“Tay chân ngươi không bị gì, sao không tự mặc đi?”
Tâm Kiều Sở lạnh lẽo, bỗng ngồi dậy, nhìn hắn.
“Cuối cùng nàng cũng chịu nói chuyện với ta rồi sao?”
Thượng Quan Kinh Hồng giống như tự giễu hỏi nàng, trọng giọng nói đã không còn cái vẻ hất hàm sai khiến giống như vừa nãy nữa.
Kiều Sở ngẩn ra, thấy ánh mắt hắn thản nhiên rơi xuống trên bàn tay chính mình, nàng cười cười, dựa người vào thành giường.
Trên ngón tay trỏ của hắn vẫn còn lưu lại một dấu răng thật sâu, chính là tối hôm qua bị nàng cắn đó, à không, nói đúng ra là nàng muốn cắn không phải tay hắn mà là lưỡi của chính mình.
Nhớ rõ tối hôm qua sau khi nghe lão Thiết giải thích, nói trong cục diện tranh đoạt như hiện nay thì sẽ không có vị hoàng tử nào có hài tử trước khi ổn định đại cục.
Bởi vì một khi phụ thân chết thì con cái cũng không tránh khỏi liên lụy.
Nàng sau khi nghe xong phải giật mình sợ hãi một lúc lâu, đúng vậy, đó chính là một đạo lý rất đơn giản, nàng sao có thể không nghĩ đến được cơ chứ.
Cuối cùng lão Thiết nói, Kiều chủ tử, nhưng gia vẫn muốn đứa nhỏ này, gia đối với người……
Đối với nàng thế nào thì lão Thiết không nói hết, Thượng Quan Kinh Hồng thì nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt như mắt chim ưng săn mồi, lòng nàng phát hoảng, mọi chuyện phải trớ trêu như vậy sao, ngay thời điểm nàng đã không còn yêu hắn nữa, mà hắn trái lại đi yêu thương nàng?
Nàng không thể lý giải nổi cảm giác trong lòng lúc đó, nàng chỉ biết là tất cả rồi sẽ trở thành quá khứ mà thôi.
Nàng cũng nuối tiếc, nhưng tuyệt sẽ không quay đầu lại.
Rồi bỗng có chút hứng thú hỏi hắn: “Vậy Trầm tiểu thư thì sao?”
Thượng Quan Kinh Hồng vốn vẫn đăm đăm nhìn nàng, giống như đang chờ đáp án của nàng, nghe nàng hỏi vậy liền trầm mặc một hồi, mới nói: “Tương lai nàng ấy sẽ sống chung với chúng ta, nhưng ta sẽ đối đãi thật tốt với nàng, đối đãi với nàng tốt nhất”
Quả nhiên, trong lòng hắn Trầm Thanh Linh vĩnh viễn luôn là hoa hồng màu đỏ, mặt trăng màu trắng.
Nàng mỉm cười, thừa dịp hắn không chú ý liền hung hăng nhắm vào lưỡi mình cắn xuống.
Thượng Quan Kinh Hồng biến sắc, ngay tức khắc một tay nắm lấy cằm nàng, ngón tay nhét vào trong miệng nàng.
Thì ra là hắn vẫn luôn để ý tới nàng.
Nàng cũng không phải cắn chơi, hành động không chút do dự, tàn nhẫn ra sức cắn, đến khi hắn rút ngón tay ra thì ngón tay đã bị nàng cắn đến da thịt lẫn lộn, máu chảy ào ạt, đám người lão Thiết sợ đến ngây người.
Phương Minh lập tức mang hòm thuốc lại muốn băng bó cho hắn, nhưng Thượng Quan Kinh Hồng cười lạnh, vung một chưởng đánh nghiêng hòm thuốc: “Kiều Sở, nàng là đang uy hiếp ta sao?”
Nàng vốn vẫn ngồi trên đùi hắn, bị chưởng phong của hắn phất qua làm cho người hơi chấn động, nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Trừ phi ngươi coi ta giống như một vật chết mà đem nhốt lại, nếu không ta muốn chết thì không khó”
Uy hiếp.
Hắn nói rất đúng, nàng chính là đang uy hiếp hắn.
Nàng muốn giữ lại đứa nhỏ này.
Tuy rằng nàng khát khao có được tự do, nhưng rốt cuộc cũng không muốn cứ như vậy mà chết đi, nàng sẽ cố gắng sinh nó ra.
Đương nhiên nàng sẽ không nói điều đó cho hắn biết, nếu không uy hiếp của nàng coi như vô dụng rồi.
Mâu quang của hắn càng lúc càng thêm u ám, cuối cùng, hắn nắm lấy người nàng: “Nàng thật sự không cần đứa nhỏ này?”
“Đúng vậy”
Nàng đã sớm có chuẩn bị nên đáp không hề có một chút do dự.
Thượng Quan Kinh Hồng trầm thấp cười, thật lâu sau mới nhẹ giọng nói: “Vậy nàng có nghĩ tới, nếu ta để cho nàng rời khỏi phủ thì nàng và hài tử đều sẽ gặp nguy hiểm hay không? Nhị ca của ta tất sẽ không bỏ qua cho nàng! Cho dù ta có chết đi thì nàng cũng chẳng vì ta mà rơi một giọt nước mắt, nhưng Nhị ca của ta nhất định sẽ không buông tha cho nàng đâu.
Kiều Sở, nàng không phải kẻ ngốc, lời của lão Thiết nói nàng sao có thể không hiểu cho được? Vậy mà nàng không sợ sao? Không sợ chết sao? Nếu không có ta bảo hộ, mệnh nàng………thậm chí còn không thể qua nổi năm nay!”
Nàng cả kinh, nàng từ đầu chí cuối chỉ có một ý niệm duy nhất là muốn bỏ đi, quả thật chưa hề nghĩ đến những cái đó.
Bàn tay không khỏi sờ lên bụng.
Cánh tay đang vòng trước ngực nàng cũng chậm rãi chuyển xuống nhẹ nhàng ôm ngang bụng nàng, không giống như động tác ôn nhu, thanh âm của hắn lại lạnh lùng: “Kiều Sở, chúng ta cùng định ra một giao ước đi.
Ba ngày, trong ba ngày hãy để cho ta chiếu cố nàng, nếu nàng quả thật không muốn có đứa nhỏ này, cũng không quản sinh tử của chính mình, vậy thì ba ngày sau, ta sẽ viết hưu thư, đáp ứng để cho nàng rời đi”
Lời của hắn làm nàng chấn động mạnh, hắn chịu thả nàng đi thật sao? Nàng cảnh giác quan sát hắn, ánh mắt hắn buồn bả, thản nhiên nói: “Uống thuốc đi, ta chỉ bảo Cảnh Thanh sắc có hai thiếp dược mà thôi, đây là thiếp cuối cùng, đừng hất đổ nó nữa”
Cảnh Thanh bưng chén thuốc đi tới, thần sắc cũng lộ vẻ buồn bả.
Nàng nhắm mắt lại: “Ba ngày sau, nếu ta vẫn muốn đi thì ngươi thật sự đồng ý để cho ta đi?”
Lúc đó, hắn hơi rủ mi mắt, bàn tay to ôn nhu vỗ về bụng nàng, nhưng nàng lại ngửi thấy được hơi thở lãnh liệt nguy hiểm.
Hắn giống như một con dã thú đang ẩn nấp, bất cứ lúc nào cũng có thể xông ra vồ chết người.
“Đúng vậy, ta đáp ứng nàng”
“Không có điều kiện?” Nàng nghi ngờ.
Hắn không tiếp nhận thuốc mỡ mà Phương Minh đưa tới, chỉ dùng ánh mắt ra hiệu bảo Cảnh Thanh đưa bát thuốc cho hắn, sau đó để cho đám người lão Thiết lui ra ngoài, xong mới nói: “Đương nhiên là có.
Ba ngày này ta muốn nàng phải yêu ta, cùng ta sống chung giống như những cặp phu thê khác, giống như vợ chồng Ngũ ca vậy”
“Ta không yêu ngươi”
“Vậy…giả vờ như nàng yêu ta”
………..
Sau khi nàng uống thuốc xong, hắn liền gọi mấy tỳ nữ vào hầu hạ nàng tắm rửa, còn hắn thì đi ra ngoài, nàng không biết là đi đâu.
Một đêm dài trôi qua, bọn họ ngủ chung một giường giống như những cặp vợ chồng bình thường khác, nhưng nàng chẳng cùng hắn nói một câu gì.
Hắn ôm nàng, vỗ vễ trên lưng nàng, sau đó đột ngột đi kể cho nàng nghe chuyện luyện cung khi hắn còn nhỏ, nói nàng khi đó còn theo mẫu thân đến đây, nàng thích chơi đùa cùng hắn, thỉnh thoảng kể đến vài chỗ còn khiến cho hắn nhẹ nhàng bật cười.
Nàng trái lại không muốn nghe, một chữ cũng không thèm ư hử, hắn liền xoay người nàng lại, lạnh lùng nhắc nhở: “Nhớ rõ điều kiện của ta không?”
Luyện cung cái gì, rồi theo mẫu thân đến Triêu Ca gì gì đó vốn không phải là nàng mà là “Kiều Sở” kia.
Nàng dửng dưng nói: “Ta lúc mười tuổi từng bị đại nương đánh cho một trận sinh bệnh ốm liệt giường, sau đó đã bị mất trí nhớ, nhớ không nổi mấy chuyện trước kia”
“Chẳng trách sao nàng lại không nói cho ta biết………..”
Hắn ôm chặt lấy nàng vào lòng, một lần rồi lại một lần lẩm bẩm cái tên của nàng, nàng bị hắn siết cơ hồ gần như tắt thở, tức giận đấm hắn một cái, mà hắn trái lại không giận, chỉ nói: “Ta sẽ thay nàng báo thù”
Ngữ khí của hắn rất nhẹ nhưng lại lộ ra vẻ hung ác dọa cho nàng hơi kinh hãi, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Trong mông lung mơ hồ vẫn nghe hắn lảm nhảm nói rất nhiều, nhưng một chữ cũng không lọt tai nàng, nàng cũng không hề đáp lại…………