“Gia muốn mời Lữ sư tổ đến chữa bệnh cho Kiều chủ tử sao?”
“Có lẽ”
Lão Thiết thấy ánh mắt Thượng Quan Kinh Hồng âm trầm, lại tiếp tục quăng sách thành đống, liền không dám quấy rầy hắn nữa, chợt nhớ tới một chuyện, rốt cuộc vẫn nói: “Gia, nô tài và Phương tổng quản vốn vẫn luôn cân nhắc không biết khi nào thì gia sẽ cùng Cảnh Bình nói chuyện.
Nhưng hôm nay thấy gia dặn dò hắn như vậy thật khiến nô tài cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng thứ cho nô tài lắm miệng vẫn muốn nói một câu, Cảnh Bình với Kiều chủ tử____”
“Kỳ thực cũng không có gì phải không.
Các ngươi đêm đó không giải thích, cũng là vì sợ trái lại thành đổ thêm dầu vào lửa phải không?” Thượng Quan Kinh Hồng ngẩng đầu, cắt ngang lời lão Thiết.
“Vâng, gia minh xét”
“Đêm đó ta đánh Cảnh Bình chính là muốn cảnh cáo hắn, đồng thời cũng là để cảnh cáo Kiều Sở.
Lúc đó tuy là ta nóng giận, nhưng Thanh Linh đã nói như thế, mặc dù không chắc có phải do nàng ghen tị mới vậy hay không, nhưng tất cũng không phải vô duyên vô cớ mà nói.
Đêm qua ta đã âm thầm quan sát Cảnh Bình, hắn thỉnh thoảng cũng có lặng lẽ nhìn Kiều Sở, Kiều Sở là nữ nhân của ta, ta không thể để cho bất kỳ ai có ý gì đối với nàng được.
Tâm Cảnh Bình có hướng về Kiều Sở là sự thật, nhưng ta biết hắn là người có chừng mực, mà tình nghĩa của ta đối với hắn cũng giống như tay chân với nhau, vì vậy ta mới cho hắn một cơ hội”
“Hiện tại, còn có Cửu đệ……….”
Lão Thiết không ngờ tới là Thượng Quan Kinh Hồng đã biết rõ ràng đến như thế, còn sớm tính toán qua hết thảy.
Lão cũng không dám khẳng định cái gì về Cảnh Bình, lại thấy Thượng Quan Kinh Hồng sau khi nhắc đến Hạ vương, ánh mắt liền tối đi, lão không khỏi kinh hãi, không nghĩ tới là vị chủ tử này hiện tại có ý độc chiếm Kiều Sở so với Trầm Thanh Linh ngày xưa còn bá đạo hơn rất nhiều.
Không khí có vẻ nặng nề hít thở không thông, lão liền muốn đổi đề tài: “Chúc mừng gia, Thanh Linh tiểu thư có ý ghen tị, thật ra đối với gia lại như gỡ bỏ được một cái cọc tâm sự.
Bởi nó chứng tỏ gia cùng Thanh Linh tiểu thư càng ngày càng sát lại gần nhau hơn”
Ngày xưa, Thượng Quan Kinh Hồng mặc dù vẫn đặt đại cục lên vị trí thứ nhất, nhưng dụng tâm của hắn đối với Trầm Thanh Linh thế nào thì tất cả mọi người đã biết quá rõ ràng.
Lão dứt lời, sau một lúc lâu lại không nghe thấy Thượng Quan Kinh Hồng trả lời, đã thấy hắn đang cúi đầu nhìn vật gì nằm trên tay, nguyên lai vẫn là tiểu hà bao cũ kia, không biết là hắn đã lại lôi ra từ lúc nào, ánh mắt hắn chuyên chú nhìn vào nó, thậm chí còn không nghe lão Thiết vừa nói cái gì.
*****
Triều đường.
Đối với chuyện xảy ra ở vách đá trên đường từ bãi săn trở về, hoàng đế đã giao cho thái tử tự mình tra xét, sau đó tuyên bố với mọi người là do dân gian phản loạn gây ra, lại tiếp tục để cho thái tử điều tra, còn hiện tại tạm thời không truy cứu đến nữa, vẫn như trước mà tập trung vào truyện triều chính, dân sinh.
Đương nhiên phần lớn triều thần đều không hay biết một chút gì về nội tình chuyện xảy ra ở vách đá, chỉ trừ bỏ một số người mới biết rõ, tỷ như Lang Tương, người đã nhận được một phong thư trong cái đêm mà Thượng Quan Kinh Hồng hồi phục chí nhớ chẳng hạn.
Hoàng đế đến tận hôm nay vẫn còn chưa nguôi giận đối với chuyện thích khách xuất hiện trong cung, liền lệnh cho Hình bộ thượng thư phối hợp cùng với Đại lý tự khanh Tông Phác điều tra rõ chuyện này, xem ai là người đã phái thích khách đến.
Quả thật chuyện thích khách ban ngày đến ám sát, rồi còn thiêu cháy điện Thường phi thật khiến cho người ta phải khó hiểu.
Đồng thời hoàng đế còn hỏi cả tình trạng sức khỏe của Kiều phi, chúng thần biết, ngày hôm qua sau khi Duệ vương đưa Kiều phi hồi phủ thì hoàng đế cũng đã phái người tới hỏi thăm tình hình.
Vốn chuyện của Kiều phi là thuộc phạm trù việc nhà, không phải việc quốc gia đại sự, mà hoàng đế trước nay vẫn luôn phân rõ giữa việc nhà và việc nước, nhưng hôm nay lại vội vã hỏi chuyện Kiều phi ngay trong lúc thượng triều, có thể thấy được là hoàng đế đang phấn khởi.
Cũng phải, trong bốn người con được hoàng đế sủng ái nhất đều chưa ai có con nối dõi, hiện tại sườn phi của Duệ vương mang thai, hoàng đế sao không mừng cho được?
Ở phía dưới, Hạ Hải Băng âm thầm thở dài, nhớ tới những lời hôm qua hoàng đế nói với hắn, Hải Băng a, trẫm đối với nha đầu Kiều Sở kia là vừa giận vừa vui na, ngươi nói xem, nữ nhân nào mà chẳng mong mình có thể thay mấy đứa con của trẫm sinh hoàng tự, nhưng chẳng qua là bọn hắn không chịu đó thôi.
Trẫm không phải không biết bọn hắn đang nghĩ cái gì.
Nha đầu Kiều Sở này rất tốt, chẳng qua là nàng quá bướng bỉnh, bắt lão Bát của trẫm chỉ được yêu một mình nàng, lại còn bỏ nhà đi, trẫm vốn là không muốn Kiều Sở sinh hạ hoàng tự, nhưng dù sao nàng cũng đã có đứa nhỏ của Kinh Hồng rồi……Liền cứ như vậy đi, trẫm đã bảo Kinh Hồng không được hưu nàng, trẫm cũng muốn được bồng tôn nhi.
Đương nhiên chúng thần trong triều cũng có rất nhiều người giống hoàng đế, đều hiểu được vì sao mà các vị đại hoàng tử kia đều chưa có con.
Có điều không nghĩ tới sẽ xảy ra việc ngoài ý muốn là Kiều phi mang thai, trong lòng mỗi người đều rất hoài nghi, lại nghĩ Duệ vương là người hành sự khó dò, lần này khiến bọn họ không khỏi ngờ vực là có khi nào hoàng đế đã âm thầm hé ra câu chữ gì đó với Duệ vương về việc muốn sửa lập tân quân hay không, nhưng trừ bỏ lần hoàng đế nổi giận với thái tử ở vách đá ra thì sau đó quan hệ giữa hai người họ vẫn rất tốt cơ mà.
Mặc dù đoán không ra, cũng e ngại động chạm tới Lang Tương, bởi vì người mang thai không phải Lang phi, nhưng chúng thần vẫn chúc mừng Thượng Quan Kinh Hồng.
Thế lực của Duệ vương và thái tử lúc này có lẽ là ngang cơ, chỉ trừ bỏ một số ít đảng phái là biết rõ ràng, còn lại rất nhiều chúng thần đều không thấy rõ được cục diện chính trị hiện tại, đều đứng ở phía trung lập.
Thượng Quan Kinh Hồng hướng mọi người cảm tạ.
Vị thân vương này từ trước đến nay là người ôn nhu đạm nhiên, nhưng hiện giờ trong mắt hắn vẫn có thể nhìn ra được vẻ vui sướng của một người sắp được làm cha.
Hoàng đế sau đó liền ấn định ngày tổ chức cung yến là vào ngày mai, nhưng Thượng Quan Kinh Hồng chợt hạ thấp người hỏi: “Phụ hoàng, liệu có thể dời ngày tổ chức cung yến lùi lại ba ngày được không?”
“Vì sao Duệ vương lại có đề nghị như vậy?”
“Kinh Hồng lớn mật nghĩ, đại cung yến này là dịp hai nước thắt chặt quan hệ, là một sự kiện trọng đại, cho nên nếu có thể để cho hài tử của Kinh Hồng hưởng một chút không khí vui mừng thì thật tốt, có điều là thân thể của Kiều Sở hai ngày này vẫn còn yếu nên không tiện đi lại cho lắm”
“Ân” Hoàng đế hơi trầm ngâm, cuối cùng gật đầu, nói: “Vốn Tây Hạ cũng có ý muốn gặp Kiều phi, nói là muốn hướng hai người các ngươi làm cái lễ bồi tội.
Vậy đi, cung yến liền ấn định là vào ba ngày sau”
“Tạ ơn phụ hoàng”
Tất cả mọi người đều biết, trong dịp cung yến kia sẽ đề cập đến chuyện liên hôn, cùng Tây Hạ ký hòa ước.
Mà nghe nói mấy ngày qua tình cảm giữa Hạ vương và Ngân Bình công chúa cũng rất tốt.
Về sau tuy nói thế lực của Duệ vương ngày càng lớn mạnh, nhưng Hạ vương rồi cũng sẽ không hề thua kém chút nào.
Mà nghe đâu Thái Trữ trưởng công chúa cùng thái tử gần đây cũng khá là thân thiết, không biết việc vui ba ngày sau có khi nào lại từ một mà biến thành hai hay không nữa.
Chính là Hạ vương, cái người này gần đây càng lúc càng trầm tĩnh đi thì phải, mới vừa rồi khi các quan chúc mừng Duệ vương, ngay cả thái tử và Trữ vương cũng lần lượt tiến lên chúc mừng, còn hắn lại chỉ ảm đạm cười, đứng ở xa xa chắp tay mà chúc.
Hoàng đế lại nói: “Thái tử hiệp quản lục bộ, việc trên tay cần giải quyết khá là nhiều, vốn trẫm định để cho Hiền vương trợ giúp một tay, thế nhưng Hiền vương mắc bệnh đến nay vẫn chưa thấy khỏi, như vầy đi, Kinh Hồng, bắt đầu từ hôm nay, việc của hai bộ Binh, Lại liền để cho ngươi toàn quyền giải quyết.
Hai bộ thượng thư, từ nay về sau phàm gặp phải việc cần phải quyết định can hệ đến đại sự thì cứ gặp Duệ vương xin chỉ thị là được, gặp việc gấp thì Duệ vương cứ phê duyệt chấp hành trước rồi mới báo lại cho trẫm sau”
Hai bộ thượng thư nghe vậy lập tức bước ra khỏi hàng cung kính đáp lại.
Triều thần cũng đồng thời chấn động, nói vậy là hoàng đế đã bắt đầu phân quyền rồi!
Lang Tương nhìn Thượng Quan Kinh Hồng gật đầu một cái, tư thái vẫn khiêm lễ như thường, nhưng trong lòng đã cực kỳ vui vẻ.
Lang phi âm thầm bị hưu, Kiều Sở mang thai đột xuất, nhưng một chuyện phân quyền này xác thực là rất đáng để ăn mừng.
Lang Tương hơi thả lỏng tâm, lại nhớ tới Lang Lâm Linh đã nói hôm nay Thượng Quan Kinh Hồng sẽ đến Lang phủ đón nàng quay trở về Duệ vương phủ, về rồi thì sẽ giải thích với nàng tất cả những việc xảy ra trong những ngày gần đây!
Lúc này thái tử lại đột ngột bước ra khỏi hàng.
Có người vì thái tử mà ngầm biểu lộ thái độ bất mãn, nhưng thái tử chỉ thản nhiên mang ý cười, nói: “Phụ hoàng, có một chuyện mà nhi thần xin phép làm phiền đến Tông đại nhân”
Hoàng đế tuy thấy thái tử tỏ ra rất bình tĩnh, trong lòng hắn trái lại khẽ thở dài, đứa con này của hắn tài hoa xuất chúng, là đứa con may mắn được hắn cưng chiều từ nhỏ (Nguyên gốc là 天之骄子 Thiên chi kiêu tử), việc phân quyền có lẽ là đã khiến nó phải thương tâm, nhưng kỳ thực hắn cũng lo lắng đau khổ biết bao nhiêu, lập trưởng hay vẫn là lập ấu, quả thật là không thể không cho Duệ vương một cái cơ hội tham gia việc triều chính được.
Lúc này không một ai biết là, vì chuyện phân quyền này mà dẫn tới cục diện chính trị Đông Lăng biến hóa càng thêm trầm trọng, ngày sau xảy ra chuyện hai vương tranh đoạt liên quan đến Duệ vương sườn phi, khiến cho người người phải khiếp sợ.
*****
Đương nhiên đó cũng là chuyện sau này, hiện tại tạm thời không nhắc tới làm gì.
Lại nói hoàng đế không khỏi có chút đau lòng vì thái tử, vì thế hòa nhã nói: “Ngươi nói đi, Tông khanh nhất định phải hiệp trợ”
Mọi người lại cảm thấy kỳ quái, nghĩ thầm Tông Phác là người mặt sắt, không theo phe phái nào mà tự mình một phái, thường ngày không thân cận cùng ai cả, là người được hoàng đế tín nhiệm nhất, vậy thì từ khi nào mà hắn cùng thái tử lại có cái gì liên quan?
Lại nhìn về phía Tông Phác, thấy hắn hôm nay cũng không mang ánh mắt nghiêm cẩn giống như ngày thường nữa mà có vẻ hơi lo lắng, ánh mắt thâm trầm, lại ẩn ẩn đau.
Hắn vốn là người sống nội tâm, vậy mà hôm nay lại không giấu được thần sắc trên mặt, giống như là gặp phải chuyện hệ trọng gì đó.
Lúc này, Tông Phác nghe hoàng đế nói vậy liền bước nhanh ra khỏi hàng, hơi khom người: “Mời điện hạ nói”
Thái tử cười: “Tông đại nhân, Phương Kính đã gửi thư cho đại nhân xin nghỉ phép, nhưng lý do ghi trong đó không phải chỉ là giả sao? Cô nghĩ là Tông đại nhân không nên bao dung quá, dù sao thì việc quốc gia đại sự mới là trọng yếu, còn chuyện nữ nhi thường tình thì phải đặt ở phía sau”
Hắn nói xong, đuôi mắt lướt qua Thượng Quan Kinh Hồng, sau đó lại chuyển sang nhìn về phía một người, thản nhiên hỏi: “Phải vậy không, Tần tướng quân?”
Tần tướng quân giật mình, ông ta tất nhiên là hiểu thái tử đang ám chỉ đến việc gì, trong lòng không khỏi thầm mắng Đông Ngưng, vội bước ra khỏi hàng: “Điện hạ nói rất phải”
Hoàng đế cười, như có điều gì suy nghĩ nhìn thái tử, lại nói: “Tông khanh, liền làm theo như thái tử nói đi, Phương Kính đã đến lúc phải trở về rồi.
Nói không chừng sau cung yến sắp tới đây lại là tiệc vui nối tiếp tiệc vui na!”
Tông Phác hơi nhướn mày, lại lập tức cung kính đáp: “Thần tuân chỉ”
Hoàng đế lại tiếp tục cười, nói, nếu không còn việc gì cần tấu, vậy bãi triều thôi.
Trong lòng mọi người tuy là hiếu kỳ không hiểu vì sao thái tử lại nói những lời kia, nhưng nghe hoàng đế nói như vậy liền đoán ra hẳn là hoàng đế ám chỉ đến hôn sự giữa Phương Kính và Tần Đông Ngưng, kia có phải là thái tử đại diện Phương Kính hướng Tần gia cầu thân không? Có điều mấy ngày trước Hạ Hải Băng đã thay mặt Phàn Như Tố hướng Tần tướng quân cầu thân rồi cơ mà.
Vậy khi Tần nhị tiểu thư quay về thì rốt cuộc phải gả cho ai đây?
Mọi người đều đang âm thầm đoán già đoán non, chuẩn bị lui đi, thình lình lại thấy cái người từ nãy giờ vẫn cúi đầu là Tông Phác bất ngờ phất vạt áo, quỳ xuống: “Hoàng thượng, vi thần có việc cần tấu, vi thần thỉnh cầu hoàng thượng tứ hôn!”