Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi

Chương 243






Thái tử đỡ lấy Kiều Mi, thấp giọng hỏi: “Mi nhi, nàng không sao chứ?”
Kiều Mi lắc đầu cười, mâu quang khẽ động, thần sắc thoáng qua tia hoảng hốt.
Thái tử lập tức lạnh lùng nhìn Kiều Dung: “Muội cũng thật làm càn, còn không mau hướng Bát gia và Kiều phi nhận lỗi!”
Lần này, phần đông mọi người đều đoán được, đây không phải là Thái tử đang nhượng bộ Duệ vương đó sao?
Mặc dù không nhìn đến Trữ vương, Tông Phác ở phía đối diện đang âm thầm nháy mắt ra hiệu cho nàng, không nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt Lang Tương và Lang Lâm Linh, liền ngay cả Trầm Thanh Linh cũng biến sắc, cắn môi dưới nhìn nàng, nhưng Kiều Sở nhận thấy hoàng đế khẽ nhíu mày, nàng liền biết mọi chuyện không ổn rồi, hoàng đế không nói cái gì tất nhiên là đang chờ xem ý tứ của Thượng Quan Kinh Hồng thế nào.
Tuy là Thượng Quan Kinh Hồng đã nhận được sự tín nhiệm của hoàng đế, tương lai có thể có cùng địa vị ngang bằng với Thái tử, nhưng hắn trước nay luôn luôn hành xử huynh hữu đệ cung, lúc này là thời điểm mấu chốt trong trận đấu tranh đoạt quyền lực, Thượng Quan Kinh Hồng cũng đã hứa hẹn sẽ không tu lăng tẩm, nói vậy thì việc sau này hắn đăng cơ không phải là việc không thể xảy ra.

Huống hồ đây lại còn là chí hướng cả đời này của hắn, cho nên nàng không muốn bản thân trở thành trở ngại đối với hắn.
Vì vậy nàng không thể để hảo cảm của hoàng đế dành cho hắn bị rạn nứt được.
Nàng biết Thượng Quan Kinh Hồng đang nổi giận, ánh mắt hắn nhìn Kiều Dung thậm chí còn lộ ra cả sát ý, có điều nếu là Thượng Quan Kinh Hồng trước kia thì cho dù hắn có nổi giận cũng tuyệt sẽ không gây khó dễ đối với Kiều Mi.

Dù sao lần này cũng không giống như tình cảnh ngày đó ở bãi săn, bởi vì theo trong mắt người ngoài thì Kiều Mi cũng chưa có làm ra cái gì sai trái.
Hắn đã mất trí nhớ, tính tình thì vẫn là người kín đáo thận trọng, nhưng trong cuộc chiến quyền lực này thì không hẳn là như vậy, khi đánh giá giữa đúng và sai, hắn lại chỉ dùng cái tâm để nhìn nhận sự việc.
Liền cũng chỉ có hắn lúc này mới đi thành tâm đối đãi với nàng, nhưng nàng biết đây là điều không nên.
Lang Lâm Linh đã đi tới bên cạnh hắn, âm thầm trao đổi với hắn một cái ánh mắt, nhưng hắn thậm chí còn thèm nhìn nàng ấy một lần, nàng trong lòng càng hoảng hốt, vừa sợ vừa vội, nhưng biết lúc này mở miệng khuyên lại càng không ổn, nàng gấp rút nghĩ cách, sau đó thân thủ che ngực, hơi hơi cúi người xuống.
Thượng Quan Kinh Hồng cả kinh, lập tức đỡ lấy nàng, mâu quang nháy mắt liền thay đổi: “Sao vậy? Là tâm tật phát tác sao?”
Nhân cơ hội này nàng liền ghé sát lỗ tai hắn khẽ nói, là ta cầu ngươi, giảng hòa đi.

Đợi tới thời điểm hắn vững vàng ôm nàng, hai người cùng ngẩng đầu lên, đã nghe hắn nói: “Nhị ca nói quá rồi, vừa rồi là do Kinh Hồng nóng nảy, đối với Tứ công chúa ra tay có chút nặng, Thái tử phi cùng Tứ công chúa đều là công chúa cành vàng lá ngọc được Kiều lĩnh chủ yêu thương nhất…….” Hắn nói tới đây lại ngừng một chút, sau đó mới nói tiếp: “Nếu vừa rồi không phải chợt nhớ ra tay trái Kinh Hồng sau lần rơi khỏi vách đá đã bị thương, Kinh Hồng cũng đã không sửa tay, để đến nỗi va chạm phải thái tử phi”
Hắn nói xong, liền hướng Kiều Mi hơi gật đầu.

Kiều Mi tựa hồ cũng giật mình, thật lâu mới nhẹ nhàng gật gật đầu đáp lại.
Thái tử cười, hoàng đế thản nhiên nói: “Cái gì gọi là cành vàng lá ngọc, đường đường là thân vương sườn phi cũng không phải là cành vàng lá ngọc đó sao, tất cả đều là cành vàng lá ngọc của Đông Lăng ta…….”
Hoàng đế đang nói lại ngừng, nhưng có ai mà không nghe ra là hắn đang nói bóng gió ám chỉ cái gì!
Nghe hoàng đế nói vậy, sự căng thẳng trong lòng Kiều Sở rốt cuộc mới hơi thả lỏng ra một ít, nàng cũng có chút hiểu được vì sao trước kia Thượng Quan Kinh Hồng tuy rằng không được hoàng đế sủng ái nhưng hắn vẫn có thể lập được phe cánh cho riêng mình___lời nói của trợ thủ đắc lực không đủ để cho hoàng đế tin tưởng, nhưng chỉ một câu cành vàng lá ngọc của hắn lại trực tiếp đánh vào nhược điểm của hoàng đế.
Từ thời khắc nàng bắt đầu tham gia thi đấu tuyển phi ngày đó, nàng liền biết được Đông Lăng hoàng đế cực kỳ không thích Bắc địa tồn tại độc lập.
Không thích Kiều Chấn Trữ.
Nàng trước đó chỉ là hơi đề cập qua cho Thượng Quan Kinh Hồng về tình hình Bắc địa, đến lúc hắn gặp chuyện lập tức liền hiểu được mà đem Bắc địa ra dẫn dắt sự chú ý của hoàng đế.

Bắc địa Kiều gia nhị nữ trong tứ nữ được phụ thân cưng chìu cho nên hành vi cũng cực kỳ kiêu căng, đều không coi ai ra gì, lại còn dám trước mặt Đông Lăng quân chủ mà ra oai, vì thế hoàng đế lập tức liền cho rằng Duệ vương khiêu khích Thái tử trọng điểm chính là vì mâu thuẫn trước đó giữa Bắc địa và Đông Lăng.
Thái tử tựa tiếu phi tiếu nhìn Thượng Quan Kinh Hồng một cái.
Thượng Quan Kinh Hồng tựa hồ không có để ý, mí mắt hạ xuống, lập tức khom người nói: “Phụ hoàng dạy phải”
Một phen phong ba bất thình lình xảy ra đến lúc này mới ngừng lại.
Trời cũng đã tối, đoàn xe ngựa cũng nhanh chóng tản đi, ai về nhà nấy.
Còn người của Duệ vương phủ sau khi hồi phủ thì đều tập trung hướng về đại sảnh.

Kiều Sở nhìn thấy Lang Lâm Linh đang bước đi bên cạnh Thượng Quan Kinh Hồng, nàng liền lặng lẽ tránh khỏi bàn tay đang ôm nàng của hắn, tách ra đi cùng với Tứ Đại và Mỹ Nhân.

Hai nha đầu này tất nhiên là rất đỗi vui mừng, Tứ Đại trong tay ôm Nguyên Bảo, cứ liên tục hỏi han nàng cái này cái kia, tay không ngừng quẹt nước mắt, Mỹ Nhân thì ghì chặt lấy cả người nàng, tuy không đến nỗi khóc lóc sụt sùi như Tứ Đại nhưng nhìn rõ ràng là đang cực kỳ kích động.

Ba người thấp giọng cùng nhau trò chuyện, hai cái nha đầu nói lúc đó còn đang muốn giáo huấn Kiều Dung một phen trả thù thay nàng, nhưng không ngờ Duệ vương lại……Có điều trong lòng Kiều Sở thì lại không rõ là đang vui hay đang buồn nữa.
Ở phía trước, Thượng Quan Kinh Hồng và Lang Lâm Linh sánh bước đi cùng nhau.
Vừa rồi lúc nàng tránh khỏi hắn, rõ ràng nhìn thấy hắn hung hăng trừng mắt liếc nàng một cái.
Kiều Sở tự giễu cười cười, cũng không phải là nàng rộng lượng, không ngại nhìn Thượng Quan Kinh Hồng cùng Lang Lâm Linh một chỗ, nhưng hắn còn có đại cục của hắn.
Trước khi hai người trở về, ngoại trừ thái tử thì Lang Lâm Linh chính là người mà nàng nói đến nhiều nhất.
Lang Lâm Linh là chính thất của hắn, là người của Lang gia.
Đang đi, nàng chợt tới một chuyện mà bản thân vẫn đang cân nhắc, vì vậy chậm rãi đi đến bên cạnh lão Thiết.
“Kiều chủ tử?”
Lão Thiết lập tức lên tiếng, trong giọng nói có vài phần cung kính hơn ngày xưa nhiều.
Nàng quan sát Thượng Quan Kinh Hồng và Lang Lâm Linh đi ở phía trước, hạ giọng nói: “Thiết thúc, liệu đêm nay có thể nghĩ cách gọi Trữ vương bọn họ đến Duệ vương phủ một chuyến được không?”
Nghe vậy, ngoại trừ lão Thiết, còn Phương Minh, Cảnh Bình cùng Cảnh Thanh ở bên cạnh đều ngẩn ra, Kiều Sở hiểu được trong lòng bọn họ đang nghĩ cái gì, chính là nghĩ từ khi nào thì đến phiên nàng có thể đưa ra quyết định hay yêu cầu này nọ đó thôi.
Có điều việc Thượng Quan Kinh Hồng mất trí nhớ cần phải thật mau chóng cho đám người thân tín của hắn biết, nếu không ngày mốt hắn lâm triều ngộ nhỡ lại gây ra rắc rối gì giống như đêm này nữa thì thật sự rất phiền toái.
Tình cảnh của Thượng Quan Kinh Hồng hiện tại quả thực là nguy hiểm.

Nàng cười khổ: “Sự tình liên quan đến Duệ vương, vô cùng khẩn cấp”
Mọi người vừa nghe vậy, đảo mắt cảnh giác nhìn bốn phía, liền lập tức như có cùng chung nhận thức mà không hỏi lại một câu nào, lão Thiết gật đầu nói: “Vâng!”
Nhưng Cảnh Bình lại nhẹ giọng hỏi một câu: “Kiều chủ tử, có cần gọi cả Thanh Linh cô nương hay không?”
*****
Xa giá của phủ thái tử.
Khi vừa về đến Triêu Ca liền đổi sang xe ngựa to.

Thái tử cùng những nhân vật trọng yếu trong phủ thái tử ngồi một xe.

Nữ quyến ngồi ở một chiếc xe ngựa khác.
“Nếu nô tài đoán không lầm thì vừa rồi chính là điện hạ khiến thái tử phi ra hiệu cho Tứ công chúa…………..”
Tào Chiêu Nam nhẹ giọng hỏi.
Vương Mãng cùng Trầm Thanh Linh đều ngẩn ra, mà thái tử không có trả lời, chỉ tiện tay cầm lấy chén trà, thản nhiên nhấp một ngụm trà, thật lâu sau mới nói: “Ở bữa tiệc lửa trại đêm đó Kiều Sở xuất tài nghệ cũng không tồi, Bát đệ nếu có động tình cũng không phải chuyện kỳ lạ, cô ngại gì lại không thử một lần?”
Vương Mãng vỗ tay cười nói: “Đúng vậy.

Này không những có thể thử lòng Duệ vương mà còn là một cơ hội tốt để hoàng thượng nhìn ra Duệ vương đối với điện hạ căn bản không có toàn tâm toàn ý thần phục”
Tào Chiêu Nam vẻ mặt lại ngưng trọng, chậm rãi nói: “Nhưng Duệ vương là người rất khôn ngoan.

Vừa rồi một câu cành vàng lá ngọc của hắn đã thành công lôi kéo sự chú ý của hoàng thượng hướng sang Kiều Chấn Trữ, có khi hoàng thượng bây giờ đối với hắn lại là càng thêm tin tưởng, lần này trở về, chúng ta muốn đấu với hắn chỉ e là không dễ dàng chút nào”
Thái tử lại nhấp một ngụm trà, sau đó đặt chén trà lên án, mâu quang thâm ám: “Là người, tất sẽ có nhược điểm, đã nắm được nhược điểm, sợ gì không có cách đối phó?”

Trầm Thanh Linh kéo kéo khóe miệng, thản nhiên nói: “Điện hạ cho rằng, Kiều Sở chính là nhược điểm của Duệ vương? Điện hạ nói Kiều Sở xuất nghệ tài tình, không biết vừa rồi khi điện hạ bày ra kế sách kia, tâm có hay không cũng tồn cái ý nghĩ muốn nhìn thử ‘tân’ nhan của Kiều Sở?”
******
Duệ vương phủ.
Mọi người đều tụ tập trong đại sảnh, Phương Minh đang lệnh cho hạ nhân chuẩn bị bữa ăn khuya.
Đuôi mắt Lang Lâm Linh lướt qua Kiều Sở, sau đó lại nhìn về phía Thượng Quan Kinh Hồng, nhẹ giọng hỏi: “Gia, có cần về phòng của Lâm Linh dùng bữa hay không?”
Nàng nói xong hơi cắn răng, trong lòng cực kỳ không yên, nàng sợ là hắn sẽ khước từ nàng, trực giác của nữ nhân mách bảo cho nàng biết, hắn và Kiều Sở trong lúc đó nhất định là không đơn giản, nhưng rốt cuộc cũng có vài phần thẹn thùng, trước mặt nhiều người như vậy, mà lời này của nàng rõ ràng là có ý mời hắn đến phòng nàng nghỉ qua đêm.
Nàng đương nhiên cũng là có ý tứ này……Nàng và hắn cũng đã nhiều ngày không gặp nhau rồi, nàng muốn hỏi hắn liệu hắn có nhớ nàng hay không…..
Thượng Quan Kinh Hồng nâng mắt, gật gật đầu.
Kiều Sở ngẩn ra, nàng quả thật không nghĩ là hắn sẽ……….Nhưng mà, hắn đây là đang lấy đại cục làm trọng, nàng lại đi để ý làm cái gì?
Nàng liếc hắn nhìn hắn một cái, nhưng hắn lại chẳng thèm nhìn lại nàng, cứ như vậy mà cùng Lang Lâm Linh rời khỏi đại sảnh.
*****
Trong phòng rất tối, ngọn lửa cháy bên trong đèn dầu chỉ nhỏ như một hạt đậu.
Kiều Sở hồi hộp lo sợ, nàng đã sớm đuổi Tứ Đại và Mỹ Nhân về phòng nghỉ ngơi cả rồi, nhưng đối với nàng mà nói, đêm nay thật sự vẫn còn rất dài.
Đột nhiên bên ngoài có người gõ cửa.
Vào chính là lão Thiết.
Lão Thiết cầm trong tay một cái khay nhẹ nhàng đặt lên bàn, lại di chuyển xung quanh lần lượt thắp sáng sa đèn ở bốn góc phòng lên, sau đó mới quay ra nói: “Kiều chủ tử, phòng tối như vậy sao lại không thắp đèn?”
Kiều Sở cảm tạ hắn, nói: “Sao lại phải phiền thúc mang thức ăn lại đây như thế này?”
“Lão Thiết thân là nô tài, đây chỉ là bổn phận của một nô tài mà thôi” Lão Thiết cười đáp, lại nhẹ giọng hỏi: “Kiều chủ tử còn có việc gì cần phân phó?”
Kiều Sở cắn cắn môi, thấp giọng nói: “Đây không phải đang hẹn Trữ vương cùng……Thanh Linh cô nương đó sao, làm phiền Thiết thúc đến phòng Lang phi bên kia, đợi…..Lang phi ngủ say liền bảo hắn đến thư phòng một chuyến có được không?”