Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

Chương 73: Lăng Hàn Phong thượng đài




“ kiếm thế ~~!! Đó chính là kiếm thế ~~~!!”

Tô trưởng lão mang theo vẻ mặt khó tin nhìn chằm chằm vào Dương Diễn ở phía dưới, ngay sau đó thay bằng vẻ mặt phấn khích tột cùng.

Không ngờ hôm nay nổi hứng tới khu vực ngoại môn quan sát đệ tử cưng của mình tham chiến, lại gặp được một con cá lớn như thế này.

Mới đạt tới cảnh giới tiên thiên đã lĩnh ngộ được kiếm thế, tuyệt đối là một thiên tài trong thiên tài, ngàn năm hiếm gặp.

Kiếm thế, là một tuyệt kỹ cực kỳ đáng sợ không phải ai cũng có thể lĩnh ngộ được, chỉ có những người tận với kiếm, xem thanh kiếm trong tay quan trọng hơn cả sinh mạng của mình, kèm theo tư chất thiên tài, mới có cơ hội lĩnh ngộ được kiếm thế.

Cho nên lĩnh ngộ kiếm thế không liên quan gì tới cảnh giới, cũng chẳng có bí quyết nào có thể chỉ dạy, chỉ có thể do bản thân tự mình lĩnh ngộ mà thôi.

Kiếm thế tuy không gia tăng lực chiến quá nhiều, nhưng điểm đáng sợ nhất chính là mang theo thuộc tính tấn công linh hồn.

Một khi kích hoạt kiếm thế, nếu như đối thủ có linh hồn yếu kém hoặc ý chí không bền vững, sẽ bị kiếm thế áp đảo tới mức không thể ngóc đầu lên nổi, điểm hình là tên Ngô Kiến Tài, thậm chí cầm đao lao tới ngay trước mặt Dương Diễn, cũng không thể hoàn thành cú chém cuối cùng của mình. Thậm chí Dương Diễn chỉ cần một ngón tay chỉ thẳng vào vầng trán, đã khiến hắn ngất xỉu tại chỗ.

Nên nhớ rằng Ngô Kiến Tài đạt tới tiên thiên tầng thứ 10, võ hồn cấp 3, linh hồn hay ý chí tuyệt đối không yếu, nhưng đối diện với Dương Diện đã bị áp lực từ Kiếm Thế đáng sợ đó trấn áp tới nỗi suýt chút không dám giao chiến. Đủ hiểu Kiếm Thế đáng sợ tới cỡ nào rồi.

Lúc này Tô trưởng lão tựa như con sói nhìn thấy cô bé quàng khăn đỏ, hận không thể lao xuống khán đài thu nhận Dương Diễn làm đệ tử ngay tức khắc.

Sắc mặt của Vương trưởng lão ngồi ở bên cạnh không dễ coi chút nào. Tô Văn Hào đã có một đệ tử thiên tài là Tống Thiên Hành, thế lực ngày càng lớn mạnh, cũng may là mình cũng thu nhận được Lăng Hàn Phong, kẻ tám lạng người nửa cân. Nhưng nếu như để cho lão ta thu nhận luôn tên Dương Diễn này, thế cân bằng có thể bị phá vỡ. Tuyệt đối không phải là điều mà Vương trưởng lão muốn nhìn thấy.

Còn việc giành giựt với Tô trưởng lão, nghĩ cũng không bao giờ nghĩ tới. Vì Dương Diễn là cao thủ sử dụng kiếm, còn bản thân ông ta không rành về kiếm lắm, nên cho dù thằng khờ cũng đủ hiểu sẽ lựa chọn ai làm sư phụ của mình rồi.

Trong mắt của Vương trưởng lão khẽ lóe qua tia sáng đầy sát khí.

Lý trưởng lão hố hố cười một cách phấn khích, một thiên tài xuất hiện trong khu vực ngoại môn, tuyệt đối là một thành tích đáng để tự hào.

Thập đại cao thủ ngoại trừ tên Chu Nhất Thông ra, ai nấy đều lộ ra vẻ mặt căng thẳng và lo lắng. Ngay cả rắn độc Lăng Hàn Phong với mục tiêu đoạt hạng nhất đại hội lần này cũng trở nên thấp thỏm không yên, rốt cuộc mình có phải đối thủ của hắn không đây.

Không, mình sở hữu võ hồn cấp 6, thiên tài trong thiên tài, chắc chắn sẽ đánh bại được hắn. Chắc chắn ~~~~!!

Lăng Hàn Phong không ngừng an ủi bản thân.

Chỉ duy nhất mỗi tên Chu Nhất Thông vẫn tỏ vẻ dửng dưng không quan tâm. Một phần vì hắn là người giao chiến nhiều nhất với Dương Diễn, biết rõ thực lực của hắn cũng không có gì bất ngờ. Một phần vì hắn hiểu rõ thực lực của mình, đấu lôi đài không phải sở trường của mình, nên mục tiêu ngay từ đầu đã xác định là tốp 3, nên Dương Diễn có mạnh hay không cũng không quan trọng, cùng lắm sau khi đại hội tỷ võ kết thúc, khiêu chiến với Dương Diễn vài lần, đệ nhất cao thủ ngoại môn lại quay trở về với ta thôi mà.

Mặc cho mọi người suy tính gì đó, trận đấu tiếp theo lại được tiếp diễn.

“ Trận kế tiếp, mời Mã Quốc Cường và Triệu Tử Trung thượng đài.”

Triệu Tử Trung, kẻ có hiềm khích với Tư Mã Phong Vân, là một thanh niên chạc tuổi hai mươi, sau lưng đeo một cây thương dài gần ba mét, trực tiếp bước lên lôi đài, đứng đối diện với đối thủ của mình là Mã Quốc Cường.

Mã Quốc Cường chỉ là một tiên thiên tầng thứ 9 với võ hồn cấp 3 cũng là cây “ Huyền Thiết Thương”, cuộc đụng độ những hai cao thủ sài thương.

“ Xin Triệu sư huynh chỉ giáo ~~!” Mã Quốc Cường tay cầm ngân thương, chắp tay thi lễ nói.

Triệu Tử Trung lộ ra nụ cười đầy tà khí, lạnh lạnh nói: “ Thương? Trước mặt ta mà ngươi cũng dám sài thương?”

Mã Quốc Cường lập tức lộ ra vẻ phẫn nộ vì sự khinh thường của đối phương, trực tiếp triệu hồi “Huyền Thuyết Thương” của mình ra nhập vào cơ thể, ngân thương trên tay lập tức rực sáng như bóng đèn huỳnh quang.

“ Trường Xà Xuất Động ~~~!!”

Một động tác đâm thương chuẩn không cần chỉnh, cây ngân thương trên tay tựa như biến thành một con mãng xà toàn thân trắng phau, cắm thẳng về phía Triệu Tử Trung.

“ Có chút thực lực.” Triệu Tử Trung cười lạnh: “ Nhưng vẫn chưa đủ.”

Hai ngón tay trực tiếp giơ ra, kẹp thẳng vào đầu thương. Mãng Xà màu trắng lập tức tan biến, chỉ còn lại cây ngân thương lúc này đã bị hai ngón tay của Triệu Tử Trung kẹp tới nỗi không thể nhúc nhích gì được nữa.

Khuôn mặt Mã Quốc Cường đỏ phồng lên như tôm luộc vì gắng sức rút ngân thương của mình trở về, nhưng rốt cuộc cho dù dùng hết toàn bộ sức lực bú sữa của mình, cũng không rút về được.

Thực lực giữa thập đại cao thủ và những thành phần khác cách biệt tới mức độ đó sao?

Không ít người đang quan chiến không kềm được thầm nghĩ.

Từ Lý Chí Minh, Ngô Kiến Tài cho tới Mã Quốc Cường, khi giao chiến với thập đại cao thủ, thậm chí không chạm được vào vạch áo của đối phương, bị trấn áp ngay từ đầu tới cuối, không ngóc đầu lên nổi.

Đáng sợ, quả thật đáng sợ. Hèn chi thập đại cao thủ trước giờ rất ít khi thay đổi, vì vẫn chưa thấy ai đủ đẳng cấp và thực lực để thay thế.

Triệu Tử Trung khẽ buông ngón tay mình ra, Mã Quốc Cường lập tức bị giật lùi về phía sau do nãy giờ đang dùng sức kéo thương về phía mình.

“ Để ta dạy ngươi cách sử dụng thương nhé.” Triệu Tử Trung từ phía sau lưng rút cây thương khảm đầy hoa văn kỳ lạ ra, là một món linh khí sơ cấp.

“ Tuyệt học Huyền giới cao cấp, Thất Thám Bàn Long Thương ~~~!!”

Cây thương trong tay vẫy múa vòng tròn ngay trước mặt, phía trước lập tức hình thành một luồng khí tựa như một dấu ấn hình tròn có khảm một con rồng hoàng kim, ngay sau đó chĩa thẳng phía dưới theo thế đâm.

Ngay tức khắc bảy con rồng vàng kim dài trên ba mét từ vòng tròn dấu ấn phóng thích ra, bắn thẳng về phía Mã Quốc Trung đang tập trung cao độ trong thế phòng thủ của mình.

Gào ~~~~!! Gào ~~~~~!! Gào ~~~~!!.....

“ A ~~~~!! Thương Sát Quỷ Thần ~~~~!!” đối diện trước bảy con rồng hoàng kim đáng sợ đang lao tới, Mã Quốc Cường sử dụng tuyệt học đắc ý của mình, cơ thể xoay tròn một vòng, mũi thương quét thẳng về phía trước.

Một cây thương dạng khí khổng lồ tựa như mũi tên bắn thẳng về phía bảy con rồng kim hoàng, mang theo khí thế nhất tiễn đồ long vậy.

Uỳnh ~~~ uỳnh ~~~ uỳnh ~~~~~….!

Thú thật, tuyệt học của Mã Quốc Cường không tệ, nhưng khi gặp phải Thất Thám Bàn Long Thương đã được luyện tới cảnh giới tuyệt đỉnh của Triệu Tử Trung, cũng chỉ có nước quỳ mà thôi.

Cây thương chỉ đánh tan được ba con rồng lao lên dẩn đầu đã lập tức mất hết tác dụng, biến mất trong không khí. Bốn con rồng còn lại vẫn theo đà bắn thẳng về phía Mã Quốc Cường còn đang ngơ ngác khó tin những gì đã xảy ra ở trước mắt mình.

Rầm ~~~, rầm ~~, rầm ~~~….!

Cơ thể mỏng manh của Mã Quốc Cường trực tiếp hứng trọn bốn con rồng còn lại, trực tiếp bị đẩy bay ra xa, té ngã khỏi lôi đài. Nếu như không phải đang tỷ võ trong tông môn, Triệu Tử Trung đã kềm nén lại uy lực chiêu đánh, e rằng Mã Quốc Cường đã bị bốn con rồng kia nuốt chửng chết không toàn thây rồi.

“ Triệu Tử Trung thắng ~~~!!”

Lời tuyên bố của trọng tài vang lên, phía dưới vang lên tiếng trầm trồ thán phục, tất nhiên là không thể nào nhiệt tình như Dương Diễn lúc nãy rôi.

Mã Quốc Cường chỉ bị thương không quá nghiêm trọng, gắng sức dùng cây thương đỡ lấy cơ thể từ từ đứng dậy, chắp tay thi lễ với Triệu Tử Trung nói: “ Xin, xin đa tạ Triệu … Triệu sư huynh đã… đã nương tay ạ…”

“ Hãy cố gắng lên, chú sẽ còn tiến xa.”

Khác xa với khí thế cao ngạo tràn đầy tà khí khi giao chiến, bình thường Triệu Tử Trung cũng không quá khó gần gũi, lên tiếng an ủi đối phương một câu, sau đó quay đầu rời khỏi lôi đài.

“ Xin đa tạ… tạ Triệu sư huynh…”

Mã Quốc Cường hít sâu một hơi vào người, chắp tay thi lễ lần cuối, sau đó quay người đi tới chỗ vắng vẻ bó gối ngồi xuống, nhét viên đan dược vào miệng để điều trị nội thương khi hứng trọn đòn đánh lúc nãy.

“ trận đấu tiếp theo, mời Lăng Hàn Phong và Trần Khôn.”

“ hay quá, cuối cùng thì có một trận chiến cân tài cân sức để xem rồi. Tuy Trần sư huynh chỉ xếp thứ 10 trong thập đại cao thủ, nhưng sức phòng thủ vô song, Lăng sư huynh tuy là một thiên tài ngàn năm hiếm gặp, nhưng thời điểm này vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, chưa chắc làm gì được Trần sư Huynh cả.”

“ Đúng thế, đúng thế, dù sao thì Trần sư huynh cũng là cao thủ gạo cội trong khu vực ngoại môn, thực lực đã được kiểm chứng. Còn Lăng sư huynh mới gia nhập tông môn chưa được bao lâu, thực lực đáng sợ cỡ nào đi nữa cũng chưa chắc có thể thắng được thập đại cao thủ đâu nhỉ?’

“ Xì, đám tầm thương như các ngươi thì sao hiểu được tầm vĩ đại của một thiên tài như Lăng sư huynh chứ? Lăng sư huynh tất thắng.”

Phía khán đài đã bắt đầu bàn tán xôn xao, không ít người cho rằng trận đấu này kẻ tám lạng người nửa cân, khó phân định thắng bại. Tất nhiên cũng không ít fan nữ lập tức phản bác, cho rằng Lăng Hàn Phong tất thắng, khiến cãi cự giữa đôi bên bắt đầy xảy ra. Thậm chí đã có người lao vào nhau ẩu đả để bảo vệ thần tượng của mình.

Chỉ thấy một người đàn ông chạc tuổi hai mươi ba, hai mươi bốn, cao to vạm vỡ, bắp thịt cuồn cuộn, nước da ngâm đen rầm rộ bước thẳng lên lôi đài.

Phía bên kia Lăng Hàn Phong vẫn mang theo vẻ mặt “ Bố mày là thiên hạ đệ nhất”, lỗ mũi mọc trên trán tung người nhảy lên lôi đài, phong thái vô cùng ung dung tự tại, tựa như đối thủ không đáng để lọt vào đôi mắt xanh của mình vậy.

Trận chiến của một trong thập đại cao thủ gạo cội và ngôi sao sáng nhất mới đây của Thánh Hỏa Tông bắt đầu.