Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi

Chương 155: Duệ Vương Ghen 2 __ Họa Từ Quả Táo Mà Ra






Trên đời này tình huống nào là tình huống đau khổ nhất? Đại khái đó chính là thời điểm ngươi đang đau đến mức muốn ngất đi, nhưng lại bị người ta làm cho phải tỉnh lại.
Kiều Sở nghĩ, có người nào đó rõ ràng đã nói qua với nàng, nói với nàng công lực của hắn vẫn còn cần thời gian để khôi phục, nhưng thật không biết là bị cái gì kích thích ( nàng đoán là do Trầm Thanh Linh nói giúp thái tử, dù sao có chết nàng cũng không tin là do hắn tốt bụng, thấy nàng bị thương mà kích động khôi phục công lực….)
Người nào đó đem một cây đại thụ to phải mấy người ôm một kiếm đốn ngã, mà ngay sau khi mưu sát xong cây đại thụ, mỗ Bát lại rất giống như trong phim điện ảnh, tàn bạo nhìn về phía Kiều Dung nói một câu: “Nể mặt Kiều phi, ta tạm thời bỏ qua cho ngươi, nhưng nếu Kiều phi xảy ra chuyện, đây cũng chính là kết cục của ngươi!” ( Tựa hồ chậm trễ trị liệu cho nàng cũng không phải trách nhiệm của hắn.)
Mà ngay sau khi hắn hướng hoàng đế cáo tội, cùng thái tử huynh đệ hòa hợp khách sáo vài câu, liền lưu lại thái tử và Trầm Thanh Linh bất động tại chỗ, lưu lại Kiều Mi sắc mặt khó coi cùng một đám người vẻ mặt đang dại ra, lưu lại Lang Lâm Linh thực lấy đại cục làm trọng vừa tiến lên khuyên nhủ hắn vài câu…, người nào đó lập tức túm nàng lôi về doanh trướng.
Chú ý, kia tuyệt đối không phải là ôm, là túm.
Tuyết ngân đuổi theo ở phía sau, hắn sai lão Thiết đem con tiểu hồ ly kia bắt lấy giao cho đám cung nhân bên người tiểu hoàng tử; tiểu hoàng tử khóc nháo muốn qua doanh trướng của nàng, hắn lại làm như không nghe thấy; đau khổ cái nữa là hắn còn không thèm hướng Hạ vương mà cảm tạ một câu, ngược lại còn dùng ánh mắt tựa tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn người ta một cái.
Không nói đám người sau lưng đều mang ánh mắt đầy khiếp sợ nhìn lại, thậm chí Kiều Dung còn sợ tới mức đặt mông ngồi xuống đất, mà ngay cả đám người trong Duệ vương phủ và Lang Lâm Linh cũng phải bảo trì một khoảng cách nhất định…Nàng không cần nhìn cũng biết, sắc mặt người nọ hiện tại khó coi đến cỡ nào.
Hẳn tất cả mọi người đều nghĩ là do hắn tức giận Tứ công chúa, nhưng sự thật là, nàng biết, hắn đang giận nàng.
Nàng thật sự là không biết mình đắc tội gì với hắn, ngay cả Hạ vương cũng bước ra hỗ trợ, hắn còn không hài lòng cái gì?
Hắn ôm nàng, mà vòng tay xiết chặt đến nỗi eo nàng sắp rớt cả ra rồi…Đây không phải giận nàng thì là cái gì?
Ngay khi hắn thả nàng xuống, nàng thật sự rất muốn ngất đi, nhưng không biết sao hắn lại ôm nàng vào trong ngực, đưa một viên thuốc tới trong miệng nàng.
Nàng còn tưởng đó là bảo dược chữa trị này nọ, chạy nhanh nuốt xuống, kết quả……Viên thuốc kia tựa hồ có tác dụng là khiến cho thần trí người ta phải thanh tỉnh.
Cái quỷ gì bảo dược!

Nhưng hiện tại nàng cũng không thể đi mắng hắn, không thể dại dột mà trêu vào một cái người điên.
Cũng không biết vì sao cái kẻ điên này lại cho nàng uống viên thuốc bảo trì thanh tỉnh, chẳng lẽ là phải nhìn thấy nàng đau đớn thống khổ, hắn mới có thể vui lên một chút?
Kẻ điên này không hề có lòng thương hương tiếc ngọc, vậy nàng cũng chỉ có thể dùng chính sách dụ dỗ lôi kéo, thuận tiện cũng cấp cho mỗ Nguyên phi một viên thuốc an thần.
Nàng nghĩ một lát, hạ giọng nói với hắn: “Ta có lời muốn nói với ngươi, ngươi cho Lang phi rời đi được không? Trước tiên, ngươi cần phải phối hợp với ta một chút.”
Hắn trầm mặc, sau một lúc lâu, mới nhếch mép khinh xuy một tiếng.
Cái quỷ gì thái độ!
Nếu không phải vì trao đổi, nàng thật sự là điên rồi mới đi giúp hắn!
Nhưng hiện tại cũng không tính là trao đổi, bởi vì dù sao qua ba trận đấu vừa rồi nàng đã giúp hắn, mặc dù hắn bị điên nhưng hẳn là nàng vẫn có thể dùng nó để trao đổi được cái gì đó? Có lẽ về sau sẽ không cần phải cùng hắn đồng sàng này nọ nữa, mà vốn dĩ khi hắn cần phát tiết cũng đâu hề thiếu nữ nhân?
Nàng thề nếu về sau mà còn vì hắn làm chuyện ngu xuẩn nào nữa, nàng liền biến thành hồ ly!
Dường như là hắn đã đồng ý, cho nên nàng hơi phóng đại thanh âm: “Kể từ chuyện vừa rồi, trong lòng hoàng thượng nhất định sẽ càng nhận định ngươi, cho rằng ngươi yêu ta, tâm chỉ niệm thê tử, không có tâm đi tranh đoạt quyền, mặc dù là đã động chạm vào thái tử, nhưng cũng là có tình có lý, mà ngươi cũng bắt đầu tạo được uy tín trước mặt mọi người.

Ta biết trong lòng ngươi chỉ có Lang tỷ tỷ, cũng rất thích Bích Thủy, không thích ta, nhưng những việc hôm nay ta làm cho ngươi chẳng lẽ còn chưa đủ? Ngươi không thể đối xử với ta tốt hơn một chút được sao?”
Bên cạnh, mọi người đều ngẩn ra, thầm nghĩ nguyên lai là vừa rồi Duệ vương vì Kiều Sở đòi lại công đạo ra bên trong là có ý tứ này.

Cảnh Bình trong lòng rầu rĩ, âm thầm nhìn Kiều Sở một cái, sau đó lại đánh ánh mắt bén nhọn lên Duệ vương, ánh mắt Duệ vương đột nhiên trở nên sa sầm.

Hắn cả kinh….Duệ vương tựa hồ vẫn đang nhìn chằm chằm Kiều Sở, nếu không sẽ không nhanh như vậy đã tóm được ánh mắt của hắn.

(?)
Bích Thủy trong lòng nhảy nhót, nghĩ thầm, gia quả thật là yêu ta, ta đã theo hắn nhiều năm rồi, hắn sủng ái Lang phi chẳng qua cũng bởi vì Lang gia mà thôi…..
Lang Lâm Linh cũng vui vẻ trong lòng, vừa rồi nàng đã nhìn thấy ánh mắt của Duệ vương nhìn Kiều Sở, ánh mắt đó chứa đầy sự thâm trầm uẩn giận, giống y hệt như ánh mắt hắn nhìn Kiều Dung, thần sắc chân thật đến như vậy………
Một khắc trước, lòng nàng còn có một ý niệm, hắn…không phải là đã yêu Kiều Sở rồi sao? Hắn…đã muốn yêu nàng ta?
Nhưng lúc này, nhìn thấy Kiều Sở vẻ mặt đầy thống khổ (cái này Kiều Sở không cần giả bộ, miệng vết thương đau đến tê tái, không thống khổ mới lạ…Còn vì mỗ Bát mà thống khổ ư? Không có khả năng! ), lại nghe được lời nói của Kiều Sở vừa rồi, tâm nàng thật sự đã thả lỏng.
Nàng còn đang phỏng đoán Duệ vương sẽ trả lời như thế nào, lại chỉ nghe Duệ vương lạnh lùng quát: “Câm miệng.”
Mọi người đều cả kinh, Tứ Đại muốn tiến lên nói vài câu, Mỹ Nhân đã đưa tay ngăn nàng lại.
Lang Lâm Linh nhẹ cong khóe miệng, chợt thấy Duệ vương quay sang nhìn nàng: “Linh nhi, nàng về doanh trướng nghỉ ngơi trước đi, Bích Thủy, ngươi qua đó hầu hạ Lang phi.”
Trong lòng Lang Lâm Linh vui vẻ, ngoài mặt lại tỏ vẻ sầu lo: “Nhưng Kiều phi muội muội……..”

“Nàng không tin y thuật của ta?” Duệ vương thản nhiên hỏi lại.
Lang Lâm Linh vội lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Vậy Lâm Linh về trước, buổi tối….Gia lại chỗ thần thiếp một lát được không?”
“Được.” Duệ vương gật đầu: “Trở về gắng nghỉ ngơi một chút, nàng hôm nay cũng vất vả rồi.”
Thấy Bích Thủy và Hương nhi theo Lang Lâm Linh đi xa rồi, Kiều Sở liền trừng mắt nhìn người nào đó: “Ngươi không phải đã nói đêm nay ở lại chỗ ta sao?”
Duệ vương ngược lại chế nhạo: “Ngươi không phải nói bổn vương trong lòng chỉ có Lang phi sao, ừm, còn có Bích Thủy.”
Hiện tại bên trong chỉ còn lại người của hắn cùng Tứ Đại, Mỹ Nhân…..Kiều Sở hừ nhẹ: “Ta giúp ngươi trấn an Lang phi, ngươi lại còn oán ta?”
Duệ vương lạnh lùng cười: “Vậy bổn vương phải cảm tạ ngươi rồi.”
Kiều Sở kéo căng khóe miệng, không nói chuyện.
“Ngươi làm cho Lang phi đi rồi, chẳng phải là có lời muốn nói sao?”
Nam nhân không hề quên mất vấn đề chính, Kiều Sở thở dài, nói: “Ta làm cho nàng đi là bởi vì có chút chuyện không thể nói trước mặt nàng…..Ta muốn khuyên ngươi vài câu.

Một cái song trọng gián điệp chuyên nghiệp, nói chính xác hơn là nằm vùng, cũng chính là nói đến cơ sở ngầm của các ngươi ở phủ thái tử, ta nói Trầm tiểu thư vừa rồi làm như vậy chẳng phải là biểu hiện rất xuất sắc có đúng không? Nàng đương nhiên phải nói giúp thái tử, ngươi tức giận làm cái gì chứ? Dù cho nàng làm gì thì trong lòng nàng vẫn hướng về phía ngươi, nếu không yêu ngươi, nàng cũng sẽ không hôn ngươi, có phải không? Người ta đã cố gắng như thế, ngươi cũng nên chuyên nghiệp một chút phối hợp theo, có đúng không?”
“Hơn nữa, ngươi tức giận thì cứ tức giận, nhưng đem tức khí của ngươi trút lên một cái người sinh mệnh đang bị đe dọa là rất không có đạo đức, ngươi cư nhiên lại bắt ta ăn dược bảo trì thần trí thanh tỉnh….Mà thôi quên đi.

Ta đã từng nói với ngươi rồi, ta biết ngươi rất giỏi y thuật, theo ý của ngươi, mũi tên này của Kiều Dung có thể không đâm trúng chỗ hiểm, nhưng tốt xấu gì ta cũng chỉ còn có bốn năm sinh mệnh, lại bị ngươi dày vò một phen, liền hao hụt mất vài ba năm…..Còn có, ta rất sợ đau, lần sau nếu đổi lại là ngươi bị tên bắn trúng đi, xem có đau đến mức ngất đi được không?”

******
Lúc này trước mắt Kiều Sở bốn phía đều là doanh trướng, tính toán ra phải có hơn mấy trăm ngàn cái.

Bầu trời thì đã tối đen, bên ngoài lều đã có người thắp lên những ngọn đèn dầu, nơi nơi đều là cấm quân thị vệ đi qua đi lại không ngừng, cũng có nhiều người lục tục trở về canh gác bên doanh trướng của chủ tử, còn có trù nương phụ trách chuẩn bị thức ăn….
Mọi người đã bị lời nói của Kiều chủ tử vừa rồi dọa cho run rẩy, chỉ thấy Duệ vương đang đi lại trong doanh trướng lại đột nhiên mạnh mẽ ngừng cước bộ, ngực hơi hơi phập phồng, lạnh lùng nhìn về một cây đại thụ ở cách đó không xa….
Không lẽ lại sắp có một cây nữa phải ra đi? Đám người liếc mắt nhìn nhau một cái, đều không hẹn mà đồng loạt lùi về phía sau mấy bước….
Thình lình lại nghe Duệ vương thô bạo quát lên một câu: “Kiều Sở, ngươi rốt cuộc mang theo bao nhiêu quả táo từ nhà ngươi đến đây, hả?”
Tứ Đại Mỹ Nhân lúc này rất giống như đám người vừa nãy đứng trong rừng, vẻ mặt đều dại ra; đám người Duệ vương phủ hai mặt nhìn nhau……Tuy nói là suy nghĩ của vị Thiếu chủ tử này không phải là thứ bọn họ có thể đoán được, nhưng lối suy nghĩ này cũng thật là quá khác người đi? Lời nói của Kiều Sở đang nghiêm túc bàn đến đại sự, mà vị gia này lại đột nhiên đang yên đang lành hỏi người ta chuyện quả táo?
Kiều Sở cũng suýt nữa là ngã xuống đất, khóe miệng cứng đờ, nói: “Không nhiều lắm, chỉ có vài cân thôi, có táo ngọt, táo chua, có không chua không ngọt, có cực chua cực ngọt, hơi chua hơi ngọt, rất nhiều khẩu vị, mà khoan, ngươi….không phải là đột nhiên muốn ăn chứ?”
Nàng nói xong đưa tay che mắt, cũng không nói gì…..Sau khi hắn đem nàng lợi dụng triệt để xong, cư nhiên còn không thèm chữa trị cho nàng, lại đi hỏi nàng chuyện quả táo?
Nàng khóc không ra nước mắt, cái người này cùng Tần Ca, có thể coi là người bình thường sao?
Vậy cho nên mới nói, ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ lý giải được suy nghĩ của một người điên, cứ nhìn người hắn yêu thì biết.
Nàng tâm tình có hơi hơi kích động, đột nhiên ngực mãnh liệt đau đớn, trước mắt tối sầm, mất đi ý thức, nàng vui mừng nghĩ…Lão thiên phù hộ a, lần này tốt xấu gì cũng có thể bất tỉnh rồi!
Đám người trái lại là kinh hãi, ngay cả Duệ vương cũng chấn động, ánh mắt hung ác nhìn lướt qua đám người, lạnh lùng nói: “Ta vừa cho nàng ăn Tuyết tham hoàn, đó là dùng một mảnh tuyết sâm của Ngũ ca còn lưu lại luyện thành, vết thương trên vai nàng không quá nghiêm trọng, theo lý tuyệt đối sẽ không có chuyện gì, trên người nàng chẳng lẽ còn phát sinh chuyện gì khác?”