Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi

Chương 137: Đã Biết Ngươi Khuynh Thành 7






Trong màn trướng chỉ còn lại hai người, Kiều Sở run nhè nhẹ.
“Ngươi đang sợ cái gì?” Thanh âm của nam nhân vang lên sau lưng.
Nàng thoát khỏi lồng ngực của hắn, hắn mặt mày thản nhiên, khóe môi khẽ nhếch lên.
Đối với hắn như thế, nàng cũng chỉ có thể bất động thanh sắc nói: “Ngươi vừa nợ ta.”
“Đi thôi”
Lông mày người nọ giãn ra, giọng nói có phần ấm áp.

Nếu không phải hiện giờ môi nàng vẫn còn đau đớn, nàng cơ hồ phải hoài nghi kẻ thô bạo vừa rồi không phải là hắn: “Ngươi cao hứng như thế làm cái gì?”
Hắn hỏi lại, vậy ngươi sợ như thế làm cái gì?
Nàng ném mặt nạ sắt trả cho hắn: “Ngươi là con vẹt a? Ta có thể không sợ sao, nếu ngươi xảy ra chuyện thì mẫu thân ta cùng mẫu tộc nàng ai cứu?”
Hắn mang mặt nạ sắt vào, ngữ khí hơi trầm xuống: “Ân, vậy chôn cùng với bổn vương thôi.”
Nàng hoài nghi hắn có phải kẻ thần kinh hay không, mới vừa rồi còn tươi cười như thế, mà hiện tại đã một bộ dáng khẩu khí như người chết.

Chẳng lẽ một câu “Nếu ngươi xảy ra chuyện thì mẫu thân ta cùng mẫu tộc nàng ai cứu?” làm hắn không vừa lòng sao? Nếu thế thì hắn cho rằng nàng đang sợ cái gì!

Hắn khẽ hất vạt áo chuẩn bị rời đi.
Nàng vẫn còn nấn ná ở bên trong một lát, thậm chí còn có chút nhúc nhích cũng không được.

Nghĩ tới tình cảnh vừa nãy nàng gần như đã hôn hắn, tình cảnh đó chỉ sợ là khiến người bên ngoài bàn tán không nhẹ, hiện giờ chậm trễ đi ra cũng tốt….
Cũng may mắn kẻ thần kinh kia cũng thật là phối hợp với nàng, khi môi nàng vừa chạm vào môi hắn, hắn liền đưa tay ôm lấy nàng, kể từ đó, dưới mắt mọi người có thể coi như một phút không kiềm chế của hai người…Nàng mạnh mẽ lắc lắc đầu, đem cảnh tượng vừa nãy gạt phăng qua một bên.
Ở đằng trước, người nọ đang chuẩn bị vén màn bước ra ngoài lại đột nhiên dừng động tác, quay trở về, không nói một lời ôm lấy nàng…
Hắn muốn bế nàng ra ngoài sao? Nàng kinh hãi vội ngăn hắn lại: “Ta tự đi.”
Tròng mắt hắn lóe lên một tia nham hiểm: “Trả nợ cho ngươi…”
Thượng Quan Kinh Hồng chết tiệt! Nàng tốt xấu gì cũng vừa giúp hắn, mà hắn lại muốn hãm hại nàng…Khi hắn bế nàng đi trước ánh mắt của mấy ngàn người, nàng thật sự chỉ muốn ai đó giết nàng luôn đi cho rồi.
Phía chân trời đã hơi hơi ửng đỏ, bốn phía xung quanh là bạt ngàn núi rừng, nhưng chỉ duy nhất một khoảng không trước mắt này là một thảm cỏ rộng mênh mông, phải dõi mắt trông về phía xa xa mới có thể nhìn thấy cây cối.
Có mấy trăm doanh trướng hoa lệ lộng lẫy được dựng lên trên đất trống, hỗn tạp chen lẫn vào nhau, có lẽ đã sớm được dựng lên từ trước, chỉ chờ hoàng đế đến đi săn là có thể dùng.

Qua dư quang khóe mắt có thể thấy được mấy trăm cỗ xe ngựa đang đứng ở phía sau.
Nhưng cái đó không phải là trọng điểm, trọng điểm chính là bức tường người rậm rạp đang đứng ở phía trước.
Hoàng đế đang bế một tiểu hoàng tử khoảng bốn năm tuổi đứng ở hàng đầu, bên trái là Lang hậu, Trang phi, Lệ phi cùng vài vị phi tử khác.


Hai đại thái giám Tào, Mạc đứng hầu ở bên cạnh đám phi tần; bên phải hoàng đế là thái tử, đám người Hạ vương, Trữ vương cùng rất nhiều cẩm bào thanh niên tuổi tác tương đương, tiếp đó là những thiếu niên nhỏ tuổi hơn, ước chừng cỡ mười một, mười hai tuổi.

Nàng biết bọn họ đều là hoàng tử, là huynh đệ của mỗ Bát, trong số đó cũng có người từng đến dự đại hôn của nàng, cũng có người không đến dự.

Có điều bọn họ đến đây chứng tỏ cũng là những người được hoàng đế rất coi trọng.

Tất cả những người ở đây đều là những người có địa vị cao quý nhất.
Tiếp đến là hàng thứ hai, ở bên trái là trọng thần triều đình, gồm có đám người Lang Tương, Vương thái phó, Vương Mãng cùng Tông Phác rõ ràng đang đứng nhìn về bên này; ở bên phải là phi quyến của các hoàng tử, gồm có Kiều Mi, Kiều Dung, Bội Lan và một vài vị Vương phi mà nàng không biết.

Tiếp sau đám người này chính là gia quyến triều thần cùng danh môn công tử, thiên kim tiểu thư.

Tần Thu Vũ, Tần Đông Ngưng cùng Vương Ngữ Chi cũng có trong số đó.
Còn có cả gia thần của các vị chủ tử đi theo hầu hạ, trong đám người, có thể thấy được cả đám người lão Thiết cùng Bích Thủy và Hương Nhi, đương nhiên là cả Tứ Đại Mỹ Nhân của nàng cũng có mặt.

Ngoài ra có cả Đại thị trường Hạ Hải Băng dẫn theo mấy ngàn cấm quân thị vệ tinh binh canh giữ bốn phía xung quanh, dưới tay hắn còn có rất nhiều Vạn thị trường đứng ở phía trước mỗi nhóm binh sĩ, cấm quân liên miên không dứt xếp thành một biển người; lại có cả vài nam tử vận quan phục cung kính đứng ở bên cạnh Hạ Hải Băng, có lẽ là quan viên làm việc ở bãi săn.

Trong đám người này chỉ có Vạn thị trường Phàn Như Tố là nàng còn còn có chút ấn tượng.
Giữa tầng tầng lớp lớp biển người, không thể nghi ngờ “Phương Kính” chính là đặc biệt nhất, bởi vì nơi “hắn” đang đứng là bên cạnh thái tử, mà người vừa rồi vén màn trướng Lang Lâm Linh cũng đã trở lại vị trí trong hàng vương phi.
Từng đó đám người, từng đó con mắt đang dừng lại trên người mỗ Bát và nàng___
Bà nó chứ, dĩ nhiên nàng và hắn là người cuối cùng bước ra khỏi xe ngựa mà, nếu không trong đám xe ngựa hỗn tạp này Lang Lâm Linh sao có thể dễ dàng tìm ra được bọn họ.
Mặt nàng nóng như lửa đốt, cũng may mắn là hôm nay Duệ vương ngồi xe ngựa của nàng cho nên liền nói với người ngoài (chính là đối với Lang Lâm Linh) rằng nàng bị “bệnh”.

Lần trước hoàng đế đến Duệ vương phủ dùng bữa, Duệ vương phi Kiều thị đi đường không cẩn thận vấp ngã làm bị thương cổ tay, còn lần này là bị “bệnh”, bệnh phong hàn.
Cho nên giờ phút này hắn có bế nàng đi thì cũng chẳng có gì lạ cả…Hơn nữa, hành động này lại càng chứng thực với mọi người rằng Duệ vương đối với Lang phi là kính mến, còn đối với Kiều phi là rất sủng ái, phi thường sủng ái.
Nghĩ tới hành động môi hôn môi vừa rồi của nàng, ở đây đảm bảo ai cũng sẽ nói nàng thành cái dạng không ra thể thống gì, chỉ có điều là trước mặt Duệ vương cho nên không ai dám biểu lộ ra ngoài.
Nhưng mà sắc mặt của một vài người trong đó khiến lòng nàng có hơi trầm xuống.

Là thái tử, Kiều Mi, Kiều Dung, đặc biệt là Trầm Thanh Linh cùng Lang phi.

Trầm Thanh Linh một bộ tựa tiếu phi tiếu nhìn bọn họ, còn Lang phi trong mắt hơi hơi mỏng ý cười.
Trước mặt hoàng đế cho nên nàng cũng không dám nhìn kỹ, mà mỗ Bát lúc này đã đi đến trước mặt hoàng đế, nàng liền vội vàng leo xuống khỏi người hắn, hành lễ với Đế Hậu.


Hiền vương “cáo bệnh” không đến cho nên Lang hậu tựa hồ có chút tiều tụy, mà trái lại hoàng đế lại cười híp cả mắt.

Nàng rất thắc mắc, không biết vì sao hoàng đế dạo gần đây đối với nàng thái độ như có chút biến hóa, rốt cuộc là vì cái gì?
Lúc này, hoàng đế lại thật thân thiết hỏi mỗ Bát thân thể của nàng thế nào.
Mỗ Bát nghiêm cẩn trả lời, chỉ nói là không có gì đáng ngại, sau đó hoàng đế cho phép nàng về trại nghỉ ngơi, nàng vội vàng cảm tạ.

Nhìn thấy hoàng đế giống như còn muốn nói chuyện với mỗ Bát, nàng liền muốn nhân cơ hội lui về hàng vương phi, đỡ phải đứng ở nơi này cho mọi người chú ý.
“Bạch hồ…Bế, bế đi”
Đột nhiên một giọng nói non nớt vang lên, toàn trường liền rơi vào yên tĩnh.
Nàng chỉ cảm thấy trên người hơi căng thẳng, quay đầu nhìn lại liền thấy, tiểu hài tử nằm trong lòng hoàng đế vốn đang ngủ say nhưng không biết vì sao đột nhiên tỉnh lại.

Đứa bé kia một bộ dáng phấn điêu ngọc mài, vô cùng đáng yêu, giờ phút này miệng ê a đang kêu, bàn tay nhỏ bé chộp tới người nàng.

Nàng cùng Duệ vương đứng rất gần hoàng đế, cho nên tay đứa bé kia liền níu được vạt áo của nàng.
Nàng thành công lần thứ hai trở thành tiêu điểm của toàn trường.