Kiều Sở bị cơn đau đớn kịch liệt nơi cổ truyền đến khiến cho chính mình phải thanh tỉnh.
Cơn đau bỏng rát cổ họng, nàng không thể hô hấp, thậm chí muốn gọi cũng không thể thốt ra tiếng.
Nàng cố hết sức mở to mắt ra, chỉ nhìn thấy Duệ vương nửa người còn ở bên trên giường, chăn phủ trên người hắn đã hoàn toàn bị hất rơi xuống mặt đất, hắn chỉ mặt độc một chiếc quần dài, bàn tay to hung hăng bóp chặt cổ nàng.
Hai gò má của hắn ửng hồng một cách thiếu tự nhiên, trên trán chảy đầy mồ hôi hột, hai tròng mắt không còn trong suốt sâu thẳm giống như trước nữa, mà thay vào đó là một đôi mắt chứa đầy tơ máu, thần sắc thô bạo kia giống như một con dã thú.
Nàng không biết rốt cuộc hắn bị gì, nhưng nhìn thần sắc của hắn lúc này có thể đoán được…Hắn tựa hồ đã mất đi lý trí.
Lòng nàng kinh hãi, nàng nắm chặt tay dùng sức đấm vào tay hắn, nhưng tay hắn giống như đồng đúc thép nung, nàng chẳng khác nào là lấy trứng chọi đá.
Thượng Quan Kinh Hồng, ngươi tên hỗn đản này! Nàng âm thầm nguyền rủa hắn trong lòng, nàng không có ở trong nước mà đuối chết, không có ở nơi này bị đông chết, lại bị hắn một tay bóp chết, sớm biết vậy, nàng liền không cứu hắn!
Cơn đau thống khổ vì cổ sắp bị bẻ gẫy truyền đến, làm cho ánh mắt nàng dần dần trở nên tán loạn, tầm mắt rơi trên mặt đất, bị một đạo hàn quang phản chiếu thu hút sự chú ý của nàng.
Nàng cố hết sức đưa tay với lấy thanh chủy thủ bên cạnh………Ngay lúc nàng sắp hít thở không thông mà chết, nàng đã tóm lấy được thanh chủy thủ.
Tay nàng hung hăng liền muốn dùng chủy thủ đâm vào lưng hắn, nhưng thời điểm mũi nhọn chỉ còn cách da thịt hắn không đến một tấc, nàng lại đột nhiên dừng lại.
Nàng rõ ràng biết rằng, chuyện này có ý vị như thế nào, chính là nàng phải đem hết toàn lực ra khiến hắn bị trọng thương, nếu không người chết chỉ có thể là nàng, thể lực của nam nhân này, còn có cả võ công của hắn không phải thứ nàng có thể xem thường.
Nhưng nàng vẫn do dự.
Người này đã mất đi lý trí, khuôn mặt của hắn lại giống như đã từng quen biết, mặc kệ hắn có phải Tần Ca, hay vẫn là Thượng Quan Kinh Hồng, nàng đều không thể hạ thủ.
Trong lòng nàng đau khổ cười, chính thời khắc do dự nhỏ bé này đã khiến cho hắn có thể nhanh chóng tóm lấy tay nàng, hắn cười lạnh một tiếng, hung hăng hất văng thanh chủy thủ, bàn tay to lập tức xiết chặt cổ tay nàng, rõ ràng lưu loát, không một chút do dự mà bẻ gãy nó.
Nàng đau đến ứa nước mắt, tay trái của nàng bị chính mình đâm bị thương, còn tay phải của nàng đã bị hắn bẻ gẫy…..
Nàng còn không kịp mắng một câu, liền cảm nhận một trận kinh phong đánh úp tới trước ngực, nàng biết chỉ một vài dây do dự của chính mình có ý vị như thế nào.
Nhớ tới cảnh hai hắc y nhân phía trước cũng đã chết khủng bố như thế này, nàng gắt gao nhắm chặt mắt lại.
Không có cơn đau truyền đến như mong đợi, nàng kinh hãi mở to đôi mắt, đã thấy một đồ vật gì đó nửa lộ ra ngoài vạt áo của chính mình, Duệ vương mị mâu nhìn chằm chằm vào vật kia, hung ác thị huyết trong mắt thậm chí còn có một tia nhu hòa.
Bàn tay hắn vẫn xòe ra đặt ở trước ngực nàng, cách y phục của nàng có lẽ không đến nửa tấc.
Nàng sợ hãi toát ra một thân mồ hôi lạnh, cùng y phục căn bản vẫn lạnh dính vào trên người.
Nàng nhìn lại vật kia, chính là cây tiểu cung ngày đó nàng lấy ra từ trong cung điện của Thường phi.
Đúng là tiểu cung này đã cứu nàng một mạng!
Nàng cắn chặt răng, nắm chặt tiểu cung trong tay, dường như ngừng thở nhìn hắn thăm dò, nhích từng chút một bò ra khỏi thân thể cao lớn của hắn, cách xa tầm tay của hắn.
“Linh nhi, là nàng sao?”
Hắn ôn nhu nói xong, liền lắc mình đứng dậy, từng bước từng bước tiến về phía nàng.
Nàng vừa kinh hãi vừa sợ, rồi lại nhất thời ngơ ngẩn.
Nàng chưa bao giờ nhìn thấy một người có thể trong một lúc đồng thời trải qua nhiều loại cảm xúc phức tạp đến như vậy; cừu hận, thô bạo, cuồng liệt, sát phạt, ôn nhu, quý trọng, không buông tha…tất cả đều từ trong cặp mắt tối đen như mực của Thượng Quan Kinh Hồng tình tự xuất hiện.
Nàng chỉ nghe hắn thét lớn một tiếng, lập tức đưa tay ôm lấy đầu, cúi thấp người xuống, lạnh lùng nói: “Linh nhi, lập tức rời khỏi nơi này mau!”
Nàng không biết “Linh nhi” là ai, là Lang Lâm Linh sao, đúng, có lẽ là nàng ấy, nhưng bất kể người đó là ai đi chăng nữa thì nàng vẫn biết được người kia chính là người hắn quý trọng nhất, nàng có thể nghe ra trong giọng nói hắn là đau đớn dữ dội cùng kịch liệt đè nén.
Nàng không biết hắn là đang cố kiềm chế cái gì, nàng chỉ biết là, cả người nàng đều đang rất đau, nhưng hơn nữa chính là vì nhìn đến bộ dáng vừa chật vật vừa thống khổ của hắn mà đau.
Giống như khi nàng bước vào địa lao liền bị ma xui quỷ khiến, lúc này, nàng vừa mới thoát chết từ trong tay hắn, lại chậm rãi từng bước một trở về bên cạnh hắn.
“Thượng Quan Kinh Hồng, ngươi rốt cuộc bị làm sao vậy? Nói cho ta biết, ta phải làm những gì để giúp ngươi?” Nàng nghe được giọng nói run rẩy của chính mình hỏi hắn.
Hắn nằm lăn lộn trên mặt đất, gào thét, thô bạo đánh gảy nàng.
“Cút! Không muốn bị ta thương tổn lập tức cút!”
“Ngươi có biết tối hôm nay là ngày mấy! Ta mới ra ngoài, giả dạng thành Thượng Quan Kinh Hạo, ở trong gương nhìn đến gương mặt giống hắn như đúc…….khiến ta cảm thấy buồn nôn, từ đó ta liền biết, bệnh của ta càng ngày càng nặng, lần này chỉ sợ là không thể chỉ qua một đêm liền khỏi, mấy ngày nay phụ hoàng muốn xuất cung, Thượng Quan Kinh Hạo bọn hắn cũng có đi, ta nhất định cũng phải đi theo phụ hoàng, ta không được phạm vào bất kỳ sai sót nào, cho nên ta mới dùng tân dược khắc chế chứng bệnh điên cuồng, nhưng trong dược kia có chứa thành phần thúc dục, ta phải vào băng tuyền……”
“Tại sao nàng lại đến đây! Đi mau, ta không muốn tổn thương nàng!”
Kiều Sở hiểu được lời này của hắn đã tiết lộ ít nhiều bí mật, nhưng nàng không rảnh đi phân tích, trong mắt nàng chỉ để ý đến khuôn mặt ửng đỏ đầy thống khổ của hắn.
Tác dụng mãnh liệt của loại dược kia tựa hồ khiến cho hắn chỉ có thể nhìn rõ vật nhưng không thể nhận thức.
Hắn nhận ra được tiểu cung này nhưng lại không rõ được người trước mắt là ai, cho nên hắn nghĩ nàng là Lang Lâm Linh.
Hay là do trên người nàng cùng nữ tử kia có vài phần tương tự?
Thì ra, trong lòng hắn Lang gia tiểu tỷ quan trọng đến mức như thế.
Hắn tình nguyện chính mình chịu đựng thống khổ, cũng tuyệt tối không muốn thương tổn đến nàng ấy.
Hắn nhất định là rất giỏi bơi lội, bằng không sẽ không bước vào băng tuyền như vậy.
Với võ công của hắn, rốt cuộc đã ngâm mình qua bao lâu mới có thể rơi vào hôn mê?
Trong lòng nàng đau đớn, nói không rõ là đau vì nhìn thấy hắn giờ phút này đang đè nén cơn thống khổ chật vật trên mặt đất…hay vẫn là….đau vì sự đố kị của chính nàng.
Tựa như vừa rồi phía sau phiến cửa sắt, ngay lúc đó nàng đột nhiên cảm nhận được thanh âm thống khổ kia giống như thanh âm của hắn; giờ phút này, nàng cũng đột nhiên cảm giác, nàng đã yêu hắn.
Nàng không yêu Thượng Quan Kinh Hạo, mặc dù người nam nhân kia cùng Tần Ca cũng có dung mạo giống nhau, nhưng nàng lại yêu Thượng Quan Kinh Hồng.
Có lẽ, điều này nàng đã sớm biết trước, đã muốn yêu hắn rồi.
Lại một lần nữa yêu Tần Ca.
Nàng biết, hắn chính là Tần Ca, không có lý do, chỉ có cảm giác.
Có điều hiện tại, nàng biết nàng không thích hợp nán lại nơi này, nàng không hy vọng hắn nhận lầm nàng.
Nàng cắn răng một cái, xoay người muốn rời đi, thời điểm nàng vừa bước ra khỏi gian nhà trúc, nàng lại nghe được giọng nói của hắn vang lên sau lưng: “Linh nhi, nàng hát tiểu khúc cho ta nghe đi, giống lúc trước khi nàng rời đi khỏi ta, nàng cũng đã từng một lần hát cho ta nghe.”