Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi

Chương 171: Tỷ Thí Đêm Lửa Trại ___ Bài Hát Sau Cùng 1






Không thể nói rõ làm sao bất đồng, nhưng nàng tựa hồ đã một mực biến hóa.
Đêm nay, nàng rốt cuộc trở nên ngay cả hắn cũng không thể thấy rõ.
Nàng rất lãnh mạc, từ trong xương cốt đều là lãnh.
Duệ vương mị mâu chăm chú nhìn vào thân ảnh lãnh mạc đơn bạc của nữ tử trước mặt, cách hắn càng ngày càng xa.

Nàng nắm trong tay cây sáo của hắn, thẳng tắp bước đi, hướng đến gần thái tử từng bước một.
Lòng hắn đột nhiên trở nên buồn bực, hắn nghiến răng, không khỏi cười lạnh.

Hắn xem nhẹ trận này không phải là là tỷ thí hay vẫn là tỷ thí, trận này không phải tranh đấu hay rốt cuộc vẫn là tranh đấu, xem nhẹ sự khiếp sợ vừa rồi của mọi người thậm chí là cả phụ hoàng, xem nhẹ chuyện nàng thế nhưng cũng biết thổi sáo, lúc này, hắn chỉ nghĩ đến mình nàng.
Đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay hắn nghĩ đến nàng,
Lần đầu tiên chính là lúc hắn theo phụ hoàng đi săn.
Ân, kỳ thật cũng không phải là nghĩ đến nàng, chỉ đơn giản là nghĩ đến, tối hôm qua sau khi rời khỏi doanh trướng của nàng, lẽ ra hắn nên đem áo khoác trên người lưu lại cho nàng.
Binh phù không thể nghi ngờ chính là cái trọng yếu, nhưng hắn không muốn đem tính mệnh nàng ra đánh đổi, hắn không muốn mắc nợ nàng cái gì! Hắn chán ghét cùng mắc nợ!
Nhưng quả thật nàng đã giúp hắn…Cho nên, lẽ ra hắn nên lưu lại áo cừu tử cho nàng.
Thì ra thời điểm khi gặp Tình Ngữ, điều mà hắn nghĩ hắn đã quên lại chính là chuyện này.
Mà lúc này đây, nàng ngay tại trước mắt hắn.

Tâm nghĩ đến một cái nữ nhân trước mắt mình, chẳng lẽ là hắn điên rồi sao! (Theo như lời chị Sở thì anh bị điên từ mấy chương trước rồi anh ạ ~.~ )
Không, không phải là hắn nghĩ đến nàng, hắn là bởi vì bị áo hồ cừu trên người nàng chọc tức, cho nên hắn mới cho rằng mình nghĩ đến nàng.
Hai tay hắn khẽ nắm chặt lại, đuôi mắt theo bản năng hơi xẹt qua Hạ vương.
Vị đệ đệ này của hắn cũng thật là biết cách ngoạn nữ nhân…Trong đám nữ tử dân gian, trong đám hoa khôi ở những nơi câu lan, Thượng Quan Kinh Thông hắn thì từ khi nào lại biết đối đãi thật tình với một người!
Hắn đến giờ vẫn mang theo hà bào đựng táo chua mà ngày đó nàng dùng để trêu chọc hắn, đêm nay lại còn tặng áo hồ cừu cho nàng, hắn đang tính toán cái gì? Hắn nghĩ muốn thông đồng với tẩu tẩu của hắn sao?
Thượng Quan Kinh Thông thế nhưng lại đi coi trọng tẩu tẩu của chính mình sao? Coi trọng một nữ nhân đã từng qua tay hắn sao?
Chính là, hảo đệ đệ của hắn tựa hồ đã quên…Nàng là nữ nhân của hắn, cho dù Thượng Quan Kinh Hồng không thương, thì Thượng Quan Kinh Thông hắn cũng đừng mơ tưởng có thể chạm tay được vào nàng!
Nàng chỉ có thể là của hắn!
*****
Kiều Sở dừng cước bộ, thản nhiên hỏi nam nhân ngồi sau cây đàn tranh: “Điện hạ, dùng cây sáo có được không? Kiều Sở không rành Đông Lặng khúc, cũng không giỏi bằng Phương chủ bộ hay như gia nhà ta, chỉ có thể sơ sài liên tấu một khúc, điện hạ nghĩ muốn tấu khúc nào?”
Thái tử nhướng nhướng mày, lúc này, thật đã thu hồi lại chút kinh ngạc vừa rồi.
Lời này nàng nói ra ai nghe mà không hiểu, nàng căn bản chính là thô thông cây sáo, tiêu địch so ra dễ học hơn đàn tranh, nhưng chính bởi vì không khó cho nên để đạt được cảnh giới liền lại càng không dễ dàng gì.
Vừa rồi hắn khích tướng một câu quả nhiên có công dụng, chính là Kiều Sở, ngươi hiện tại cho dù có ra mặt thì đã như thế nào? Ngươi chẳng lẽ không biết nói, chính vì có Thượng Quan Kinh Hồng cùng Trầm Thanh Linh châu ngọc phía trước, cho nên nếu bản thân có khuyết điểm cũng không sao, có phải không?
Hoàng đế thở dài, nói: “Kiều phi a, ngươi liền học theo tỷ tỷ ngươi, cho trẫm thưởng Bắc địa dân vũ đi, vừa rồi thái tử phi biểu diễn một phen, trẫm xem còn chưa đủ a, cũng thật muốn xem ngươi biểu diễn thêm một chút.”
Hoàng đế rõ ràng đang cố ý cấp cho Kiều Sở cái thang để leo xuống, ở đây, trừ bỏ đám người trong phủ thái tử, còn lại trong đám người xem náo nhiệt, thật có vài người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Chỉ có Kiều Sở lại tựa hồ như không hiểu ý, che miệng khẽ khụ một tiếng, nói tạ ơn hoàng thượng, nói nếu đã ấn định chọn cây sáo, liền vẫn cứ dùng sáo đi.


Nàng vẫn đang nhìn thái tử, tựa hồ chờ câu trả lời của hắn.
Nhất thời tất cả mọi người liền thay đổi sắc mặt, âm thầm lắc đầu, Kiều Sở này cũng thật là quá bướng bỉnh đi.
Trữ vương nghĩ thầm, trong trận thi đấu săn bắn, hắn rõ ràng nhận thấy Kiều Sở không thể nghi ngờ là một nữ tử cực kỳ thông minh, nhưng thật không biết vì sao trong trận nhạc khí chi tranh lúc này lại trở nên hồ đồ như thế? Vốn vừa rồi nàng đã có thể nghĩ cách nói để bắt được quyền chủ động chọn ra nhạc khúc theo ý nàng, nàng là nữ tử, thái tử cũng vì thể diện, tất sẽ không tranh giành với nàng, hiện tại ngược lại liền có chút phiền toái.
Hoàng đế thấy thế, cũng có chút phiền não, nhàn nhạt nói: “Thôi được, vậy hai ngươi liền cầm địch hợp tấu đi.”
Thái tử vỗ nhẹ dây đàn, khóe môi cong lên, ánh mắt lại sắc bén dị thường, nhẹ nhàng cười nói: “Phụ hoàng, các vị, Kiều phi nói nàng không tinh thông nhạc khúc Đông Lăng, vậy cô trước liền diễn tấu vài lần, Kiều phi khi nào cảm thấy đã nhớ kỹ có thể tùy ý hòa âm cùng với cô.”
“Kỳ thật khúc này mọi người đều đã nghe qua, cũng không cần phải diễn tấu nhiều lần cho lắm.” Hắn nói xong một câu, ngón tay đã ấn lên dây đàn, làn điệu như tiếng nước róc rách chảy mà ra.
Mọi người lúc này đều bị tiếng đàn của thái tử làm cho kinh hãi, bởi vì khúc nhạc mà thái tử đang gảy chính là thủ khúc vừa rồi mà Duệ vương cùng Phương Kính hợp tấu.

Thủ khúc kia, cho dù là người tinh thông âm luật nhất ở đây cũng đều là lần đầu tiên được nghe.
Một khúc vừa rồi khi Duệ vương và Phương Kính tấu lên, khúc kia tuy không có tư thế hào hùng phụ họa, cũng không có tiếng hát nói lên khoái ý nhân sinh, nhưng lại như chất chứa một cỗ nỗi lòng lặng lẽ không lên tiếng, thêm cả Duệ vương và Phương Kính đều là bậc tài nghệ cao siêu, cho nên một khúc bọn họ tấu ra, liền tựa như vẽ nên một bức họa họa cảnh trần gian thế tục, như có đủ mọi phong thái dáng dấp ẩn ẩn bên trong, đoạn đoạn phong lưu, rồi lại nửa điểm đều không phải do nhân, âm thanh phảng phất khiến cho người ta chỉ cảm thấy như bắt được một người bạn tri kỷ, vì người ấy mà sẵn sàng làm bất cứ điều gì…Thật khiến người người phải đắm chìm mê say (Ta không đủ công lực để chém đoạn này ==”)
Duệ vương đã nói thủ khúc này tên là
Lúc này đây lại một lần nữa được thái tử tấu lên, mặc dù đã đổi sang một loại nhạc khí khác, nhưng so ra thật không kém hai người kia chút nào, nhưng khiến cho người ta sợ hãi hơn hết thảy chính là, thái tử chỉ nghe được một lần liền đã có thể tấu ra.
Đây chính là tài hoa của thái tử, không ai có thể sánh bằng.
Tiếng vỗ tay vang lên khắp nơi.
Theo âm thanh tiếng vỗ tay nhỏ dần, lại càng nhiều ánh mắt nhìn về phía thân ảnh một người đang đứng phía trước bàn của thái tử, sắc mặt có chút tái nhợt, chính là Duệ vương phi.

Đám người Trữ vương thầm kêu một tiếng không tốt, Tông Phác thấp giọng hỏi Bội Lan: “Khúc này nếu để phu nhân đến tấu, phải mất bao lâu phu nhân mới có thể học được.”
Bội Lan cười khổ nói: “Nhanh nhất cũng phải non nửa canh giờ.”
Bội Lan nổi danh thiện nhạc, vậy mà còn cần đến nửa cái canh giờ, hiện tại cho dù Kiều Sở có đạt tới trình độ của Bội Lan, nhưng thái tử lại như thế nào có thể chờ nàng nửa canh giờ?
Lòng mọi người nhất thời đều chìm xuống, Trữ vương ánh mắt sắc bén đã nhìn thấy tay áo Duệ vương khẽ nhúc nhích, mà Duệ vương cũng cảm thấy được hắn đang chăm chú nhìn cho nên cũng khẽ gật đầu.

Trữ vương liền hiểu được, Duệ vương đã nghĩ ra biện pháp giúp Kiều Sở, chờ đến thời cơ thích hợp lập tức phóng châm khóa lại huyệt đạo của nàng, làm cho nàng bất tỉnh.
Bên cạnh Trữ vương cũng có người hơi hơi dời bước, chính là Hạ vương.

Hạ vương mặt mày nghiêm túc, tựa hồ cũng đang cực kỳ bức bách.
Trầm Thanh Linh khẽ cúi đầu nhìn cây sáo trong tay, không cần nhìn kỹ Lang phi, Kiều Mi cùng Kiều Sở….Khóe môi của nàng hơi hơi cong lên.
“Hoàng thượng một phen ý tốt, Kiều phi này……” Trang phi than khẽ.
“Chớ nói nàng, nghe phiền.”
Trang phi trong mắt hiện lên chút ý cười, hoàng đế nhướng mày, khoát tay áo, tay lại đột nhiên ngừng lại giữa không trung.
Trong tiếng đàn, không biết từ khi nào thì hòa vào một tiếng sáo nhẹ nhàng như làn khói phảng phất trong không trung.
Cứ như vậy không một dấu hiệu báo trước vang lên, nhưng lại cũng không khiến người ta cảm thấy quá mức đường đột, lại chỉ khiến cho người ta cảm giác nó tựa như có một dòng nước từ trên đỉnh núi đang chảy xuống, im hơi lặng tiếng nhẹ nhàng hòa vào lòng suối nhỏ.

(Ta chém ==”)
Cùng Duệ, Phương hai người bất đồng, từ khởi, thừa, chuyển, hợp ở từng đoạn cho đến nỗi lòng vẽ ra trong thủ khúc…tiếng sáo này lại hoàn toàn không có.


Âm vận kia tựa hồ đạm mạc nhập vào cùng tiếng đàn thành một thể, lại tổng giống như chỉ độc thiên vu ngoại, từ thủy tới chung, đều chỉ nhẹ nhàng, và thản nhiên.
Nhưng mà, chỉ nhạt nhẽo như vậy, đã khiến cho người ta phải ngơ ngẩn.
Vẫn có thể nghe được thanh âm nhẹ nhàng thở dốc của người thổi, tựa hồ như người nọ chỉ muốn đem toàn bộ sức lực đi thổi một thủ khúc《 Vấn tình 》này, nhưng tựa hồ cho dù đã đem dốc toàn bộ khí lực, nhưng thổi vẫn không ra tình, chỉ còn lại vài câu đạm khúc, khinh bạc nhẹ tới nổi chỉ cần ngươi không lưu ý một giây, âm thanh kia đã liền theo gió thổi bay đi.
Nếu nói tiếng sáo của hai người Duệ vương khiến cho người cảm thán, tiếng đàn của thái tử khiến người sợ hãi than, thì tiếng sáo này thật khiến cho người ta phải rơi lệ.
Ngay khi thủ khúc quay về vịnh xong hai lần, âm thanh cầm địch lại bỗng dưng dừng lại, xung quanh lửa trại có không ít người đều đã đứng lên, tựa hồ kinh ngạc vì sao nhạc thanh lại đột nhiên dừng như thế, có phải là còn có gì đó nữa hay không, tựa hồ chính mọi người cũng quên mất nhạc khúc luôn luôn có thời điểm phải kết thúc.
Cùng vừa rồi bất đồng, lúc này không một ai vỗ tay.
Ánh mắt chỉ dừng lại trên người nữ tử đang cầm cây sáo trong tay, xem nàng mi phong nhíu chặt hướng thái tử vẻ mặt buồn bã mất mát cúi người; xem nàng đi đến trước bàn cao đoan đoan chính chính quỳ xuống khấu tạ hoàng đế; xem nàng quay người đối với mọi người gật đầu đáp lễ một cái.
Cuối cùng, xem nàng nắm lấy cây sáo đi đến trước mặt nam nhân bạch bào thiết diện, dùng thân tay áo nhẹ nhàng lau chùi cây sáo, cuối cùng, hai tay trình lên, đem cây sáo trả lại cho nam nhân.
******
Sau một lúc lâu, cây sáo vẫn nằm im trong tay, Kiều Sở khẽ nhíu mày, chậm rãi ngẩng đầu, lại nhìn đến Duệ vương đang chăm chú nhìn nàng, cái loại thần sắc này nàng đã gặp qua trên mặt thái tử, chính là buồn bã mất mát.

Nhưng trong mắt hắn lại ẩn ẩn lộ ra một tia bức bách, ánh mắt có chút sắc bén như đâm xuyên vào mặt nàng, tựa như trên mặt nàng có cái gì khiến cho hắn nhận không ra.
“Hẳn là sạch sẽ.” Nàng cũng không đi nghiên cứu sâu tâm tư của hắn làm gì, thản nhiên nói xong, lại duỗi tay áo đem thân cây sáo một lần nữa cẩn thận lau chùi, cuối cùng, thân thủ kéo bàn tay to của hắn qua, đem cây sáo thả vào trong lòng bàn tay hắn.
Bốn phía không khí vẫn có chút ngưng trệ, nàng có chút kinh ngạc, lúc này, đem thứ gì đó không thuộc về mình trả lại xong, nàng đang chuẩn bị rời đi tránh thoát khỏi hơi thở bao phủ của nam nhân khiến cho nàng chán ghét, đột nhiên ngón tay bị kẹp lại, hắn thế nhưng lại dùng sức nắm lấy cả sây sáo lẫn tay nàng, nắm chặt đến nỗi tay của nàng thốt nhiên đau nhức.
Lòng nàng trầm xuống, thình lình nghe được thanh âm của thái tử từ phía sau nặng nề truyền đến: “Kiều phi nương nương, ngươi vừa rồi đã cùng cô tấu một khúc, để đáp lại, cô cũng muốn tấu cùng ngươi một khúc, thỉnh!”
Kiều Sở ngẩn ra, một khúc vừa rồi đã hao tổn không ít tâm sức của nàng, lúc này nghe thái tử buông một câu, Kiều Sở chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, dưới chân lảo đảo, đã bị Duệ vương ôm tiến vào trong ngực.

Duệ vương một tay ôm nàng, một tay xiết chặt cây sáo, đối với thái tử hơi trầm giọng nói: “Nhị ca, thê tử không khỏe, nếu Nhị ca có nhã hứng, liền để Kinh Hồng thay nàng đại tấu đi.”