Nàng không muốn có mặt trong phòng lúc này, thu lại tinh thần, chậm rãi đứng dậy.
“Ơ, ngươi…..cũng ở trong này sao?”
Người mới đến quả nhiên là Tông Phác, Trầm Thanh Linh đang ngồi trên giường đọc sách, nghe vậy, thản nhiên nhìn về phía hắn, khóe miệng nhất mạt tựa tiếu phi tiếu.
Hắn vốn đang bước về phía Trầm Thanh Linh, lúc này bỗng nhiên dừng cước bộ, nhướn mày nhìn Đông Ngưng, ánh mắt u tối, còn có tia chìm ức.
Đông Ngưng chợt cảm thấy vừa buồn bã lại buồn cười, nàng không ở trong này thì còn ở đâu nữa? Hắn nghĩ là nàng đang ở trong vườn hoa cho nên mới vào sao? Còn nếu nàng ở trong này thì hắn sẽ gọi Trầm Thanh Linh ra ngoài đúng không?
“Các ngươi cứ nói chuyện, ta ra ngoài”
Nàng nói xong liền đem kim châm thả vào lại trong bao công cụ, trên mặt nạ da người có chút dịch nhầy, tay nàng dính bẩn, nhưng chậu đồng đựng nước rửa lại nằm kế bên giường, nàng thì lại không muốn đi qua đó rửa tay, vì thế tiện tay hướng đến khăn tay treo ở thắt lưng lau sơ qua, mà tâm trạng đang bất ổn nên không cẩn thận để chất nhầy trên tay dính vào váy, nàng cũng mặc kệ nó, đi ra cửa.
“Tần Đông Ngưng, thứ này bẩn cỡ nào ngươi biết không, có nữ tử nào tính tình như ngươi không hả?”
Tông Phác thấp giọng trách mắng, Đông Ngưng chỉ liếc mắt nhìn váy mình một cái: “Ta vốn đã là một người vừa bẩn vừa lỗ mãng như vậy rồi, sao có thể so với những người đọc sách như các ngươi”
Vẫn bị ánh mắt phảng phất như rất chán ghét của Tông Phác đâm tới, Đông Ngưng tự giễu cười, bước nhanh ra cửa.
“Tần Đông Ngưng!”
“Tông Phác, ngươi đuổi theo Tiểu Yêu đi”
“Tạm thời cứ mặc kệ nàng đi”
Sau lưng, thanh âm vi lệ của hắn xen lẫn với tiếng than nhẹ của Trầm Thanh Linh.
…………
Quả nhiên là đoán không sai, Tông Phác không có đuổi theo, Đông Ngưng chạy đến một chỗ sâu trong rừng, cũng mặc kệ không cần biết mặt đất sạch hay là bẩn, liền dựa người vào một thân cây ngồi bệt xuống đất.
Thân thể nàng theo bản năng vẫn còn khẽ run rẩy, kí ức đêm hôm qua lần nữa xộc vào trong tâm trí.
Đêm đen như mực, y phục của nàng bị cởi ra quá nửa, hắn ở trên hai chân nàng, Trầm Thanh Linh đứng ở phía sau, nhìn qua rất giống như nàng và hắn đang dã hợp
“Tiểu Yêu, ngươi có thể nào lại đi câu dẫn Tông Phác, nữ tử thì cần phải có lòng tự trọng”
Giọng của Trầm Thanh Linh nghe qua như tỏ ý than thở, nhưng lại dẫn theo một tia trào phúng.
Sau đó không rõ là nàng đẩy Tông Phác đang cứng đờ như khúc gỗ ra, hay là Tông Phác tự động tách khỏi người nàng, trên đầu là khoảng trời đen đặc, cây rừng như vồ lấy người, lòng nàng chứa đầy hoảng sợ rời đi……….
Tông Phác tất nhiên là không có đuổi theo.
(╰_╯) Đông Ngưng à! Lấy ai cũng được, Tông Phác không được!
****
“Cảm ơn lễ vật của ngươi”
Hai người đứng đối diện với nhau, một chiếc nhẫn bằng ngọc phỉ thúy nằm trong lòng bàn tay Trầm Thanh Linh, kia liễm diễm như mây khói xanh biếc cuồn cuộn bên trong ngọc thạch, vừa nhìn liền biết là đồ tốt.
“Ngươi thích là được rồi” Tông Phác khẽ nở nụ cười, lập tức lại cười tự giễu: “Ta cùng Đông Ngưng………”
“Ngươi không cần giải thích với ta đâu” Trầm Thanh Linh nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trong tay: “Ngươi không cười nhạo ta cùng Thượng Quan Kinh Hồng, ta lại có tư cách gì đi nói ngươi cùng Đông Ngưng.
Là ta không đúng, không nên để cho ngươi quá nuông chiều Đông Ngưng, cũng làm cho nàng càng lúc càng chẳng ra gì, đi làm ra cái loại chuyện đó.
Ngươi về sau đừng đi theo nàng nữa, khiến nàng sinh kiêu, sinh ra cái tính tiểu thư, đối với nàng ngược lại không tốt”
Tông Phác ngẩn người, kỳ thực vừa rồi hắn tính nói là tối hôm qua là hắn đã ép bức Đông Ngưng.
Hắn vì một chút chuyện cũ mà không ham thích nữ sắc, mặc dù hắn cực kỳ ái mộ Trầm Thanh Linh, nhưng không bỉ ổi mà nghĩ đến chuyện phong nguyệt, tối hôm qua vốn là hắn chỉ định nói chuyện rõ ràng với Đông Ngưng, nào ngờ sự tình sau đó lại phát triển đến cái mức không ngờ như thế.
Hai người chạm vào nhau, mùi hương của nữ tử trên người nàng vậy mà lại khiến cho hắn nổi lên dục vọng.
Nếu Trầm Thanh Linh không xuất hiện thì có lẽ hắn đã xâm phạm nàng rồi.
Lúc ấy hắn có một suy nghĩ.
Tông gia về sau cũng cần có người hương khói, cưới Thanh Linh là chuyện không thể, nhưng nếu nhất định phải cưới vợ, mà hắn lại không thích những nữ tử khác, vậy thì cưới nàng cũng được đi.
Nàng mặc dù không thông minh, nhưng nếu sống cùng nàng, hắn sẽ cảm thấy rất thoải mái.
Hắn nhìn thấy nàng lớn lên, nàng cũng giống như muội muội của hắn, còn Phàn Như Tố vô luận là học thức hay cấp bậc đều không xứng với nàng!
Sau khi rời khỏi thân thể của nàng, dục vọng tan đi, hắn rất nhanh liền bình tĩnh lại.
Hắn sao có thể nghĩ muốn lấy nàng làm vợ.
Nàng không thích hợp.
Hắn nảy sinh dục vọng chẳng qua vì hắn chưa bao giờ chạm qua người nữ nhân mà thôi.
Thậm chí không nói một câu gì với Trầm Thanh Linh, hắn đã nhanh chóng rời đi.
Lần đầu tiên, hắn tự mình bước vào thanh lâu.
Trước mắt hắn là thân thể đẫy đà, da thịt như tuyết trắng của nữ nhân đứng đầu bảng.
Mùi thơm của cơ thể xen lẫn với mồ hôi đầm đìa, nhưng ngay tại thời khắc sắp tiến vào bên trong thân thể nữ nhân, hắn lại đột ngột đẩy nàng ta ra.
Mùi hương gay mũi kia thật khiến cho hắn chán ghét.
Trong đầu lại hiện lên cái ý nghĩ trước đó, nếu phải lập gia thất, chi bằng liền cưới nàng đi, huống hồ chính hắn đã hủy đi danh tiết của nàng.
………
Trước lúc vào nhà, hắn nhìn qua cửa sổ thì không thấy nàng bên trong.
Tối hôm qua khi hắn đi ngủ, lại nằm mộng thấy thân thể mềm mại da thịt như tuyết của nàng ở dưới thân.
Nàng khóc lóc nỉ non, hắn cho tới giờ chưa sợ từng sợ qua cái gì, nhưng lúc ấy bỗng nhiên lại thấy sợ không dám đi nhìn nàng, đồng thời trong lòng lại có một khát vọng khó hiểu.
Nàng không có trong nhà là tốt nhất.
Hàng năm chuyện mua quà tặng cho Thanh Linh đã sớm thành thói quen của hắn.
“Tông Phác, ta vốn tưởng ngươi khác với những nam nhân khác, vạn lần không nghĩ tới ngươi……….”
Trầm Thanh Linh thấy miệng Tông Phác hơi mở ra rồi đóng lại, mày nhíu chặt thành hình chữ xuyên, nghĩ thầm là hắn muốn giải thích, lại nghĩ tới việc nàng chứng kiến hôm qua, trong lòng sinh tức giận.
Lòng Tông Phác nặng trĩu tâm sự, bàn tay lại vô thức sờ vào trong ngực, chạm vào bọc khăn tay gói một ít món ăn vặt, bị bọc kín đến mức nóng lên, lúc này nghe Trầm Thanh Linh nói vậy, hắn câu thần tự giễu cười.
Đang muốn đáp lại, chợt nghe sau lưng vang lên tiếng bước chân, hắn quay người nhìn, đã thấy Thượng Quan Kinh Hồng cùng Trữ vương, Bội Lan xuất hiện, còn có đám người lão Thiết, Cảnh Bình, Cảnh Thanh đi theo ở phía sau.
“Tông Phác, chuyện lúc sáng khi thượng triều, ngươi giải thích thế nào?”
Người lên tiếng là Trữ vương, hắn xưa nay vẫn mang thần sắc ôn hòa vô hại, nhưng hiện tại vẻ mặt lại rất là nghiêm khắc.
“Đúng thế, làm vậy không phải sẽ khiến thái tử nghi ngờ đến quan hệ giữa chúng ta sao?” Bội Lan lo lắng nói.
Thượng Quan Kinh Hồng khoát tay: “Ngũ tẩu không cần lo lắng.
Tông Phác trước nay độc lai độc vãng, Đông Ngưng cùng chúng ta vô cùng thân thiết, giả là thật thì thật cũng là giả, trái lại có khi Thượng Quan Kinh Hạo lại cho rằng, nếu Tông Phác quả thực có quan hệ với chúng ta thì tất sẽ không dám công khai như thế”
“Có điều là,” ánh mắt Thượng Quan Kinh Hồng chợt trở nên sắc bén: “Lão Tông, ta nghe Ngũ ca nói ngươi động tay động chân với Đông Ngưng, ngươi hiện tại thỉnh cầu tứ hôn là có ý tứ gì! Trước kia ngươi đối đãi với nàng như thế nào ta tạm thời nhẫn nhịn cho qua, nhưng đêm nay ngươi phải cho ta một câu trả lời thỏa đáng!”
“Tứ hôn, cái gì tứ hôn? Rốt cuộc các ngươi đang nói về cái gì vậy?” Trầm Thanh Linh hoài nghi, bật thốt hỏi.