Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi

Chương 260






Hạ vương nâng mắt nhìn người mới từ trong phòng hắn đi ra, mí mắt hơi động: “Chúng ta vừa mới gặp lại chưa được bao lâu, ngươi đã muốn rời khỏi ta rồi sao?”
Ngữ khí của hắn chìm ách khàn khàn tựa như thanh sắt lâu năm bị gỉ.
Nháy mắt, tất cả mọi người liền cấm khí, không dám thở mạnh, bọn họ đều là những người đã ở lâu trong vương phủ, cho nên vừa nghe liền nhận ra trong giọng nói của hắn là trào phúng cùng tức giận, cũng biết một câu này của hắn là hỏi nhưng kỳ thực không phải hỏi.
Kiều Sở cũng giật mình.
Người mới từ bên trong phòng bước ra quả đúng là Kiều Sở.
Vì tránh ánh mắt của nhiều người cho nên Hạ vương liền đem nàng vào phủ thông qua cửa sau hậu viện, sau đó trực tiếp đem thẳng tới phòng ngủ của mình.

Hai người vừa rồi ngồi ở bên trong vẫn còn bảo trì im lặng mãi không nói với nhau câu gì, thẳng cho tới khi Hạ vương nghe động tĩnh ngoài cửa liền bước ra ngoài, nàng ngồi ở bên trong nghe được Hạ vương đang trách phạt, nghĩ thầm những nữ tử này kỳ thực cũng là người đáng thương, cho dù các nàng quả thật là có sai đi nữa.

Chung quy nàng vẫn là không đành lòng vì vậy mới ra ngoài ngăn cản, vạn không ngờ tới là Thượng Quan Kinh Hồng lại đột ngột tới Hạ vương phủ, ở trong tửu lâu rõ ràng nàng còn không có chạm mặt mắt đã rời đi rồi, hay là hắn còn có việc gì khác cần tìm Hạ vương?

Lời của Hạ vương khiến lòng nàng bối rối, khó xử không biết phải làm thế nào, trên tay đột nhiên căng thẳng, nàng run rẩy nhìn tay hắn đang nắm chặt cổ tay nàng, nghe hắn thản nhiên hỏi: “Các ngươi đáp thế nào?”
Một trong hai gã sai vặt lại đúng là người vừa rồi nàng gặp ở tửu lâu, bộ dáng lanh lợi, lập tức đáp: “Hồi bẩm gia, nô tài mới nói là sáng nay gia đã ra ngoài, chẳng biết đã hồi phủ hay chưa, để nô tại vào nội viện xem thử”
“Tốt” Hạ vương cau mày cười khẽ, trầm giọng: “Mang trà bánh tốt nhất ra đãi khách, nói bổn vương chưa hồi phủ”
“Ta và ngươi vừa mới rời đi, cũng chưa có trực tiếp chạm mặt hắn, ngươi hôm nay lại cải trang, xem bộ dáng này ta nghĩ Ngũ ca bọn họ cũng chẳng nhận ra ngươi được.

Ta đoán Thượng Quan Kinh Hồng đến chắc là vì việc khác, ngươi không cần phải lo, hết thảy đã có ta.

Ta nhất định sẽ đưa ngươi an toàn hồi phủ”
Mấy câu sau là hắn nói cho nàng nghe, dứt lời, bàn tay càng siết chặt thêm, những nốt chai sạn chạm vào da thịt nàng, nàng nghĩ muốn rút tay, mà hắn lại càng thêm dùng lực.
Lúc này có nhiều người như vậy, nàng cũng không tiện nói nhiều, đành phải gật gật đầu.


Hạ vương mị mâu nhìn hai gã sai vặt đi xa, sau đó ánh mắt lại rơi vào nữ tử đang quỳ trên mặt đất: “Hạ thúc, đem nàng đi lĩnh hình đi”
Cả người nữ tử không ngừng run rẩy: “Gia tha mạng, gia tha mạng cho nô tỳ………”
Kiều Sở cả kinh, vội nói: “Cửu gia, ngươi bỏ qua cho nàng lần này đi được không? Nàng dù sao cũng là cơ thiếp của ngươi”
“Phải, nàng chính là cơ thiếp của ta, vậy ngươi có khó chịu không, nói cho ta biết, ngươi có chán ghét nàng hay không?”
Hạ vương càng siết chặt lấy cổ tay nàng, rồi bỗng dưng lại ngừng nói, trong mắt hiện lên một mảnh quang mang kỳ dị.
Kiều Sở cắn môi, hơi nghiêng đầu né tránh ánh mắt của hắn, trong mắt hắn đã nổi lên một tầng lửa, nàng vừa nãy vì không muốn sinh sự cho nên mới không giãy khỏi hắn, lúc này, bộ dáng hai người là giống cái gì! Là tình nhân đang liếc mắt đưa tình sao? Nàng nhịn không được dùng sức vùng khỏi tay hắn.
Hạ vương lại cầm thật chặt không chịu buông: “Ta mặc kệ đáp án của ngươi là cái gì, hiện tại chỉ cần ngươi trả lời, ta sẽ tạm tha cho nàng”
Kiều Sở là người trấn tĩnh, nhưng lúc này cũng không khỏi nóng nảy, nghiến răng nói: “Thượng Quan Kinh Thông, ngươi đây là có ý gì!”
Trong mắt Hạ vương ngấm ngầm hiện lên một tia ranh mãnh, thản nhiên nói: “Cuối cùng ngươi cũng chịu gọi tên ta”

“Cũng được, coi như là vì một câu này của ngươi, ta…….” Hắn đưa cánh tay kia lên, tâm Kiều Sở hỗn loạn, rồi lại trộn lẫn kinh hỉ, nhưng đột nhiên thấy tay hắn sững lại, còn ánh mắt gắt gao dán chặt trên cánh tay nàng.
Bên môi hiện lên một nụ cười yếu ớt, vẻ cười kia vừa là u ám sáp đau vừa là tự mỉa mai chính mình, thân mình cao lớn của hắn như hơi chấn động một cái.
Chúng nữ tử đều không biết thân phận của nàng, thấy nàng một thân nam trang lại còn mang khăn che mặt, nhưng dáng người lại cực kỳ giống một nữ tử, mà Hạ vương lại giống như động tình đối với nàng, bọn họ còn đang có điểm nghi hoặc, nghĩ dường như ngay cả số phận của nữ tử vốn chỉ còn nửa cái mạng đang quỳ trên đất cũng đang nằm trong tay nàng, bọn họ đều âm thầm tự đánh giá, lúc này cũng tùy theo ánh mắt của Hạ vương rơi xuống trên cánh tay nàng.
Kiều Sở sửng sốt, lòng nàng cũng vì nụ cười của hắn mà trở nên căng thẳng, cũng chậm rãi nhìn theo ánh mắt hắn, tim thót một cái, nàng biết hắn đã nhìn thấy cái gì.
Hắn vốn đang nắm chặt lấy cổ tay nàng, trong lúc nàng vùng vằng muốn giãy khỏi tay hắn liền làm cho ống tay áo vén lên quá nửa khuỷu tay, một cánh tay của nàng lộ ra tất cả đều là những vết ngân xanh tím, sáng sớm trước khi xuất môn, Tứ Đại còn nói qua với nàng, Duệ vương đây là đều dùng cắn có phải không?
Xem bộ dáng giật mình của mọi người, vài nữ tử còn có cả thần sắc như bừng tỉnh đại ngộ kèm theo khiếp sợ, Kiều Sở gượng cười, các nàng mặc dù không biết nàng là ai, nhưng khẳng định lúc này đều đã biết được nàng là nữ tử.

Lại nhìn Hạ vương đáy mắt vẩn đục, khóe miệng ý cười càng lúc càng sâu, trong lòng nàng xấu hổ, giọng nói cũng nặng nề: “Thả ta ra”
Hạ vương đột ngột cười một tiếng, rét lạnh nói: “Toàn bộ lui ra! Hạ thúc, đem tiện tì này lui xuống, nên phạt như thế nào liền như thế mà phạt!”
“Ngươi đã đồng ý với ta rồi!”
Mấy nữ tử khác khiếp sợ vội vàng giải tán ai về nhà nấy, Hạ tổng quản ánh mắt nghiêm khắc nhìn hai gã sai vặt, hai người này lập tức đem nữ tử đang quỳ trên mặt đất mang đi, thanh âm bén nhọn thảm thiết của nàng ta không ngừng truyền đến, đảo mắt một cái trong viện cũng chỉ còn lưu lại thân ảnh Hạ tổng quản ở phía xa xa đang dẫn theo gã sai vặt tránh qua một bên.


Lúc này không kiêng kị gì nữa, Kiều Sở lập tức liền ngẩng đầu nhìn thẳng chất vấn nam nhân trước mặt.
Hạ vương sờ mũi một cái, khóe miệng trầm xuống, thân thủ tháo cái khăn che mặt của nàng ra, đem cả người nàng ôm vào trước ngực, ép sát như muốn khảm cả người nàng vào trong ngực, muốn tách ra một phân cũng không được.
“Ta vốn là người rất tàn nhẫn, chẳng qua chỉ đối với ngươi là khác biệt.

Thượng Quan Kinh Hồng hắn dám chạm vào ngươi!” Hắn thật mạnh xoay người, gác cằm lên vai nàng, nghiến răng cười nói, Kiều Sở sớm đã bị hành động mãnh liệt của hắn dọa cho sợ, hắn như cố tình áp vào một chỗ nào đó trên người nàng, lúc này một cảm giác đau nhức nhói lên như kim châm bỗng từ hai vai nàng lan ra, nàng nhịn đau, thấp giọng nói: “Kinh Thông, ta là thê tử của hắn, đây không phải là việc rất đỗi bình thường sao?”
Mặc kệ là như thế nào, mặc kệ tâm nàng đối với hắn cũng có mang theo một chút quyến luyến, nhưng hôm nay nàng phải cùng hắn nói chuyện cho rõ ràng.
Lại nghe hắn cười dài một trận, đột nhiên bế bổng nàng lên, bước nhanh đi đến một đình viện, sau đó mới cẩn thận thả nàng xuống, nàng nhân cơ hội liền muốn lui lại giữ khoảng cách vài bước cùng hắn, nhưng vừa mới cất bước, hắn tai mắt lanh lẹ lập tức vươn tay túm lấy, lần nữa đem nàng ôm vào trong lòng: “Không, Kiều Sở, ta biết ngươi không hạnh phúc, ngươi một chút cũng không hạnh phúc.

Ta đã nói sau khi trở về tuyệt sẽ không để ngươi trốn tránh ta, ta đã đuổi Tri Thư ra khỏi phủ rồi.

Ngôi vị hoàng đế ta cũng muốn đoạt, bởi chỉ có như vậy ngươi mới có thể trở thành thê tử của ta mà không có kẻ nào dám dị nghị, ta mới có thể danh chính ngôn thuận mà chiếu cố ngươi cả một đời này”