Mặt trời vừa ló dạng, Duệ vương phủ.
Mấy người gác cổng đều đang hai mặt nhìn nhau, thầm nghĩ tâm trạng Duệ vương hôm nay cơ hồ vô cùng tốt.
Lúc hắn từ trong cung trở về, thời điểm bước xuống xe ngựa, gã sai vặt làm bệ đỡ không cẩn thận vấp phải cục đá, lảo đảo muốn chúi ngã về phía trước, nhưng Duệ vương lại phản ứng cực nhanh, nhún người một cái nhảy vọt đến, đồng thời một tay tóm lấy gã sai vặt kia giữ cho hắn khỏi ngã.
Phương Minh cùng Cảnh Bình đúng lúc từ trong phủ đi ra, nhìn thấy cảnh này, đang muốn đem gã sai vặt kia đến chỗ lão Thiết lĩnh hình phạt, không ngờ lại nghe Duệ vương nói thôi.
Tuy rằng tính tình Duệ vương xưa nay vô cùng tốt, nhưng chấp pháp lại rất nghiêm, thật không biết là hôm nay hắn gặp phải chuyện gì cao hứng.
Nghe Phương tổng quản hỏi lão Thiết vì sao hôm nay lại hạ triều sớm như thế, lão Thiết thấp giọng đáp, hoàng thượng hôm nay long thể bất an cho nên miễn lâm triều.
Chúng nô bộc đang thầm phỏng đoán Duệ vương chắc hẳn còn có chuyện gì vui khác, mà Duệ vương lúc này đã bước nhanh vào phủ.
*****
“Nô tỳ cung thỉnh gia an.”
Ở hành lang gấp khúc, Hương Nhi vừa mới bưng một chậu nước rửa mặt từ trong phòng Duệ vương đi ra, nhìn thấy Duệ vương liền cùng một số ít tỳ nữ hầu bên ngoài phòng ngủ cuống quít gập người thỉnh an.
Duệ vương gật gật đầu: “Lang phi đã dậy chưa?”
Hương Nhi vội đáp: “Vâng, nô tỳ vừa mới vào hầu hạ, nhưng tiểu thư lại nói muốn ngủ thêm chút nữa, tiểu thư không biết là gia đã hồi phủ, nô tỳ………”
Lang Lâm Linh mặc dù đã là Duệ vương phi, nhưng Hương Nhi là nha hoàn từ nhỏ đã đi theo nàng, cho nên đến giờ vẫn theo thói quen gọi nàng là tiểu thư, còn chưa có đổi cách xưng hô.
Lang Lâm Linh dặn nàng phải sửa, nhưng Duệ vương lại nói không cần, hắn sủng ái Lang Lâm Linh cho nên cũng không để ý đến việc đó.
Hương Nhi khi ấy nghe Duệ vương nói thế thì rất đỗi vui mừng.
Lúc này, lại nghe Duệ vương nói: “Ừm, vậy để nàng nghỉ ngơi thêm một chút nữa đi.”
Hương Nhi ngẩn ra, đã thấy hắn dẫn theo Phương Minh cùng Cảnh Bình đi đến một chỗ khác trong hành lang……Cái phương hướng kia, chính là phòng ngủ của Kiều Sở.
Đúng lúc nàng còn đang đứng chết chân nhìn theo thì nghe tiếng của Lang Lâm Linh từ trong phòng ngủ truyền ra: “Hương Nhi, ngươi vừa cùng ai nói chuyện vậy?”
“Ai, tiểu thư, nô tỳ đến ngay đây.”
Hương Nhi đáp xong, đuôi mắt thoáng nhìn về phương hướng kia, quả nhiên nhìn thấy hắn dừng lại trước cửa phòng Kiều Sở, nàng cắn môi một chút mới chịu bước vào phòng ngủ.
*****
Cảnh Bình cười lạnh: “Nha đầu kia cũng thật làm càn, việc chủ tử làm mà cũng đến phiên nàng phải để ý sao!”
Phương Minh thấp giọng nói: “Gia, có cần nhắc nhở nàng một chút không?”
Duệ vương đang muốn đẩy cửa đi vào, nghe vậy liền dừng lại, thản nhiên nói: “Không cần.”
“Một nha đầu như vậy đáng lẽ Lang phi không nên dùng, nhưng dù sao nàng cũng niệm tình là một cái nha đầu từ nhỏ đã theo hầu hạ nàng, còn có ý bảo nha đầu kia đối với ta rất trung thành, nàng cũng một phen phải khổ tâm suy nghĩ rồi.
Hơn nữa, cho dù chúng ta không sợ, nhưng nếu đổi lại là một nha hoàn có tâm kế, như vậy không phải càng thêm phiền toái ư?”
Hai người nghe Duệ vương nói vậy mới gật đầu, Duệ vương trầm ngâm một lát, đột nhiên hướng mấy tỳ nữ đứng bên ngoài phòng của Kiều Sở phân phó: “Đi làm chút đồ ăn sáng mang lại đây.”
Cảnh Bình, Phương Minh đồng thời sửng sốt.
Duệ vương làm việc trước nay luôn vô cùng cẩn thận, tuyệt chưa lúc nào cần người khác phải nhắc nhở, nhưng lúc này, Cảnh Bình nhìn nhìn Phương Minh, Phương Minh khẽ ho một tiếng, liền nói: Gia, đêm qua để tiện cho gia ra vào, cho nên nha hoàn hai bên phòng ngủ đều bị đổi thành…….ám vệ cả rồi.”
Nói cách khác, những người này đều là ám vệ, nói bọn họ đi làm đồ ăn sáng có hơi……….
“Kiều Sở tối hôm qua có nói, nàng vốn định kêu người đi đổi trà, nhưng nàng đánh giá người bên ngoài rất có thể toàn bộ đều đã đổi thành ám vệ cho nên không thể gọi, nhưng thật ra không phải ý nàng là đang coi thường ám vệ tự tay bổn vương dạy sẽ không biết pha trà sao? Đồ ăn sáng này cũng có thể làm, nói gì đến đổi lá trà, hừ!”
Duệ vương hừ nhẹ một tiếng, đẩy cửa bước vào.
Phương Minh cùng Cảnh Bình run sợ một trận, Cảnh Bình nhìn Phương Minh dở khóc dở cười: “Phương thúc, này……Gia cùng Thiết thúc trước nay luôn tự mình huấn luyện ám vệ, nhưng thực ra trước kia ta cũng đã từng xem qua, nào có cái gì mà pha trà nấu ăn, hơn nữa, cái đó gia cũng đã bao giờ tự mình đi làm?”
Phương thúc cười khổ, nhìn về phía chúng nữ vệ.
Chúng nữ cuối đầu, một người trong đó đánh bạo bẩm báo: “Phương tổng quản, cái đó chúng ta lập tức đi học ngay.”
Cảnh Bình cùng Phương Minh sửng sốt, đều nở nụ cười, cửa lại đột nhiên đẩy ra, Duệ vương bước ra, hơi hơi trầm giọng hỏi: “Kiều Sở đâu?”
“Gia là muốn tìm Kiều chủ tử? Nô tài nghĩ gia trước hết nên tạm nghỉ…..” Cảnh Bình giật mình, khóe mắt nhìn thấy màn trướng bên trong đã được vén lên, vội bẩm: “Mới sáng sớm nay, Kiều chủ tử nói tay mình bị đau, hình như là ở xương cổ tay của nàng bị viêm, cho nên nô tài đã phân phó Bích Thủy tới khám cho nàng.”
Duệ vương thản nhiên liếc mắt một cái: “Vì sao không khám ở trong phòng?”
Cảnh Bình cười, nói: “Có lẽ gia cùng Kiều chủ tử đều nghĩ giống nhau đi, nàng trước đó nói, không biết chừng nào thì gia về, nếu gia trở về sớm có thể còn muốn nghỉ ngơi một chút, nàng sợ làm phiền đến gia cho nên đã theo Bích Thủy đến đại sảnh.”
Duệ vương ngẩn ra, nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, hắn đang muốn quay đi lại đột nhiên nhớ tới một chuyện, lại nói: “Cảnh Bình, ngươi từ trước tới nay làm việc luôn rất cẩn thận, nhưng lần này sao có thể sơ suất như thế? Ta không thích đốt đèn trong phòng.”
Phương Minh nghe vậy liền nhìn vào trong phòng, quả nhiên nhìn thấy trên bàn có ngọn đèn dầu vẫn đang cháy.
Cảnh Bình thấp giọng đáp: “Gia, cái này là do Kiều chủ tử phân phó.
Nàng nói, không biết là người ra khỏi phủ sau đó sẽ trực tiếp lâm triều luôn hay là còn trở về nghỉ ngơi một lát, cho nên nàng muốn đốt đèn dầu, đèn này ánh sáng yếu ớt, nhìn từ bên ngoài sẽ không thấy gì, mà bên trong phòng cũng sẽ không đến mức quá tối.”
*****
Đại sảnh Duệ vương phủ.
Kiều Sở thản nhiên nhìn Bích Thủy đang lục lọi trong hòm thuốc.
Nói nàng lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử cũng được, nói nàng tiểu nhân không phải quân tử cũng được, nhưng nàng quả thật không tin tưởng được Bích Thủy.
Lang phi có thế lực, cho nên Bích Thủy cũng sẽ không dám như thế nào đối với nàng ấy, nhưng Bích Thủy không thích nàng.
Nếu lúc này Bích Thủy cố ý ở tay nàng động tay động chân một chút, rồi nói là do sự cố khi chữa bệnh, vậy nàng lúc đó gặp phiền toái lớn rồi.
Tứ Đại Mỹ Nhân đang đứng ở phía sau nàng, nàng chỉ hy vọng bộ dáng như hung thần ác sát của Mỹ Nhân có thể dọa Bích Thủy được một chút.
Nếu không phải Cảnh Bình đã có thịnh tình cho gọi Bích Thủy đến, nàng tuyệt đối sẽ không để cho đại nha hoàn này khám cho nàng.
Mắt thấy ở khóe miệng Bích Thủy nhợt nhạt mang ý cười, nàng đột nhiên nghĩ, hay là nàng tìm một cái cớ nào đó để từ chối thôi.
Trong lúc nàng còn đang chần chờ, Bích Thủy đã lấy từ trong hòm thuốc ra một cái kim khâu, hướng trên tay nàng đâm tới.
Kim châm kia còn chưa có chạm tới tay, một bàn tay to lớn khác đột nhiên chộp tới cầm lấy tay nàng.
“Lui ra đi, để ta.”
Một câu nhàn nhạt vang lên, trong lòng nàng hơi hơi chấn động ngẩng đầu, liền nhìn thấy Duệ vương đang thản nhiên nhìn nàng.
Tứ Đại Mỹ Nhân cùng Bích Thủy vội hành lễ, nàng cũng vội vàng đứng lên hành lễ với hắn, hắn lại vươn tay kéo nàng vào trong lòng, sau đó ngồi xuống ghế.