Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi

Chương 173






Hoàng đế biến sắc, có chút cả kinh nhìn nàng: “Ngươi nói cái gì? Ở cung điện của Thường phi…….?”
Đối mặt với hoàng đế đa mưu túc trí, cũng là đối mặt với một người trên vạn người, cho nên trong lòng Kiều Sở cũng thập phần sợ hãi, nàng cố gắng trấn tĩnh cõi lòng, lời ra khỏi miệng cũng bình tĩnh hơn rất nhiều: “Là ngày đó khi Kiều Sở đến bái tế trong cung của Thường phi nương nương, ở trong cung của nương nương đã vô tình nhặt được một từ khúc phổ.”
Lời này nàng nói ra cũng có chút mạo hiểm….Bởi vì nếu Thường phi không chơi đàn thì nàng quả thật sẽ gặp phiền toái lớn, nhưng nàng nhớ rất rõ, đêm đó khi nàng đến quét dọn cung điện rõ ràng có nhìn thấy một đuôi tỳ bà.
Cho nên nàng đánh cược một lần.
Sau lưng nàng tryền đến mấy tiếng hút không khí.
Khác với đám người Duệ vương, Trầm Thanh Linh đang đứng ở một chỗ mé mé bên sườn nàng, cho nên nàng có thể nhìn thấy rõ thần sắc của nữ tử này, trong mắt nàng ta chứa đựng nồng đậm sự nghi ngờ.
Hoàng đế chống tay lên bàn, vẻ mặt có chút hoảng hốt, lẩm bẩm: “Ân, đúng vậy, nàng ấy quả thật dùng tỳ bà, cầm kỳ thi họa mặc dù không bằng Phương Phỉ, nhưng xác thực cũng không tệ lắm…Nàng vốn không thích chơi chữ, nhưng viết thủ khúc cũng không tồi, thủ khúc này lấy được từ nơi của nàng, là do nàng viết có đúng không……”
Hoàng đế cúi đầu trầm giọng nói xong, mí mắt lật lên, thần sắc đột nhiên trở nên sắc bén, chỉ tay về phía nàng, phẫn nộ quát: “Kiều Sở, ngươi thật to gan! Ai cho phép ngươi hát ra khúc bi từ ai điệu như thế, ngươi có biết tội của ngươi không?”
Lần này tựa hồ là hoàng đế đã nổi cơn thịnh nộ….
Mọi người có mặt ở đây đều sợ hãi không dám mở miệng nói nửa lời, đến thở cũng không dám thở, đều vì vị Kiều phi này mà đổ một thân mồ hôi lạnh, âm thầm thắc mắc vì sao khi nhắc tới Thường phi quá cố hoàng đế lại đột nhiên giận dữ như thế…..Nhất thời, đều không có ai dám mở miệng đi khuyên nhủ một cái gì.
Trái tim của Kiều Sở cũng nhảy loạn trong lồng ngực, lập tức quỳ gối, thật mạnh dập đầu xuống đất, nói: “Kiều Sở biết tội….”
Việc hoàng đế nổi giận kỳ thực nàng cũng có dự đoán trước…Tuy nàng thật sự không biết vì sao Thường phi lại bệnh mà chết, mà giữa Thường phi và hoàng đế trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng nàng từng nghe Mịch La nói qua, vị Thường phi này kỳ thực thậm khổ, thêm nữa lần đó nàng đến cung điện Thường phi quét dọn nhìn thấy tình cảnh thê lương nơi đó, cho nên nàng đoánThường phi vốn cũng không phải là một vị ái phi được hoàng đế thực sự sủng ái.
Trừ phi…..Nàng căn bản cho đến tận bây giờ cũng chưa từng được hoàng đế chân chính yêu.
Nhưng nàng luôn có một loại cảm giác, vị hoàng đế này đối với Thường phi không hẳn là hoàn toàn vô tình, nếu không, hắn sao có thể dễ dàng đem binh phù giao cho đứa con của một nữ nhân mà hắn không yêu?

Nàng nói với hoàng đế như vậy thứ nhất là để thử thăm dò Trầm Thanh Linh, đồng thời khiến nàng ta không thể nghi ngờ hoàn toàn trên người nàng, khiến cho nàng ta không dám khẳng định nàng là người xuyên không, mà ngược lại sẽ tư nghi lên người Thường phi.

Mà Thường phi thì đã là người quá cố, cho nên Trầm Thanh Linh cũng khó có thể chứng thực được Thường phi rốt cuộc có phải là người xuyên không hay không; thứ hai nữa, mục đích của nàng cũng chính là gợi lại một chút tâm niệm của hoàng đế đối với Thường phi khi xưa.
Nàng chuẩn bị rời đi, cho nên đây là việc cuối cùng nàng làm vì Thượng Quan Kinh Hồng.
Hoàng đế vẫn nổi giận một cách khó hiểu, lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, trong mắt thậm chí còn hiện lên cả sát ý.
Trán nàng bị rách da, thấm đầy máu, nhưng nàng không dám ngừng lại động tác, vẫn tiếp tục dập đầu, đây cũng là lần đầu tiên nàng chân chính cảm nhận được quyền lực sinh sát của một vị hoàng đế……….Đột nhiên thời điểm đầu nàng lần nữa dập xuống, nhưng trên trán lại không chạm đất, ngược lại là đụng vào một cái gì đó mềm mại, nàng ngẩn ra, nhìn kỹ lại liền thấy một bàn tay đang đặt trên mặt đất, bảo vệ cái trán của nàng, ngăn động tác của nàng lại.
Nàng liếc mắt nhìn sang, đã thấy Duệ vương vẻ mặt tối sầm không biết từ lúc nào đã quỳ xuống bên cạnh nàng.

Một tay của hắn che chắn trước người nàng, ngay khi nàng hơi hơi kinh hãi hồi phục lại tinh thần, thân mình đã không động đậy được nữa, vì một cánh tay mạnh mẽ của hắn đang đặt trên lưng nàng, ngăn không cho nàng tái dập đầu thêm nữa.
“Phụ hoàng, Kiều Sở đáng bị trách phạt, nhưng nàng làm ra cử chỉ mạo phạm như vậy chung quy cũng là do nhi thần ngày thường quản giáo không tốt, nhi thần nguyện thay nàng chịu phạt.

Nếu một thủ khúc này mạo phạm đến phụ hoàng khiến người không vui, như vậy mẫu phi ở trên trời có linh thiêng tất cũng cho là nhi thần đáng bị phạt.

Nhi thần nhớ rất rõ năm ấy sinh nhật mẫu phi, phụ hoàng tặng cho mẫu phi chân châu làm lễ vật.


Nhưng phụ hoàng đối đãi với mẫu phi tốt, mà nhi thần lại ngỗ nghịch làm sai, mạo phạm đến phụ hoàng, phụ hoàng đã đánh nhi thần, lúc ấy mẫu phi cũng không nói gì, bởi vì mẫu phi cho rằng nhi thần mạo phạm phụ hoàng đó là không đúng.” Duệ vương khẽ ngẩng đầu nhìn hoàng đế, ánh mắt bình tĩnh, từng chữ từng chữ nói ra.
Kiều Sở thốt nhiên hoảng hốt, bởi vì bàn tay hắn đã nắm chặt lấy bàn tay nàng, bàn tay hắn thật lớn, ấm áp mà hữu lực, không giống như nàng đã sớm ứa ra mồ hôi lạnh, tay hắn thậm chí còn không có một chút run rẩy nào.
Thời điểm khi hắn nắm lấy bàn tay nàng, phảng phất như có một cỗ nhiệt lưu ấm áp chạy dọc theo sống lưng nàng, lúc đó nàng sinh ra một loại cảm giác, cảm giác như người nam nhân này nhất định sẽ bảo hộ nàng, tuyệt không để cho phụ thân hắn hay bất kỳ ai khác có thể xúc phạm thương tổn đến nàng.
Nhưng nàng biết, cái loại cảm giác này chẳng qua sinh ra trong lúc hoạn nạn nhìn thấy có người giúp đỡ mình mà thôi…Đây không phải là sự thật.
Nàng không tin, tuyệt đối không tin.
Tương cứu trong lúc hoạn nạn, không bằng cùng vong trần thế.
Gương mặt hoàng đế vốn cực kỳ hung tợn, lúc này đột nhiên như chấn động một cái, kinh ngạc nhìn hai người trước mắt, môi khẽ mấp máy như muốn nói gì, nhưng lại thủy chung nói không nên lời.
“Phụ hoàng, tuy nói trong không khí vui mừng thì chỉ nên thưởng không nên phạt, nhưng thưởng phạt cũng phải rõ ràng, Kiều phi quả thật thất nghi, Bát đệ bụng làm dạ chịu….”
Đuôi mắt xẹt qua người vừa mới mở miệng bước lên phía trước, Kiều Sở âm thầm nghiến răng….Tên Thượng Quan Kinh Hạo này quả thật là chỗ nào cũng thấy hắn nhúng tay vào!
Lòng nàng hoảng hốt muốn mở miệng nói, tay lại đột nhiên bị Duệ vương xiết lấy một cái thật mạnh.
Ánh mắt của hắn vẫn thản nhiên, im lặng nhìn chằm chằm hoàng đế.
“Kinh Hạo, ngươi chớ có nói nữa, hắn là đệ đệ của ngươi!” Hoàng đế đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, bước chân hơi lảo đảo rời khỏi bàn cao đi xuống, Lang hậu cùng chư phi muốn tiến lên đỡ hắn liền bị hắn phất tay gạt đi.
Hắn bước đến trước mặt Kiều Sở, ánh mắt thật có chút khiến người ta khiếp sợ nhìn chằm chằm Kiều Sở: “Từ phổ kia của Thường phi trên đó còn viết những gì?”
“Hồi bẩm hoàng thượng, nương nương không có viết thêm cái gì ở bên trên.” Kiều Sở thoáng như cố nhớ lại cái gì, sau đó mới kính cẩn trả lời hoàng đế.

Hoàng đế nhắm mắt lại, cười dài một tiếng, thời điểm mở mắt ra, gương mặt liền như trở nên già nua đi rất nhiều, hắn năm nay bất quá cũng chỉ chừng bốn mươi, năm mươi tuổi………..
Trong mắt hắn lại như lộ ra vẻ mệt mỏi, cười khổ nói: “Nàng viết những lời như vậy rốt cuộc là có ý gì?”
Hắn giống như đang hỏi nàng, rồi lại tựa như đang tự hỏi chính mình.
Nam nhân bên cạnh nắm chặt lấy tay nàng, Kiều Sở bình tĩnh thu hồi chút do dự trong lòng, mở miệng trả lời câu hỏi của hoàng đế: “Kiều Sở cảm giác được, ý tứ của nương nương chính là…..Trên đời này có lẽ ta sẽ gặp được những người, mà ai cũng nói không rõ được hắn vì sao lại tốt, thậm chí có lẽ hắn cái gì cũng không tốt, nhưng chính là không ai có thể thay thế hắn được.”
Dưới ánh mắt hoảng sợ của mọi người, hoàng đế đột nhiên bước tới trước mấy bước, nắm chặt lấy bả vai của Kiều Sở, run giọng nói: “Ngươi thật cho là như vậy? Nàng thật sự là nghĩ giống như ngươi nói?”
Kiều Sở lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng, nếu là Kiều Sở, nếu người Kiều Sở yêu đối với Kiều Sở không tốt, Kiều Sở nghĩ chính mình sẽ không bao giờ….yêu hắn nữa.

Nhưng Kiều Sở tin tưởng Thường phi nương nương thì không nghĩ như vậy, nàng vẫn sẽ yêu người kia, nếu không, lại như thế nào nghĩ đến sẽ gặp lại nhau ở kiếp sau?”
******************************************************************************************
Ngay sau khi Kiều Sở trả lời câu hỏi của hoàng đế, không khí xung đột nhiên hoàn toàn thay đổi.

Thần sắc hoàng đế có chút hoảng hốt, lại tựa hồ như cao hứng lên, tự mình đem hai người Duệ vương và Kiều Sở nâng dậy, sau đó lại đi đến trước mặt thái tử, thật mạnh vỗ một cái lên bả vai hắn.
Lúc này rất nhiều người chứng kiến liền hiểu, hoàng đế mặc dù vừa rồi giận giữ mắng thái tử, nhưng trong lòng hắn coi trọng nhất vẫn là thái tử.

Trước đó, có lẽ trong lòng hoàng đế còn có chút ý nghĩ gì đó, nhưng hiện giờ xem ra, hắn đối với Duệ vương xác thực là yêu thương cũng không thua kém gì đối với thái tử.
Nhưng mà một câu đáp cuối cùng của Kiều Sở thật sự là nhẹ vô cùng, cho nên ai cũng không biết rốt cuộc Kiều Sở đã đối với hoàng đế nói những gì, có lẽ người duy nhất có thể nghe được chỉ có Duệ vương vẫn quỳ bên cạnh nàng.
Mọi người mặt dù vừa kinh ngạc vừa có chút hiếu kỳ, nhưng ai cũng hiểu rằng đối với tâm tư của hoàng đế, rồi còn có những chuyện trong hoàng thất, bọn họ cho dù có hiếu kỳ đi chăng nữa cũng vĩnh viễn không thể hiểu rõ được, mà cũng vĩnh viễn sẽ không có đáp án.

Rất nhanh, hội lửa trại lại tiếp tục quay về không khí ăn uống tưng bừng náo nhiệt.
Kiều Sở đến lúc này mới có thể nhẹ nhàng thở ra, trên lưng cũng đã vã một thân mồ hôi lạnh.

Duệ vương đang ôm lấy nàng dìu nàng trở về chỗ ngồi, nàng chỉ cảm thấy đầu óc ong ong cả lên, đi đứng mềm nhũn, nếu không có nam nhân đang gắt gao nắm lấy hông nàng thì nàng có lẽ đã trụ không nổi nữa mà ngã xuống đất.
Nàng vốn muốn tự mình đi, nhưng bất đắc dĩ tay chân đều mệt mỏi đau nhức, với lại ở trước mặt nhiều người như thế này cũng không thể để cho người ta nhìn ra điểm sơ hở nào, đành phải hơi hơi nắm lấy bàn tay hắn.

Hắn lập tức nắm chặt lấy tay nàng, tầm mắt vừa nhấc liền dừng lại trên mặt nàng.
Hắn tựa hồ như giật mình kinh hãi, chút trầm ổn vừa rồi khi cùng hoàng đế đối mặt hiên giờ đều tan biến hầu như không còn, ánh mắt có chút hỗn độn.
“Kiều Sở, ngươi không thoải mái chỗ nào?”
Hắn ôm nàng, trầm giọng hỏi, thanh âm có chút nóng nảy xa lạ.
Nàng đang muốn với hắn là nàng muốn trở về doanh trướng ngủ một giấc, thình lình lại nghe được thanh âm cười nói của hoàng đế truyền tới từ sau lưng: “Kiều phi, có lẽ ngươi đến muộn nên không biết, nhưng trẫm phía trước đã nói, nếu đêm nay có bất kỳ ai hiến ca vũ có thể làm cho trẫm tận hứng, trẫm liền tặng cho người đó một phần lễ vật.

Đương nhiên, trẫm là thiên tử cho nên không thể nói mà không giữ lời, chỉ cần phần lễ vật này nằm trong phạm vi trẫm có thể làm được, trẫm nhất định sẽ đáp ứng người đó.

Hiện tại ngươi mau nói cho trẫm biết, ngươi muốn trẫm ban cho ngươi cái gì?”