Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi

Chương 106: Cảm Ơn Sự Vô Tình Của Ngươi






“Cảnh Bình, ngươi muốn nói gì cứ nói đi.”
Trầm Thanh Linh liếc mắt nhìn thanh niên đứng bên cạnh muốn nói cái gì đó lại thôi.
“Cô nương vì sao kiên trì từ chối để gia đưa tiễn.”
“Thân thể hắn không được tốt, liền miễn đi”
“Cô nương, gia đối với Kiều Sở công chúa cũng không…………”
“Vì sao ngươi cũng nói giống y như Cảnh Thanh vậy?” Trầm Thanh Linh khoát tay, cười nói: “Gia của các ngươi cải trang thành thái tử đánh lừa Hiền vương đúng là một phương pháp rất khéo léo.

Mầm họa sau này vẫn còn rất nhiều, Hiền vương mặc dù thất thế, nhưng ta đoán phỏng chừng một khi hắn vồ đến, đối với Kinh Hồng còn có một chỗ có lợi.

Kinh Hồng nhất định cũng đã sớm nghĩ đến điểm này, bằng không hắn sẽ không cần trong tình huống ngày hôm qua còn mạo hiểm cải trang ra ngoài như vậy, dù sao việc chứng bệnh của hắn mà phát tác nếu để cho hoàng đế biết nguyên nhân là vì mẫu phi của hắn, đây chính là chuyện cực kỳ phiền toái.”
“Nhưng người phiền toái nhất là Kiều Sở, tuy nói nàng cùng Kiều Chấn Trữ nhìn như bất hòa, nhưng nếu vạn nhất để nàng biết người năm đó được hoàng đế phái đi Bắc địa là Kinh Hồng, rồi đem điều đó nói cho Kiều Chấn Trữ, Kiều Chấn Trữ rất có thể sẽ đoán ra được ý đồ của hoàng đế khi phái Kinh Hồng đi sứ.”
“Nếu hắn nhận ra được tâm hoàng đế luôn muốn thu Bắc địa vào trong tay, khó đảm bảo được hắn sẽ không cùng Tây Hạ liên thủ cùng đối phó với Đông Lăng.

Trước lúc chinh Tây, Kinh Hồng đã từng nói với ta, Kiều Chấn Trữ này không phải là một người đơn giản.”

“Ngươi không cần phải giải thích với ta cái gì, ta hoàn toàn không có trách cứ hắn vì sao không giết Kiều Sở, giết hay không giết cũng vậy, dù sao Kiều Sở cũng là nữ nhân của hắn.

Ta không thích giết chóc, lúc đó động sát ý là bởi nếu chuyện dung mạo của hắn giống như đúc thái tử lọt ra ngoài, về sau hắn nếu muốn dùng thân phận của thái tử để làm việc sẽ không còn dễ dàng nữa.”
Cảnh Bình hạ giọng: “Nô tài biết lo lắng của cô nương hết thảy đều là vì nghĩ cho gia, kỳ thật, vừa rồi nếu người kiên trì, gia nhất định sẽ nghe theo lời người.”
“Cũng không hẳn.” Trầm Thanh Linh nhẹ nhàng cười, ánh mắt sâu kín: “Dù sao hắn đối với Kiều Sở vẫn tồn tại một loại tình cảm thanh mai trúc mã, ngày đó hắn tây chinh trở về, ta đã nhìn thấy hắn hôn nàng.”
Cảnh Bình giật mình, Trầm Thanh Linh lại đột nhiên dừng lại ở cửa, thản nhiên nói: “Được rồi, tiễn tới đây thôi.”
Giữa cảnh rừng núi tưởng như không có đường ra, qua khỏi gian nhà trúc, lại chính là một hoa viên.

Xuyên qua hoa viên, bước qua phiến cửa sắt cao lớn màu xanh đồng sẽ nhìn thấy một cánh rừng.

Lúc này, nơi hai người đang đứng chính là bìa rừng, cách đó không xa là một cỗ xe ngựa.
Ở cánh rừng phía trước có một ngôi chùa, theo chùa này đi ra ngoài chính là đường cái phồn hoa náo nhiệt lớn nhất Triêu Ca.

Cả phủ Hạ vương và phủ Tần tướng quân đều ở trên con đường này, còn phủ Trữ vương thì nằm trên một nhánh rẽ khác của đường lớn.

Nếu không có lối tắt, từ phủ Duệ vương đến bên này thật sự không gần.
Bên ngoài gian nhà trúc ánh nắng chói chang.
Thời điểm Kiều Sở mặc quần áo tử tế xong từ bên trong bước ra ngoài, nhìn thấy bên ngoài nhà trúc, Duệ vương đã mang lại mặt nạ sắt, đang đứng khoanh tay nhìn ra xa.

Lão Thiết, Phương Minh cùng Cảnh Thanh cung kính im lặng đứng một bên.

Bích Thủy vừa qua đến, mang theo một bộ trường bào mới tinh cho hắn.
Lúc nàng bước ra, bốn người đều liếc mắt nhìn nàng một cái, nhất là Bích Thủy, lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng.

Nàng suy nghĩ một lát, đột nhiên cảm giác dường như Bích Thủy cũng không biết dung mạo thật của Duệ vương.
Duệ vương không hề nhúc nhích.
Nàng biết, hướng hắn đang nhìn chính là phương hướng mà Trầm Thanh Linh rời đi.
Lúc này ở phía xa xa nhìn thấy Cảnh Bình sau khi tiễn Trầm Thanh Linh xong đang bước nhanh trở về.

Thời điểm nàng lách người đi ngang qua Duệ vương, nàng thản nhiên nói: “Lời phân phó của gia, Kiều Sở hiểu được, về sau nhất định sẽ làm tốt bổn phận của chính mình, có điều, có thể diễn được một tuồng kịch hoàn hảo giống như gia lúc nãy hay không thì Kiều Sở không biết được, nhưng sẽ cố gắng hết sức.”
Cảnh Thanh nghe vậy ngẩn ra, thần sắc kinh nghi.
Lão Thiết cùng Phương Minh nhìn nàng, liền ngay cả Cảnh Bình đứng phía trước kia cũng thế.
Duệ vương bình tĩnh nhìn nàng, khóe môi khẽ nhếch.
Hắn không giết nàng, trừ bỏ lý do trả lại cho nàng một ơn cứu mạng, nhưng hơn thế nữa chính là để khiến Trầm Thanh Linh phải lưu tâm, tức giận! Kiều Sở đã sớm thấy đáy lòng mình lạnh lẽo, chỉ trừ bỏ cánh hoa hàn lan kia là thật, vừa rồi đủ loại sự tình diễn ra, kể cả việc hắn tức giận mất khống chế ép nàng ăn hoa độc, tất cả đều là giả!
Thậm chí, có lẽ là cả lúc hắn nhìn chân nàng.

Cũng là giả.
Nàng cười, hỏi Phương Minh cách mở khóa cơ quan, sau đó đưa mắt nhìn nam nhân cao lớn lãnh mạc phía trước mặt, thẳng lưng, chậm rãi cúi đầu trước hắn một cái mới xoay người đi.
Thẳng cho đến khi thân ảnh Kiều Sở biến mất khỏi cửa, đám người Phương Minh trong lòng vẫn còn chưa hết khiếp sợ, Cảnh Bình âm thầm liếc mắt nhìn chủ tử, Duệ vương quét mắt nhìn hắn một cái: “Nói đi”
Cảnh Bình cắn răng, bẩm: “Gia, nô tài vừa rồi vô tình biết được, ngày đó sau khi thi đấu tuyển phi kết thúc, Thanh Linh cô nương có thể cũng đã tới, nhìn thấy người cùng Kiều chủ tử.”
“Ừ, ta biết nàng đã tới.” Duệ vương đáp, tiếp nhận ngoại bào Bích Thủy đưa tới mặc vào, động tác trên tay cũng không hề đình chỉ.
Tâm Cảnh Bình nảy một cái, lập tức cấm thanh, trừ bỏ lão Thiết khi đó không có mặt, còn lại mấy người khác đều là cả kinh, thì ra Duệ vương ngày đó hôn Kiều Sở cũng là vì trong lòng có tính toán.
Bích Thủy âm thầm vui vẻ, lại đột nhiên hô nhỏ một tiếng, chỉ hướng sau lưng Duệ vương, cả kinh nói: “Tại sao ngươi quay lại?”
Mọi người đảo mắt nhìn qua, chỉ thấy ở bên ngoài lan can nhà trúc, Kiều Sở không biết đã quay lại từ lúc nào, đang lẳng lặng đứng đó, nghe được Bích Thủy hỏi nàng, nhẹ giọng trả lời: “Ta trở lại lấy giày”
Phương Minh phân phó: “Bích Thủy, đi lấy giày mang lại cho Kiều chủ tử đi.”

“Phương thúc, Kiều chủ tử không thể tự mình đi lấy được sao?” Bích Thủy nói xong xoay người đi đến gần bờ suối, bất mãn bĩu môi nhìn Kiều Sở.
Phương Minh liền chau mày, đã nghe Duệ vương nhàn nhạt nói: “Đi mang giày trở về.”
“Kiều Sở là sườn phi của bổn vương, nàng có bổn phận của nàng, ngươi thân là đại nha hoàn của vương phủ, cũng có bổn phận phải hầu hạ chủ tử của ngươi.”
Hắn không chỉ điểm ai, nhưng mọi người đều biết người hắn đang nói là người nào, Bích Thủy sắc mặt trắng bệch, không dám hé nửa lời, xoay người cúi đầu, sau đó bước sang bờ băng tuyền.
Kiều Sở lúc này lại xoay người, ôn thanh nói: “Đa tạ gia, đa tạ Phương tổng quản.

Bích Thủy cô nương, giày này cũng không cần lấy nữa, bất quá chỉ là một đôi giày cũ, không lấy cũng không sao”
Mọi người ngẩn ra, Cảnh Bình chỉ thấy nàng cúi người chào Duệ vương một cái, sau đó nhanh chóng rời đi.
Lần này, nàng bước đi cực nhanh, những mảnh vụn của đoạn lan can bị phá nát rớt đầy trên mặt đất, khắp nơi đều là mảnh vụn sắt nhọn.

Nàng bước chân trần qua, trúc nhọn đâm vào chân nàng, nàng hình như rất đau, khập khiễng bước tới, hai bàn chân trắng nõn liền kéo thành một vệt máu thật dài, mà nàng lại giống như không hề cảm thấy gì.
Hắn theo bản năng nhìn Duệ vương một cái, người nọ sau khi nhìn thấy vệt máu kia lại khẽ biến sắc.
Cái kia chỉ lóe lên chốc lát rồi biến mất, nếu không phải hắn vừa lúc đang thăm dò sắc mặt người nọ, nhất định sẽ không phát hiện ra.

Có lẽ, nhẹ tới mức ngay cả vị chủ tử này của hắn cũng không nhận ra.