Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi

Chương 170: Tỷ Thí Đêm Lửa Trại ___ Nhạc Khí Chi Tranh






Hồ ly Bát tẩu, cái này còn có thể là nói ai?
Kiều Sở không nghĩ tới là chính mình sẽ bị điểm danh, ngay khi đám người Hạ vương nhìn về phía nàng, nàng mới từ trong suy tư phục hồi lại tinh thần, nghe thanh âm của hoàng đế uy nghiêm truyền đến: “Kiều phi cũng có tới sao? Lại đây cho trẫm nhìn một chút.”
Kiều Sở vốn chỉ có ý định an tọa ngồi ở chỗ này, nhưng hiện giờ dưới ánh mắt của mọi người nàng không thể không vội vàng đứng lên.

Lửa trại sáng rực, đất rừng âm u, tại nơi đây tranh tối tranh sáng, nhưng nàng tựa hồ vẫn cảm nhận được một đạo ánh mắt của Thượng Quan Kinh Hồng đang nhìn đến.
Kia một thân y phục bạch ngọc, kia nam nhân lãnh khốc tuyệt tình, khoảng cách với nàng quá xa, nàng nhìn không thấy rõ gương mặt hắn, cũng không cần thiết phải thấy rõ.
Theo từng bước nàng di chuyển xuyên qua đám đông hướng đến gần hoàng đế, đuôi mắt nhẹ nhàng nhìn thấy chúng nữ tử trên đường nàng đi ngang qua, bọn họ nhìn thấy áo cừu tử trên người nàng, ai ai cũng đều là thần sắc kinh ngạc lẫn ghen tị, nàng có chút dở khóc dở cười.
Đương nhiên, cười hay khóc cũng đều không thể, bởi vì nàng đang thận trọng vững vàng đi đến trước bàn của hoàng đế.
Thái tử một bàn, Duệ vương một bàn, đều nhìn chằm chằm nàng.

Còn ở phía trước cao cao bên trên, tiểu Cửu đang mặt mày hớn hở, còn Trang phi lại hơi hơi biến sắc.
Những ánh mắt này thật khiến cho người ta phải mệt mỏi.

Nàng quỳ xuống hành lễ, hoàng đế ôn thanh nói: “Vợ lão Ngũ cũng đã khỏe lên rồi, còn ngươi thì sao? Lão Ngũ khẩn trương vì thê tử của hắn, còn lão Bát cũng không kém hắn bao nhiêu, vậy thương thế của ngươi rốt cuộc thế nào rồi?”
Kiều Sở cười cười, một câu “lão Bát cũng không kém bao nhiêu” thật sự là khiến cho nàng rất muốn cười, cảm giác chua chát vừa nãy liền biến mất vô tung, nàng âm thầm cười, ngoài miệng bẩm: “Tạ ơn hoàng thượng quan tâm, Kiều Sở được Bát gia cùng Lang phi chiếu cố cho nên thương thế đã tốt hơn rất nhiều.”

Nàng nói xong, bên cạnh liền vang lên tiếng bước chân, nàng lướt mắt qua, nguyên lai là Duệ vương đã bước ra.
Hoàng đế cười đùa: “Lão Bát, ngươi cũng thật là, không sợ bị trẫm chê cười sao? Trẫm vừa mới cùng thê tử của ngươi nói có mấy câu! Được rồi, ngươi mau lĩnh nàng vào chăm sóc đi thôi.”
Trên lưng căng thẳng, Kiều Sở có chút chán ghét nhìn bàn tay đang đặt trên thắt lưng nàng, có lẽ là đã quên che dấu thần sắc cho nên nàng tựa hồ nhìn thấy vẻ mặt Duệ vương hơi hơi kinh hãi, tròng mắt tối sầm, sắc bén trừng mắt nhìn nàng một cái, bàn tay to lại gắt gao đem nàng ôm vào trong lòng.
Nàng biết, hiện tại cũng chỉ có thể cố gắng chịu đựng mặc hắn ôm, nhưng nàng cảm giác cái loại tiếp xúc này thật khiến cho nàng cực kỳ buồn nôn.
Duệ vương hướng hoàng đế cảm tạ ân, sau đó hắn nắm cả người nàng muốn đưa nàng trở về bàn, đột nhiên lại nghe hoàng đế “Di” một tiếng, kinh ngạc nói: “Vợ lão Bát, trên người ngươi không phải là kiện áo hồ cừu ngàn năm của lão Cửu sao? Thứ này rất quý hiếm, rất nhiều người đều ao ước áo hồ cừu này của hắn, trẫm nhớ rõ ngày trước thái tử còn từng vì A Kính mà cầu qua, ngay cả khi trẫm dùng trân châu san hô nói đổi cho hắn mà hắn cũng nhất quyết không chịu.”
Hoàng đế nói xong lại giống như có điều gì suy nghĩ, nói tiếp: “Nói đến mới nhớ, ngươi như thế nào lại ngồi cùng bàn với lão Cửu?”
Kiều Sở thật sự rất cảm kích cái vấn đề mà hoàng đế đưa ra, nàng thản nhiên nhìn Duệ vương một cái, nhẹ giọng nói: “Ta phải bẩm báo.”
Ánh mắt nam nhân thâm trầm, nhưng không có ngăn cản nàng.
Nàng mượn cớ tránh thoát khỏi hắn, thuận thế tiến lên vài bước, xoay người cúi thấp đầu nói: “Hồi bẩm hoàng thượng, Kiều Sở sau khi tỉnh lại trong doanh trướng, nghe được bên ngoài náo nhiệt cho nên nghĩ muốn lại đây xem một chút, trên đường thì gặp được Cửu gia cùng tiểu hoàng tử, vì thế mới cùng bọn họ đến ngồi ở bên kia, Ngũ gia cùng Bội tỷ tỷ cũng có ở bên đó, thật sự rất náo nhiệt.”
Hoàng đế gật gật đầu, ánh mắt uy nghiêm liền lộ ra vài phần nhu hòa, nói rất đúng, huynh đệ phải hòa thuận vui vẻ như vậy mới được.
Kiều Sở cười, nói tiếp: “Còn về phần áo hồ cừu này, nhắc tới cũng là nhờ vận may của Kiều Sở hôm nay, Cửu gia quý phủ thiện tâm biết Tri Thư cô nương sợ lạnh, lại thấy Kiều Sở cùng Bội tỷ tỷ và Tần gia tiểu thư đều không có mang áo cừu tử, cho nên mới phân phó nha hoàn đem áo cừu tử đến cấp cho chúng ta mỗi người một kiện, vừa vặn lại cấp trúng cho Kiều Sở áo hồ cừu này.”
Hoàng đế sau khi nghe xong, liền khen: “Lão Cửu đứa nhỏ này ngày thường kiêu căng không kiềm chế, nhất định sẽ không đi quan tâm ai cái gì, nhưng thật ra lại rất hiểu lễ nghĩa.”
Nhất định sẽ không đi quan tâm ai___Kiều Sở ngẩn ra, nghe được thanh âm của Hạ vương từ nơi xa xa truyền đến, nói cảm ơn phụ hoàng khích lệ.

Trang phi ở một bên hơi trách mắng: “Xem hoàng thượng nói kìa, chẳng lẽ đứa con này của thần thiếp thật không vừa mắt người như vậy sao?”
Hoàng đế cười ha hả, vỗ về bàn tay nàng, nói: “Phải là trẫm tâm đắc mới đúng.”

Hắn nói xong lại nhìn quét mắt nhìn hai bên trái phải một chút, vừa cười vừa nói: “Vợ lão Bát, có lẽ ngươi không chú ý, nhưng vừa rồi khi ngươi đi ngang qua, ở đây ai cũng đều ngưỡng mộ nhìn áo hồ cừu của ngươi…Này Kinh Hạo, Kinh Hồng, còn có A Kính…..Trẫm thật muốn nói có nhiều sự việc, thật đúng là có duyên phận rất kỳ lạ.”
Nguyên lai, Trầm Thanh Linh cũng yêu thích chiếc áo hồ cừu ngàn năm.

Kiều Sở có chút chần chờ, lại lập tức ứng cười theo hoàng đế, đuôi mắt chỉ nhìn thấy thái tử đang tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, ánh mắt đó, thật giống như đang nhìn một con mồi vậy.

Nàng lạnh lùng cười cười, nàng chán ghét cái loại ánh mắt đó của hắn, cũng thực chán ghét cái thứ dung mạo đó của hắn.
Thái tử nhận thấy vẻ mặt nàng lãnh miệt, khiến sắc mặt hắn cũng hơi hơi chìm; bên cạnh hắn, Kiều Mi cùng Kiều Dung trên mặt vẫn còn vẻ kinh ngạc, mặt mày lại dẫn theo tia cười lạnh.
Nàng không thèm để ý tới, đột nhiên trên tay ấm áp, ra là Duệ vương đã cầm lấy tay nàng, đang muốn đem nàng trở về chỗ ngồi của mình.
Hoàng đế nói: “Kinh Hạo, Linh nha đầu, các ngươi mau chuẩn bị đi thôi.”
Thái tử khẽ nhếch khóe môi, lại nói: “Phụ hoàng, nhi thần từng nghe thái tử phi nói, Kiều phi tài nghệ thực sự rất phong phú, tinh thông đủ các loại nhạc khí.

Vừa rồi Mi nhi đã cho chúng ta một phen thưởng thức dân vũ phong tục ở Bắc địa, không bằng lần này đề cho Kiều phi cùng Lang phi ra mặt cùng nhi thần liên tấu một khúc đi, cũng là dịp tốt để cho mọi người gạt bỏ ý nghĩ nói Bắc địa man di chỉ là nơi hư danh, phụ hoàng cùng các vị thấy như thế nào?”
Mọi người đồng loạt tán thành nói đề nghị của điện hạ rất hay, coi như đây cũng là dịp tốt được tai nghe mắt thấy Bắc địa phong tình.

Hoàng đế lại khẽ nhíu mày, liền vừa rồi chứng kiến thấy thái tử phi cũng không có sử dụng nhạc khí, tựa như chỉ thông thạo vũ đạo, mặc dù nàng múa rất tốt, nhưng cũng chỉ là lướt qua vài động tác đơn giản, rốt cuộc cũng không thể sánh bằng với trình độ ca vũ trải qua mấy trăm năm của Đông Lăng.


Theo như hắn biết, ở Bắc địa chủ yếu sử dụng yêu cổ, còn những nhạc khí như sáo này đó thì chỉ là thô thông, liền ngay cả Kiều Mi được phụ thân thương yêu mà cũng không tinh thông nhạc khí Đông Lăng, nói gì đến Kiều Sở.

Hắn cũng không muốn làm khó Kiều Sở.
Lúc này, Kiều Mi cùng Kiều Dung đều đồng thời đứng lên xin hoàng đế cho Kiều Sở đi ra biểu diễn.

Lang Lâm Linh cũng cười, nói, hoàng thượng, điện hạ cùng thái tử phi nói rất đúng, Lâm Linh bất tài, thật nguyện ý nghe điện hạ cùng Kiều phi muội muội liên thủ một khúc, cũng là để lãnh giáo một phen.
Thanh âm bốn phía lại càng phát ra mãnh liệt bội phần, Kiều Sở vẫn còn cùng Duệ vương đứng ở trước đống lửa trại, còn chưa có trở về chỗ ngồi……Nàng hơi hơi mị mâu, liếc mắt nhìn chúng nữ một cái….Kiều Mi cùng Kiều Dung kia thậm chí còn không thèm để tâm đến mặt mũi thể diện của Bắc địa, trước hết muốn khiến cho nàng mất mặt trước đã rồi mới nói sau.
Nàng khẽ lắc đầu cười, chỉ thấy Duệ vương tiến lên trước một bước, ánh mắt thâm sâu quét qua thái tử, khẽ cười: “Kinh hồng trước xin tạ ơn ý tốt của Nhị ca, có điều, thương thế của Kiều Sở hiện tại không được tốt lắm, nếu tấu nhạc, ngộ nhỡ giữa chừng hao tổn thân mình, ngược lại sẽ làm mất nhã hứng của phụ hoàng cùng chư vị, như vậy thật không tốt.

Vẫn là để Lang phi cùng bồi Nhị ca đi.”
Thái tử nhướn mày cười, đang muốn bác bỏ, lại nhìn thấy có thêm mấy người đang đi xuyên qua đám lửa trại tiến lại gần, trong đó có một nam tử cười nói: “Lời Bát đệ nói rất có lý, vừa rồi ta thấy Kiều phi còn ho khan liên tục, sợ là không thể hiến nghệ, nếu các vị ở nơi này muốn thưởng thức Bắc địa phong tình, sao không chờ đến cung yến khi nàng thân thể tốt hơn rồi mới tái biểu diễn một phen?”
Người lên tiếng chính là Trữ vương.
Bội Lan đứng bên cạnh cũng cười nói: “Điện hạ, chi bằng để Bội Lan cùng Lang phi muội muội cùng bồi một khúc đi, cầm địch đều có thể.”
Thái tử khẽ thở dài: “Nếu mọi người đã nói như thế, liền làm theo ý mọi người thôi.”
Hắn nói xong lại quét mắt nhìn khắp quan viên cùng chúng tướng sĩ ngồi ở sân, cất cao giọng nói: “Cũng hy vọng là trong các vị không có ai vụng trộm đi nói Kiều phi nương nương tá bệnh tránh né, nói Bắc địa là nơi hoang dã.”
Tất cả mọi người nhất thời liền cười to, sau đó lập tức liền chạm tới ánh mắt của Duệ vương, tất cả đều cả kinh, nhất nhất ngậm miệng lại.
“Ở đây trừ bỏ Nhị ca ra, chỉ sợ là cũng chẳng kẻ nào đi vắt óc nghĩ tới điều đó cả.” Ở bên cạnh Trữ vương, một nam tử đột nhiên cười lạnh lên tiếng, mâu quang như kiếm nhắm thẳng vào thái tử.

Thái tử hừ lạnh, hơi hơi phất tay áo.
Sắc mặt hoàng đế trầm xuống….Tình huống vốn đang êm đẹp như thế, không biết sao hiện tại lại sặc mùi thuốc súng thế này? Xem ra quả thật là Kiều Sở không tinh thông nhạc khí…Hắn nhíu mày nhìn về phía Trầm Thanh Linh.
Trầm Thanh Linh hiểu ý hoàng đế, liền bước ra, cầm lấy cây sáo ngọc treo bên thắt lưng, cười nói: “Mọi người đừng tranh cãi nữa, chi bằng để Phương Kính bêu xấu tấu thêm một khúc nữa, sau đó chúng ta cùng nhau nghe điện hạ cùng Lang phi nương nương, Bội phi nương nương liên tấu một khúc, mọi người thấy thế nào?”
Kiều Sở nhẹ nhàng nhìn Trầm Thanh Linh một cái, người nọ thản nhiên ngạo nghễ nhìn nàng, Duệ vương cũng hơi hơi cúi người, nói: “Phương chủ bộ, thỉnh.”
Thái tử cười châm biếm, nói: “Đành vậy, liền để A Kính tấu thêm một khúc đi.”
Tại một khoảng đất trống trước bàn của hoàng đế, có bố trí những cái bàn và cái ghế, trên bàn có đặt một tòa đàn tranh, một cây thất huyền cầm cùng một cây tỳ bà.
Thái tử nói xong liền đi tới trước cây đàn tranh, hất vạt áo ngồi xuống.

Lang Lâm Linh cùng Bội Lan nhìn nhau, liền cũng muốn tiến qua.
Kiều Sở nghĩ, có lẽ thân thể Duệ vương hắn ăn không tiêu, cho nên hắn vẫn chịu đựng không có lên tiếng, cho dù trong mắt mọi người lúc này đối với nàng đã sớm lộ ý khinh thường không thèm che giấu, mà có lẽ, ngay cả Thượng Quan Kinh Hồng cùng đám người Trữ vương cũng vậy.

Hiện giờ, vì mình, vì Bắc địa, nàng không thể không tranh!
Kiều Sở hít một hơi thật sâu, nâng làn váy quỳ xuống trước bàn của hoàng đế, dập đầu một cái thật sâu, cất cao giọng nói: “Hoàng thượng, Kiều Sở tuy nghệ chuyết, nhưng cũng muốn đáp lại tấm thịnh tình của thái tử, cho nên Kiều Sở xin được cả gan đi bồi tấu một khúc…Bắc địa di nữ, không thông nhạc khí, nếu có chút gì sai sót, Kiều Sở mong hoàng thượng, các vị nương nương, điện hạ cùng chư vị ở đây vui lòng giúp Kiều Sở chỉ ra chỗ sai; còn nếu có thể khiến cho các vị thấy dễ nghe, liền coi như cấp cho các vị một cái trợ hứng.”
Nháy mắt một cái, âm thanh xung quanh rơi vào yên tĩnh.

Rõ ràng tất cả mọi người đều lắp bắp kinh hãi, không tin vào mắt mình nhìn chằm chằm vào nàng…Một lúc lâu sau, hoàng đế mới lên tiếng cho nàng đứng dậy, Trang phi nhẹ nhàng cười nói: “Vậy Kiều phi muốn khiêu vũ trợ hứng sao?”
Kiều Sở hướng Trang phi hạ thấp người một cái, sau đó dưới ánh mắt vừa sửng sốt vừa không dám tin của mọi người, nàng bước mấy bước đến trước mặt Duệ vương, thản nhiên nói: “Cho ta mượn cây sáo một chút, cảm ơn.”