Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi

Chương 237: Đến Cung Dưỡng Ngươi 5






Thượng Quan Kinh Hồng cũng không nhiều lời, đem Kiều Sở nhẹ nhàng đặt xuống mặt đất, thân thủ sờ soạng trong ngực lôi ra thứ gì đó, tiếp đó là một trận bột phấn màu trắng phiêu tán trong không trung.
Hồ vương thoáng nghi hoặc, đã thấy hắn lại lần nữa ôm lấy Kiều Sở, thình lình liền nghe được Kiều Chấn Trữ kinh hãi hô lên: “Thượng Quan công tử, ngươi đây là ý gì?”
Cảnh tượng diễn ra trước mắt mọi người lúc này là hơn mười con thần thú vốn đang bất tỉnh trên mặt đất đã bắt đầu đứng lên, từng con từng con một, ngoại trừ Thượng Quan Kinh Hồng, đều đang lục tục đứng lên.
“Đây là thành ý của ta, Hồ vương, thỉnh cứu thê tử của ta” Thượng Quan Kinh Hồng vẫn nhìn chằm chằm Hồ vương, trên mặt lúc này đã khôi phục lại thần sắc bình tĩnh.
Hắn ra tay rõ ràng lưu loát không chút do dự, lại không một ai biết rằng hắn bề ngoài thì có vẻ như đang đề phòng Hồ vương, nhưng trong lòng thì đang mừng rỡ như điên.
Nghe hô tức của phụ thân chợt trở nên thô ách, Nhược Tuyết lập tức liền ngăn lại mẫu thân đang phẫn nộ muốn mở miệng chất vấn, từ lúc nhìn thấy Thượng Quan Kinh Hồng ôm lấy Kiều Sở, lòng nàng liền bắt đầu căng thẳng, lúc này “bốp” một tiếng như có cái gì đó vỡ vụn trong lòng.
Thê tử.
Nàng cắn cắn đôi môi cánh hoa, thầm nghĩ, hắn với Kiều Sở trước kia hẳn là cũng có một chút tình phân, hiện giờ vì Kiều Sở giúp hắn ngăn lại mũi tên, cho nên hắn mới………..Tuy vậy, trong lòng nàng cũng càng nhiều hơn là run rẩy cùng sợ hãi.
Nhưng suy cho cùng nàng là người tính tình thậm ổn, lúc này chỉ có thể cắn chặt răng, thầm nghĩ sẽ đi hỏi hắn sau.

Còn hiện tại thì nàng không thể đi ngăn cản hắn cứu Kiều Sở, nếu không tất sẽ tổn hại đến cảm tình giữa hắn và nàng.
Lúc này lại nghe được Hồ vương khẽ cười nói: “Thành ý? Chính là ta cảm thấy còn chưa đủ.

Người trẻ tuổi, ngươi nghe cho kỹ, ta muốn ngươi phải lần lượt thực hiện cho ta, một là tặng cho ba người Kiều gia mỗi người một bạt tai, hai là quỳ xuống trước mặt ta dập đầu ba tiếng, gọi ta một tiếng bà bà, ta liền cứu nàng”
Nhược Tuyết chấn động, Kiều Chấn Trữ cả giận nói: “Lão yêu bà, ngươi đừng mơ tưởng!”
….
Kiều Sở tỉnh lại vừa đúng lúc nghe thấy lời Hồ vương nói, nàng lắc đầu cười, lại cảm giác mặt mình nóng như lửa đốt, ánh mắt hơi dời lên trên một chút, liền nhìn thấy Thượng Quan Kinh Hồng đang chìm mâu nhìn chằm chằm nàng, tựa hồ chẳng để tâm đến lời Hồ vương vừa nói.

Kiều Sở không nghĩ mình có thể vượt qua đại nạn lần này, hiện tại đầu lại có chút thanh tỉnh, nàng nghĩ có thể hay không đây là hồi quang phản chiếu (kiểu tỉnh táo của người sắp chết) mà người ta thường nói.

Nàng thản nhiên nghĩ, đừng nói là hắn hiện tại thích Kiều Mi, cho dù hắn hiện tại đã mất trí nhớ, nhưng tính tình thì vẫn không thay đổi, người giống như hắn sao có thể dễ dàng quỳ trước kẻ khác, với thân phận của hắn, cả đời chỉ có thể quỳ trước cha mẹ, còn những người khác, tuyệt đối sẽ không quỳ.
Không nói đến mệnh nàng đã hai lần được hắn cứu về, dù sao cũng không phải trọng thương ở thân thể, lúc trước thì có lần cứu Nguyên Bảo mà nàng bị trúng tên, nhưng vì Kiều Dung dùng lực cũng không quá lớn, cho nên cũng chỉ coi như là vết thương da thịt; rồi tính cả lúc rơi khỏi vách đá, cộng thêm lần độc phát tác ở Y lư hôm nọ nữa, tính ra nàng chỉ mới trải qua ba lần sinh tử.
Tướng quân bách chiến tử, nàng không coi ba lần sinh tử là nhiều, nhưng cũng không thể coi đó là ít, lần đầu tiên thì xảy ra quá nhanh khiến nàng còn không kịp sợ, lần thứ hai nàng đã sợ, lúc này nàng quả thật vẫn là sợ, rốt cuộc nàng cũng chỉ là một phàm phu tục tử mà thôi, vẫn là một phàm nhân nhỏ bé tham sống sợ chết.

Chính là vết thương nơi ngực lại đau đớn lợi hại, khiến nàng không khỏi rên lên thành tiếng, nàng cười khổ, chỉ sợ chính mình không thể chống đỡ được nữa….Sợ, rồi đau, nhưng vẫn vội vàng nói: “Đừng làm hại Mị tộc…”
Một bên, Hồ vương tựa hồ liếc nhanh qua nàng một cái, nàng không để ý cho lắm, chỉ biết là nhìn thoáng qua thì Kinh Hồng có vẻ như cũng không có ý muốn thương tổn đến Mị tộc vương này, Thượng Quan Kinh hồng mâu quang âm trầm, ôm thân thể của nàng chặt chẽ thêm một chút, nàng muốn tranh thủ lúc còn tỉnh táo mà nói cho hắn biết về chuyện thân phận của Kiều Mi…..Ngày đó là nàng có tiểu tâm vì mục đích của mình mà giấu hắn mọi chuyện, nhưng hiện tại thì nàng không thể tiếp tục giấu diếm hắn được nữa, nếu không nhất định sẽ là hại hắn.

Nàng muốn hắn quay trở về Duệ vương phủ, còn có cả chuyện cứu Mịch La cùng việc dặn dò hắn trăm năm sau không được xây lăng tẩm nữa…Nào biết, Thượng Quan Kinh Hồng đã đem nàng đặt xuống mặt đất, sau đó đứng dậy bước nhanh về phía đám người Linh tộc.
Có lẽ, thời gian từ lúc Hồ vương đưa ra điều kiện cho tới lúc Thượng Quan Kinh Hồng đưa ra quyết định thật sự là quá ngắn, mà Thượng Quan Kinh Hồng lại cứ mãi trầm mặc hữu ý vô ý, cho nên thật sự là làm cho người ta không kịp đề phòng, không có người nào ngăn cản, một tiếng thanh thúy lập tức vang lên trong không gian im ắng, Kiều Sở ngẩn ra, gian nan nhìn về phương hướng Thượng Quan Kinh Hồng đang đứng, rồi lại nhìn đến Kiều Chấn Trữ ánh mắt hung ác lại vẫn không thể tin trừng mắt nhìn Thượng Quan Kinh Hồng.
Khắp nơi đột ngột rơi vào yên tĩnh, không có gì ngoại trừ tất cả mọi người đang mang vẻ mặt khiếp sợ nhất thời không kịp phản ứng____
“Kinh Hồng, chàng làm gì vậy?”
Theo thanh âm bén nhọn run rẩy của Nhược Tuyết vang lên, Kiều Sở cũng đồng dạng kinh hãi, hắn lại dám gây thù chuốc oán với Linh tộc thật sao….Nhưng rồi lại hờ hững nghĩ rằng, với Nhược Tuyết, hắn nhất định sẽ không động thủ đâu…..Lúc này, ý thức của nàng cũng dần mơ hồ, trước mắt tối đen, sau đó liền không còn biết gì nữa.
*****
Bên ngoài mưa rơi rả rích, hạt mưa rơi càng lúc càng nặng dần.
Từ lúc nàng tỉnh lại đến lúc này tính ra đã là hơn mười ngày mười đêm, hết thảy tựa hồ vẫn yên bình, rồi lại tựa hồ trời đất đều đã biến hóa.

Kiều Sở mệt mỏi lười biếng nhoài người nằm trên tháp, phía trước giường, một đôi mắt mở to sáng bừng đang chăm chú nhìn nàng.
Nàng cười, vỗ về cái đầu của thú vương.
Thú vương lại như có linh tính ngông ngênh gật cái đầu, co thân mình lại, nhắm mắt tiếp tục ngủ.
Cửa phòng vẫn khép chặt, văng vẳng có tiếng sáo hòa vào cùng tiếng mưa rơi rả rích truyền từ bên ngoài vào phòng.
Kiều Sở nhắm mắt lắng nghe.
Nàng tất nhiên biết là ai đang thổi sáo.
Mỗi ngày, Thượng Quan Kinh Hồng tổng vẫn luôn ở bên ngoài phòng thổi sáo.
Dường như là vì biết vào giờ này nàng ắt sẽ tỉnh lại.
Hắn thổi hết khúc này đến khúc kia, thẳng cho tới gần giờ cơm trưa, sau đó hắn sẽ ra ngoài gặp người trong thôn lấy ít rau xanh cùng thịt cá rồi trở về.
Nàng sẽ dựa vào tháp, đạm đạm dõi mắt theo hắn cứ hết đi ra rồi lại trở vào phòng bếp, hoặc là sẽ chợp mắt một chút, thẳng cho tới khi hắn đã chuẩn bị xong cơm nước bưng đến cho nàng.
Hắn chuẩn bị cho nàng lúc nào cũng là cơm thịt cùng thang thuốc, còn chính mình thì tự giác cầm lấy thức ăn chay bỏ ra ngoài, một mình ngồi ăn ở trong sân.
Ngoài sân vốn không có bàn ghế gì, hắn ra ngoài liền đóng cửa lại, ngồi ở bậc thang trước cửa phòng nàng mà ăn, mỗi ngày đều như thế.
Mà nàng cùng với thú vương lại dùng cơm trong phòng.
Sau khi nàng đã dùng cơm xong, hắn sẽ tiến vào, dọn dẹp bát đũa đến phòng bếp, lại tự mình rửa, sau đó sẽ lại đến ngoài phòng, thẳng cho đến khi đến giờ cơm tối, hắn lại tiếp tục ra ngoài.
Bữa tối qua đi, hắn sẽ đi nấu nước cho mình và cho nàng dùng tắm rửa.
Hắn sẽ tắm trước, sau đó sẽ giúp nàng chuẩn bị nước tắm cùng bồn tắm, đem thú vương không tình nguyện lôi thẳng ra ngoài chờ, khoảng nửa canh giờ sau, đánh giá nàng đã tắm rửa xong, hắn mới đưa thú vương trở vào.

Buổi tối, hắn sẽ nghỉ lại trong viện.
Cứ như thế, ngày qua ngày.
Nàng nhớ lại tình cảnh ngày đó sau khi tỉnh lại ở Y lư.
Khi nàng vừa mở mắt ra, biết mình vẫn còn sống, biết sinh mệnh mình bằng cách nào đó lại giống như một tiểu cường ương ngạnh, vẫn còn sống, mà canh giữ ở trước giường nàng khi đó, chính là hắn trông xanh xao mỏi mệt.

Hắn là người luôn luôn bình tĩnh, nhưng giờ phút nhìn thấy nàng tỉnh lại, đáy mắt hắn rốt cuộc nổi lên một trận kích động, hai tay run rẩy dùng sức ôm chặt lấy nàng, mắng nàng là kẻ ngốc, nói mũi tên kia tự hắn có thể tránh thoát được, ngay sau đó lại muốn cùng nàng nói cái gì đó quan trọng, nhưng nàng đã ngăn hắn lại, rồi tự mình nói ra tất cả sự tình.
Chính là về thân phận của hắn, về quan hệ chân chính giữa bọn họ.
Nói cho hắn biết ở bên ngoài hắn còn có một chính thê, còn có một nữ nhân mà hắn yêu thương nhất, nói cho hắn biết một nhà Nhược Tuyết là ai, còn có cả việc hắn đã đáp ứng với nàng sẽ đi cứu mẫu thân nàng.
Cuối cùng, nàng nói, nàng muốn cầu hắn một chuyện, hy vọng hắn trăm năm sau sẽ không xây dựng lăng tẩm.
Nàng còn nói cho hắn biết, nàng vẫn thường cùng hắn giao dịch trao đổi.
Việc hắn đáp ứng cứu Mịch La, chính là do nàng nhờ trao đổi mà có.
Nàng hỏi, hắn có thể hay không đồng ý với nàng chuyện không xây lăng tẩm, khi mà đối với hắn thì nàng kỳ thật không cần thay hắn ngăn cản mũi tên kia.

Nhưng ngoài cái đó ra, nàng thật sự là không còn có cái gì có thể dùng để trao đổi.
Hắn liệu có thể cho nàng một câu hứa hẹn, vô luận phát sinh chuyện gì cũng kiên định không thay đổi hay không?
Nàng nhẹ nhàng ghé sát vào vành tai của hắn mà nói, cánh tay mạnh mẽ của hắn siết chặt lấy nàng khiến lưng nàng có chút đau nhức.
Kỳ thật, nàng còn chưa nói hắn biết, rằng trước kia hắn đã từng đáp ứng với nàng, nói nếu nàng cả đời này an phận ở bên cạnh hắn thì hắn sẽ làm tất cả những gì nàng muốn.
Nàng không nói, bởi vì nàng biết, rằng sau khi trở về nàng sẽ lập tức rời đi.
Nàng đã không thực hiện đúng hứa hẹn mãi mãi ở bên cạnh hắn, cho nên hắn cũng sẽ không có khả năng đáp ứng nàng chuyện không xây lăng tẩm.
Thậm chí, về sau khi hắn đã khôi phục lại trí nhớ, hắn nhất định sẽ còn thêm hận nàng, bởi vì hắn cho rằng ngày đó ở trên vách đá là nàng cố ý buông tay.

Cho nên, nàng chỉ có thể thừa dịp lúc này mà hỏi hắn.
Tối thiểu nàng biết, cho dù có mất trí nhớ hay không mất trí nhớ thì hắn vẫn sẽ có rất nhiều nữ nhân, nhưng giờ khắc này hắn đối với nàng là đang còn có một chút áy náy.
Hắn vẫn trầm mặc nghe nàng nói, thẳng cho đến khi nàng nói gần như không nổi nữa, hắn mới thản nhiên đáp lời nàng, Kiều sở, ta đáp ứng nàng.

Vô luận ngày sau phát sinh chuyện gì đi nữa, thì khi ta chết liền trở thành cát bụi, tuyệt sẽ không xây lăng tẩm.

Nàng đúng là một….nữ nhân kỳ lạ, ngay cả chuyện của ta trăm năm sau mà nàng cũng muốn quan tâm ư.
Nàng nghe vậy cả người nhất thời đều run lên…Nàng tự do! Nàng rốt cuộc đã được tự do rồi có đúng không?
Hắn lại hỏi, nói cho ta biết, vì sao lại không muốn ta xây lăng tẩm?
Nàng ngẩn ra, do dự một chút sau đó nhẹ giọng nói, xây lăng tẩm thì có gì là tốt, ta yêu dung mạo của ngươi, yêu ngươi khuynh quốc khuynh thành, nếu ngươi không chết già, thân thể của ngươi sẽ bị người ta đưa vào trong mộ, cho dù quan tài có tốt đến đâu đi nữa thì chung quy rồi cũng có một ngày thân thể của ngươi sẽ thối rửa, bốc mùi khó ngửi, như vậy sẽ rất xấu đi.

Liền cả đời khuynh thành không tốt sao?
Nàng nói xong trong lòng liền khẩn trương, bất quá chỉ là nàng thuận miệng bịa ra một cái lý do, mà hắn lại thông minh như thế, tin được nàng mới lạ.
Hắn lại vẫn trầm mặc, thật lâu sau nàng mới nghe thấy hắn phát ra tiếng cười trầm thấp.

Cuối cùng hắn lại thản nhiên nói, Kiều Sở, ta biết, kỳ thật ta không phải khuynh thành.

Nhưng nếu nàng muốn ta làm như vậy, chỉ cần là việc nàng thích thì ta nhất định sẽ làm.