Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi

Chương 307






Nàng vừa hỏi vừa nhìn Trữ vương, vốn ban đầu khi nàng thấy Thượng Quan Kinh Hồng tới, cảm xúc trong lòng như trăm mối tơ vò, vui buồn lẫn lộn, vốn dĩ là định hỏi hắn, nhưng cuối cùng lựa chọn lờ hắn đi.
Trữ vương thấy Thanh Linh nhìn mình, thở dài, đáp: “Tông Phác hướng phụ hoàng thỉnh chỉ tứ hôn, hắn muốn thú Tiểu Yêu”
“Tông Phác, ngươi là vì chuyện tối qua sao?” Trầm Thanh Linh ngẩn ra, miễn cưỡng cười: “Ngươi làm gì ngu như vậy, kia vốn là do Đông Ngưng tùy tiện”
Thượng Quan Kinh Hồng cùng Trữ vương thoáng nhìn nhau, Thượng Quan Kinh Hồng mi phong trầm xuống, nhìn chằm chằm Tông Phác, Tông Phác cười nhẹ một tiếng, quả thực là cũng có chút muốn cười, Bội Lan nhịn không được lên tiếng: “Thanh nhi, có phải muội biết được chuyện gì đó không?”
Trầm Thanh Linh nhắm mắt lại, sau cùng trả lời Bội Lan: “Bội tỷ, tỷ không phải không biết Tiểu Yêu xưa nay đã mến mộ Tông Phác, tối hôm qua ở trong rừng muội ấy còn câu dẫn Tông Phác, bọn họ đã có da thịt chi thân”
Một lời mập mờ này của nàng vừa nói ra, tất cả mọi người đều sửng sốt, Cảnh Thanh thậm chí còn phải thất thanh kêu lên.
“Sao có thể như thế?”
Bội Lan che miệng, thanh âm run rẩy.
“Nha đầu kia thật sự điên rồi!” Trữ vương giận dữ phất tay áo, chỉ tiếc hận mình rèn sắt không thành thép.
Chỉ có Thượng Quan Kinh Hồng hơi trầm ngâm một hồi mới nói: “Không, ta không tin Đông Ngưng sẽ làm như vậy”
Trữ vương lại càng thêm phẫn nộ: “Lão Bát, đệ cũng không phải không biết tâm Tiểu Yêu đối với Tông Phác thế nào, hiện giờ lại làm ra cái loại việc dọa người như thế, muội ấy……….”
Hắn vẫn luôn coi Đông Ngưng như muội muội ruột thịt, việc đáng hổ thẹn cỡ đó, thử hỏi sao hắn không buồn bực cho được?

Bội Lan cười khổ: “Đúng thế, Tiểu Yêu đối với Tông Phác……Có điều, chuyện đó….”
“Ngũ ca, ca vẫn còn mẫu phi, cho nên ca không cảm giác được,” Ánh mắt Thượng Quan Kinh Hồng hơi gay gắt, đánh gảy hai người: “Xuất thân của Tiểu Yêu và đệ rất giống nhau, đệ không tin muội ấy sẽ dễ dàng vứt bỏ nhân cách, không có tiền đồ đến như vậy”
Trầm Thanh Linh tự giễu cười: “Dù sao vai hề này cũng không phải lần đầu tiên ta diễn! Thượng Quan Kinh Hồng, thân làm ca ca như ngươi đáng ra không nên bao che khuyết điểm cho muội muội, như thế mới là tốt cho Đông Ngưng”
“Đừng nói nữa,” một tiếng lệ thanh của Tông Phác đột ngột vang lên, hắn đón nhận ánh mắt của Thượng Quan Kinh Hồng: “Kinh Hồng, chuyện đêm qua là ta bức Đông Ngưng, không liên quan gì tới nàng, là ta đã hủy danh tiết của nàng”
Mọi người chấn động, Thượng Quan Kinh Hồng bước đến túm lấy cổ áo Tông Phác: “Nói rõ ràng, mau nói rõ ràng cho ta, ngươi dám chạm vào Đông Ngưng?”
Ngữ khí của Thượng Quan Kinh Hồng cực lạnh, mọi người thì đều đã biết tính hắn, nghe qua liền biết là Tông Phác đã hoàn toàn chọc giận Thượng Quan Kinh Hồng.
****
Ôn tuyền hoa lâm.
“Kinh Hồng, nếu Tiểu Yêu đồng ý thì chúng ta hãy để cho Tông Phác thú muội ấy đi.

Dù sao thân thể của Tiểu Yêu cũng đã bị Tông Phác nhìn thấy, ngày thường muội ấy cũng thích nhất là Tông Phác, bị Tông Phác chạm vào cũng chưa hẳn là sẽ không vui”
( =__= Trữ vương, lị làm anh thế đấy!!!)
Ngoại trừ Trữ vương thì không một ai lên tiếng, không một ai dám khuyên.

Thượng Quan Kinh Hồng lại phất tay áo, cười lạnh: “Ngũ ca, nếu Đông Ngưng không đồng ý thì đệ nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn! Hắn cho tới bây giờ có lúc nào xem Tiểu Yêu như người bình thường hay chưa? Cứ động một tí là quở trách.

Đệ ngày xưa không ngăn cản chính là vì biết nỗi khổ trong lòng Đông Ngưng, muội ấy cũng giống như đệ thôi”
Trữ vương thở dài, không nói thêm gì nữa.

Trầm Thanh Linh đứng sau lưng mọi người, nghe vậy tâm tình liền phức tạp, một nửa là kinh hỉ.


Tuy việc Tông Phác vừa nói ra nằm ngoài dự liệu của nàng, nhưng lời của Kinh Hồng làm nàng nhớ tới những chuyện trước kia giữa nàng và Thượng Quan Kinh Hồng, đêm nay, nàng cảm giác là nàng có hy vọng.
Hắn từng thâm tình như thế, sao có thể nói buông là buông ngay được ?
Tâm tình khẽ run lên, theo đó là một chút căng thẳng, cả đám bọn họ đang nhìn về phía xa xa, chỉ thấy lúc này Tông Phác đã bước vội đến gần Đông Ngưng.
Trước kia thật chưa từng nghĩ tới Đông Ngưng cũng là loại người có tâm kế, là cái loại vừa tỏ vẻ là mình chống cự nhưng lại không ngừng khiêu khích nam nhân, nếu không, Tông Phác nhất định sẽ không hành xử như thế.
Đồng ý? Nàng không đồng ý mới là lạ!
( Lạy hồn, lạy tác giả, sao ngài lại có thể cho con mụ này sống thọ hơn 300 chương luôn vậy, cứ nhìn thấy mụ này là mị muốn giết người (ฺ◣д◢)ฺ)
*****
Đông Ngưng đang dựa vào thân cây đánh một giấc ngủ, trong lòng mơ mơ màng màng nghĩ, chi bằng đêm nay ngủ ở đây luôn đi, không cần phải quay về quấy rầy ai.

Còn có hai ngày nữa là có thể rời khỏi nơi này rồi.

Như vậy thật tốt, còn có thể hộ tống Kiều tỷ tỷ.
Nàng đêm qua bị nhiễm lạnh, hôm nay lại đẩy nhanh tốc độ làm mặt nạ da người, dự định ngày mai đưa cho Trầm Thanh Linh thay cho quà sinh nhật.

Cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, người hơi nóng lên, nhưng nàng vẫn cảm thấy lạnh, liền cuộn tròn người lại giống một con mèo nhỏ, dựa càng thêm sát vào gốc cây.

Chỉ còn cách vài bước nữa, nhưng Tông Phác đột ngột dừng cước bộ, ánh mắt rơi xuống chiếc khăn tay treo bên thắt lưng của Đông Ngưng, hốc mắt lại có chút ướt át.
Hắn bỗng nhớ lại, khăn tay này hắn đã nhìn thấy qua khi lần đó tụ tập ở Phi Thiên tự, hắn vội vàng đến, nàng tưởng hắn là kẻ xấu, liền ném chén trà làm ướt người hắn, sau đó lại đưa khăn tay của mình cho hắn lau.
Khi đó hắn đã không tiếp nhận.
Bỗng nhiên nhớ lại, nàng biết hắn thích uống trà, thường ngày cũng không biết là đi nơi nào tìm đủ các loại trà ngon, phái ám vệ của mình đưa đến cho hắn.
Có một lần, khi mấy người bọn họ họp mặt nghị sự, lần đó nàng không sai ám vệ đưa qua mà đích thân mang đến, hắn nhìn thấy cả người nàng dính đầy bùn đất, còn hỏi nàng rốt cuộc là đi hái trà hay là đi nghịch đất, nàng lắp bắp nói lúc lên núi hái trà không cẩn thận nên bị ngã……….
Hắn dùng khăn tay bao lại bịch trà nàng đưa cho, còn cười nhạo nàng một trận.
Thượng Quan Kinh Hồng tin tưởng hắn và Thanh Linh, nên thi thoảng hắn cũng có hẹn Thanh Linh ra ngoài, nhưng nếu hôm đó Thanh Linh đã có hẹn với Thượng Quan Kinh Hồng mà từ chối lời mời của hắn, nàng sẽ lặng lẽ dịch dung thành người chăn ngựa, đến Tông phủ tìm hắn, chính mình uống rượu, còn bồi hắn uống trà.
Còn có……..
Tối nay trăng sao thưa thớt, hồi ức của hắn lại bỗng nhiên hiện lên hết sức rõ ràng.
Đông Ngưng trong lúc mê man, cảm giác có tia lạnh lẽo theo đầu ngón tay thấm vào toàn thân, nàng gắng hết sức mở mắt ra, mơ hồ thấy có người ngồi xổm bên cạnh mình, bàn tay của người đó đang nắm lấy tay nàng, cầm một cái khăn tay cẩn thận chà lau, bàn tay nắm tay nàng rất có lực, một mùi hương thanh mát tinh túy thoảng qua chóp mũi….Hình như là mùi của rượu.
Nàng sửng sốt, thấp giọng ôn nhu kêu một tiếng “Phàn đại ca”