Kỳ thật nàng cũng không muốn đưa ra đề nghị này, nhưng đối với tính tình của hắn nàng coi như cũng đã hiểu khá rõ ràng.
Nếu hiện tại trực tiếp bảo hắn bỏ qua cho Tông Phác và Bích Thủy, hắn trước mắt có thể sẽ tha, nhưng sau lưng không chừng vẫn động tay động chân làm cái gì đó, duy chỉ có áp dụng chiến thuật 1 kèm 1 (một chiến thuật trong bóng rổ) thì mới hiệu quả.
Chỉ cần đám người Tông Phác không trêu vào hắn thì ít nhất cũng có thể tránh thoát được.
Thượng Quan Kinh Hồng vốn đang cẩn thẩn quan sát nàng, lúc này ánh mắt bỗng dưng sáng rực, khóe miệng hiện lên một nụ cười, gật gật đầu, duỗi hai tay ra ôm lấy người nàng, đem mặt nàng dán sát vào mặt hắn: “Ta chính là muốn đi cùng nàng, chẳng qua là bên này còn có chút chuyện cần phải xử lý”
Kiều Sở cũng không giả vở giả vịt đẩy hắn ra làm gì, mặc dù cơn đau đã tạm thời được áp chế, nhưng người nàng vẫn rất mệt mỏi, hiện tại có người ôm cũng tốt.
Thượng Quan Kinh Hồng nhìn về phía Trữ vương ở bên kia: “Ngũ ca, chuyện Bích Thủy nhờ ca xử lý giúp”
Trữ vương gật đầu, còn hơi thở phào một cách nhẹ nhõm.
Hắn lại nhàn nhạt liếc sang Tông Phác, Tông Phác liền khom người thi lễ tạ tội.
Hắn nhẹ giọng nói: “Nếu ngươi không phải bằng hữu của ta…”
“Ta hiểu, ta biết ngươi coi ta là bằng hữu, nếu không ngươi đã không cần phải làm mọi việc phức tạp lên như vậy”
“Chớ có tái phạm” Hắn ôm nàng đi đến cửa viện.
“Gia, người là muốn xử lý nô tỳ thế nào? Nô tỳ có làm sai thì cũng chỉ bởi vì nô tỳ yêu người a.
Gia liền vì yêu Kiều Sở mà nhiều năm tình phân cũng không cần sao? Người không thể tha cho nô tỳ một lần được sao?”
“Kiều Sở, ta nguyền rủa ngươi chết không được tử tế.
Ta nguyền rủa ngươi………….”
Tiếng gào khóc thê thảm của Bích Thủy từ phía sau truyền đến.
Kiều Sở tâm cười, cảm thấy thời thế quả thực đã thay đổi rồi, nếu là trước kia, người Bích Thủy nguyền rủa chỉ e chính là Trầm Thanh Linh chứ chẳng thể là nàng.
Nhưng cái này chẳng qua cũng chỉ là sương trong hoa mà thôi, Bích Thủy, ngươi nhìn không rõ, mà chính bản thân ta cho dù lúc này kề cận hắn nhất cũng chẳng thể rõ ràng được, người trong lòng hắn chân chính yêu rốt cuộc là ai.
Trữ vương một bên khiển trách, mà Bích Thủy vẫn không ngừng mắng, Thượng Quan Kinh Hồng căn bản ngoảnh mặt làm ngơ, lúc này nghe được một câu nguyền rủa của Bích Thủy lập tức liền biến sắc, quay đầu nhìn lại, đáy mắt lộ ra một tầng sát ý.
Những người khác liền biến sắc, cả Bích Thủy cả người đầy máu đen đang tùy ý mắng chửi nhìn thấy thần sắc của hắn như vậy liền cũng kinh sợ, mở to hai mắt, lập tức ngậm miệng.
Có thể Bích Thủy không hiểu được ý tứ của Thượng Quan Kinh Hồng, nhưng Kiều Sở có thể hiểu, nàng vội nói: “Chàng nếu đã muốn giao cho Trữ vương xử lý, tuy không rõ là hình phạt như thế nào, nhưng ta biết chàng đã là miễn cho nàng ấy tội chết, tội gì hiện tại lại muốn giết nàng”
“Ta không giết nàng ta….đó là vì nhìn thấy sắc mặt của nàng không được tốt, nhưng hiện tại ta tuyệt đối không thể bỏ qua”
“Tha cho nàng một lần nữa được không, dù sao cũng là người theo bên cạnh chàng nhiều năm như vậy”
“Ta không cần phải ngủ ngoài phòng, được chứ?”
Hắn đột ngột ghé sát miệng bên tai nàng hỏi câu này, thanh âm áp chế của hắn làm nàng phải kinh ngạc, trong đầu lại nhớ tới tình cảnh những ngày còn ở tại Thiên thần thôn, nàng suy nghĩ một lát sau đó gật gật đầu.
Thượng Quan Kinh Hồng giống như nghe được tin mừng, nhưng trong lòng trái lại nặng nề trầm xuống, hắn không muốn tiếp tục lưu lại đây nữa, hiện tại hắn thầm nghĩ muốn xác nhận chắc chắn cảm giác lẫn tình cảm mà nàng dành cho hắn.
“Ngũ ca, đuổi nàng ra khỏi Triêu Ca, phái người giám sát, vĩnh viễn không cho nàng bước chân vào nửa bước, nếu để ta thấy, ta nhất định sẽ giết nàng”
Vốn tội của Bích Thủy là tùy tiện hành động, nhưng trách nhiệm lần này phần lớn là thuộc về Tông Phác, còn nữa, vì nàng là thông phòng nha đầu của Thượng Quan Kinh Hồng, Thượng Quan Kinh Hồng trước đó lại yêu Trầm Thanh Linh, chính vì lo lắng Bích Thủy sẽ vì ghen ghét đố kỵ mà làm ra việc không tốt, vì thế có rất nhiều chuyện bọn họ không cho nàng tham gia, trong lòng mọi người ai cũng biết rất rõ ràng.
Mà ngược lại đối với Bích Thủy, nàng lại luôn nghĩ rằng việc Thượng Quan Kinh Hồng duy trì võ công thuộc hàng nhất đẳng chính là vì hắn đau lòng cho nàng, không muốn nàng phải tập võ, cũng không nguyện ý để cho nàng phải lâm vào nguy hiểm.
Thậm chí nàng còn cho rằng việc Thượng Quan Kinh Hồng che giấu thân phận của nữ tử hắc bào cũng là vì Thượng Quan Kinh Hồng nghĩ tới cảm giác của nàng.
(Dưa bở, dưa bở đê, 5 đồng 1 trái đê, mua đê, mua đê ~~~)
Hiện tại, Bích Thủy ngồi trên mặt đất, thần sắc trên mặt giống như đang hiểu ra cái gì, bình tĩnh nhìn Thượng Quan Kinh Hồng cùng Kiều Sở, đầu phút chốc liền trống rỗng, rồi lại nhất thời cũng muốn biết rốt cuộc là Kiều Sở đã đáp ứng cái gì với Thượng Quan Kinh Hồng.
Những người khác cũng nhẹ nhàng thở ra, dù sao cũng cùng Bích Thủy có nhiều năm tình phân, mà bọn họ cũng có cùng một câu hỏi giống như Bích Thủy.
Kiều Sở thầm nghĩ, mối quan hệ giữa Bích Thủy cùng những người này đến đây là đã dừng lại.
Giữa bắt đầu và kết thúc lại không phân rõ ranh giới như vậy.
Có rất nhiều chuyện mà thời khắc ngươi còn chưa kịp nghĩ tới nó sẽ bắt đầu thì nó cũng đã bắt đầu rồi, giống như việc ngày đó nàng đến Triêu Ca này; rồi cũng có một vài chuyện, ngươi còn chưa bao giờ ý thức đươc nó sẽ kết thúc thì lại cứ như vậy mà đột ngột kết thúc, giống như là chuyện Bích Thủy hôm nay.
Nàng cảm giác mí mắt nặng trĩu, rất buồn ngủ, hơi nhắm mắt lại.
Thượng Quan Kinh Hồng cúi đầu hôn lên tóc nàng, ôm nàng chặt hơn một tí, bế nàng xoải bước rời đi, sau lưng vẫn vọng đến tiếng khóc thê lương nức nở của Bích Thủy.
Nàng mở mắt ra, lại nhìn đến Trầm Thanh Linh đang lạnh lùng cười nhìn chằm chằm nàng, mọi người thấy nàng nhìn lại, xuất phát từ nghi lễ, ánh mắt đều tự né tránh đi, nhưng sắc mặt cũng có vẻ ngưng trọng.
Nàng hiểu được suy nghĩ của bọn họ.
Dường như nàng là người duy nhất có thể tác động đến Thượng Quan Kinh Hồng, nhưng đó không phải là điều mà bọn họ mong muốn!
Hắn là người mà bọn họ đã nhận định sau này sẽ trở thành đế vương.
Đã là một bậc đế vương, có thể cưng chìu sủng ái một nữ nhân, nhưng tốt nhất không cần yêu thương một người.
Hơn nữa nữ nhân này còn không phải là người mà bọn họ tán thành.
Mặc dù nàng không cho rằng Thượng Quan Kinh Hồng đó là yêu nàng.
******
“Tiểu Yêu, cảm ơn”
Bốn phía mọi người đều giải tán, Đông Ngưng cũng đang muốn rời đi, lại nghe được sau lưng vang lên giọng nói, nàng thản nhiên đáp: “Phải tạ ơn thì ngươi nên tạ ơn Kiều tỷ tỷ”
Tông Phác và Thượng Quan Kinh Hồng là bằng hữu đã rất nhiều năm nay, trước đó tuy hắn biết Thượng Quan Kinh Hồng là người nhạy bén, cho nên chưa hẳn là sẽ không tra ra được việc hắn làm, nhưng dù sao cũng sẽ không đến mức tổn hại đến tình nghĩa giữa hai người, mà Kiều Sở trước đó còn phụ Thượng Quan Kinh Hồng đi gặp Hạ vương, nhưng hắn không ngờ tới là hắn đã đánh giá quá thấp vị trí của Kiều Sở trong lòng Thượng Quan Kinh Hồng.
Việc hắn làm đêm nay thật giống như phản bội bằng hữu, tâm tình hắn đã không được tốt, lúc này còn nhận ra vẻ lãnh đạm trong giọng nói của nàng, nàng vẫn còn giận hắn, cộng thêm vết thương đau nhức trên người, trong lòng hắn nóng nảy, đã định không đụng chạm tới nàng nữa, nhưng rốt cuộc vẫn nhịn không được mà tiến lên bắt lấy cánh tay nàng.
Đông Ngưng xoay người: “Tông Phác, ngươi muốn làm gì?”
Thanh âm của nàng bén nhọn vang lên, phút chốc liền làm cho tất cả mọi người phải nhìn lại.
Nhìn thấy thần sắc kinh ngạc của bọn họ, Đông Ngưng cười khổ, thầm nghĩ chính mình trước kia toàn đóng vai thanh y diễn trò xen vào giữa Tông Phác và Trầm Thanh Linh, còn lúc này thật chẳng hiểu đang là cái loại tình huống gì nữa.
Nàng nhận thấy Trầm Thanh Linh bên kia ánh mắt có chút đau xót lại mang theo vắng vẻ nhìn về phía nàng và Tông Phác, liền vận nội lực mạnh mẽ rút tay ra: “Ngươi qua đó với Thanh tỷ đi”
Nàng cực nhanh nói xong liền xoay người thi triển khinh công chạy đi, rất nhanh thân ảnh đã chìm vào trong bóng tối phía xa xa.
“Lão Tông, ngươi cùng Tiểu Yêu rốt cuộc làm sao vậy?” Trữ vương nhướng mày, đi tới.
Tông Phác không đáp lời hắn, chỉ lôi một bọc khăn tay từ trong ngực ra, máu trên người cũng đã thấm vào khăn tay thành một mảng đỏ rực, hắn mở ra, mứt quả bên trong sớm đã nát bấy, nước đường cũng tan chảy hết cả.
Hắn bốc một khối mứt quả bỏ vào trong miệng, thấp giọng hỏi: “Thứ này chua như vậy, Ngũ gia, ngươi nói xem, vì sao nàng lại thích ăn nó như thế? Còn bám riết theo đòi ta mua cho bằng được?”
******
Màn vén lên, Thượng Quan Kinh Hồng mang theo một thân nhẹ nhàng khoan khoái bò lên giường, ở bên ngoài vang lên thanh âm Phương Minh dẫn theo chúng tỳ nữ bê bồn tắm mang ra ngoài.
Nàng vốn đang nằm quay mặt vào tường, Thượng Quan Kinh Hồng ở sau lưng vươn tay kéo thân thể nàng vào trong lòng, để nàng gối đầu lên trên cánh tay của hắn.
Động tác của hắn rất mềm nhẹ, ôn nhu giống như trong tay đang nâng một bình gốm sứ thuộc loại hàng dễ vỡ.
Hắn hành động rất cẩn thẩn, thậm chí còn có chút thăm dò.
Nàng chậm rãi xoay người, hắn đột nhiên lại giống như một cái người bị lạc lâu ngày trên sa mạc nhìn thấy nguồn nước liền nhào đến như hổ đói vồ mồi mà ôm chặt lấy cả người nàng, gắt gao ép chặt vào trong lòng.
“Buông ra, ta thở không được…….”
Kiều Sở không thể không không kháng nghị, Thượng Quan Kinh Hồng lúc này mới hơi hơi tách ra chừa cho nàng chút khe hở để thở.
Một cánh tay của hắn vẫn còn vòng qua bả vai gắt gao áp sát trên lưng nàng, một tay chậm rãi vuốt ve trên mặt nàng, xúc cảm thô ráp trên ngón tay của hắn khiến cho da thịt nàng nóng lên.
Ngoài màn trướng là ánh nến lờ mờ.
Hắn chăm chú nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm nóng rực, muốn nói mà vẫn còn chưa nói.
Dung mạo tuấn mỹ như một vị thần, mặt mày lại thâm tình.
Thần sắc của hắn đầy vẻ từng trải, giống như một người đàn ông đã ngoài ba mươi tuổi, rồi không biết vì sao lại mang theo sự chua sót lẫn bất an cùng vẻ bình tĩnh thăm dò của một nam tử, thêm nữa trên mặt vẫn còn đôi chỗ lưu lại những vết bầm tím, khiến hắn lại càng giống như một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi mang đầy huyết khí của tuổi trẻ thích gây gổ đánh nhau.
Bọn họ cứ như vậy mà đối mặt trong một đêm cuối cùng…….