Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi

Chương 130: Người Duệ Vương Yêu Nhất 6






Trong tay hai ám vệ đều đang bưng một cái khay.
Một cái khay trong đó, trên lớp vải nhung có đặt một cái bát, trong bát có thang thuốc, thang thuốc có màu hơi nhạt, cho nên có thể nhìn thấy bên trong đang ngâm một mảnh nhân sâm.

Nhân sâm tuyết ngàn năm cho nên sinh ra kì hương, bát thuốc này vừa mới đem vào, mùi sâm đã lan tỏa ra khắp phòng.
Một cái khay còn lại, trên khay cũng có đặt một cái bát, nhưng vật nằm trong bát là một thứ rất kỳ lạ.

Đó là một con sâu nhỏ cả người đều trong suốt, sâu này lại có hai cái đầu, thân mình trong suốt, có thể nhìn thấy cả tạng phủ ở bên trong.
Mọi người đầy bụng kinh nghi, nhưng vẫn không rõ Duệ vương muốn làm cái gì, Tông Phác vẫn còn phẫn nộ.

Trữ vương cười lạnh: “Lão Tông, ngươi đây là muốn người trong nhà chống đối lại với nhau sao?”
Duệ vương ra hiệu ý bảo đám vệ đem hai cái khay kia đặt lên trên bàn, sau đó cho bọn họ lui ra, lúc này hắn mới nhìn Tần Đông Ngưng: “Lát nữa ngươi giúp nàng uống bát thuốc kia.”
“Đội ơn viên thuốc Bách thảo hoàn của Bát gia giúp đỡ, nếu không có nó Thanh Linh chắc không thể chống đỡ được đến bây giờ, hiện tại ta sẽ vẽ lại bản đồ xa giá kia đưa cho ngươi, mặc y phục xong liền đi.” Thanh Linh lạnh lùng cười, giãy thoát khỏi cánh tay Tần Đông Ngưng, lảo đảo đứng dậy.
Bội Lan cùng Tần Đông Ngưng chạy nhanh tới đỡ nàng.

“Gia” Lão Thiết, Cảnh Bình cùng Cảnh Thanh đều nóng nảy, chỉ có Phương Minh thấp giọng khuyên nhủ: “Thanh nhi, gia cũng là đau lòng cho ngươi, ngươi cùng gia đừng như vậy nữa.”
“Thúc phụ” Thanh Linh cười khổ, đưa tay phủ ngụ trước ngực, cổ họng ngứa ngứa, một dọng máu rỉ ra nơi khóe miệng.
Mọi người cả kinh, Bội Lan vội vàng đỡ nàng nằm xuống giường, Trữ vương thường ngày là một người rất lãnh đạm, nhưng lúc này cũng hơi hơi ghìm thanh: “Lão Bát, ta biết trong lòng ngươi rất khổ sở, chính là vì ngươi đau lòng nghĩ đến chuyện nhà khi xưa, nhưng tội gì phải quái trách Thanh nhi, chậm trễ đưa ra đối sách? Ngươi chẳng lẽ muốn lấy mạng muội ấy mới vừa lòng sao?”
Kiều Sở cười khổ, tội gì phải trách hắn.

Trong mắt hắn chính là lạnh lẽo cùng đau đớn kịch liệt, nàng có thể nhìn thấy rõ ràng như thế.
Duệ vương liếc mắt nhìn Thanh Linh đang cực kỳ bị ai thống khổ, hắn cười đến mức hoa mỹ: “Ta biết rất rõ Trầm Thanh Linh, nàng như thế nào không biết biện pháp này vô cùng nguy hiểm, như thế nào không biết hậu quả sẽ là cái gì, như thế nào không biết ta tình nguyện ổn trung cầu thắng, không tranh mà tranh.

Nhưng nàng quyết mạo hiểm như vậy chính là vì không thể đợi được nữa mà thôi, nàng muốn mau chóng trợ ta thành công, sau đó có thể trở về bên cạnh nam nhân kia, thế nào, ta nói có đúng không?”
Thanh Linh gắt gao nhắm mắt lại, nghiêng đầu đi.
“Này….” Tông Phác ngẩn ra, tất cả mọi người đều hai mặt nhìn nhau, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì cho phải, nguyên lai là Thanh Linh đã sớm có ý trung nhân, nhưng nàng ngày thường đối đãi với Duệ vương lại rõ ràng là có tình ý……
Duệ vương dứt lời, đi đến bên cạnh bàn, cầm lấy cái bát ngọc có con sâu rồi quay trở lại giường.
Thanh Linh thấp giọng nói: “Phu nhân, Tiểu Yêu, đỡ ta dậy.”

“Tránh ra.”
Nam nhân thản nhiên một tiếng, Bội Lan cùng Tần Đông Ngưng hơi do dự một chút, buông Thanh Linh ra.
Thanh Linh hô hấp thống khổ, Duệ vương cười lạnh, ôm nàng vào trong lòng, nàng vốn đang trúng độc, tay Duệ vương lại rất khỏe, nàng sao có thể giãy thoát khỏi hắn? Nàng cúi đầu nghẹn ngào muốn hắn buông nàng ra, ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía mọi người, nhưng mọi người nhìn thấy thần sắc trên mặt Duệ vương cho nên ngay cả Tông Phác cũng không dám mở miệng nói thêm cái gì nữa.
Tay hắn nắm chặt tay nàng, Thanh Linh chỉ cảm thấy trên cánh tay đột nhiên lạnh, nàng ngẩn ra, chỉ thấy hắn đã vén ống tay áo của nàng lên, rồi lại tự kéo ống tay áo của chính hắn, hai cánh tay cùng kề sát một chỗ, một con sâu trong suốt liền đặt ở chính giữa hai cánh tay.
“Đau” Một tiếng từ trong miệng Thanh Linh phát ra.
Kiều Sở ánh mắt đau nhức, nàng có chút hiểu được hắn đang làm cái gì.
Bê ngoài bình phong mọi người cũng đang giật mình kinh hãi, Cảnh Thanh đột nhiên thất thanh la lên: “Gia, đây là đồng tâm cổ! Cổ sinh hai đầu, cắn hút hai người, ta đã từng đọc thấy trong sách gia viết……..Người tại sao lại dùng cổ này, độc chắc cũng sẽ truyền qua trên người của gia……….”
Mọi người kinh hãi, Tần Đông Ngưng thân thể nhoáng lên một cái, Bội Lan liền lôi kéo giữ nàng lại.

Trữ vương cùng lão Thiết, Cảnh Thanh, Cảnh Bình cũng muốn xông về phía trước ngăn cản Duệ vương, Duệ vương nhíu mày, cũng không hề lo lắng, chỉ thản nhiên nói: “Người nào tiến lên ta liền giết kẻ đó, các ngươi biết ta nói được thì sẽ làm được.

Nếu các ngươi vẫn xem ta là huynh đệ bằng hữu thì lập tức lui ra.”
Mấy người nhìn nhau, Phương Minh ngã quỳ trên mặt đất, Trữ vương hung hăng dậm chân, dẫn đầu đám người lui xuống.

Nhiều lần, chỉ thấy thân mình của con sâu trong suốt kia phồng lên giống như một quả bóng nhỏ, cả người đỏ như mực nhiễm, nhưng sau đó lại biến thành màu đen, lát sau, thân mình của nó lại chậm rãi xẹp xuống.
Thanh Linh chỉ cảm thấy bị sâu cắn như bị kim châm, răng của con sâu kia không ngờ lại bén nhọn đến như thế, nàng không phải người không chịu được đau nhưng nhịn không được cũng phải kêu lên vài tiếng, nhưng người nam nhân phía sau trừ bỏ đôi lông mày nhíu chặt ra thì hắn lại hông hề kêu lên một tiếng nào.

Ngay lúc nàng nghe Cảnh Thanh nói, trong lòng nàng lại thấy đau, vô lực đi giúp hắn, nàng khóc rống lên, nói: “Kinh Hồng, ta không cần ngươi cứu ta……”
Lão Thiết cùng Cảnh Bình lúc này giống như đã hóa điên, xông về phía trước vài bước, run giọng nói: “Gia, để nô tài đến thay!”
“Để ta.”
“Lão Bát, để ta.”
Kiều Sở che miệng lại, đuôi mắt giờ phút này đã ướt đẫm.

Nhất thời không rõ những thanh âm này là của ai với ai, dường như ai cũng lên tiếng.

Trữ vương, Tông Phác, Tần Đông Ngưng……
Duệ vương chăm chú nhìn thân mình cổ trùng đã khôi phục lại bộ dáng trong suốt, khóe môi hắn khẽ nhếch.
“Đổi không được.


Vốn trên đời này mọi thứ đều là đồng giá trao đổi, đồng tâm cổ cổ sinh hai đầu, đồng thời cắn hai người, nếu không có người chịu độc, cổ trùng cũng sẽ không chịu hấp thu độc khí, nếu không chính nó sẽ chết.

Các ngươi biết vì sao lại gọi là đồng tâm cổ không? Đồng tâm, chính là nói người chịu độc phải cam tâm tình nguyện, không được có một chút tia không cam lòng nào, độc trùng này vô cùng minh mẫn, có thể rình lòng người, một khi cảm thấy người chịu độc không cam lòng, nó sẽ lập tức nhả ra độc của chính nó giết chết cả hai người.”
“Những ám vệ dưới tay bổn vương đều là tử sĩ, có điều ai dám cam đoan bọn họ trong lòng không có một tia không cam lòng, các ngươi cũng thế.

Hơn nữa, nếu đổi lại người chịu độc là các ngươi, độc này các ngươi cũng không thể chống lại được, cho dù là công lực của Thiết thúc cũng không được.

Ta chấp nhận chịu độc, đem độc này bức về phía chân, dù sao hai chân này trước mặt kẻ khác cũng là tàn phế, sau này muốn tàn liền tàn thôi.

Vừa rồi khi tiếp nhận Thanh Linh ở ngoài cửa, ta đã lệnh cho ám vệ chuẩn bị đồng tâm cổ rồi, ta cũng đã nghĩ đến những biện pháp khác, nhưng Trầm Thanh Linh đã không thể chống đỡ được nữa rồi, cho nên liền làm như vậy thôi.”
Mọi người đều cảm thấy thương tâm, nam nhân tất cả đều trầm mặc, Tần Đông Ngưng khóc ngã người vào lòng Bội Lan, Thanh Linh nhắm hai mắt lại, đôi mắt ngấn lệ.

Nàng muốn ôm lấy Duệ vương, nhưng Duệ vương lại vỗ vỗ an ủi nàng, sau đó từ từ đứng dậy, thản nhiên nhìn về phía sau bức bình phong: “Đi ra.”
Một tiếng thản nhiên vang lên, Kiều Sở dùng sức lau nước nơi khóe mắt, dưới ánh mắt đầy khiếp sợ của mọi người, chậm rãi bước ra khỏi tấm bình phong, đi đến trước mặt nam nhân kia.