nửa, Bội Lan và Phương Minh thì vẫn trầm mặc không lên tiếng, Trầm Thanh Linh cười lạnh: “Nếu không thể trậm trễ điều tra thì chỉ có thể là cường xông vào, mà hậu quả là gì thì ta và các người đều đã biết quá rõ ràng.

Vậy mà các người có thể trơ mắt nhìn cơ nghiệp của hắn bị hủy hoại chỉ vì Kiều Sở được sao.

Trong lòng các người hiện tại, ta nguyên là chủ cuối cùng lại biến thành kẻ xấu, nhưng để ta nhắc nhở các người một câu, không tính đến bí địa trong phủ thái tử thì ở Triêu Ca này hắn còn có hai biệt viện, ngộ nhỡ thái tử đem Kiều Sở nhốt ở một trong hai biệt viện thì sẽ thế nào? Hai biệt viện đó đều có trọng quân hộ thủ, muốn lục soát đâu phải dễ? Nếu Thượng Quan Kinh Hồng đến phủ thái tử thì coi như phải bỏ qua hai địa phương đó.

Đó là còn chưa tính đến việc thái tử sẽ đem Kiều Sở giấu ở một nơi nào khác.


Nếu Kiều Sở quả thật không có ở trong phủ thái tử, mà hắn xông vào tất sẽ đả thảo kinh xà, khiến thái tử âm thầm phái người đem Kiều Sở dời đi chỗ khác, lúc đó hắn tính thế nào, đến lúc đó hắn sẽ phải đối mặt với cơn thịnh nộ của hoàng thượng”
Đông Ngưng cùng Bội Lan cả kinh, lại bỗng nghe Trầm Thanh Linh cười khẽ, giọng khản đặc: “Hơn nữa, nếu Kiều Sở yêu Thượng Quan Kinh Hồng thì không nói làm gì, nhưng sự thật là nàng ta không hề yêu hắn, người nàng yêu chính là nam nhân kia, là Tần Ca”
*******
Phủ thái tử, địa cung.
“Điện hạ, người mau ra ngoài đi a”
Thượng Quan Kinh Hạo khoát tay để cho đám tỳ nữ vẻ mặt khiếp sợ đang hành lễ với hắn lui ra, đang muốn đẩy cửa bước vào thì nghe thanh âm cấp bách vang lên sau lưng ngăn hắn lại.
Thượng Quan Kinh Hạo còn đang vì chuyện của Kiều Sở mà tâm loạn, nghe vậy mạnh xoay người, cả giận nói: “Đồ vô dụng, không phải đã có Tào tổng quản rồi sao!”
Gã sai mặt kinh hoảng: “Là Tào tổng quản bảo nô tài đi gọi điện hạ, Duệ vương nói trong phủ có thích khách, đã thẳng thay giết hai tôi tớ trong phủ chúng ta rồi, Tào tổng quản không thể khống chế được…….”
Thượng Quan Kinh Hạo mi phong trầm xuống: “Hộ vệ phủ thái tử đều chết ở nơi nào, sao lại để kẻ khác mặc sức làm càn như thế?”
“Nhưng đối phương lại là Duệ vương, hạ nhân không có mệnh lệnh của thái tử cho nên không dám động thủ, hơn nữa hắn còn dẫn binh lại nữa, hiện tại còn đang cùng hộ quân phủ chúng ta giằng co bên ngoài”
Thượng Quan Kinh Hạo nổi giận, ngược lại cười: “Ngươi được lắm lão Bát, giết người của cô để bức cô phải ra mặt, cô cũng muốn nhìn xem ngươi là vì cái gì mà đến, lần này trở về thực sự là muốn làm phản rồi”
“Bị điểm huyệt đạo lâu, khí huyết sẽ khó lưu thông, thân mình nàng hiện tại chỉ sợ là không thể chống đỡ được, y nữ kia biết giải huyệt, ngươi bảo bà ta giải huyệt đạo cho nàng, sau đó……kê đơn thuốc”

Cái thai nhất định phải loại bỏ, đau ngắn tổng vẫn hơn đau dài, hắn vốn là tàn nhẫn quyết tâm đến để tự mình ép Kiều Sở uống thuốc, nhưng lúc này chỉ có thể vội vàng giao việc lại cho một tỳ nữ, sau đó lập tức theo gã sai vặt rời đi.
****
Phủ thái tử, đại sảnh
Người đông như kiến cỏ.

Có Kiều Mi, Tào Chiêu Nam, hộ vệ trong phủ bao vây tứ phía, còn có cả Duệ vương một thân thanh bào nhiễm máu cùng đám người lão Thiết.
“Điện hạ____”
Kiều Mi nhìn thấy Thượng Quan Kinh Hạo tiến vào, liền vội vàng chạy tới bên cạnh hắn, vịn lấy cánh tay hắn, trong đầu nhớ tới Thượng Quan Kinh Hồng vừa rồi ngoan lệ thế nào, chẳng còn tới nửa điểm giống với nam nhân ôn thuần khiêm lễ ngày thường, lại nàng không rõ vì sao lại càng khiến nàng thêm để tâm đến người nam nhân này, trong lúc hoảng hốt lại còn cảm giác như mình đã từng ở nơi nào đó nhìn thấy bộ dáng của hắn như vậy, càng không hiểu vì sao trong lòng lại sinh ra đố kỵ.
Nàng vội vàng đè nén tâm tư kỳ quái, đã thấy Thượng Quan Kinh Hạo thản nhiên nhìn lướt qua hai cỗ thi thể nằm đất: “Bát đệ không giải thích nguyên nhân, lại cường xông vào phủ giết người, xin hỏi là có ý gì?”
Kiều Sở, chờ ta………..Tâm giống như bị cái gì gắt gao chèn ép, một chút một chút đều là đau.

Thượng Quan Kinh Hồng khom người thi lễ, đón nhận cái nhìn của Thượng Quan Kinh Hạo: “Thần đệ thân là tân chấp chưởng Hình bộ, Hình bộ gần đây vừa bắt giữ một nhóm phạm nhân, trong đám người này lại có một tên vì muốn giảm hình phạt cho nên mới khai ra một chuyện liên quan đến lần ám sát trong cung trước đó, nói là do một tổ chức sát thủ trong dân gian chủ mưu, hắn là thành viên của tổ chức, mặc dù không có tham dự nhưng đối với nội tình thì biết rất rõ.

Đại lý tự khanh Tông đại nhân còn chưa có tra ra, trên thực tế, lần ám sát đó là nhằm vào phụ hoàng, nhưng hiện giờ gã phạm nhân kia lại khai ra một chuyện, nói rằng tổ chức đã phái người ẩn thân vào phủ thái tử, hai ngày sau sẽ động thủ ám sát Nhị ca.


Nghe nói sát thủ ẩn thân khá nhiều, hơn nữa còn dịch dung rất giỏi.

Dựa theo miêu tả của gã phạm nhân kia, vừa rồi thần đệ đã giết chết hai người có vẻ khả nghi.

Nhưng chỉ e vẫn chưa giệt trừ tận gốc, thần đệ lo lắng cho sự an toàn của Nhị ca, vì thế mới dẫn binh đến đây bảo hộ”
Kỳ thực lai lịch của nhóm thích khách ngày đó, cả hai người đều đã biết hết sức rõ ràng, hiện tại Thượng Quan Kinh Hồng nói như vậy cũng chỉ là lấy cớ, có điều, xông vào phủ giết người, còn đem trọng binh bao vây, vì sao hắn lại phải làm như vậy? Nhưng vô luận như thế nào thì phụ hoàng cũng không phải người hồ đồ, sao có thể tin vào cái cớ này được, để cô xem ngày mai ngươi sẽ đối đáp với phụ hoàng như thế nào.
Thượng Quan Kinh Hạo mâu quang chặt chẽ, cười nói: “Đây chẳng qua cũng chỉ là lời từ một phía của Bát đệ, nếu cô cho rằng, ngươi là cố ý đến gây sự thì sao?”
“Vậy coi như là thần đệ đến để gây sự đi!”
******
Phủ thái tử, địa cung.
Bụng Kiều Sở quặn thắt từng cơn, mồ hôi lạnh đổ đầy trên trán, nhưng vẫn cường lực tự ép cho chính mình phải tỉnh, bên dưới chăn, bao khố đã cởi, hai chân bị tách ra…..
Nhưng đáy lòng vẫn tồn một tia hy vọng, đứa nhỏ còn chưa chết, đứa nhỏ còn chưa có………
Nhìn thấy y nữ bưng chén thuốc lại gần, nàng suy yếu, đau đớn cơ hồ muốn bật khóc, đột nhiên trong đầu hiện lên hình ảnh ngày đó sau cơn mưa, người nọ ôm nàng ngồi ở trên ghế, nàng im lặng nghỉ ngơi, còn hắn đắm đuối đăm đăm nhìn nàng.
Thượng Quan Kinh Hồng, ngươi ở đâu……….