“Vì sao mỗi lần đều xuất hiện ở nơi không được xuất hiện?”
Đem con sâu đã khôi phục lại trong suốt thả vào trong bát ngọc, hai tay hắn khoanh trước ngực, lạnh lùng nhìn nàng.
Có lẽ ngay từ đầu hắn đã phát hiện ra sự có mặt của nàng, cũng có thể là vừa rồi tâm tình của nàng phát ra ngoài, làm cho hắn phát giác ra tiếng động, nhưng mặc kệ là như thế nào, nàng hiện tại là gặp phiền toái lớn rồi.
Nàng cũng không thể nói với hắn là nàng không cố ý đến, chẳng qua là có người bảo nàng lại đây, sẽ có người tin sao?
Tầm mắt di chuyển từ phía dưới chân của hắn lên đến gương mặt của hắn, nàng đang âm thầm tìm một cái lý do, khóe miệng hắn hiện lên một tia cười lạnh: “Thật bản lĩnh, mê điệt hương cũng không thể chế ngụ được ngươi.”
“Mê điệt hương có thể sánh ngang với mê dược của Đường Môn…” Cảnh Thanh lẩm bẩm, thần sắc trên mặt giật mình không ít.
Thời khắc này nàng không biết là nên cười hay nên khóc, dù sao đây cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy vẻ mặt này của Cảnh Thanh đối với nàng.
Có điều, tác dụng của mê điệt hương kia đã bị viên ngư châu trong bụng nàng hóa giải mất rồi.
Nàng đang muốn mở miệng nói, đã thấy Trữ vương thần sắc ngưng trọng, nhìn về phía Duệ vương: “Lão Bát, Kiều phi có mặt ở nơi này, ngươi xem nên xử lý như thế nào mới tốt…”
Mâu quang Duệ vương chợt lóe, nhưng không có lên tiếng, Trầm Thanh Linh cố nén đau đớn ngồi dậy, cười khổ: “Ta biết ngươi khó xử, ngươi cũng biết bản tính của ta, nếu có thể không cần giết sẽ không giết, có điều lần trước trong địa lao liền thôi, nhưng lần này quan hệ đến rất nhiều người, không giết cũng phải giết.”
Tông Phác thấp giọng nói, rất đúng.
Kiều Sở trong lòng cười lạnh, nàng tự đánh giá mình không phải người hay nổi giận đối với kẻ khác, đối với Lâm Vũ cũng thế, cả Tần Ca cũng thế, nhưng hôm nay, vị Trầm tiểu thư này chính là người kế sau Long Vô Sương mà nàng muốn mắng to một chút.
Bản ~ tính, bản ~ tính, mỗi lần đều là muốn lấy cái mạng của nàng__này là cái loại bản tính quỷ gì! Đương nhiên, nàng cũng chỉ có thể âm thầm mắng chửi trong lòng, đem bản tính của nàng ta ra dẫm đạp một phen, cũng là mắng cho chính mình tỉnh táo lại để nghĩ cách đối phó với Duệ vương.
Nàng vẫn phải bảo trụ cái mạng nhỏ này của nàng trước đã.
“Thượng Quan Kinh Hồng, ta đã ăn đoạn hồn han lan….”
Nàng nói xong, đuôi mắt xẹt qua những người đang có mặt trong phòng, nếu lúc này mà bỏ phiếu, trong đám người này liệu có ai sẽ nguyện ý nói thay cho nàng một câu? Cảnh Thanh tựa hồ nhìn nàng một cái, Bội Lan cùng Tần Đông Ngưng khẽ nhíu đôi mi thanh tú, trong lòng nàng còn chưa kịp run rẩy, lại nhìn đến Duệ vương mí mắt khẽ buông xuống, thời điểm nâng mắt lên lần nữa, trong mắt hắn rõ ràng đang chứa sát ý cùng một tia tức giận hơi mỏng……..Sát ý thì nàng có thể hiểu, nhưng hắn tức giận là vì cái gì?
“Kiều Sở, ta đã buông tha cho ngươi một lần.
Ngươi ăn đoạn hồn hàn lan là thật, nhưng ăn xong độc đoạn trường rồi mà ngươi vẫn dám đến nơi này lén lút thăm dò, ta như thế nào có thể tin ngươi lần nữa? Có lẽ ngươi thật sự không sợ chết, quyết tâm chống đối lại ta.”
Sát ý từ cặp mắt đẹp đẽ kia phóng tới quét qua nàng, cả người Kiều Sở đều một mảnh lạnh lẽo thấu đến tâm can, lời này nhất kiếm đã thấy máu, nàng căn bản lại không thể giải thích, chuyện giữa nàng và Lâm Lang tuyệt đối không thể nói ra.
Sợ rồi lại sợ, nhưng nỗi sợ cũng rât nhanh đã tiêu tan, nàng nhẹ nhàng nở nụ cười, hơi hơi mị mâu nhìn về phía hắn, đuôi mắt lại từ từ xẹt qua Thanh Linh.
Mọi người nhận thấy Duệ vương sát ý đã định, lúc này nhìn thấy nụ cười của nàng không tránh khỏi đều giật mình.
Lông mày của Duệ vương nhíu càng chặt hơn.
Nàng thản nhiên nói: “Lý do gì thì đều cũng không phải là lý do, duy chỉ có một điều đó là thân phận của Phương Kính tuyệt đối không thể tiết lộ, cho dù ta đã ăn đoạn hồn hoàn lan, cho dù tính mệnh mẫu tộc của nương thân ta vẫn nằm trên tay ngươi, ngươi cũng vẫn không muốn cùng ta đổ một ván cược sao? Có điều, cho dù ta cái gì cũng không phải, nhưng ta là thê tử của ngươi, ta sẽ không phản bội ngươi….”
Lời nàng đang nói lại bỗng dưng ngừng lại đột ngột, ngực truyền đến một trận đau đớn, nàng thật không nghĩ đến nhanh như vậy hắn đã lệnh cho lão Thiết ra tay với nàng, nhanh đến nỗi một câu nàng muốn nói cho hoàn chỉnh cũng trở nên quá mức xa xỉ.
Trước đó, nàng tựa hồ đã nghe Trầm Thanh Linh nhẹ giọng nói một câu “Thật có lỗi”; như vậy, là ai đã lãnh mạc nhìn nàng nói: lão Thiết ra tay rất nhanh gọn, ngươi cũng sẽ không phải chịu đựng quá nhiều đau đớn….Bổn vương đáp ứng ngươi chuyện gì bổn vương nhất định sẽ làm được, tính mệnh mẫu tộc của mẫu thân ngươi ta nhất định sẽ cứu.
Bốn phía cực kỳ yên tĩnh, nàng cúi đầu nhìn thanh kiếm của lão Thiết đâm vào ngực nàng, từ sửng sốt ngạc nhiên cho đến những suy nghĩ trong lòng hết thảy đều biến thành hờ hững.
Nàng sẽ cứ như vậy mà chết đi.
Nhưng mà, khi kiếm kia cắt qua da thịt của nàng, nhưng lại không có đâm sâu vào, bởi vì có một bàn tay đang gắt gao cầm lấy thanh kiếm của lão Thiết.
“Lão Thiết, ta và ngươi là bằng hữu nhiều năm, ta cho tới bây giờ cũng chưa từng cầu ngươi cái gì…”
Nàng có chút hờ hững nhìn Phương Minh, con người trước nay tính tình luôn rất ôn hòa làm việc rất cẩn thận giờ phút này đang nói với lão Thiết một câu, sau đó nhìn về phía Trầm Thanh Linh cười khổ, nói, Thanh nhi, cũng coi như là thúc phụ cầu ngươi, ngươi khuyên gia đừng giết nàng, nàng là nữ nhi của Mịch La.
Đánh xà bảy tất, bắt giặc bắt vua.
Một câu cầu tình, mà hắn lại không hướng đến vị thiếu chủ của hắn mà cầu xin, ngược lại là cầu xin Trầm Thanh Linh, bởi vì nữ nhân mà thiếu chủ hắn yêu nhất là Trầm Thanh Linh, chỉ thế thôi nhưng so với những cái khác cái gì cũng không bằng.
Mọi người tựa hồ đều là sợ đến ngây người, đúng vậy, vốn một kiếm là có thể giải quyết được nàng, nhưng sau đó còn phải xử lý thi thể, rồi còn phải giải thích với hoàng đế, cái đó thật sự là khiến vấn đề trở nên phức tạp.
“Thúc phụ, vừa rồi khi Thanh nhi hôn mê, thúc đã nói với Kinh Hồng, cứu không sống được liền không sống thôi, nhưng hiện tại người như thế nào lại tâm niệm muốn cứu một người mà biến chúng ta thành những kẻ uy hiếp kẻ khác.
Trầm Thanh Linh là cháu ruột của người, cũng may người thay Thanh nhi chịu độc không phải là thúc phụ, nếu không, cả hai người húng ta đều đã mất mạng rồi.
Tâm của người….Thúc phụ, là người vẫn luôn hận mẫu thân của Thanh nhi đã hại chết đại ca và tẩu tẩu của người có đúng không, hay là vì tâm người vẫn còn nhớ tới đại phi Mịch La ngày xưa….”
Thanh Linh trong mắt chứa đầy nước mắt lên án, thân thể vì kích động mà lảo đảo, tay Duệ vương buông lỏng một bên cẩm bào, gắt gao nắm chặt lại, rốt cuộc chậm rãi nâng lên đem nàng ôm vào trong lòng.
Xung quanh lại càng trở nên yên tĩnh, Phương Minh là nội thị, vậy mà đối với Mịch La đại phi lại…
Kiều Sở đạm mạc nhìn động tác của nam nhân, lại nhìn ánh mắt của hắn, hắn đang nhìn chằm chằm nàng, lông mày khẽ nhướn, thần sắc như đang cân nhắc nên lấy hay gạt bỏ sự tức giận, nhưng sát ý thì vẫn còn.
Những hình ảnh lúc mới gặp khi hắn giúp nàng chữa vết thương, sau lại phí tâm tư vì nàng mà lấy trộm độc dược trên người Kiều Mi, ôn nhu ấm áp, giờ phút này toàn bộ đều đã bị xé tan thành từng mảnh vụn.
Nàng rõ ràng hiểu được, nếu là bí mật của hắn, hắn tình nguyện dùng đoạn hồn hàn lan đánh cược với nàng một lần, có lẽ là vì hắn niệm tình giữa nàng và hắn lúc nhỏ, niệm tình mẫu thân quá cố của hắn.
Có lẽ lúc đó giữa hắn và nàng còn có một chút tình phân.
Nàng vốn tưởng rằng, bọn họ có thể lấy một thân phận khác để đối xử với nhau, nhưng không thể.
Càng trải qua nhiều chuyện điều đó liền càng rõ ràng.
Nàng lạnh lùng cười, nhận thấy Thanh Linh miễn cưỡng cười nói: “Thôi, thôi, cho dù thúc không lo cho đứa cháu gái này của người, nhưng cuối cùng người vẫn là thúc phụ của ta, Kinh Hồng, tha cho nàng thôi, coi như là ta cầu ngươi vậy….”
Nghe lời nói của Thanh Linh, Phương Minh cũng không biện bác, chỉ chậm rãi quỳ xuống, nhìn về phía Duệ vương, hèn mọn khẩn cầu: “Tình cảm của cố nhân, nếu gia không nhận, đêm nay nô tài liền dùng một mạng đổi một mạng.”
Mũi kiếm của lão Thiết còn đang để trên ngực nàng, nàng thật muốn nói với người nam nhân kia một câu, cứ giết đi, thuận tiện ta đem sự cầu xin bố thí của Trầm Thanh Linh ném trả lại cho nàng ta.
Nhưng nàng sẽ không làm như vậy, hiện giờ có thể hiện khí phách cũng vô dụng.Tính toán đến sự lựa chọn đêm đó khi nàng ở phố Tây Ninh, tính toán đến một đêm khi nàng ở trong địa lao kia, lúc này, nàng đã rõ ràng việc nàng nên làm là cái gì rồi…, ngay thời điểm tuyệt vọng cùng cực, nàng rốt cuộc cũng đã rõ ràng rồi.
Nàng tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, lại im lặng chờ hắn tuyên án.
Nàng thề, nếu hôm nay nàng có thể rời khỏi được chỗ này, tình cảnh như đêm nay tuyệt sẽ không có lần thứ ba.
Rốt cuộc, hắn hơi trầm thanh nói: “Phương thúc, đứng lên; Thiết thúc, thả nàng đi.”
“Kiều Sở” Nàng vừa định rời đi, lại bị hắn gọi lại.
Nàng hơi nghiêng người nhìn lại, hắn trong mắt chứa đầy sự ngoan tuyệt: “Chuyện của Trầm Thanh Linh nếu ngươi dám hé ra nửa lời, ta sẽ lấy mạng cả ngươi lẫn mẫu tộc mẫu thân ngươi.”
Nàng ngẩn ra, lập tức cười: “Nga.”
Phương Minh thấp giọng nói: “Kiều chủ tử, mau đi đi.”
“Đa tạ.” Nàng hướng Phương Minh nói lời cảm tạ, cũng không có nói một câu ân cứu mạng ngày sau tất báo đáp cái gì, lại liếc mắt nhìn vết thương cũng không tính là quá sâu trên ngực, nàng đưa tay phủ trước ngực, bước về phía cửa dưới ánh mắt đầy phức tạp của đám người trong phòng.
Thời điểm nàng đi tới ngưỡng cửa, lại nghe được Trầm Thanh Linh khẽ gọi một tiếng: Kinh Hồng.
Trong thư phòng tiếng bước chân đột nhiên hỗn loạn, nàng dừng bước quay đầu nhìn lại, nhìn thấy tình cảnh trước mắt tựa như một chuyện náo nhiệt rất bình thường xảy ra trên đường, cùng nàng không quan hệ.
Hắn đêm nay mặc một thân áo bào màu trắng.
Là màu mà Trầm Thanh Linh thích nhất.
Hắn mặc màu trắng rất đẹp, nhưng thật ra hắn lại thích hợp với màu xanh đen hơn.
Có thể là hắn cả đời này đều không phải là đứng dưới ánh hào quang rực rỡ, không chút tỳ vết.
Hắn ngày thường đều mặc màu xanh đen, có phải là vì hắn cũng có suy nghĩ như thế?
Máu tươi rơi xuống áo bào màu trắng trở nên phá lệ chói mắt, nửa người hắn dựa vào giường, khóe miệng rỉ một dòng máu đỏ tươi.
Vừa rồi hắn thay Trầm Thanh Linh hút độc, hắn vẫn một bộ dáng trầm tĩnh vạn năm không đổi, nhưng lúc này trán hắn gắt gao nhăn lại, đôi mắt khẽ nhắm, mâu quan vẫn nhất quán một màu vẩn đục thâm trầm, có lẽ độc tố phát tác khiến cho hắn rất thống khổ đi.
Trầm Thanh Linh nắm chặt tay hắn, mọi người đều vây lại xung quanh hắn, lại có người nói muốn dùng đồng tâm cổ đổi độc một lần nữa.
Cảnh Thanh khóc lóc không đồng ý, nói cổ trùng sau khi đổi độc trong thân mình nó vẫn còn lưu lại độc tố, cần thời gian để thanh lọc hoàn toàn, nội trong một tháng sau đó không được dùng lại cổ trùng.
Cả thư phòng rơi vào trạng thái cực kỳ bi thương, Trầm Thanh Linh rúc vào trong lòng hắn, khóc như lê hoa đái vũ.
Kỳ quái là trong lòng Kiều Sở lúc này lại vô đau vô cảm, giống như một khúc gỗ vô tri vô giác.
Ánh mắt hắn vẫn như cũ sắc bén, đã nhận thấy nàng đang im lặng nhìn hắn một bộ dáng chật vật thống khổ, hắn giận dữ quát: “Cút!”
Nàng cười lạnh một tiếng, xoay người rời đi, trong bụng lại đột nhiên dâng lên một cỗ khí lạnh, nàng nghĩ nghĩ, quay người trở lại.
A, nếu như có thể….nàng cũng muốn làm một cuộc trao đổi.