Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi

Chương 314






Kiều Sở đứng một bên xem trò vui, nhưng việc Trầm Thanh Linh mang gương mặt của nàng khiến cho nàng thật sự khó chịu, nàng nhất định phải nghĩ cách để biết được người này rốt cuộc là ai, vì thế không lập tức bỏ đi, vẫn còn muốn đứng quan sát thêm chút nữa.
Lão bản nương thì đã bị dọa cho run rẩy đứng nép vào một góc, nàng còn đang cảm thấy kỳ lạ là vì sao Phương Minh không lên tiếng, nhưng đảo mắt nhìn mới phát hiện ra Phương Minh đã biến mất từ lúc nào.
Lại nhìn hai nữ nhân cùng sự tình phức tạp trước mắt, đột nhiên có cái gì xẹt qua trong đầu nàng.
Lang Lâm Linh thấy Trầm Thanh Linh vẫn đứng tại chỗ, chỉ thản nhiên nhìn, lạnh lùng cười, nói: “Hải Lam muội muội, còn nhớ rõ giáo huấn gia nô Lang gia chúng ta hay không.

Nô tỳ thì phải làm đúng bổn phận của nô tỳ, nô tỳ bất tuân, chủ tử phải có trách nhiệm.

Nha đầu của muội đã không được giáo huấn đến nơi đến chốn, muội muội nên cẩn thận dạy dỗ lại đi.

Gia dạo gần đây không giống như lúc trước, chính sự rất bận rộn, đừng để chuyện gì làm ảnh hưởng không tốt đến gia”
“Tỷ tỷ nói rất phải, cũng vì nha đầu này đã theo muội từ nhỏ, không sống ở Lang gia cho nên không biết những quy củ nào cần phải tuân thủ, vả lại vừa rồi nàng cũng không có làm gì sai trái lắm, chỉ là không cẩn thận va chạm tỷ tỷ, tỷ tỷ chớ giận” Trầm Thanh Linh không kiêu ngạo không siểm nịnh hạ thấp người nói.

“Muội muội,” Lang Lâm Linh nhẹ giọng gọi, bỗng tiến từng bước đến gần Trầm Thanh Linh, Trầm Thanh Linh cũng khẽ đáp lại một tiếng, Lang Lâm Linh đã bất ngờ giơ tay hướng trên mặt nàng mà đánh.
Nhưng nha đầu của Trầm Thanh Linh nhanh tay lẹ mắt, đã lập tức bắt lấy cổ tay của Lang Lâm Linh.
Nha đầu đó nguyên là ám vệ đã được Thượng Quan Kinh Hồng huấn luyện từ nhỏ, ám thị ở xung quanh phủ thái tử âm thầm bảo vệ Trầm Thanh Linh, cùng Trầm Thanh Linh có quan hệ không phải là nhỏ, lại thêm từ xưa đã được Thượng Quan Kinh Hồng căn dặn là cho dù gặp bất cứ chuyện gì cũng phải bảo hộ chủ tử, vì thế lúc này cho dù đã ra bên ngoài, nhưng ý chí vẫn giống như trước.
“A Tú, buông tay!”
Trầm Thanh Linh ra lệnh, nàng tuy là vì chuyện sinh nhật mà đau lòng, nhưng gắng nhịn xuống, nàng nhất định phải đoạt lại Thượng Quan Kinh Hồng từ trong tay Kiều Sở.

Về phần đối với Lang Lâm Linh, tuy biết đây là một nhân vật lợi hại, nhưng về sau nếu nàng đã xác định là sẽ sống ở đây, nếu tỏ ra yếu thế thì sẽ dễ bị Lang Lâm Linh ức hiếp, chi bằng là đối đầu ra mặt.
Nàng biết tâm Thượng Quan Kinh Hồng hiện giờ vì cảm thấy mắc nợ Kiều Sở mà lay động, nên mới ngộ nhận mà coi trọng Kiều Sở hơn nàng, nhưng vẫn còn nhiều thời gian để cho hắn nhận ra.

Mà Lang Lâm Linh tuy là có Lang gia để cậy vào nhưng so ra thì không thể quan trọng bằng nàng.
A Tú thấy Trầm Thanh Linh không có ý sai bảo gì, có điều chính mình đi theo nàng đã lâu cho nên liền hiểu được tâm tư của nàng, cổ tay run lên, thẳng tắp gạt Lang Lâm Linh qua một bên, còn tay kia thì đem Hương Nhi đang giận đến đỏ mắt hung hăng đẩy ngã trên đất.

Lang Lâm Linh cũng ngã nhào xuống đất, giận đến phát run, nhưng nàng không giống những nữ tử tầm thường, vừa rồi vẫn luôn để ý tình huống trong sảnh, cho nên biết được Phương Minh đã chạy ra ngoài, mà khả năng lớn nhất là đi tìm Thượng Quan Kinh Hồng.
Nàng cũng không triệu gọi hộ vệ trong viện, trong lòng vội vàng tính toán, không biết là nên đợi Thượng Quan Kinh Hồng đến thay mình đòi cái công đạo hay là nên rời đi, đột nhiên trên tay ấm áo, nàng sửng sốt nhìn, đã thấy Kiều Sở đang dìu đỡ giúp nàng đứng dậy.

Kiều Sở giúp nàng ư? Sao có thể?
Chính lúc nàng đang nghi hoặc, liền nghe Kiều Sở nói: “Mỹ Nhân, bắt A Tú lại cho ta”
Trầm Thanh Linh kinh ngạc, xong lập tức cười lạnh: “Kiều phi làm vậy là có ý gì?”
“Cai quản trật tự.

Ta là người thô thiển cho nên không hiểu nha đầu nhà ai thì nên để nhà ai đến quản, nhưng đây là Duệ vương phủ, còn ta là Duệ vương sườn phi, chẳng lẽ không thể quản được chỉ một cái nha đầu hay sao!”
Nàng nói xong thoáng nhìn Mỹ Nhân, Mỹ Nhân giật mình, lập tức cười đáp: “Vâng!”
Nàng và Tứ Đại từ khi đến Duệ vương phủ đã phải nhẫn nhịn rất nhiều, hai ngày nay Kiều Sở cũng đã kể cho nàng nghe một số chuyện, vì thế nàng cũng đã ngờ ngợ đoán ra nữ nhân kia chính là Trầm Thanh Linh.


Nàng cùng Tứ Đại đã sớm hận chết Trầm Thanh Linh đi, hiện tại mặc dù không được động vào nàng ta, nhưng có thể nhân cơ hội này giáo huấn nha đầu của nàng ta để trút giận cũng tốt.
Trải qua một trận liều mạng đánh nhau, A Tú liền bị Mỹ Nhân bắt giữ, Trầm Thanh Linh biến sắc, đuôi mắt thầm nhìn về phương hướng Phương Minh biến mất, lòng âm thầm cười, còn trên mặt vẫn không lộ ra biểu tình gì khác thường, chỉ nhíu mi nhìn Kiều Sở.
Lang Lâm Linh thì càng lúc càng phát nghi ngờ đối với Kiều Sở, lại nghe Kiều Sở nhẹ giọng nói: “Lang tỷ tỷ, nha đầu kia tỷ xem nên xử lý như thế nào thì xử lý đi”
Nàng nghe vậy thì thoáng do dự một chút, thình lình nghe một đạo thanh âm lạnh lùng từ ngoài phòng truyền đến: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Tham kiến Duệ vương”
A Tú bị Mỹ Nhân vặn ngược cả hai tay ra sau, lập tức nghiến răng tố tội: “Bát gia, thỉnh gia cứu chủ tử của nô tỳ, Kiều chủ tử nàng____”
Lời của nàng còn chưa dứt, tay đã bị Mỹ Nhân mạnh mẽ vặn một cái, nàng đau đến mức trán đổ đầy mồ hôi lạnh, cấm khẩu thốt không ra lời.
Trong phòng có nô phó, còn có bà chủ hiệu tơ lụa, ở bên ngoài thì có hộ vệ, Trầm Thanh Linh vì kiêng kị thân phận hiện tại cho nên chỉ có thể cẩn trọng dùng lời nói, nàng hướng Duệ vương cúi người, thấp giọng cười khổ: “Vốn chỉ là muốn đến nhìn thử xiêm y của hai vị tỷ tỷ đẹp thế nào, chẳng ngờ lại là khiến Kiều phi mất hứng.

Nha đầu A Tú lại vì chủ tử mà…..”
Thượng Quan Kinh Hồng lạnh lùng cau mày, nhìn chằm chằm Kiều Sở: “Rốt cuộc nàng đã làm ra chuyện tốt gì rồi?”
Lang Lâm Linh liếc nhìn Kiều Sở một cái, nàng thật sự không ngờ chuyện này cuối cùng lại đổ lên đầu Kiều Sở, nàng mặc dù hận Kiều Sở, nhưng dù sao vừa rồi Kiều Sở cũng đã giúp nàng, hơn nữa dường như cũng không phải là có ý đồ gì xấu, chính lúc nàng đang do dự không biết nên nói thế nào thì đã nghe Kiều Sở đáp lại Thượng Quan Kinh Hồng: “Việc không nên làm thì đều đã làm cả.


Biểu tiểu thư một khi đã thích như thế, vậy bộ y phục tặng cho ngươi”
Nàng nói xong, chụp lấy y bào thanh điểu nằm trên bàn thẳng tắp đưa cho Trầm Thanh Linh.
Trầm Thanh Linh sững người, ánh mắt Thượng Quan Kinh Hồng nhìn đến áo bào, sắc mặt đột biến, mâu quang tối sầm lại, đang muốn mở miệng nói, đã thấy Kiều Sở đột nhiên xoay người phủ tay ở bụng, hơi hơi nhíu mày lại.
“Kiều Sở!”
Mọi người chỉ thấy một trận hoa mắt, Thượng Quan Kinh Hồng đã lao đến trước mặt Kiều Sở, ôm lấy cả người nàng lẫn y bào thanh điểu, bế nàng bước nhanh ra khỏi đại sảnh.
****
Khi Kiều Sở lần nữa hồi tưởng lại việc này thì trên người đã mặc kiện thanh y trường bào kia, ngồi ở trong cung điện tràn ngập hương rượu, chúng vương chúng thần cùng khách quý đều đã ngồi xuống, chỉ còn chờ hoàng đế cùng đế phi có mặt nữa là đông đủ.
Kiều Sở nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của chính mình, gắng ổn định tinh thần, đêm nay nàng tuyệt đối không được loạn, thời gian cũng không được sai sót dù chỉ một chút, việc nàng có thành công rời đi được hay không mấu chốt chính là trong đêm nay.
Bàn tay đặt phía dưới bàn đột nhiên ấm áp, bị một bàn tay thô ráp bao chặt lấy, nàng nghiêng đầu nhìn qua, chỉ thấy nam nhân đang ngồi bên cạnh vẻ mặt như không có chuyện gì, đang giơ cao chén rượu đáp lễ với thái tử và Hạ vương ngồi ở phía xa xa đối diện.
Đêm nay, bên cạnh hai vị hoàng tử này đều có một mỹ nhân đi kèm, một là Bắc địa đệ nhất mỹ nhân Kiều Mi; còn một là Tây Hạ mỹ nhân Ngân Bình công chúa.
Đêm nay, Kiều Sở có một loại cảm giác rất mãnh liệt là sẽ xảy ra rất rất nhiều chuyện.