“Giúp ta mặc quần áo, Ngũ tẩu mỗi ngày đều hầu hạ Ngũ ca như vậy”
Thượng Quan Kinh Hồng cầm lấy quần áo cùng thiết mặt mà Phương Minh truyền từ ngoài màn trướng vào, ném tới trước mặt nàng, Kiều Sở căn bản đang hơi xuất thần liền giật mình tỉnh lại.
“Bệnh thần kinh” Kiều Sở nhỏ giọng mắng một câu, cũng chẳng thèm liếc hắn một cái, xoay người muốn nằm xuống, nhưng cánh tay của Thượng Quan Kinh Hồng đã vươn ra túm lấy người nàng, ôm vào trước ngực: “Không phải nàng rất muốn rời khỏi ta sao, vậy thì ngoan ngoãn nghe lời một chút đi”
Kiều Sở bắt bẻ: “Không phải ngươi nói muốn giống như Ngũ ca ngươi sao, nếu ngươi đã đòi hỏi bắt ta phải giả vờ yêu ngươi, vậy sao ngươi cũng không giả vờ yêu ta đi.
Nếu Ngũ ca của ngươi yêu Bội tỷ thì sẽ không nổi điên canh bốn đánh thức vợ mình dậy hầu hạ mặt quần áo như thế”
Thượng Quan Kinh Hồng chợt cúi đầu hôn trán nàng: “Nói nhiều như vậy mới tốt.
Có điều là ta không cần phải giả vờ yêu nàng đâu………..”
Kiều Sở ngẩn ra, khi ngẩng đầu liền va chạm với ánh mắt của hắn, trong đôi mắt hắn như bao phủ một vầng sáng nhàn nhạt, một tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng nàng.
Tối hôm qua nàng để mặc cho hắn tự độc thoại, sáng nay hắn liền dùng cái cách này để chỉnh đốn nàng.
Nàng nhắm mắt lại, môi hắn chạm vào vành tai nàng, giọng nỉ non: “Không phải ta muốn đánh thức nàng dậy, ta cũng muốn để nàng ngủ nhiều hơn chút nữa, nhưng nàng ngủ chẳng được ngon là mấy, vừa nghe tiếng động là đã tỉnh rồi, ngày mai ta sẽ không để bọn họ đến gọi ta nữa, để cho nàng ngủ đến khi nào muốn tỉnh thì tỉnh được chứ”
Kiều Sở đẩy hắn ra, hung hăng liếc hắn một cái, lại có chút oán giận khó hiểu, vươn nắm đấm đấm vào cằm hắn, Thượng Quan Kinh Hồng sờ sờ cằm, khẽ mỉm cười.
Vừa rồi khi hắn hôn nàng là hắn đã biết nàng tỉnh rồi, tên hỗn đản này!
Nàng vốn không muốn phải nói chuyện với hắn cho nên mới giả vờ ngủ tiếp, cuối cùng vẫn là bị hắn chọc cho phải mở miệng.
“Đừng giận nữa, ta có thứ này muốn đưa cho nàng”
Hắn nói xong buông nàng ra, leo xuống giường, chốc lát sau quay lại, cầm trên tay món đồ gì đó.
Kiều Sở ngay lập tức nhận ra nó là cái đồng hồ mà Lâm Lang đã cho nàng, vì hôm qua nàng đã tính trốn đi cho nên mới mang theo bên người.
Hạt châu Lâm Lang cho thì đã cho cái tên này nuốt mất rồi, giờ nàng cũng chỉ còn mỗi cái đồng hồ này làm kỷ niệm, nàng lập tức nói: “Trả cho ta”
Thượng Quan Kinh Hồng vốn đang định đeo vào giúp nàng, hiện tại lại nhìn thấy bộ dáng nàng bị hắn chọc đến phát tức, mặt đỏ đỏ hồng hồng, không còn tái nhợt giống như hôm qua nữa, thuốc của hắn quả nhiên là rất thấu hiệu, hắn cảm thấy hơi thả tâm, nhất thời rung động trong lòng, nhanh chóng rút tay lại, thấp giọng dụ dỗ nàng: “Sở nhi, nàng hôn ta một cái ta sẽ trả lại cho nàng”
Kiều Sở không ngờ hắn cũng vô sỉ đến thế, bực mình nói được đúng một câu “Ta còn chưa súc miệng”, sau đó bị cơn tức làm cho không nói nên lời, ngửa đầu nằm xuống.
Thượng Quan Kinh Hồng lại chẳng chịu buông tha, tiếp tục kéo nàng ôm vào trong lòng, nàng đang muốn hướng đến mặt hắn mà đánh, hắn lập tức tóm gọn cả hai tay nàng, cúi đầu hôn lên môi nàng.
Thẳng cho tới khi tiếng ho nhẹ của Phương Minh đang đứng cùng với đám người lão Thiết ở trước cửa truyền tới, nhắc nhở hắn vào triều, thì hắn mới hơi luyến tiếc buông nàng ra, Kiều Sở phẫn nộ liền phất tay tặng cho hắn một cái tát.
Thượng Quan Kinh Hông không né tránh.
Hắn sờ sờ gò má, khóe miệng cong lên tự giễu, thật sâu nhìn nàng một lát mới thả nàng xuống giường, kéo chăn đắp kỹ lên người nàng, đồng hồ thì thả vào trong ngực, cuối cùng nhặt ngoại bào và thiết mặt lên xoay người bước ra ngoài.
Có tiếng nước vang lên, sau đó là tiếng bước chân của hắn cùng những người kia xa dần rồi biến mất, chỉ còn lại thanh âm trầm thấp của hắn còn vang lên trong đầu nàng: “Buổi sáng nàng muốn ăn cái gì cứ phân phó hạ nhân đi làm, ta sẽ bảo Cảnh Thanh sắc thuốc, nàng ăn xong rồi nhớ uống thuốc.
Buổi trưa chờ ta về rồi hãy ăn cơm”
Kiều Sở nhắm mắt lại, nếu là những tháng ngày trước kia thì đây chẳng phải là điều mà nàng luôn mơ ước có được đó sao?
Chợt cảm giác có gió thổi tới, màn tựa hồ bị người vén lên, nàng cả kinh mở mắt, liền thấy có hai cái đầu đồng thời ngó vào, chính là hai cái nha đầu của nàng.
Nguyên lai là bọn họ cũng theo đám người lão Thiết đến, nhưng vừa rồi chỉ im lặng đứng bên ngoài, không dám quấy rầy Thượng Quan Kinh Hồng và nàng.
Hai người mang hai vẻ mặt trái ngược nhau, Mỹ Nhân thì cắn răng, còn Tứ Đại thì đôi mắt đỏ ửng cả lên: “Chủ tử……”
Mỹ Nhân đỡ Kiều Sở ngồi dậy, sờ sờ đầu nàng, hai nha đầu này vốn là chờ nàng ở khách điếm ngoại thành, sau lại bị Thượng Quan Kinh Hồng bắt về nhốt lại, Mỹ Nhân lại là người thông minh, biết võ công, hẳn là đã bị biết bao nhiêu người canh giữ!
Có binh quyền trong tay làm cho Thượng Quan Kinh Hồng càng thêm bá đạo.
Có điều nếu Thượng Quan Kinh Hồng đã đối đãi với nàng như thế thì tất cũng không gây khó dễ với hai nha đầu, nàng cũng có phần nào thả tâm, cũng không có truy hỏi hắn.
Nàng biết hắn cách ly Tứ Đại và Mỹ Nhân là để cho nàng thân cô thế cô không ai giúp, chỉ có thể dựa vào hắn, nhưng cuối cùng vẫn là hắn sợ nàng ở một mình sẽ buồn nên mới thả hai nha đầu trả về cho nàng.
Hiện tại chỉ có một điều duy nhất khiến nàng phải băn khoăn đó là, Thượng Quan Kinh Hồng đưa ra ước định ba ngày, rốt cuộc trong đầu hắn đang nghĩ cái gì?
Tối hôm qua nàng vốn định phản kháng tới cùng, bắt hắn phải tức khắc thả nàng đi, nhưng nàng cũng biết thân thể mình hiện tại suy yếu, nếu cứ cố chấp như thế có thể sẽ hại đến đứa nhỏ, hơn nữa điều hắn nói về thái tử là rất có lý.
Nàng cẩn thận tính toán đo lường, sau khi rời khỏi đây thì phải làm thế nào mới có thể khiến thái tử không thể tìm ra nàng, nếu không nàng sẽ hại cả đứa nhỏ lẫn Tứ Đại và Mỹ Nhân.
Nhưng ước định ba ngày kia……
Ngoài cửa đột ngột truyền đến tiếng gõ cửa, Tứ Đại lau nước mắt, tức tối la lên: “Là ai quấy rầy chủ tử nhà ta nghỉ ngơi đó hả!”
“Kiều chủ tử, có người cầu kiến, Kiều chủ tử gặp một lát chứ”
Thanh âm cung kính của Cảnh Bình vang lên, Kiều Sở giật mình, khách nhân, là ai vậy, trời vẫn còn chưa sáng cơ mà! Mà kỳ quái chính là, Cảnh Bình vốn là người hiểu lễ nghĩa, nhưng một câu của hắn lại không giống như đang hỏi ý kiến của nàng.
Cảnh Bình đã mở miệng như thế, nàng cũng không muốn cự tuyệt: “Tiên sinh mau đưa khách đến sảnh đường chờ, Kiều Sở chuẩn bị một lát liền ra ngay”
Cảnh Bình lại nói: “Khách nhân là nữ quyến, đang đứng ngay trước cửa, nếu Kiều chủ tử không ngại có thể cho nàng vào phòng được không?”
Giọng của Cảnh Bình có hơi cấp bách, Kiều Sở càng thêm kỳ quái, vội bảo Tứ Đại đi mở cửa.
Một người ngay lập tức theo Tứ Đại tiến vào, cửa tức khắc đóng lại.
Bởi vì Kiều Sở vừa mới ngủ dậy, không thể để cho Cảnh Bình nhìn thấy bộ dáng tóc tai bù xù của mình được, vì thế vẫn chưa xuống giường, lúc này, cửa vừa đóng lại nàng lập tức vén màn nhìn ra, liền nhìn thấy có một nữ tử đang đứng phía trước, vẻ mặt tiều tụy, đăm đăm nhìn nàng.