“Ngươi đã biết rồi!”
Cả người Trữ vương chấn động, sau đó cúi đầu cười khổ, cùng Tông Phác đứng dậy.
Nhìn nữ tử khóe miệng sưng đỏ, sắc mặt lại càng thêm trắng xanh trước mắt, hắn muốn mở miệng nói gì đó, ít nhất là một câu xin lỗi, nhưng lại hoảng hốt phát hiện trong miệng chỉ toàn là chua sót, cổ họng như bị chẹn lại.
“Đều là do các người!”
Một trận phong ba, đến tận lúc này, trong thư phòng đều không có ai biết mình nên làm cái gì, nên nói cái gì.
Đông Ngưng cũng giống như Trữ vương, cũng cảm thấy đầy bụng toàn những lời muốn nói, nhưng lời lại không có cách nào thoát ra khỏi cửa miệng.
Nàng bi phẫn chất vấn, đi đến trước mặt Kiều Sở, lạnh lùng nhìn hai nam nhân, cuối cùng nhẹ nhàng cười, từng chữ nói: “Tông Phác, ta sai lầm rồi, lúc đó ta không nên cầu Kiều tỷ tỷ cứu ngươi!”
“Tiểu Yêu,” Tông Phác tiến lên từng bước, nhưng đã có người hành động nhanh hơn hắn, thanh bào sát qua, gạt Tần Đông Ngưng qua một bên, hướng đến trước mặt Kiều Sở, thân thủ muốn kéo nàng lại gần.
Mỹ Nhân hành động cực nhanh, lập tức vung trường tiên về phía trước.
Trên mặt người nọ liền lưu lại một đạo vết roi hồng nhạt.
Kiều Sở thật sự không ngờ đến, Thượng Quan Kinh Hồng vốn vừa rồi khi nàng cùng Tông Phác Trữ vương nói chuyện, hắn vẫn chỉ trầm mặc im lặng, thế nhưng lúc này lại còn không thèm đi đỡ trường tiên của Mỹ Nhân.
Nàng động vào nữ nhân hắn yêu nhất, hắn không phải đã hận không thể đem nàng thậm chí là cả nha đầu của nàng đều giết rồi sao?
Nàng thản nhiên đón nhìn hắn.
Hiện tai, ai cũng có lời muốn nói, nhưng trái lại không một ai nói gì.
Sa đăng ở bốn góc phòng, ánh nến phi thường rực rỡ, nhưng vẫn không xua đi được một mảng hôn ám trầm trọng đang bao phủ lấy nơi này.
“Mỹ Nhân, giết hắn đi!”
Theo thanh âm kinh sợ của Tứ Đại, “vụt” một tiếng, trường tiên của Mỹ Nhân lại lần nữa mạnh mẽ vung lên.
Nhưng lúc này trường tiên đã bị một tay Thượng Quan Kinh Hồng bắt lấy.
Đây là lần đầu tiên trong đời, tâm Thượng Quan Kinh Hồng hỗn loạn đến mức này.
Mặc dù hắn đã trải qua biết bao nhiêu chuyện, thuộc lòng toàn bộ binh thư các triều đại quốc gia ở Vân Thương, từng nếm trải quãng thời gian bị hoàng đế bỏ mặc tự sinh tự diệt, cũng từng bí mật đến những quốc gia khác xem qua nhiều tràng chiến sự.
Chính bản thân hắn cũng từng kinh qua chiến sự, không phải chỉ là đọc trên giấy, không phải là người ngoài cuộc, lần Tây chinh khi đó, bản thân hắn cũng từng có lần rơi vào vòng vây của quân địch, lúc ấy, có vô số mũi tên lao về phía hắn, hắn đã nghĩ hắn sẽ chết, nhưng trái lại hắn không sợ, càng không có rối loạn.
Bởi vì cho dù có rối loạn thì cũng chỉ có thể là chết.
Nhưng hắn lúc này đây là đang làm cái gì vậy, rốt cuộc hắn muốn làm cái gì?
Tay phải lại không thể kiềm chế được không ngừng run rẩy!
Hắn đánh nàng một cái, lúc này nghĩ lại, hắn cũng không biết nguyên nhân là vì cái gì.
Vì nàng động vào Thanh Linh, vì nàng câu dẫn Cảnh Bình, hay là vì hắn hận vẻ mặt hờ hững của nàng, hận nàng tình nguyện cho dù bị nam nhân khác chạm vào thì cũng muốn phản kháng hắn, hay hận nàng vì cứ như vậy mà muốn rời khỏi hắn?
Hắn cũng không thể ngờ tới Ngũ ca và Tông Phác sẽ quỳ trước nàng, dường như trong lúc đó đã phát sinh chuyện gì mà hắn không biết.
Chuyện này hắn nhất định phải hỏi lại Ngũ ca cho rõ ràng.
Nhưng lúc này đây, trong đầu hắn chỉ có duy nhất một ý nghĩ là muốn nhìn xem thương thế của nàng, hắn mặc dù thâm hận nàng, còn động thủ với nàng, nhưng nàng bị thương tựa hồ không hề nhẹ…..
Nàng luôn luôn gầy yếu như vậy, nhưng lại quá quật cường.
Tròng mắt đỏ đến dọa người, hắn cho rằng nàng sẽ khóc, nhưng không, nàng chỉ là tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, vẻ lãnh đạm trong mắt lại càng lúc càng dày.
Nàng đúng là đáng đánh mà, cứ không nghe lời như vậy!
Hắn lại càn rỡ nhìn ánh mắt của nàng, ngay cả công kích của nha đầu kia cũng không thèm né tránh.
Trong lòng hắn rất đau, cơn đau mơ hồ như xoáy vào tim, tự đáy lòng lại không biết vì sao sinh ra một ý niệm điên rồ, hắn nghĩ, chỉ cần nàng cầu xin sự tha thứ của hắn thì chuyện giữa nàng và Cửu đệ, thậm chí cả chuyện ở vách đá khi đó, hắn đều sẽ bỏ qua hết cho nàng.
Từ đó, hắn vẫn sẽ giống như ngày xưa đối đãi với nàng, cho nàng một cuộc sống hậu đãi tốt nhất, chữa trị bệnh cho nàng.
Chỉ cần nàng cầu xin hắn tha thứ, ngoan ngoãn ở lại bên cạnh, yêu thương hắn…….
“Kinh Hồng”
Tâm tình Trầm Thanh Linh vốn là đang vui sướng kịch liệt, hiện tại nháy mắt liền ảm đạm dần đi, nhịn không được cả người phát run rẩy.
Nhưng cho dù thời gian có quay trở lại thì nàng vẫn sẽ tát Kiều Sở một tát kia, Kiều Sở sao có thể thừa dịp Thượng Quan Kinh Hồng mất trí nhớ mà làm xằng làm bậy, ngay cả ấn triện của Duệ vương cũng bảo hắn lấy ra nữa!
Nàng không sợ Kiều Sở, Thượng Quan Kinh Hồng chân chính đã quay trở lại, cho nên nàng vẫn muốn tát Kiều Sở!
Nhưng mà, cớ vì sao hắn đối với tiếng gọi của nàng lại giống như không nghe thấy? Một tay níu chặt trường tiên của nha đầu kia, vẫn từng bước từng bước tiến về phía Kiều Sở.
Nàng liền bước nhanh đến bắt lấy cánh tay hắn.
Hắn cũng tùy theo mà dừng lại cước bộ.
Hắn quả nhiên đã dừng lại!
Trầm Thanh Linh cười nhạt, nhướn mày nhìn Kiều Sở, nhưng đột nhiên da thịt tên tay tê rần, bên tai bùm bùm mấy tiếng, nàng kinh ngạc nhìn trường tiên mà Thượng Quan Kinh Hồng đang níu chặt đã bị hắn hung hăng xả đứt, toàn bộ trường tiên vỡ vụn, mảnh vụn trong không trung đáp xuống đất.
“Kiều Sở”
Thượng Quan Kinh Hồng hô lên, tay nàng đột ngột bị hất ra, còn hắn đã sải bước dài tiến nhanh về phía trước, nhưng rồi cả người lại chấn động, sững người tại chỗ.
“Biệt viện ngoại thành của Duệ vương phủ, đêm nay ta mượn dùng một chút”
Thanh âm Kiều Sở nhẹ nhàng truyền đến, trong lòng nàng trầm xuống, cách mấy bước đằng trước, Kiều Sở đang nắm chặt một thanh chủy thủ rút ra từ bên hông tỳ nữ bên cạnh, bên hông tỳ nữ lúc này chỉ còn lại cái vỏ trống rỗng.
Kiều Sở kề thanh chủy thủ trên cổ mình, da thịt đã cứa ra một vết cắt sâu, rõ ràng bàn tay Kiều Sở khẽ run lên, nhưng xuống tay lại không một chút do dự.
Trong mắt Thượng Quan Kinh Hồng lúc này chính là……đau lòng.
*****
Kim Loan điện.
Buổi lâm triều đã kết thúc, trên điện chỉ còn lại hoàng đế mà mấy tùy tùng theo hầu, ngoài ra còn có cả chủ tử của Duệ vương phủ.
Theo hầu bên cạnh hoàng đế trừ bỏ Mạc Tồn Phong và vài tên nội thị ra thì còn có cả Hạ Hải Băng.
Hiện tại trong lòng Mạc Tồn Phong cực kỳ bất ổn.
Hắn từ nhỏ thì đã theo bên người hoàng đế, mặc dù hắn rất trung thành với hoàng đế nhưng vì lo cho tương lai của hắn sau này khi tân hoàng lên ngôi nên từng vì Hiền vương mà phục vụ.
Đáng tiếc Hiền vương sau lại thất thế, vì vậy hắn cùng Lang Tương liền chuyển sang đặt hy vọng trên người Duệ vương.
Nhưng những chuyện xảy ra trong những ngày gần đây quả thật khiến cho hắn phải kinh hãi! Hắn mặc dù là lão nhân làm việc đã lâu trong cung nhưng cho dù đoán thế nào thì cũng đều đoán không được nguyên nhân vì sao Duệ vương lại tuyên bố từ bỏ tước vị.
Hắn biết hoàng đế có rất nhiều bí mật, có khi sẽ kiêng dè không cho hắn biết, nhưng lần này hắn không hiểu, vì sao hoàng đế để Hạ Hải Băng cho thám tử vào bẩm báo tin tức, nhưng vẫn lưu lại hắn trong điện.
Theo như thám tử hồi báo thì Kiều phi không phải là về quê thăm nhà giống như lời đồn đãi, mà là nàng đã bỏ đi; còn Duệ vương thì cũng không phải như hắn nói trong thư tín là tâm sinh ý muốn quy ẩn, mà sự thật là hắn đuổi theo Kiều phi.
Này rốt cuộc là thế nào? Chẳng lẽ Duệ vương quả thật không có tâm muốn tranh đoạt vương vị?
Hắn vô cùng nghi ngờ về điều này.
Hoàng đế hiện tại đã vỗ án đứng dậy, lạnh lùng nhìn chằm chằm Kiều Sở vẫn đang quỳ trên đất.