Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi

Chương 246






“Ta mượn hắn một chút được chứ?”
Khoảng cách rút ngắn từng bước từng bước, Trầm Thanh Linh hướng mắt nhìn nàng, trong mắt có nhất mạt đau thương rồi lại ngầm mang ý châm chọc, Kiều Sở hiểu được, Trầm Thanh Linh là đang cười nhạo nàng thắng mà chẳng vẻ vang gì.
Nàng do dự, cuối cùng cười nghĩ muốn tránh ra, không phải là nàng nhát gian, cũng không phải là nàng muốn buông tay, mà bởi vì đây là đạo nghĩa cùng nguyên tắc.
Thượng Quan Kinh Hồng nếu không mất đi trí nhớ thì hắn là yêu Trầm Thanh Linh, giờ phút này nàng nên nhường lại không gian cho bọn họ.
Chỉ là khi nàng vừa nhấc chân muốn đi thì phát hiện chính mình không thể nhúc nhích, nương theo ánh mắt khiếp sợ của mọi người mà nhìn lại, liền nhìn thấy Thượng Quan Kinh Hồng đang nắm chặt cánh tay của nàng.
Trầm Thanh Linh một tay che miệng, rồi lại có thanh âm nghẹn ngào rõ ràng thoát ra theo khe hở giữa những ngón tay.
Kiều Sở không đành lòng nhưng lúc này cũng mâu thuẫn cực kỳ, nhìn vẻ mặt không hài lòng đến cực độ của Thượng Quan Kinh Hồng, nàng thật sự không biết có nên giãy khỏi tay hắn hay không.
Nếu không giãy ra thì tàn nhẫn với Trầm Thanh Linh; nhưng nếu giãy ra, nàng lại làm không được.
Nàng rồi sẽ rời đi, nhưng nàng vẫn còn phải chờ đến khi hắn nắm được binh phù trong tay, chờ cho hắn có thể quen thuộc với hoàn cảnh phức tạp hiện tại rồi nàng mới có thể an tâm rời đi.

Nếu không ngày sau cho dù có chết đi, nàng vĩnh viễn vẫn sẽ mang theo vướng bận.
Trước khi rời đi, nàng còn muốn có thể hảo hảo cùng hắn ở một chỗ, muốn lưu giữ cho mình những hồi ức đẹp đẽ nhất để sau này còn thứ để nhớ lại.
Nàng còn đang do dự không biết phải làm thế nào thì đã thấy Trầm Thanh Linh chậm rãi xuất từ trong lồng ngực ra vài vật gì đó.
Nàng chậm rãi đem những thứ đó giơ lên trước mặt Thượng Quan Kinh Hồng, nước mắt không ngừng chảy ra, nàng lại cười nhẹ hỏi: “Bởi vì ngươi sau khi mất trí nhớ liền nhìn thấy nữ nhân đầu tiên là nàng, cho nên ngươi mới yêu nàng có phải không? Những thứ này, ngươi còn nhớ chứ?”
Tim Kiều Sở nhảy lên, đồ vật mà Trầm Thanh Linh lấy ra đó chính là cây cung nhỏ, còn có một cái tiểu hà bao màu trắng thuần cũ kỹ.
“Điện của mẫu thân ngươi khi đó bị người ta niêm phong gấp gáp, cho nên tiểu cung này cũng không kịp lấy ra ngoài, sau đến đại hôn của ngươi mới đem ra, nhưng trân châu thì ta vẫn luôn luôn giữ.


Kinh Hồng, chúng ta biết nhau đã bao nhiêu năm……..”
“Mười năm? Thậm chí còn có thể nói là nhiều hơn……..”
“Đúng vậy, chính xác thì các ngươi cùng một chỗ bao lâu rồi a?”
Vốn đám người Trữ vương đều đang hoang mang vì chuyện Thượng Quan Kinh Hồng mất trí nhớ, lúc này đều niềm nở thân thiết phụ họa cho hai người.
Chỉ riêng Cảnh Bình đôi mắt mang ưu sầu nhìn Kiều Sở.
Kiều Sở trong lòng cảm kích, lặng lẽ gật đầu với hắn, Cảnh Bình giật mình, cũng khẽ gật đầu đáp lại.
Lúc này, Tông Phác tựa hồ bay nhanh liếc mắt nhìn qua hai người một cái.
Kiều Sở rùng mình, lập tức không dám nhìn Cảnh Bình nữa, chỉ sợ lại gây rắc rối gì cho hắn.
Nàng hiểu được đối với tất cả những người ở đây thì nữ nhân Duệ vương yêu có thể không phải chỉ có một người, nhưng nếu quả thật hắn chỉ yêu duy nhất một người, thì người đó vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ là nàng.
Cho dù nàng đã cùng bọn họ trải qua một vài chuyện, bọn họ đối xử với nàng đã có một chút khác biệt, nhưng rốt cuộc cũng không thể so sánh với mười năm tình phân.
Tựa như Thượng Quan Kinh Hồng cùng Thanh Linh…….
Ngày đó là nàng vô tình mang tiểu cung từ trong cung đi ra, hôm nay nó lại trở thành tín vật gợi nhớ của hắn và Trầm Thanh Linh.
Đáy lòng nàng chua sót cười, đang muốn lưu qua một bên nhường lại không gian cho bọn họ tâm sự, lại thốt nhiên phát hiện, bàn tay hắn vốn đang nắm chặt cánh tay nàng không biết từ lúc nào………đã buông ra.
Ánh mắt Thượng Quan Kinh Hồng mờ mịt, thâm trầm đến mức có chút đáng sợ, rồi lại sắc bén lợi hại như mắt chim ưng nhìn chằm chằm tiểu cung cùng hà bao trên tay Trầm Thanh Linh.
Kiều Sở chậm chạp đi tới bên cạnh cửa rồi đứng lại, mà Thượng Quan Kinh Hồng tựa hồ như không hề nhìn thấy nàng.
Đây chính là gì, là mười năm tình phân.
Cho dù mất trí nhớ, nhưng cảm giác thì vẫn nhớ rất rõ.

Thứ bền vững nhất của con người không phải là trí nhớ, mà chính là cảm giác.
Nhưng cảm giác cũng là thứ không đáng tin nhất.
Tựa như tình yêu, đến rồi cũng đi.
Có lẽ đúng như Trầm Thanh Linh đã nói, tình cảm của nàng và hắn lúc đó chẳng qua chỉ tựa như chỉ mành treo chuông, bất quá chỉ là trong lúc hoạn nạn mà nương tựa lẫn nhau mà thôi.
Thình lình nghe được một tiếng thổn thức nghẹn ngào, chỉ thấy Trầm Thanh Linh đã tiến lên ôm chầm lấy Thượng Quan Kinh Hồng.
Trong lòng nàng hiểu, Trầm Thanh Linh là này cho dù là người bản tính kiêu ngạo, nhưng hôm này nàng đã hoàn toàn rơi vào lưới tình……..
Thượng Quan Kinh Hồng vẫn chưa có ôm lại nàng, nhưng vẫn không có đẩy ra.
Nàng cố đè nén cơn xúc động muốn tiến lên tách hai người bọn họ…mà Thượng Quan Kinh Hồng, liệu hắn có nguyện làm theo ý nàng?
Tựa hồ làm cái gì cũng đều là sai.
Muốn buông tay, nhưng vẫn chưa đến thời điểm có thể buông tay.
Nàng cười tự giễu chính mình, nhẹ nhàng rũ mi mắt, thẳng cho đến khi nghe thấy thanh âm nghẹn ngào của Tần Đông Ngưng mới lần nữa ngẩng đầu lên, chỉ thấy ở bên kia, Thượng Quan Kinh Hồng đã đem Trầm Thanh Linh ôm vào trong lòng.
Vậy là hắn nhớ ra rồi sao?
Quả nhiên chỉ có nữ nhân chàng yêu nhất mới có thể khiến cho chàng nhớ ra có phải không?
Tổng đã biết cuối cùng sẽ có một ngày như thế, chỉ là nàng không ngờ nó lại đến nhanh như vậy.
Người nàng như cứng lại, tâm cũng đau đến kịch liệt, giờ khắc này, nàng quả thật chỉ muốn quay đầu thật nhanh chạy đi, nhưng mà, nhiệm vụ của nàng đêm nay vẫn còn chưa hoàn thành.
“Kiều phi đêm nay hẳn là còn điều khác gì muốn nói?”
Có người khẽ khụ một tiếng ra tiếng hỏi nàng.

Kiều Sở nhìn lại, chính là Trữ vương cùng Bội Lan đang nhìn về phía nàng.
Nàng khẽ gật đầu, trong lòng không khỏi cảm kích Trữ vương, dù sao hắn cũng là có ý muốn cho nàng tránh phải thương tâm, lúng túng đứng ở chỗ này.
Một câu của Trữ vương rõ ràng là vang lên đột ngột, thế nhưng điều đó lại chẳng ảnh hưởng gì đến Thượng Quan Kinh Hồng cả, qua khóe mắt, nàng có thể thấy hắn vẫn đang nhắm mắt ôm lấy Trầm Thanh Linh.
Vì thế, nàng cũng không quấy rầy bọn họ, nhẹ nhàng bước đến trước mặt Trữ vương.
Nhân tiện cũng mặc kệ coi như không nhìn thấy Tông Phác, Tần Đông Ngưng và cả đám người lão Thiết cũng đều đang đến gần nàng và Trữ vương, mặc kệ giả vờ coi như không hiểu bọn họ qua chỗ này chẳng qua chỉ vì muốn nhường lại không gian riêng tư cho Thượng Quan Kinh Hồng và Trầm Thanh Linh.
Nàng nhẹ giọng nói: “Ngoại trừ chuyện Duệ vương mất trí nhớ, quả thực Kiều Sở còn có một việc nữa muốn nhờ vả các vị.

Duệ vương hiện tại đã không có trí nhớ, tình cảnh của hắn như vậy thật không ổn, Kiều Sở hy vọng các vị có thể trợ giúp hắn một chút, ở trong phủ liền làm phiền Thiết thúc, Cảnh Bình tiên sinh cùng Cảnh Thanh, còn trong triều liền làm phiền đến Ngũ gia cùng Tông Phác đại nhân”
Mọi người nghe nàng thấp giọng nói, tiến thoái có lễ, ý tứ chân thành, lại thấy mặt nàng một mảnh xanh xao tái nhợt, rồi lại nhìn đến hai người đang ôm nhau bên kia, bọn họ tự đáy lòng đều cảm thấy dâng lên một cỗ chua sót.
Bội Lan cùng Tần Đông Ngưng thực ra lại càng để ý đến dung mạo hiện tại của nàng, không khỏi liếc nhìn một cái rồi tự động quay mặt tránh đi.
Kiều Sở lúc này ngược lại chỉ chú tâm đến vấn đề chính, nghĩ nghĩ một lát lại thấp giọng nói tiếp: “Phải nhanh chóng khôi phục lại trí nhớ cho hắn, ta vốn tưởng rằng có thể thỉnh thái y ở trong cung lại đây, thế nhưng……….”
Trữ vương gật đầu, ánh mắt ngưng trọng: “Không sai, chúng ta không thể triệu thái y trong cung được, tình trạng hiện giờ của Bát đệ ngàn vạn lần không thể để cho thái tử biết được, nếu không sẽ vô cùng phiền toái”
Cảnh Thanh giậm chân, buồn bực hỏi: “Vậy phải làm thế nào mới tốt?”
Cảnh Bình trầm mặc, sau đó đề nghị: “Thiết nghĩ chúng ta có thể phái ám vệ trà trộn ra ngoài bí mật tìm rồi mời đại phu có y thuật cao minh đến đây, xem có thể chữa khỏi bệnh được cho gia hay không”
Lão Thiết cùng Phương Minh gật đầu, Tông Phác cũng lập tức tán thành: “Cách này không tồi”
Hắn nói xong nâng ánh mắt nhìn Kiều Sở: “Bát gia nhất định phải khôi phục trí nhớ càng nhanh càng tốt, hắn khi không có trí nhớ thì tình cảm đều thể hiện ra ngoài, trước kia vì Thanh nhi, hắn cho dù thế nào cũng tuyệt không trực tiếp gây hiềm khích với thái tử”
Hắn nói tới đây hơi ngập ngừng một chút, giống như không muốn khắc nghiệt với Kiều Sở, mọi người nhất thời đều im lặng.
Kiều Sở cười tự giễu lại nghe Tông Phác nói tiếp: “Kiều phi nương nương, không biết Bát gia là do rơi khỏi vách đá va đập cho nên mới mất trí nhớ hay là vì cái gì khác? Các ngươi không phải lúc ở dưới cốc gặp được thuật sĩ đó sao, vì sao không cầu bọn họ?”
Kiều Sở biết rõ điều Tông Phác nói là có lý, nàng liền nghĩ tới Lữ Tống.


Tốt nhất là có thể tìm được đại phu tốt nhất chữa khỏi được cho Thượng Quan Kinh Hồng, bởi vì chỉ có hắn khi đầy đủ trí nhớ mới có thể đấu với thái tử, bởi vì thái tử và hắn đã là địch nhân đấu đá với nhau hơn hai mươi năm nay, cho nên không ai có thể hiểu rõ đối phương bằng người kia.
Điều Tông Phác nói không phải là không đúng, quả thật sau khi mất trí nhớ Thượng Quan Kinh Hồng hỉ giận đều lộ rõ ra ngoài, cái này là cực kỳ không tốt đối với hắn.
Nhưng nếu như không thể tìm được đại phu chữa khỏi cho hắn thì nhất định phải phái người đi tìm Lữ Tống, nhưng địa phương kia không phải là nơi ai muốn tới là có thể tới được, có đi cũng vô dụng.

Vạn nhất đại phu không thể chữa khỏi, nói vậy thời điểm nàng rời đi có lẽ là phải lần nữa tự mình đến cái chỗ kia mà tìm Lữ Tống.
Nàng đem chuyện về Lữ Tống nói sơ qua cho mọi người nghe, mọi người sau khi nghe xong đều hai mặt nhìn nhau.
Kiều Sở nói, nếu vạn nhất như thế, ta sẽ tự mình vào cốc thêm một chuyến nữa vậy.
Chỉ là không nói đến chuyện nàng sẽ rời đi mà thôi.
Mọi người đều gật đầu tán thành, Tông Phác nhìn Thượng Quan Kinh Hồng và Trầm Thanh Linh một cái, bỗng dưng lại thản nhiên nói: “Ngoài ra, ta thấy hợp lý nhất là trong thời gian này nên để cho Thanh nhi thường xuyên đến vương phủ, để nàng cùng Bát gia nói chuyện, dù sao thì nàng cũng là người hiểu rõ thái tử cùng Bát gia nhất”
Người ở chỗ này có ai là không biết, Tông Phác tuy cùng Thượng Quan Kinh Hồng giao tình sâu đậm, nhưng hắn cũng có tình ý đối với Trầm Thanh Linh.

Lần này hắn đưa ra đề nghị như vậy, có thể nói là có ý thành toàn cho hai người.
Trữ vương ngược lại không lên tiếng, có chút do dự nhìn Kiều Sở, Kiều Sở miễn cưỡng cười, vẫn là nhỏ giọng như trước: “Việc Thanh Linh cô nương thường xuyên đến đây chỉ e là không ổn cho lắm, vạn nhất đả thảo kinh xà, ngược lại sẽ làm hỏng chuyện, mà chính cô nương cũng sẽ gặp nguy hiểm”
Lúc này, một đạo thanh âm mỉm cười lạnh nhạt truyền đến: “Kiều phi nương nương, vốn theo như sự an bài của Duệ vương thì sau khi săn bắn trở về, hắn liền an bài cho Thanh Linh vào phủ, thật không biết Kiều phi lúc này là đang phản đối cái gì? Đương nhiên, với tình huống của Kinh Hồng hiện tại thì ta tạm thời cũng không thể rời khỏi phủ thái tử, vạn nhất Kinh Hồng cần tìm hiểu tin tức gì thì ta còn có thể giúp được hắn.

Thứ hai nữa là vương phủ cũng không phải là nơi tùy tiện muốn vào là vào, vẫn cần Kinh Hồng thu xếp.

Ngươi cũng là nữ nhân của hắn, vì sao không thể phóng mắt nhìn xa một chút, lại để sự ghen tuông xen vào như thế?”
Kiều Sở vốn còn muốn nói thêm về chuyện ngụy trang dung mạo và “tật chân” của Duệ vương, xem thử có thể nhân cơ hội hoàng đế đang coi trọng hắn mà để cho hắn lấy tướng mạo chân chính của mình mà nhập chủ triều đình hay không, lúc này nghe Trầm Thanh Linh nói vậy, lại nhìn sang Thượng Quan Kinh Hồng ở bên cạnh Trầm Thanh Linh, hắn vẫn đang cúi đầu chuyên chú nhìn chằm chằm vào tiểu hà bao và tiểu cung trong tay, lòng nàng đau đớn, chỉ kịp nói, cô nương nói rất phải, sau đó hướng mọi người hơi cúi mình một cái rồi lập tức bước nhanh cơ hồ như chạy ra khỏi phòng.