Thám tử còn nói, trước khi trở về, Duệ vương còn vì Kiều Sở mà làm không ít chuyện hoang đường vớ vẩn, vì nàng mà đả thương người khác, hai người thậm chí còn thân mật trước mặt rất nhiều người!
Mạc Tồn Phong càng lúc càng thêm kinh ngạc, thình lình nghe hoàng đế cười lạnh nói: “Trẫm vừa mới hỏi ngươi vì sao ngày đó ngươi lại rời khỏi Duệ vương phủ? Ngươi liền bảo là vì ngươi không có cách nào cùng nữ nhân hầu hạ chung một trượng phu cho nên mới bỏ đi.
Trong thiên hạ này có nam nhân nào mà không một vợ bốn nàng hầu, huống chi đường đường còn là một thân vương! Trong Duệ vương phủ cũng chỉ có Lang phi, ngươi, cùng một thông phòng nha đầu, vậy mà ngươi đã nói ngươi không thể nhẫn nhịn được, ngươi có biết ngươi đã phạm vào tội đố kỵ trong thất xuất hay không? Duệ vương tùy thời đều có thể hưu ngươi! Ngươi có biết tội của mình?”
Kiều Sở ngẩng đầu, nhẹ giọng đáp: “Kiều Sở biết tội.
Cũng biết tội này không thể tha thứ, Duệ vương cũng đã quyết định…..hưu Kiều Sở”
Hoàng đế vốn đang nóng giận khó lòng kiềm chế, lúc này thật cũng khẽ giật mình, vốn trước đó khi Kinh Hồng vừa trở về Triêu Ca liền hướng hắn thỉnh binh phù, khiến cho tâm hắn tồn một tia bất an, nhưng sau đó trong bữa tiệc thiết đãi sứ giả Tây Hạ, lại nhận thấy Kinh Hồng rõ ràng là đã yêu Kiều Sở sâu đậm!
Theo như tình báo của hắn báo lại, nghe nói cung yến ngày đó Thái Trữ trưởng công chúa đã chuẩn bị một phần lễ vật tặng cho Duệ vương.
Cái này rõ ràng là Thái Trữ có ý đối với Kinh Hồng, nhưng Kinh Hồng lại tình nguyện đắc tội, động thủ với Thuần Phong.
Nếu Thái Trữ gả cho Kinh Hồng thì không thể nghi ngờ chính là tiếp thêm một phần lực lượng cho hắn.
Bởi vậy nếu Kinh Hồng không yêu Kiều Sở thì cũng sẽ không xảy ra hai sự kiện đó.
Tuy việc Kinh Hồng không có tâm tranh đoạt khiến cho hắn rất đỗi vui mừng, nhưng lần này đứa con hắn hật khiến cho người ta phải đau lòng, cư nhiên lại hưu cả Lang phi, đây chẳng phải là uổng phí một phen khổ tâm của hắn rồi sao!
Trải qua một vài chuyện, hắn đối với Kiều Sở vốn là thương tiếc, nghĩ rằng nàng là người thông tuệ, lại hiểu chuyện.
Nhưng xem ra hắn đã nhìn lầm rồi.
Suy cho cùng nàng vẫn không thể bằng Lang phi!
Mặc dù hắn đã phong tỏa tin tức về chuyện hai người bỏ đi, chỉ nói với mọi người rằng Duệ vương đưa Kiều phi về thăm nhà, nhưng đối với người trong cuộc thì sẽ thế nào? Những ngày gần đây nếu đổi là những nữ tử khác thì đã loạn đến mức khóc ầm lên, nhưng Lang Lâm Linh ngược lại vô cùng bình tĩnh, chỉ im lặng trở về Lang phủ, nói gia xuất môn, đặc biệt trợ cấp cho nàng, để nàng về nhà nghỉ lại mấy hôm.
Lang Tương tại triều cũng không có biểu hiện gì khác thường.
Hiện tại hắn thật hy vọng Kinh Hồng sẽ hưu nữ tử này đi cho rồi, nhưng cái khó là nếu Kinh Hồng đã yêu Kiều Sở như thế, thậm chí còn không để ý đến cả dung mạo xấu xí của nàng, vậy thì sao có thể nói hưu liền hưu!
Hắn vẫn trầm mặc suy nghĩ, cảm giác có cái gì không ổn, vừa nâng mắt, đột nhiên nhìn đến một bên gò má của Kiều Sở.
Hôm nay Kiều Sở không mang khăn che mặt, hắn nhận thấy bên gò má trái của nàng hơi sưng đỏ, cả khóe miệng cũng sưng.
Là Kinh Hồng đánh nàng?
Kinh Hồng quả thực đã nghĩ thông suốt rồi? Chớ bận tâm đến sắc mặt xanh trắng tái nhợt của nàng, còn có một chút vẻ ăn năn.
Nhưng chung quy trước đó vẫn là được cưng chiều mà trở nên kiêu căng.
Nàng còn không mở miệng cầu xin tha tội, chắc chắn vì nàng cho rằng Thượng Quan Kinh Hồng sẽ không nỡ!
Hắn trái lại khẽ run lên, mặc dù giận Kinh Hồng nhưng suy cho cùng thì vẫn là con mình, vì vậy chuyển mắt nhìn Thượng Quan Kinh Hồng từ nãy giờ vẫn trầm mặc không nói quỳ bên cạnh Kiều Sở: “Lão Bát, ngươi nói thế nào?”
“Phụ hoàng, nhi thần có tội, mấy ngày nay đã gây ra không ít chuyện sai lầm khiến phụ hoàng không vui.
Nhi thần cũng không dối gạt phụ hoàng, nhi thần biết trên đường đi phụ hoàn đã phái không ít thám tử đi theo, nhi thần biết phụ hoàng lo lắng cho nhi thần.
Nhi thần đã tỉnh ngộ, còn Kiều thị, trừ phi Kiều thị……..” Thượng Quan Kinh Hồng nói tới đây, thản nhiên quay sang nhìn Kiều Sở: “Trừ phi Kiều thị cũng tỉnh ngộ, nếu không nhi thần nguyện hưu nàng”
Kiều Sở nhẹ nhàng cười, đón nhận ánh mắt của hắn.
Một đạo hoàng mệnh tuyển phi ban ra, nhưng nàng vẫn chưa từng nghĩ đến sẽ cùng hắn bắt đầu như thế, rồi hôm nay lại cũng như vậy mà chấm dứt, vẫn là ở trước mặt hoàng đế.
Cổ đại thực sự là vô lý đến nực cười.
Huống chi chỉ là thỉnh cầu của một nữ tử thân phận không một chút tôn quý.
Đối với một hoàng tử thân vương có địa vị dưới một người trên vạn người.
Nàng biết hoàng đế đang phẫn nộ.
Cho nên ông ta cũng sẽ đồng ý để Duệ vương hưu phi!
…….
Thượng Quan Kinh Hồng ngửa đầu cười, trong mắt đỏ ửng.
Hắn đã không ngủ suốt một đêm qua.
Phân phó Thiết thúc đưa Thanh Linh trở về, phái mười mấy ám vệ lợi hại nhất đưa nàng đến biệt viện, sau đó dùng cả một đêm này để nghe mọi người kể lại toàn bộ sự việc mà hắn không biết.
Thì ra không phải là hắn vừa hôn mê mới tỉnh lại, thì ra trong thời gian đó đã xảy ra quá nhiều việc.
Hắn vậy mà lại từng điên rồ đi sủng ái nàng như thế.
Nếu là hắn khi tỉnh táo thì chắc chắn hắn sẽ không làm vậy.
Thật không biết là nàng đã lợi dụng hắn, hay là do hắn thực sự ngu ngốc nữa.
Nhìn bầu trời đêm, cánh tay của hắn vẫn còn run rẩy, cuối cùng cũng từ từ bình tĩnh lại.
Vô luận thế nào đi nữa hắn cũng tuyệt đối không buông bỏ lý tưởng cùng báo thù.
Ai cũng không thể cản trở hắn.
Ngay cả Thanh Linh cũng không thể, cho nên nàng đương nhiên cũng không thể!
Ngay cả một đêm cuối cùng cũng không nguyện ý cùng hắn đứng trên cùng một mảnh đất sao?
Dùng tính mạng uy hiếp hắn, tưởng hắn không có biện pháp áp chế nàng? Biệt viện uy hiếp, một lần đã là quá đủ!
Ngươi đã hạ tiện đến ngay cả danh phận cũng không có, hoàng đế cũng khinh thường ngươi, ta ngầm đem ngươi giam lỏng thì có gì là không thể?
Con người đôi lúc cảm thấy cuộc sống quá đỗi khó khăn, nhưng muốn chết đi cũng đâu phải là chuyện dễ dàng đến vậy.
Hắn biết sự kiên quyết trong lòng mình.
Đuôi mắt quét qua hoàng đế, tầm mắt thoáng nhìn qua nàng, sau đó thu lại ánh mắt.
Lòng bỗng nhiên cảm thấy bộ dáng của nàng cũng kiêu sa, xinh đẹp, cũng là mê hoặc người, so với Kiều Mi tựa hồ không hề thua kém.
Kiều Mi, nữ nhân đẹp nhất thiên hạ, nữ nhân của ca ca hắn, một ngày nào đó, rồi cũng là….của hắn!
Kiều Sở không cầu xin tha thứ, cho đến tận lúc này cũng không hề cầu xin tha thứ! Trong mắt nàng vẫn là một vẻ tĩnh lặng như mặt nước, lại có một vẻ chói lóa khó nói nên lời, nữ tử này…..Hoàng đế nhíu chân mày, nhìn chằm chằm Thượng Quan Kinh Hồng một lát, nhận thấy đứa nhỏ kia ngoài nhàn nhạt liếc mắt nhìn Kiều Sở một cái ra thì không có biểu hiện gì khác, quả thật là người rất quyết đoán, không ướt át bi lụy, thích hợp làm việc lớn.
Thêm nữa, những thám tử mà hắn phái đi theo Kinh Hồng đều không phải là hạng tép riu tầm thường, vậy mà vẫn bị phát hiện, rất nhạy bén, đúng là không uổng phí một phen khổ tâm của phụ thân hắn.
Tâm hoàng đế từ từ thả lỏng, nhưng rất nhanh lại bắt đầu tính toán, vẫn lạnh lùng nói: “Tồn Phong, đem hai người đến Anh Linh đại điện, nơi cung phụng các đời Đông Lăng vương, để bọn họ quỳ lạy trước tổ tiên, lão Bát, cũng thuận tiện để cho ngươi kiểm điểm lại một chút, xem quyết định của ngươi có dứt khoát hay không!”
Hắn không thích Kiều Sở! Lang Lâm Linh và Thái Trữ thích hợp với Thượng Quan Kinh Hồng hơn nhiều.
Nếu Thượng Quan Kinh Hồng ân hận, hắn chỉ sợ về sau còn phải dự tính hài tử này liệu có từ chối gánh vác đại sự mà hắn giao hay không.
Thậm chí mấy ngày nay hắn còn có một ý niệm là sửa lập Thượng Quan Kinh Hồng làm thái tử.
Hắn tin tưởng lão Bát sẽ đối xử tử tế với huynh đệ của hắn.
Hắn thật sự không hy vọng những đứa con của hắn đều phải chết dưới tay Thượng Quan Kinh Hạo, đứa con mà hắn yêu thương nhất, và cũng là đứa con tàn nhẫn nhất của hắn.