“ Ta bổ,bổ, bổ ~~~~~~~~~~~~!!!” Huyền Thiết Chùy vẫy múa trên đỉnh đầu một vòng, sau đó bổ liên tục về luồng kiếm khí màu xanh lam đang bắn tới với tốc độ cực nhanh.
Uỳnh ~~~, Uỳnh ~~~~, Uỳnh ~~~~~.!
Luồng kiếm khí đáng sợ cuối cùng cũng bị đánh tan, nhưng Huyền Thiết Chùy và cánh tay của Dương Kiệt đã bị đóng băng trong tích tắc. Luồng khí lạnh băng chạy khắp cơ thể đau thấu xương cốt. Không dám chần chừ, lập tức thi triễn Tam Chuyển Thần Dương Công khử sạch hàn khí trong người ra, mới có thể hành động bình thường trở lại.
“ Không tệ!” Đôi mắt Dương Diễn lóe qua tia sáng phấn khích, lâu lâu mới gặp một đối thủ có thực lực như thế này. Trái tim giá lạnh bỗng trở nên phấn khích hơn bao giờ hết.
Hai tay nắm chặt cán kiếm chĩa thẳng lên trời, từ từ hạ xuống ngay trước mặt; “ Hàn Băng Kiếm Pháp, Băng Tinh Thâu Thiên ~~~~!!”
Dương Kiệt vừa mới đáp xuống mặt đất, phát hiện trời đất bỗng nhiên tối sầm xuống, giật mình hoảng hốt ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện bảy nhánh băng tinh khổng lồ đang kết nối lại tựa như một đóa hoa bảy nhánh xong, cắm thẳng xuống vị trí mà mình đang đứng.
Rầm ~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!
“ Má ơi, suýt chút nữa thành heo xuyên que rồi.” Dương Kiệt không tự chủ nuốt miếng nước bọt vào cổ họng khi nhìn về phía vị trí vừa đứng lúc nãy, nhánh hoa băng tinh lúc nãy cắm chặt trên bề mặt lôi đài, nếu như mình không kịp thời né tránh, sẽ có kết cục như thế nào nhỉ?
Mẹ kiếp, nãy giờ bị chèn ép tới nỗi không ngóc đầu lên được. Không được, phải phản công.
“ Càn Khôn Nhất Thiểm, Phì Lũ Bạo Liệt Quyền ~~~~!!” Cơ thể Dương Kiệt tựa như biến mất trong không khí, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện ngay sau lưng của Dương Diễn, một cú đấm uy lực đấm thẳng vào lưng của đối phương.
Dương Diễn tựa như mọc thêm đôi mắt ở phía sau, thậm chí không thèm quay người, thanh kiếm trong tay đảo hướng chĩa thẳng về phía sau lưng, hứng trọng cú đấm phủ đầy chân khí của đối phương.
Keng ~~~~~~~~!!
Tiếng va đập tựa như kim loại ma sát vang lên, Dương Kiệt bị đẩy lùi về phía sau vài chục bước.Cơ thể của Dương Diễn chỉ khẽ run lên một cái rồi ngừng hẳn, cú đấm đầy uy lực của Dương Kiệt không thể khiến hắn nhúc nhích được bước nào cả.
“ haha, con heo mập hoàn toàn thất thế trước Dương sư huynh, Dương sư huynh thiên hạ vô địch, Dương sư huynh thiên hạ vô địch ~~~~!”
Đám khán giả nữ phía dưới lại tiếp tục phấn khích hò hét reo vang ăn mừng, tựa như Dương Diễn đã chiến thắng rồi vậy.
Nhưng thập đại cao thủ không nghĩ vậy. Có thể khiến Dương Diễn khẽ nhúc nhích cơ thể trong lúc va chạm với nhau, thực lực con heo mập này tuyệt đối không đơn giản. Muốn thắng hắn phải tốn không ít sức rồi đây.
“ Xem ra vào tới bí cảnh chỉ trông mong vào mỗi mình Lăng Hàn Phong thì không thể làm gì được con heo mập này rồi.” Đôi mắt Tư Mã Phong Vân lóe qua tia sáng sắc lạnh, trong đầu bắt đầu suy tính cần phải lôi kéo thêm đồng minh. Và ít nhất hiện thời chắc chắn sẽ có thêm một đồng minh xử lý con heo mập này, tên Tạ Thế Hào chắc sẽ vô cùng vui vẻ hợp tác trong việc trừ khử hắn nhỉ?
Mất mặt! Tuyệt đối là mất mặt ~~!! Tìm đủ mọi cách vẫn không làm gì được hắn! xui xẻo hơn cú đấm lúc nãy không kích hoạt hiệu ứng, nếu không thì ít nhiều cũng gây được cho hắn chút tổn thương.
Thực lực cách biệt đáng sợ thế sao? Thậm chí kích hoạt X4 cũng không thấm gì với hắn cả? Ngoài ra, chẳng lẽ tên khốn này không có điểm yếu sao?
“ Khá lắm!” Dương Diễn từ từ quay người về phía đối thủ, miệng lẩm bẩm nói nhỏ.
Một câu khen ngợi khó tin thốt ra từ miệng Dương Diễn, nhưng lọt vào đôi tai của Dương Kiệt tuyệt đối không dễ nghe chút nào, thậm chí cho rằng đối phương đang muốn chế giễu mình đây mà.
“ Ta khá cái đầu mi ~~~!! Phì Lũ Bổ Dưa Đại Pháp, bổ, bổ, bổ, ta bổ bể đầu nhà ngươi ~~~!!”
Dương Kiệt dốc hết toàn bộ sức lực bú sữa của mình vào các đòn đánh, tấn công dồn dập về phía Dương Diễn.
Thanh kiếm sắt không quá nổi bật trong tay Dương Diễn không ngừng vẫy múa quét, đâm, chém thẳng vào những điểm chết trong các đòn đánh của đối phương, khiến Dương Kiệt khó chịu vô cùng, tựa như đang tới khúc cao trào lại bị kẻ khác xông vào phá bĩnh, lập tức “xìu” xuống, hụt hững vô cùng.
Keng ~~, keng ~~~, keng, ~~~~……
“ Aaaaaaa ~~~, đồ khốn, ta bẻ mi làm đôi ~~~~!!!” Dương Kiệt cắn răng hứng trọn hai nhát đâm vào cơ thể, máu tươi phun ra nhuộm đỏ nửa người, một cú chùy quét thẳng vào hông của Dương Diễn.
Boong ~~~~~!!!
Dương Diễn có chút bất ngờ trước lối đánh liều mạng của đối phương, vung kiếm đỡ ngang hông, hứng trọn cú chùy uy lực, trực tiếp đánh bay ra xa, sắc mặt đỏ ửng lên vì chân khí trong cơ thể bị đảo lộn. Kìm nén lại vũng máu từ trong miệng phun ra, nuốt lại vào trong cổ họng.
“Dương Diễn bị thương ~~!!”
Thập đại cao thủ ai nấy đều lộ ra vẻ mặt khó tin. Tuy chỉ là thương nhẹ, nhẹ tới nỗi có thể bỏ qua không thèm quan tâm. Nhưng bị thương là bị thương, trong thập đại cao thủ không phải ai cũng đủ khả năng khiến Dương Diễn bị thương như thế này được.
“ Con heo mập đó.” Sắc mặt của Tư Mã Phong Vân và Lăng Hàn Phong càng lúc càng khó coi. Dương Kiệt càng mạnh, sự tự tin khi giải quyết anh ta càng lung lay dữ dội, thậm chí có chút hoảng sợ rồi đấy.
Thiết Hạo Nam khẽ lóe qua tia sáng đầy lo lắng, nhưng nhanh chóng được cô ta che giấu đi, trong lòng không ngừng thầm cầu nguyện cho Dương Diễn nhanh chóng giải quyết đối phương.
Cho tới thời điểm này, không ai cho rằng Dương Kiệt có thể thắng được Dương Diễn, chỉ là nếu cứ tiếp tục như vậy, Dương Diễn sẽ tiêu hao quá nhiều thể lực, chắc chắn sẽ bất lợi cho những vòng đấu tiếp theo.
“ Haha, trúng đòn rồi hả? Sợ chưa? Đừng nói mi sợ, bản thân ta còn cảm thấy sợ nữa là.”
Kềm nén cơn phẫn nộ nãy giờ, nhìn thấy đối phương bị thương, Dương Kiệt tựa như đạt tới đỉnh điểm của “khoái lạc” và được trút hết ra, phấn khích cười lớn. Hoàn toàn không để ý cơ thể còn thê thảm hơn đối phương gấp nhiều lần của mình.
Dương Diễn hít sâu một hơi vào người để bình tâm lại. Hai tay nắm chặt cán kiếm, đôi mắt phóng ra tia sáng lạnh như băng: “ Hàn Băng Kiếm Phát, Băng Phong Thiên Địa ~~~~~~~~~!!”
“ Tuyệt kỹ có uy lực đáng sợ nhất trong Hàn Băng Kiếm Pháp của Dương Diễn??!! Chẳng lẽ Dương Diễn cho rằng con heo mập đó đã có thể uy hiếp tới mình rồi sao?”
Thập đại cao thủ không kềm được kêu thét lên vì kinh ngạc.
Nhiệt độ xung quanh Dương Kiệt đã giảm xuống tới mức âm cả trăm độ C, mặc dù có Thuần Dương Công hộ thể, cũng không kềm được run bắn người lên vì giá lạnh thấu xương.
“ Phong ~~~~~~~~~~!!” Dương Diễn lạnh lùng hét lớn một tiếng, tay cầm kiếm từ trên chẻ xuống, động tác như đang chỉ huy hàn băng phong kín Dương Kiệt ở phía xa.
Hàn khí xung quanh Dương Kiệt lập tức chuyển hóa thành thực chất, hình thành vô số mảnh băng kết nối thành tảng băng khổng lồ chụp thẳng về phía vị trí trung tâm mà Dương Kiệt đang đứng.
“ AAAAAAA ~~~~!!!” Dương Kiệt tất nhiên là không bao giờ nhắm mắt chịu trận rồi, vung chùy vẫy múa quét tan những mảnh băng đang bắn tới. Chỉ là sức người có hạn, cho dù Dương Kiệt có nhanh tới cỡ nào, cũng không thể nhanh bằng những mảnh băng đang không ngừng hình thành trong không khí vào bắn tới.
Rầm ~~ rầm ~~~ rầm ~~~……..
Chỉ chống đỡ được một hồi, trên người Dương Kiệt đã bắt đầu khảm đầy băng tinh. Từ dưới chân cho tới vùng eo, sau đó chạy tới gần cổ, và đôi và tay, tới cuối cùng ngay cả phần đầu cũng bị phong kín lại.
Một bức tượng băng cao gần ba mét, rộng hai mét, tựa như một kiệt tác nghệ thuật hiên ngang xuất hiện giữa lôi đài. Dương Kiệt với vẻ mặt đầy căm phẫn và động tác quét chùy bị đông cứng lại, nếu như không phải tròng mắt của anh ta còn đang xoay tròn sau lớp băng, e rằng đã lầm tưởng rằng anh ta đã thành xác ướp trong lớp băng mất tiêu rồi.
Chú heo mập tuyệt vọng trong lớp băng tinh! Tác phẩm này có thể đặt tên thành như thế được rồi đấy.
“ Kết thúc rồi chăng??!!”
Không chỉ khán giả, ngay cả thập đại cao thủ và các vị trưởng lão cũng cùng xuất hiện dòng suy nghĩ đó.
Dương Diễn hiếm hoi lộ ra nụ mỉn cười. Dường như hắn đang hài lòng với kiệt tác của mình.
Crack ~ crack ~ crack ~~~….
“ Tiếng động gì thế này??” Dưới ánh mắt ngơ ngác của vô số người. Chỉ thấy bề mặt lớp băng đang bao phủ “ con heo mập” xuất hiện vô số vết nứt, và ….
Rầm ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!
Sau tiếng nổ tung vang động trời đất, những mảnh băng lớn nhỏ tung băng tứ phía, nếu như không phải trọng tài kịp thời phóng thích lá chắn phòng thủ để ngăn cản những mảnh băng sắc nhọn không ngừng phun bắn ra, e rằng đã xảy ra thương vọng ở dưới khán đài rồi.
“ Ắt xì ~~~~!! Mẹ kiếp, không ngờ có ngày mình lại bị cảm lạnh như thế này.” Dương Kiệt toàn thân ướt nhẹp không ngừng vẫy đầu vẫy thân để rũ bỏ nước băng còn đang đọng lại trên người, tựa như chú cún con vừa mới tắm rửa xong vậy.
Thuần Dương Công vận chuyển tới cực điểm, cơ thể nhanh chóng được hơ khô, nhưng vẫn không ngừng ắt xì liên hồi, có vẻ như hàn khí đã xâm nhập vào trong cơ thể của anh ta rồi. Không tốn một ít thời gian tuyệt đối không thể phục hồi lại được.
“ Má ơi, khó tin quá ~~~! Con heo mập đó là quái thai phương nào đây? Ngay cả bị phong kín như vậy vẫn thoát ra được. Chẳng lẽ thực lực của hắn không có giới hạn sao??”
Khán giả phía dưới không ngừng kêu thét vì kinh ngạc.
“ Do hắn tu luyện Tam Chuyển Thuần Dương Công, chí cương chí dương nên phần nào khắc chế hàn băng của Dương Diễn, nếu như tu luyện tâm pháp khác, e rằng bị đóng băng suốt đời rồi.”
Tô trưởng lão vừa vuốt râu vừa bình phẩm, nhận được cái trợn mắt trắng của Vương trưởng lão ngồi ở bên cạnh, vẻ mặt ông ta như muốn nói “ ai mà không biết, cần gì mi giải thích”.