Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi

Chương 128: Người Duệ Vương Yêu Nhất 4






Nàng chọc thủng một lỗ trên bức bình phong, những người đứng bên ngoài được ánh đèn dầu chiếu rõ ràng từng người một, cửa thư phòng đóng chặt.
Nàng còn chưa từng nghĩ qua trong thư phòng sẽ nhìn thấy những người này.

Duệ vương, lão Thiết, Phương Minh, Cảnh Bình cùng Cảnh Thanh thì không nói, nhưng bên ngoài còn có phu thê Trữ vương, Tần gia Nhị tiểu thư Tần Đông Ngưng, còn có một người tựa như là Đại lý tự khanh Tông Phác, lần đại hôn đó nàng đã từng gặp qua hắn một lần.
Bọn họ dường như rất giao hảo, nàng không hề biết điều đó.
Rồi nàng lại bất giác vui sướng, những người này đều là bằng hữu của hắn đi, bọn họ đều sẽ giúp hắn đúng không, nếu vậy hắn sẽ không còn một mình nữa……….
Có điều, người nằm trong lòng hắn…….là ai?
Hình như là một nữ tử, bởi vì y phục của người đó có màu hồng nhạt.
Hắn ôm nữ tử đó ngồi ở trên chiếc giường nhỏ, nữ tử kia gối đầu lên đầu gối của hắn, vị trí của nàng kia có hơi thấp hơn một chút, nàng không thể nhìn rõ được người đó là ai, vả lại nàng có biết nàng ấy hay không.
Những người kia đều đứng vậy xung quanh thành một vòng tròn, mỗi người đều mang sắc mặt ngưng trọng.
Hắn nghiêng người ngồi ở bên giường, hắn và nàng chỉ cách nhau một bức bình phong, cho nên nàng rõ ràng nhìn thấy trong mắt hắn nhất mạt màu xám tro lộ ra vẻ suy sụp, nhưng hắn thực bình tĩnh.

Nàng chưa từng gặp qua bộ dáng hắn như vậy, lòng nàng căng thẳng.

Trong phòng có nhiều người, nhưng lại cực kỳ yên tĩnh.

Bàn tay của hắn ở trên lưng của nữ tử, nàng nghe hắn thản nhiên hỏi: “Vì sao tất cả đều qua đây?”
Vợ chồng Trữ vương nhìn nhau, Trữ vương thấp giọng nói: “Ngươi không phải có an bài ám vệ bảo hộ Thanh nhi đó sao? Có điều Thanh nhi lo lắng sẽ bị thái tử cùng Tào Chiêu Nam nhận thấy, cho nên đã không để cho bọn họ tiến vào phủ bảo hộ cho nàng.

Thiết thúc vừa rồi qua đó tiếp đón Thanh nhi đã lập tức phân phó ám vệ đến phủ báo cho ta cùng Bội Lan biết, nói chúng ta đem nhân sâm tuyết ngàn năm đến phủ Duệ vương, cho nên ta biết Thanh nhi tất đã xảy ra chuyện lớn.

Nhân sâm này là bảo vật có thể giúp kéo dài tính mạng, trân quý vô cùng, ngay cả hoàng cung cũng không có, không phải là dùng để cứu mạng liền tuyệt đối sẽ không dùng.

Trong lòng ta lo lắng cho nên cũng đã cho người thông tri lão Tông cùng tiểu Yêu.”
“Ân” Duệ vương thản nhiên đáp lời, mí mắt hơi rũ xuống, môi hắn khẽ động, dường như muốn mở miệng nói gì đó, lại bất ngờ phun ra một ngụm máu tươi.
Kiều Sở kinh hãi, gắt gao đè chặt miệng lại mới không phát tiếng kêu hoảng hốt.
Mọi người cũng đồng thời giật mình.
“Ca ca” Tần Đông Ngưng thất thanh khẽ gọi, liếc mắt nhìn nữ tử trên giường một cái, kinh ngạc nói: “Thanh tỷ……”
“Gia” Cảnh Thanh cùng Cảnh Bình đồng thời hô lên.
Lão Thiết cứng giọng nói: “Gia, người trước đừng vận công! Người vì giúp Thanh Linh cô nương đem độc khí chế trụ đã tiêu hao không ít nội lực, người nên nghỉ ngơi một chút đi, cố gắng vận công trở lại sẽ tổn thương đến nội phủ, hãy để nô tài làm thay.”
“Đúng vậy.

“Trữ vương lập tức nói: “Thiết thúc làm trước, lúc Thiết thúc đã mệt, ta cùng Cảnh Bình, Cảnh Thanh cũng sẽ hỗ trợ.”
“Ta cũng có thể.” Tần Đông Ngưng tiến lên một bước, hơi hơi nức nở nói.
“Độc này hung mãnh, cần vận công áp chế không cho độc khí lan tỏa, nếu là Thiết thúc còn có thể chống đỡ được nửa canh giờ, còn các ngươi thì không thể, nếu một mình đến, nội lực không đủ áp chế độc khí, còn nếu cùng nhau vận công, nội lực ngược lại sẽ chống chọi lại với nhau trong người Linh nhi, lúc đó người bị thương chính là Linh nhi.” Duệ vương mâu quang quyết tuyệt, “Vẫn là ta làm thôi, ta thời điểm không chống trụ được nữa sẽ đổi cho Thiết thúc.”
Đuôi mắt hắn xẹt qua Phương Minh từ nãy giờ vẫn trầm mặc không nói: “Phương thúc, đừng lo nữa, bổn vương nhất định sẽ trả lại cho thúc đứa cháu gái hoàn hảo như lúc đầu.”
Phương Minh đưa tay che mắt, thanh âm khàn khàn: “Gia, không cứu sống được liền không sống thôi, nhưng thật ra người……”

Thần sắc hắn mang đầy vẻ thống khổ, phất tay gạt bỏ đi.
“Phương thúc, ngươi có thể không cần đứa cháu gái này, nhưng bổn vương lại không thể không cần nữ nhân của ta…..”
Hắn nói xong lau vết máu dính nơi khóe miệng, không nói thêm gì nữa, bàn tay lại hướng lên trên lưng nữ tử.
Sau bức bình phong, trong lòng Kiều Sở cảm thấy chua xót.
Thì ra nữ tử trong lòng hắn chính là Thanh Linh.
Thì ra Thanh Linh là cháu gái của Phương thúc.
Thì ra, lại có nhiều thì ra như thế này.
Tông Phác tự giễu cười, thanh âm có chút chua chát: “Sớm biết thế này ta trước kia đã đi luyện võ.”
“Tông đại nhân, ngươi cho dù có luyện võ, võ công cũng không thể giỏi hơn Kinh Hồng.”
Mọi người đều có một chút kinh hỉ nhìn về phía nữ tử trên giường.
“Thanh tỷ, tỷ rốt cuộc cũng tỉnh rồi! Lo lắng chết chúng ta, lo lắng chết ca ca ta rồi.” Tần Đông Ngưng hai mắt đỏ bừng.
Thanh Linh hướng nàng cười cười, chậm rãi quét mắt nhìn mọi người, ánh mắt cuối cùng rơi xuống trên người Duệ vương: “Kinh Hồng, thật có lỗi…….”
Ánh mắt Duệ vương lạnh lẽo, tối sầm lại.
“Trầm Thanh Linh, nàng nếu đã giả làm người của đại ca ta trộm giả đồ đem đến cho hắn liền thôi đi, vì cái gì còn muốn trộm thực đồ? Tính cách của Nhị ca nàng còn không biết sao, nếu nàng lấy thân phận Phương Kính đi hỏi hắn, hắn có thể còn nói cho nàng biết, nhưng nàng đi trộm, có thể lấy được sao?”
Kiều Sở chấn động mạnh một cái, Thanh Linh, Phương Kính? Quả nhiên, đả kích phải biết càng sớm mới tốt_____
Thanh Linh cúi đầu cười, nói: “Ngươi quả nhiên đã biết, lúc ngươi nhìn thấy ta ở Hiền vương phủ, ngươi liền đoán được ý đồ của ta.”

Duệ vương cười lạnh: “Đại ca của ta bị phế, tuy rằng hắn không thể quên được mộng làm hoàng đế nhưng hắn trên thực tế đã không còn giá trị lợi dụng nữa.

Nhị ca ta cũng đã sớm đưa giải dược độc Đường Môn cho nàng, nàng còn cần phải quay về làm cơ sở ngầm chỗ đại ca ta nữa sao? Nàng đem giả đồ trộm tới cho hắn, là muốn hắn càng thêm kiên định quyết tâm muốn ám sát thái tử, mà thực đồ là muốn trộm cho ta, để cho ta biết xa giá của phụ hoàng nằm ở đâu, sau đó để thích khách của đại ca trà trộn vào ám vệ của ta, đương nhiên, mục tiêu của ám vệ lúc đó đều không phải là thái tử, mà chính là phụ hoàng.”
Mọi người chấn động, Tông Phác nhíu chặt mày sau đó liền giãn ra, thất thanh nói: “Ngươi nghĩ muốn để Bát gia đi cứu giá hoàng thượng, trải qua lần này hoàng thượng chắc chắn sẽ giao binh phù cho Bát gia!”
“Thật đúng là kế sách cao minh.” Trữ vương khẽ than thở.
Xung quanh một mảnh ngưng tĩnh, còn chưa có từ trong sự khiếp sợ khôi phục lại.

Duệ vương gắt gao đè vai Thanh Linh, mâu quang một mảnh tinh lãnh, nghiến răng nói: “Trầm Thanh Linh, biện pháp này nàng tưởng ta chưa từng nghĩ qua sao! Nhưng cái này liên quan đến sự an toàn của nàng, nàng biết rõ nàng đối với ta có ý nghĩa như thế nào!”
“Đúng vậy.” Thanh Linh nghẹn ngào dựa sát vào lồng ngực của hắn, rất nhanh liền thấp giọng khóc lên: “Nếu ta không sớm ăn bách thảo hoàn có thể kháng cự trăm loại độc mà ngay cả ngươi cũng luyến tiếc ăn vào, thời điểm độc dược tiến vào thân thể ta, ta đêm nay nhất định đã bỏ mạng ở phủ thái tử rồi, rốt cuộc cũng không thể về đây gặp ngươi.”
Kiều Sở cảm thấy bách vị tạp trần, thật không rõ là vì biết được Phương Kính là tam trọng gián điệp, có mối liên hệ chặt chẽ với những nhân vật nổi bật, hay vẫn là tình cảm sâu nặng của hai người kia.

Quả nhiên, đả kích phải đến càng sớm càng tốt______