Thời điểm khi nàng đi đến cạnh cửa, tiếng sáo đột nhiên ngừng lại.
Nàng ngẩn ra, đến phía trước cửa sổ, dùng ngón tay chọc một lỗ nhỏ trên giấy nhìn ra ngoài.
Trong viện có hai người một ô đang đứng ở dưới mưa.
Người đang bung dù che cho hắn chính là……Nhược Tuyết.
Nàng chậm rãi lui về sau từng bước.
Không bao lâu, tựa hồ nghe được tiếng bước chân dần đi xa.
Nàng ngẩn người tại chỗ, thú vương tiến tới cọ cọ dưới chân nàng.
Khi nàng kịp định thần lại thì phát hiện chính mình đã mở cửa bước ra ngoài.
Trong viện mưa liên miên không dứt, đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Nhược Tuyết và Thượng Quan Kinh Hồng đâu nữa.
*****
Ở đằng trước kia, song thân nàng cùng trưởng lão trong tộc và phần đông tộc nhân Linh tộc đều đang đứng xếp thành từng hàng dài dưới mưa, để biểu lộ rõ thành ý, cùng nhau đứng chờ nàng dẫn theo Thượng Quan Kinh Hồng lại đây.
Phụ thân nàng mặc dù phẫn nộ, nhưng chung quy vẫn lấy đại cục làm trọng, càng nhiều hơn nữa chính là muốn bảo vệ uy quyền của chính mình, cho nên hôm nay liền bảo nàng tự mình thỉnh Thượng Quan công tử tới để hảo hảo trao đổi một phen.
Chính là bàn về hôn sự giữa hắn và nàng__là hai nữ nhân cùng hầu hạ một chồng.
Nàng đương nhiên hiểu được dụng ý của phụ thân lẫn trưởng lão, chính là chỉ cần nàng gả cho Thượng Quan Kinh Hồng, thì hắn tự nhiên cũng sẽ kính trọng phụ thân nàng, sẽ vì tộc của nàng mà đối phó với tộc của Hồ vương.
Ai lại không yêu khuynh thành? Bọn họ thủy chung vẫn cho rằng, ngày đó Thượng Quan Kinh Hồng là cảm kích ân cứu giúp của Kiều Sở cho nên mới hành động như thế, và cho dù sau đó không phải Hồ vương kêu hắn dừng tay thì thành thật mà nói, hắn chắc chắn cũng sẽ không động thủ với nàng.
Nàng ban đầu thì không muốn, nhưng sau đó rốt cuộc cũng đã đáp ứng.
Bởi vì nàng yêu hắn.
Tình cảm cũng chẳng biết từ khi nào thì đã nảy sinh.
Mà giây phút nàng nhìn thấy hắn cả người ướt đẫm cô độc thổi sáo trong sân, nàng thương tiếc lại gần che ô cho hắn, vậy mà đổi lại hắn dành cho nàng chính là cái gì? Chỉ là vẻ mặt lạnh nhạt hờ hững.
Nàng không muốn biết vì sao hắn phải dầm mưa trong sân viện, nàng lại càng không muốn nhìn thấy thần sắc tuyệt tình đó của hắn thêm nữa, liền dậm chân xoay người bỏ đi.
Lúc đó nàng cắn chặt răng, rồi lại đầy bụng bi thương, nàng hận Kiều Sở.
Nàng đi cực nhanh, thẳng cho tới khi nhìn thấy đám người phụ thân ở phía trước, bỗng nhìn thấy trên mặt họ đều lộ ra thần sắc vui mừng, nàng ngẩn ra, đột nhiên ý thức được cái gì, mạnh mẽ xoay người lại, quả nhiên nhìn thấy Thượng Quan Kinh Hồng đang từ trong màn mưa đi tới.
Chẳng lẽ là hắn đuổi theo nàng sao?
Nàng vừa mừng vừa sợ liền nâng làn váy chạy về phía hắn, đem ô che lên đầu hắn, đang muốn mở miệng hỏi hắn, đột nhiên đuôi mắt lướt qua nhìn thấy một nữ tử ở một chỗ xa xa đằng sau lưng hắn cũng đang chậm rãi bước tới.
Mưa rơi nặng hạt khiến cho bộ dáng nữ tử kia trở nên héo đốn mơ hồ.
Khóe miệng nàng ẩn ẩn giương lên.
****
Kiều Sở không biết Thượng Quan Kinh Hồng và Nhược Tuyết trong lúc đó đã phát sinh chuyện gì, có vẻ như là Nhược Tuyết bỏ đi, sau đó Thượng Quan Kinh Hồng đã đuổi theo nàng ấy……
Hai người đi một trước một sau, thẳng cho đến khi chạm mặt ở chỗ này.
Nhưng cho dù giữa bọn họ phát sinh chuyện gì cũng vậy, nàng chỉ kinh ngạc là, vì sao nàng lại cứ thế mà ra khỏi cửa, cứ thế mà dầm mưa ướt đẫm mơ hồ đi theo hắn, tựa hồ không có mục đích, càng không biết là đi vì cái gì, lại cứ như vậy mà đi ra.
Trước mắt, vẫn là hai người một ô……
Chợt nhận ra thú vương ở bên cạnh cũng đã bị nước mưa dội cho cả người ướt sũng, nàng mới giật mình hồi phục lại tinh thần, thản nhiên cười nói: “Bảo bối, chúng ta về thôi”
Ở phía trước, thân ảnh cao lớn của Thượng Quan Kinh Hồng đưa lưng về phía nàng, Nhược Tuyết thầm giương khóe miệng, nhìn nàng cười khiêu khích.
Thần sắc này, từ nhỏ nàng đã được nhận thức.
Kiều Chấn Trữ, Phượng Thanh cũng nở nụ cười sung sướng khi thấy người gặp họa, những người khác thì giật mình kinh ngạc nhìn nàng, thần sắc mỗi người không đồng nhất, ánh mắt phức tạp, cũng có người ra giọng mỉa mai cười giễu cợt.
Nàng bình tĩnh nhìn lướt qua bọn họ, sau đó xoay người trở về, lại vô thức cắn môi.
Mới đi được vài bước, thình lình nghe thú vương gầm lên một tiếng, nàng cả kinh, thân mình đã bị người nào đó từ phía sau ôm chặt, bên tai vang lên thanh âm nén giận: “Chết tiệt, Kiều Sở, nàng không mang ô lại chạy ra đây làm gì?”
Mưa tạt vào mặt khiến cho nàng gian nan mở mắt, mắt nàng híp lại, có chút khó nhọc nhìn nam nhân đứng bên cạnh, ý thức tựa như bị rút đi đâu mất, nhất thời nàng không thể nghĩ ra được cái gì để đáp lại, nhưng nhìn thấy trong mắt đối phương đang đè nén cơn tức giận áp bách nhìn chằm chằm nàng, dường như đang đợi nàng đưa ra một câu trả lời thuyết phục, nếu không tuy thời có thể sẽ đánh cho nàng một trận, vì thế nàng thuận miệng nói: “Nga, Thượng Quan Kinh Hồng”
Trong mắt Thượng Quan Kinh Hồng lộ ra thần sắc vô cùng lo lắng hiếm thấy, nhấn bả vai nàng một cái, trầm giọng nói, chờ ta một chút.
Nàng giật mình hơi nghiêng người nhìn theo, đã thấy thân ảnh hắn chợt lóe, rất nhanh hắn liền trở về bên cạnh Nhược Tuyết, Nhược Tuyết căn bản đang chấn kinh tại chỗ mà nhìn hai người, lúc này mặt mày liền lộ ra ý cười.
Kiều Sở cũng không có ý định sẽ ngớ ngẩn đứng đây chờ đợi hắn, nàng đang muốn xoay người, đột nhiên nhìn thấy Thượng Quan Kinh Hồng ở bên kia đã đoạt lấy cái ô của Nhược Tuyết, nàng liền giật mình, ngay lúc nàng còn đang thất thần đứng đó thì Thượng Quan Kinh Hồng lại lần nữa trở lại bên cạnh nàng, lần nữa đem nàng ôm vào trong lòng, đem ô che lên trên đầu.
Nàng không kịp phản ứng, kinh ngạc hỏi: “Vì sao ngươi phải lấy ô của nàng?”
“Nàng gần chúng ta nhất” Thượng Quan Kinh Hồng trả lời một cách đương nhiên, lại duỗi tay áo thay nàng lau đi nước mưa trên mặt lẫn trên cổ nàng, trầm giọng thúc giục: “Mau trở về, chớ để bệnh thêm lần nữa”
“Ân”
Đuôi mắt lướt qua lại bắt gặp Nhược Tuyết đứng đứng bên kia vẻ mặt chết lặng, còn Kiều Chấn Trữ lẫn tộc nhân Linh tộc là khiếp sợ, bị hắn làm cho phản ứng không kịp, nàng liền nói: “Ngươi ra ngoài này không phải là để tìm Nhược Tuyết có việc sao? Ta về trước, ngươi cứ làm việc của ngươi đi”
“Ta có việc gì mà phải tìm nàng! Sắp tới bữa trưa, ta đi ra chính là để lấy nguyên liệu về nấu cơm”
Thanh âm của hắn bên tai nàng nhất thời lại trở nên sắc bén: “Nàng lẽ ra không nên ra ngoài này, ngộ nhỡ lại bị bệnh lần nữa, ta….
.
ta….
.
”
“Nhất định sẽ bắt nàng uống thuốc vô cùng đắng!”
Hắn hung hăng nhìn nàng, “Ta” “Ta” vài lần, sau đó mới nói ra nguyên cớ.
Người nàng run rẩy một lúc lâu, khóe miệng cứng ngắt, cuối cùng không nhịn được phải nhẹ nhàng bật cười, nhớ tới hắn lúc đầu thật sự còn không biết nấu cơm, không biết làm thức ăn, hắn liền đem nhuyễn tháp ở Y lư bê tới phòng bếp để nàng nằm lên đó, cho nàng ngồi một bên chỉ huy hắn làm cái này cái kia, dạy hắn làm mọi thứ từ lúc còn vụng về cho tới khi thành thục lưu loát.
Nàng cười một tiếng rồi ngừng, nhưng lại khiến cho Thượng Quan Kinh Hồng ngơ ngẩn một bên nhìn nàng một lúc lâu, sau đó hắn mới khàn khàn giọng nói: “Mau trở về thay y phục”
Hắn cũng không nhiều lời vô nghĩa, liền ôm nàng trở về, cả chiếc ô cơ hồ đều che hết trên người nàng, rồi bỗng nhiên lại nghe một tiếng hô bi thương vang lên sau lưng bọn họ: “Kinh Hồng_____”
Thanh âm nữ tử ở phía sau rất nhanh lại chìm lỉm trong màn mưa rơi dày đặc, lẫn trong sự chấn động kinh ngạc không nói nên lời của mọi người.
Thẳng cho đến khi hai người trở về phòng, hắn liền trực tiếp ném ô đi, đặt nàng ngồi lên giường, quấn cả người nàng trong chiếc chăn mỏng, dùng sức lau sạch nước mưa trên người nàng, trong khi suy nghĩ của nàng vẫn còn lơ lửng ở bên ngoài, nghĩ đến thanh âm nghe qua cực kỳ bi thương của nữ tử trong mưa.