Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi

Chương 299






Mỹ Nhân nhanh chóng chắn ở trước mặt nàng.
Tứ Đại vừa mới đón khách vào cũng lập tức bước tới chắn trước các nàng.
Hai nha đầu cảnh giác nhìn người mới tới.
Là…Bích Thủy.
Nhưng vẻ mặt Bích Thủy lúc này không hề có ý thù địch, trái lại đầy vẻ chua sót nhìn Kiều Sở.
Tim Kiều Sở thót một cái, ngay lập tức bước ra đằng trước hai nha đầu, hạ giọng nói: “Cô nương hẳn là không phải Bích Thủy”
Tứ Đại Mỹ Nhân sửng sốt, liền nghe Bích Thủy nhỏ giọng nói: “Bọn họ ai cũng nói muội dịch dung rất giỏi, ngày xưa vốn cũng chỉ có một mình Kinh Hồng ca ca mới có thể nhìn ra.

Thuật này là bắt đầu từ Ngọc Trí công chúa của Tây Lương cổ quốc mấy trăm năm về trước, trong tay nàng có bí sách từ đời xưa truyền lại, nàng là vị công chúa được sủng ái, cũng là một bậc thầy tài giỏi về dịch dung, tỷ tỷ, sao tỷ có thể nhận ra được vậy? Lần trước ở bãi săn cũng thế”
Không biết tại sao lòng Kiều Sở thoáng ưu thương, bước nhanh tới trước mặt nữ tử, cầm lấy tay nàng: “Bởi vì muội không chịu che giấu thần sắc trên mặt, bởi vì ca ca của muội là một người quyết tuyệt, đã đuổi Bích Thủy đi rồi thì sẽ không có chuyện để Bích Thủy quay lại.

Đông Ngưng, là muội đó ư, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Tứ Đại, Mỹ Nhân cuối cùng mới hiểu ra được vì sao trước đó Cảnh Bình phải nói năng thận trọng như thế, bởi vì lúc này đã là canh năm, nô bộc ở trong Duệ vương phủ đều đã thức dậy.

Có một số việc không thể để cho người khác biết được, tỷ như việc Tần Đông Ngưng có mặt ở Duệ vương phủ chẳng hạn.
Có điều, vị tiểu thư này hôm nay bị làm sao vậy? Không còn dáng vẻ hoạt bát vui vẻ giống như thường ngày nữa.
Đông Ngưng cắn cắn môi, do dự nhìn Tứ Đại Mỹ Nhân, Kiều Sở lập tức nói: “Hai nha đầu, mau đến phòng bếp bảo trù nương làm hai bát cháo mang lại đây cho ta đi”
Tứ Đại Mỹ Nhân vốn rất có hảo cảm với Tần Đông Ngưng, không kiêng kị gì việc để nàng cùng chủ tử mình một chỗ, vì thế nhanh chóng lui ra ngoài.

“Tỷ tỷ, muội biết tỷ với bọn họ tình như tỷ muội, muội không phải có ý kiêng kị bọn họ, muội…….”
Kiều Sở lắc đầu, lôi kéo cánh tay Đông Ngưng, ống tay áo của Đông Ngưng theo đó trượt xuống khuỷa tay, Kiều Sở ngay lập tức bị những dấu vết trên cánh tay Đông Ngưng dọa cho kinh hãi.
Đối với những nữ nhân đã lập gia đình thì những dấu vết đó không hề xa lạ.
Nàng hoang mang, bối rối nắm chặt lấy tay Đông Ngưng, muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi.

Đông Ngưng cũng cầm lấy tay nàng, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh, nàng chờ Đông Ngưng mở miệng, nhưng Đông Ngưng vẫn chỉ cúi đầu không nói, nàng càng phát lo lắng không yên, cắn răng, đang muốn hỏi, Đông Ngưng đã bất chợt nhào vào trong lòng nàng nghẹn ngào khóc: “Nghe người ta nói Ngọc Trí công chúa sống rất hạnh phúc, còn muội, vì cái gì mà muội………..Ở địa lao cũng chỉ có một mình Thanh tỷ, nhưng nhiều chuyện xảy ra, giữa muội và tỷ ấy đã không thể trở về giống như trước kia nữa, mà tỷ ấy còn cho muội là nữ tử sống buông thả………..Nhiệm vụ còn chưa hoàn thành, muội cũng không thể về nhà được, về nhà rồi cũng chẳng biết nói cùng ai, nơi đó không phải nhà của muội, không có mẫu thân, không thân thiết với Vũ tỷ, muội cũng không dám nói với Kinh Hồng ca ca, huynh ấy sẽ giết Tông Phác mất………”
*****
“Cảnh Bình, ta có thể tin tưởng ngươi được không, trước đây đã tin tưởng, về sau cũng như vậy.

Đây là Duệ vương lệnh, nếu Kiều Sở ở trong phủ gặp chuyện gì, ngươi cầm theo cái này tiến cung tìm ta.

Nếu lúc đó ta đang thượng triều, cấm quân không cho vào, ngươi cứ việc xông vào.

Ta nghe thấy động tĩnh sẽ lập tức đi ra, hậu quả hết thảy đã có ta gánh chịu”
Thời điểm Phương Minh mang trà bánh đi ngang qua, Cảnh Bình đang nhớ lại những lời mà Thượng Quan Kinh Hồng dặn dò hắn trước khi đi, tay lơ đãng sờ sờ trước ngực, trong lòng có cái loại cảm giác như đã rủ bỏ được phiền muộn, rồi lại càng thêm rối rắm mờ mịt.
Hắn nhắm mắt lại, khẽ cười.
Thế gian này khó khống chế nhất là tình cảm, mà khó phụ nhất chính là lòng tin.

Tâm tư của hắn đối với Kiều Sở thế nào vốn Thượng Quan Kinh Hồng đã biết, hắn hiểu được ý tứ trong lời của Thượng Quan Kinh Hồng, cũng biết mình nên làm thế nào.

Nhìn thấy Phương Minh đi ngang qua, hắn gật đầu chào đáp lại, thản nhiên hỏi: “Phương thúc mang mấy thứ này đến cho vị tiểu thư kia sao?”
Phương Minh gật gật đầu, dừng bước, nét mặt lộ vẻ khổ tâm: “Gia trước khi đi đã dặn mang một ít điểm tâm đến cho hai vị kia………….”
Cảnh Bình hít một hơi sâu, hạ giọng nói: “Qua nhiều năm như vậy Cảnh Bình coi như ít nhiều cũng hiểu được con người Phương thúc.

Đây là Bách hoa tửu mà nàng ấy thích nhất, kỳ thực gia vẫn nhớ tới nàng mà, Phương thúc vì sao phải tự làm khổ mình như vậy?”
Phương Minh cười khổ: “Vừa rồi nàng nói muốn gặp gia, gia lại không gặp mà trực tiếp lâm triều”
*****
Sáng sớm tinh mơ, một chiếc xe ngựa đang hướng đến hoàng thành.
Bên trong xe ngựa.
“Gia, thứ cho nô tài nhiều chuyện, Thanh Linh tiểu thư hôm nay đã nhờ Phương tổng quản đến tìm gia, có lẽ là có ý muốn thuyết phục, mà Thanh Linh tiểu thư lại là người kiêu ngạo, mặc dù hiện tại rơi vào tình trạng như vậy cũng không thể làm khó được nàng, nhưng gia vì sao lại vẫn một bộ dáng băn khoăn phiền não như thế?”
Lão Thiết thấy mặt mày Duệ vương có vẻ nặng nề, ném quyển sách trong tay xuống, đó chính là quyển sách y mà ngày thường hắn thích đọc nhất, nhịn không được hỏi.
Đêm qua hắn đuổi bọn họ ra khỏi phòng, sau đó chính mình lại đi ra đối với bọn họ phân phó hai việc, việc thứ nhất chính là đem toàn bộ sách y học trong thư phòng bỏ vào trong xe ngựa cho hắn.
“Đúng vậy, người kiêu ngạo như thế…………..” Thượng Quan Kinh Hồng nhàn nhạt nói, khẽ cười cười, liền không nói thêm gì nữa, một lát sau lại hỏi: “Thiết thúc, việc tối hôm qua ta giao đãi, thúc đã làm xong chưa?”
Thấy Thượng Quan Kinh Hồng cúi người nhặt sách lên, giọng có vẻ nghiêm nghị, lão Thiết rùng mình, lập tức đáp: “Gia yên tâm, nội trong ba ngày sẽ ổn thỏa”
“Ừm” Thượng Quan Kinh Hồng lại cầm lấy một quyển sách khác, lướt qua vài trang, lại ném xuống, lão Thiết nghi hoặc hỏi: “Gia?”
“Không có, trong ấn tượng của ta cũng không có, những quyển này ta cơ hồ đều đã thuộc lòng hết rồi, chỉ là chưa từ bỏ hy vọng thôi……Sau khi ta thượng triều, thúc hãy đến tìm người trong Thái y viện đi, bảo bọn họ ta có việc cần dùng, đem toàn bộ điển tịch có trong cung đưa đến Duệ vương phủ”
Lão Thiết sững sốt, bật thốt lên: “Gia, có phải là vì bệnh của Kiều chủ tử……………”

“Ừ” Thượng Quan Kinh Hồng cúi đầu, lôi từ trong ngực ra một tiểu hà bao màu lam có phần cũ kỹ, lão Thiết ngẩn người, thứ này chính là sau khi Thượng Quan Kinh Hồng phân phó Phương Minh đem điểm tâm đến cho hai vị tiểu thư, liền bảo Cảnh Thanh đưa cho hắn, hình như là Cảnh Thanh vẫn luôn thay hắn cất giữ.
Có điều, nhìn sơ qua hà bao này có vẻ quen quen, trông khá giống hà bao đựng táo mà Kiều Sở từng tặng cho Phương Minh.

Mà nhắc tới cũng kỳ, Phương Minh vốn là một người rất cẩn thận, hơn nữa vật kia lại còn là lễ vật, vậy mà khi ở bãi săn kỳ quái lại không thấy Phương Minh mang theo…….
Đương nhiên lão cũng không dám hỏi nhiều.

Trong lòng vừa có hơi buồn bã lại có chút buồn cười.
Thượng Quan Kinh Hồng vân vê hà bao trong tay, có vẻ rất thích thú, lại tiếp tục lôi ra thêm một món đồ trang sức kỳ quái nữa, lão Thiết đã đi theo Thượng Quan Kinh Hồng đã nhiều năm, thân tuy là nô phó nhưng bảo vật gì cũng đều đã gặp qua, có điều chưa từng thấy thứ nào giống vật này, không khỏi hơi tò mò: “Gia, đây là vật gì vậy?”
Thượng Quan Kinh Hồng đem món đồ đó nhét vào bên trong hà bao, thắt dây lại, cẩn thận bỏ vào trong ngực, xong cười nói: “Là trang sức ở Bắc địa”
Lão Thiết như tỉnh ngộ, cũng cười hỏi: “Là Kiều chủ tử đưa cho gia sao?”
Thượng Quan Kinh Hồng giật mình, lập tức nói: “Ừ, là nàng tặng cho ta.

Vật này là bảo bối của nàng” (Đọc đoạn này vừa thấy tội mà vừa buồn cười ổng :))
Lão Thiết cũng mừng cho hắn, cười nói: “Kiều chủ tử đúng là mạnh miệng mà mềm lòng, chung quy cũng có một ngày nàng sẽ toàn tâm toàn ý hướng về gia thôi”
“Chung quy có một ngày……………” Thượng Quan Kinh Hồng nhẹ giọng lặp lại, đáy mắt trở nên sâu thẳm: “Nếu trong điển tịch của Thái y viện cũng không có phương pháp trị liệu triệt để, vậy chờ đến lúc đại cục hơi ổn định ta sẽ đưa nàng đi Tây Lương một chuyến”
“Tây Lương?”
“Ừm”
Thượng Quan Kinh Hồng vẫn thản nhiên đáp, gió xuân thổi đến tốc liêm trướng, ánh mặt trời nhè nhẹ chiếu lên trên thiết mặt của nam nhân, quang ảnh như những con bướm trắng xinh đẹp đang vỗ cánh.
Lão Thiết thầm sợ hãi, cười khổ: “Nô tài không biết trên thế gian này liệu có tồn tại Thần phật hay không, nhưng kỳ thực lại có những người tu tiên bất lão như sư tổ của nô tài vậy.

Nghe nói Tây Lương kia là một nơi tốt đẹp nhất, đồng thời cũng là một nơi chẳng lành gì, nơi đó vốn đã bị Thần phong ấn nên bất cứ ai muốn vào đều là tự tìm cái chết.


Gia vì sao vẫn muốn đến chỗ kia?”
“Ở Tây Lương có hai vị phi tử nổi danh thiên hạ, một người là phi tử Niên Tuyền Cơ của đại đế Long Phi Ly, còn người thứ hai chính là Vương phi Thôi Nghê Thường của đệ đệ Long Tử Cẩm của hắn.

Thôi Nghê Thường không chỉ có một thân phận là phi tử, nàng còn là người đứng đầu Nữ viện, thống lĩnh Thái y viện, y thuật thiên hạ vô song.

Chính nàng ta đã từng mắc phải tâm bệnh vô cùng nguy hiểm, nhờ ăn sen ngàn năm mới giữ lại được tính mạng mình”
“Sen ngàn năm, có phải là liên đan mà trước kia gia thường ăn?”
“Không sai, loại sen đó ngàn năm mới nở hoa một lần, là vật thế gian khó cầu, đương nhiên nó cũng chỉ có thể tạm thời giữ lại tính mạng, không thể trị được tận gốc tâm bệnh.

Thôi phi kia sau lại dùng hết sen ngàn năm, trong một lần nàng đi hành y từ thiện chữa bệnh cho dân lành lại bị trúng kịch độc, suýt mất mạng, Long Tử Cẩm mới đi tìm hoa sen cho nàng, may mắn là tìm được một ít, Thôi Nghê Thường nhờ nó mới giữ lại được mạng sống trong hai năm, trong thời gian hai năm này tựa hồ là nàng đã tìm ra được phương pháp chữa khỏi bệnh”
“Trong sử sách ghi chép lại không nói là nàng sống đến năm bao nhiêu tuổi, chỉ nói là nàng chết khi còn rất trẻ.

Y thuật của mẫu phi ta là kế thừa từ y thuật của một vị ni cô, mà truyền thuyết lại nói tổ tiên của ni cô đó chính là đồ đệ của Thôi Nghê Thường.

Có lẽ y thuật của vị y nữ trong truyền thuyết này cũng sẽ truyền lại cho Ngọc Trí công chúa, dù thế nào thì ta vẫn phải đến Tây Lương.

Ta cảm thấy được Thôi Nghê Thường mặc dù chưa chắc sống trường thọ, nhưng hẳn cũng sống được khá nhiều năm, cho nên mới có thể đem y thuật truyền lại cho đời sau, nàng nhất định sẽ viết lại phương pháp trị liệu có liên quan đến tâm tật”
“Còn nữa, Thiết thúc, bố trí người của chúng ta ra ngoài, ta muốn tìm một người!”
“Gia tìm ai?”
“Lữ Tống”