Phẫn nộ, nhục nhã, không biết phải làm sao. Tình thế giữa Dương Kiệt và tên thanh niên đã thay đổi một trăm tám chục độ.
Phẫn nộ gần như xâm chiếm hết lý trí, tiếng gào thét, động tác khoa tay múa chân càng dữ dội hơn nữa.Trực tiếp biến hắn thành trò cười của thiên hạ.
Nhưng ít ra hắn vẫn chút lý trí, không dám nhảy xuống lôi đài liều mạng với Dương Kiệt, vì nếu hắn dám tự nhảy xuống lôi đài, trọng tài sẽ xử thua hắn ngay tức khắc.
Nên tình thế lúc này quả thật không khác nào con thú hoang bị nhốt trong chuồng, không làm gì được con người yếu ớt ở bên ngoài cả.
Dương Kiệt vừa cắn hạt dưa vừa thích thú chiêm ngưỡng trò hài kịch ở trên lôi đài. Khán giả ở phía dưới không kềm được suy nghĩ: “ Rốt cuộc ai mới là người mất mặt đây?”
Cả Thiết trưởng lão và Triệu trưởng lão đều lộ ra vẻ mặt “ biết ngay mà”. Con heo mập đó sao chịu thiệt thòi được chứ.
Tô trưởng lão và Vương trưởng đều lóe qua vẻ mặt ngại ngùng, nhưng nhanh chóng bị che dấu đi, tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
Lý trưởng lão có chút cười khóc không được. Con heo mập này đúng là không thể đàng hoàng một chút nào sao? Đi tới đâu gây chuyện tới đó.
Mép miệng của thập đại cao thủ khẽ co giật vài cái, trong đầu thầm nghĩ: “ Đầu óc của thằng này có vấn đề chắc? Người ta đã làm thế thì mày yên đi, hùng hổ gào thét chỉ khiến bản thân mất mặt thêm mà thôi, được ích lợi gì chứ?’
“ Tên này không sài được.” Trong đầu Lăng Hàn Phong lóe qua dòng suy nghĩ đó, quay đầu nhìn sang hướng khác, không thèm quan tâm tới tên thuộc hạ và Dương Kiệt nữa.
“ Hahaha, ngu dốt mà tưởng mình tài giỏi, ai là chủ nhân con thú hoang này mau mau tới xích cổ hắn mang về đi, mất mặt quá à ~~!! Ê, ê, trọng tài, coi chừng con thú xổng chuồng cắn người đấy, hahahaha ~~~!! Đúng là đồng loại của ta có khác, cách xử lý thông minh tinh tế, có tám phần công lực của ta rồi đấy.”
Tên Chu Nhất Thông đứng trên lôi đài vừa xem vừa há há cười nói một cách phấn khích, khiến không ít người phải trợn mắt trắng với tên khốn này.
Đặc biệt là Dương Kiệt, trong lòng không ngừng thầm chửi: “ ai thèm là đồng loại của mình, đừng có thấy người sang bắt quàng làm họ à nha. Chúng ta không thuộc về nhau đâu đó ~~!! Xì xì, cái gì mà không thuộc về nhau, nghe thấy ớn lạnh quá đi.
Nếu như để Dương Kiệt nghe thấy lời nói trong lòng của Lý trưởng lão, chắc chắn sẽ vùng lên phản bác: “ Đệ tử vô tội, chỉ là do mấy con ruồi muỗi cứ thích tới quấy nhiễu làm phiền nên tiện tay vỗ chết nó, đệ tử vô can ạ.”
Điều đáng sợ nhất khi đi khiêu khích người khác, không phải là sợ đối phương phản kháng chống đối dữ dội cỡ nào. Mà là sợ nhất là những lời nói, hành động khiêu khích của bản thân chỉ là trò diễn hề trong mắt của đối phương mà thôi.
“ haha, nãy giờ chú mày diễn hề thế đủ rồi. Quả thật, một vở kịch hề chẳng ra làm sao cả? Đối với những con thú hoang không biết nghe lời như chú mày, chỉ có những thuần thú sư chuyên nghiệp như bố mày ra tay mới trị nổi.”
Dương Kiệt từ dưới đất đứng bật dậy, vươn vai làm biếng một cái, phun bỏ vỏ hạt dưa trong miệng ra, cười khinh bỉ nói.
“ Ồ, bắt đầu rồi kìa, bắt đầu rồi kìa, Dương sư huynh chuẩn bị “ thuần phục” thú hoang rồi kìa.
“ hô hô, hay hơn cả ở những rạp xiếc nổi tiếng trong thành thị lớn nhiều đấy.”
…..
“ AAAAAAAAAAAAAA ~~~~~~~!!”
Tên thanh niên tựa như con thú bị thương, gào thét một cách đầy căm phẫn. Đường đường một kẻ mạnh tiên thiên tầng thứ 9, ngày thường đi tới đâu ai cũng phải cung kính cúi chào, thế mà hôm nay trước mặt thiên hạ bị đem ra làm trò cười, còn bị ví von như con thú hoang nữa chứ! Những lời bàn tán của khán giả tựa như hàng ngàn nhát dao đâm thẳng vào tim, đau rứa máu.
Giết hắn ~~~! Chỉ có sinh mạng và máu của hắn mới có thể rửa sạch nỗi nhục ngày hôm nay mà ta phải gánh chịu.
“ Võ hồn hiện ~~~!!” Không đợi Dương Kiệt kịp chuẩn bị, trọng tài tuyên bố trận chiến bắt đầu, tên thanh niên trực tiếp triệu hồi võ hồn, là một con Bạch Hổ cấp 3,khí thế hừng hực.
“ Tuyệt học thần thông, Bạch Hổ săn mồi ~~~!!”
Con bạch hổ khổng lồ với đôi mắt tràn đầy vẻ đói khát từ lòng bàn tay của tên thanh niên trực tiếp phóng thích ra, lao thẳng về phía Dương Kiệt, hận không thể nhai tươi nuốt sống anh ta vậy.
Tuy miệng đầy khinh thường, nhưng đối phương là tiên thiên tầng thứ 9 cộng thêm võ hồn cấp 3, cần phải bung thêm ít sức mới chống cự nổi.
“ Giới Vương quyền X3, Phì Lũ Bạo Liệt Quyền ~~~!!”
Một quả đấm khổng lồ từ tay phải bắn thẳng về phía con bạch hổ đang lao tới, cả hai va đập vào nhau ngay giữa lôi đài.
Rầm ~~~~~!!
Tuyệt học thần thông là tuyệt học thần thông, không phải một tuyệt học huyền giới có thể so sánh được. Đặc biệt là người thi triễn là một người có thực lực ngang ngửa với Dương Kiệt.
Cú đấm khổng lồ của Dương Kiệt trực tiếp bị đánh tan trong không khí. Tên thanh niên còn chưa kịp vui mừng, đột nhiên phát hiện con bạch hổ bị đẩy lùi về phía sau, té ngã trên mặt đất không nhúc nhích được nữa.
“ Chuyện gì xảy ra thế này?”
Không chỉ tên thanh niên ngơ ngác khó hiểu, tất cả những người quan chiến đều ngạc nhiên kêu thót lên.
Hiệu ứng tuyệt học của Phì Lũ Bạo Liệt Quyền.
Tranh thủ bạch hổ đang vùng vẫy trên mặt đất, Dương Kiệt tung người lên không trung, Huyền Thiết Chùy xuất hiện trong tay, Phì Lũ Bổ Dưa Đại Pháp tung ra, tựa như vô số quả bom từ trên trời thả thẳng xuống, nhắm ngay vào cơ thể của con bạch hổ đó.
Rầm ~~~, rầm ~~~, rầm ~~~~,……..!
“ Lại thêm hai tuyệt học tự chế?”
Đôi mắt của Tô Văn Hào và Triệu trưởng lão cùng rực sáng, trong lòng bắt đầu toan tính điều gì đó.
Vương trưởng lão sắc mắt trầm đen. Rốt cuộc con heo mập đó là quái vật phương nào thế nhỉ? Mới tiên thiên mà có thể sáng chế ra những tuyệt học kỳ dị như thế này.
Gào ~~~~~~, gào ~~~~~, gào ~~~~~~~~~~~~~!!
Tiếng gào thét đầy đau khổ của bạch hổ vang lên không dứt khi hứng trọn những quả chùy khí khổng lồ đang không ngừng bắn xuống. Cơ thể bắt đầu xuất hiện nhiều vết thương thậm chí thấy cả xương cốt, thân thể nhạt đi rất nhiều, có thể biến mất bất kỳ lúc nào.
“ Không ~~~, đồ khốn, mau ngừng tay ~~~!!”
Tên thanh niên hoảng sợ tung người lên không trung, tuyệt học huyền giới sơ cấp “ Xích Hỏa Phàm Thiên Chưởng” tung ra, ấn thẳng về phía Dương Kiệt vẫn đang háo hức bổ chùy vào võ hồn của mình.
Hắn không dám chần chừ, một khi võ hồn bị đánh vỡ, thực lực của hắn sẽ giảm xuống tới mức đáng sợ. Đó là hậu quả khi dám khi triễn tuyệt học thần thông, không đánh bại được đối thủ bị đối thủ đánh tan võ hồn, tuyệt đối là một tổn thất không ai có thể chấp nhận được.
Cú chưởng tựa như những đóm lửa nhiệt độ trên cả ngàn độ hình thành chiếc lưới chụp thẳng về phía Dương Kiệt. Thậm chí chưa áp sát tới gần, Dương Kiệt đã có cảm giác cơ thể như bị đun chín, sắp bị nướng thành heo quay rồi.
“ Tưởng tao dễ xơi lắm hả? Phì Lũ Bổ Dưa Đại Pháp, giúp ta phá phá phá ~~~!!”
Dương Kiệt lập tức quay mục tiêu tấn công sang tên thanh niên đang tung chưởng ấn tới, vung chùy quét liên hồi về phía hắn.
Uỳnh ~~~, Uỳnh ~~~, Uỳnh ~~~~~!!
“ Á ~~~~!!”
Tuyệt học của tên thanh niên nhanh chóng bị đánh tan, thậm chí cơ thể hứng chịu năm, sáu quả chùy khí khổng lồ vào người, máu kèm theo ít nội tạng từ trong miệng phun bắn ra, bị đánh bay xuống dưới lôi đài.
Tuy bị chấn thương nghiêm trọng, nhưng con bạch hổ võ hồn tranh thủ Dương Kiệt không tấn công mình, đã nhanh chóng quay trở về cơ thể của chủ nhân. Tên thanh niên tựa như được buff thêm sức mạnh, nội thương trong cơ thể được khống chế, không theo chiều hướng nghiêm trọng hơn nữa.
Tên thanh niên không thể tin nổi và chấp nhận những gì đang xảy ra trước mắt mình.
Đường đường một tiên thiên tầng thứ 9 kích hoạt võ hồn cấp 3, thế mà bị một tên tiên thiên tầng thứ 6 không có võ hồn đánh cho trọng thương, cho dù đối phương sử dụng bí pháp đi chăng nữa, nhưng trên đời này làm gì có bí pháp nào đáng sợ tới mức có thể rút ngắn khoảng cách lớn như thế này được chứ? Đừng nói là bị đánh cho trọng thương, tuyệt đối không thể chấp nhận được.
Nếu như để hắn biết Dương Kiệt thực ra là một tiên thiên tầng thứ 9, sẽ dễ chịu hơn nhiều đấy.
“ Xem kìa, xem kìa, tiên thiên tầng thứ 9 mà đánh không lại tiên thiên tầng thứ 6, đúng là phế vật, thế mà lúc nãy còn hùng hổ sỉ nhục người ta, thì ra không phải Dương sư huynh sợ hắn, chỉ là hắn không đủ tư cách lọt vào mắt xanh của Dương sư huynh thôi.”
“ Đúng là không biết trời cao đất rộng mà, Dương sư huynh dám đối kháng với Lăng sư huynh, không có chút thực lực sao có cái gan đó chứ? Không biết tên này nghĩ gì mà tưởng anh ta dễ xơi, hùng hổ khiêu khích người ta, giờ thì tốt rồi, bị vỗ mặt liên tục, để xem hắn xử lý thế nào?”
“ Hô hô, thùng rỗng kêu to, tuyệt đối là thùng rỗng kêu to.”
Phía dưới khán giả bắt đầu vang lên tiếng bàn tán xôn xao, khiến tên thanh niên giận tới nỗi suýt chút phun máu ngất xỉu tại chỗ.
“ Đồ ngu, đối phương sử dụng bí pháp che giấu thực lực bản thân, cảnh giới tuyệt đối không phải là tiên thiên tầng thứ 9.”
Lăng Hàn Phong ngứa mắt với biểu hiện của tên thanh niên, có chút muốn lao tới mổ cái đầu hắn ra xem trong đó chứa gì, có thế mà cũng không nghĩ ra, đành lạnh lạnh lên tiếng nhắc nhở.
Nghe xong lời nhắc nhở của Lăng Hàn Phong, tên thanh niên lập tức lộ ra vẻ mặt “ thì ra là thế”, cắn răng phẫn nộ quát: “ đê tiện, bỉ ổi, sử dụng kỹ năng che giấu thực lực của mình vui lắm sao?”
Tên thanh niên quy hết lỗi lầm vào Dương Kiệt, hoàn toàn không cho rằng bản thân ngu xuân bất tài vô dụng.
“ Ngươi có biết John Cena không? À, ngươi chắc chắn không biết rồi. Anh ta là một đô vật vĩ đại ở quê hương của ta, không có những đòn tấn công đầy uy lực bắt mắt, nhưng một khi sử dụng năm đòn đánh liên hoàn sở trường của mình, chứng tỏ trận đấu đã tới hồi kết thúc. Tuy ta không có nhiều đòn liên hoàn như anh ta, chỉ có bốn đòn thôi, nhưng cũng đủ để kết thúc trận chiến vô vị này rồi.”
Đôi mắt của Dương Kiệt rực sáng, trực tiếp một chiêu Phì Lũ Bạo Liệt Quyền đấm thẳng về phía tên thanh niên vẫn còn đang ngơ ngác hình dung đấu sĩ vĩ đại John Cena gì đó trong lời nói con heo mập là ai.
“ Xì, trò trẻ con ~~~!!”
Tên ngu xuẩn vẫn chưa rút ra kinh nghiệm võ hồn của mình lúc nãy, tưởng rằng võ hồn xảy ra trục trặc gì đó tự té ngã, chứ cú đấm yếu xìu vừa chạm vào võ hồn đã vỡ đó thì làm gì được mình chứ?
Một chiêu tuyệt học huyền giới trung cấp “ Hỗn Nguyên Thủ” vỗ ra, đánh thẳng vào cú đấm khí khổng lồ đang bắn tới.
Uỳnh ~~~~~!!
Quả nhiên, cú đấm khí khổng lồ vừa chạm vào cú chưởng của tên thanh niên trực tiếp tan ra trong không khí. Chỉ là hắn chưa kịp buông lời chế giễu, cơ thể không tự chủ bị đẩy lùi về phía sau, té ngã xuống đất, cho dù cố gắng cỡ nào cũng không tài nào đứng bật dậy được.
“ Chuyện, chuyện gì xảy ra thế này ~~~~!!”
Tên thanh niên nằm bất động trên mặt đất gào thét liên hồi, đột nhiên bên tai vang lên tiếng bước chạy đầy nặng nề liên miên không dứt.
Rầm, rầm, rầm, rầm ~~~!!
Khi còn cách tên thanh niên đang nằm còn khoảng nửa mét, Dương Kiệt nhanh chóng tung người lên không trung khoảng năm, sáu mát, hai tay hai chân dang rộng ra, tựa như một quả bom hạng nặng từ trên cao thả thẳng xuống.
Không ~~~~~~~~!!
Phì Lũ Xung Thiên Pháo ~~~~!!
Rầm ~~~~~~~!!
Crack~~, crack ~~~, crack ~~~~!!
Tiếng la hét đầy đau khổ kèm theo âm thanh xương gãy vụn vang lên, tên thanh niên chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, cảnh vật trước mặt đảo lộn.
“ Cuồng Phong Chưởng ~~~!!”
Bàn tay của Dương Kiệt bao phủ bởi lớp khí màu xanh lá cây, ấn thẳng vào cơ thể của tên thanh niên còn đang trong trạng thái choáng váng.
“ Á ~~~~~~~~~~~~~~!!”
Tiếng gào thét tựa như con gái còn trong trắng đang bị hãm hiếp vang dội khắp quảng trời. Chân khí của Cuồng Phong Chưởng truyền thẳng vào cơ thể, trực tiếp phá hủy kinh mạch trong cơ thể của hắn.
Những cơn đau thấu tận linh hồn khiến tên thanh niên nước mắt nước mũi đầm đìa, thậm chí không tự chủ được bản thân, giữa háng xuất hiện dịch thể màu vàng dị thường.
“ Vui không? Có ngon miệng không? Chưa hết đâu ku, còn chiêu cuối nữa nè ~~!!”
Dương Kiệt không thèm quan tâm tới sự đau khổ tột cùng của tên khốn đó, trực tiếp tung người lên không trung, chân phải tung ra, đá thẳng về phía tên thanh niên đang nằm hấp hối ở phía dưới.
Phì Lũ Lôi Đình Phi Cước ~~~~!!!
Rầm ~~~~~~!!
Tên thanh niên trực tiếp hứng trọn bàn chân sét vào người. Toàn thân tê liệt, máu kèm theo nội tang từ trong miệng phun bắn ra liên hồi. toàn thân như bị đốt cháy thành than, tóc tai dựng ngược lên, hai mắt trợn ngược, khói khí màu than từ trong miệng phà ra, không còn chịu đựng được thêm nữa, trực tiếp ngất xỉu tại chỗ.
ực ~, ực ~, ực ~ …
Tiếng nuốt nước bọt vang lên không dứt dưới khán đài, có thể hình dung được tên thanh niên đáng thương đó phải chịu đựng sự đau khổ đáng sợ tới mức độ nào. Thậm chí Chung sư huynh lúc nãy còn không bằng một phần mười so với tên thanh niên lúc này nữa là.
Ác quỷ, con heo mập này tuyệt đối là ác quỷ, sau này tuyệt đối không được đắc tội hắn, nếu không không chừng còn thê thảm hơn tên thanh niên lúc này nữa là.
“ Xì, tưởng có thể giúp mình khởi động vui chơi chút, ngay ngờ chỉ vừa mới đụng hai cái đã rụng xuống, giờ biết ai là phế vật rồi chứ gì? Không đủ thực lực thì đừng có ở đó khoe chân múa vuốt, có ngày chết lúc nào không hay đấy ~~!!”
Câu nói của Dương Kiệt tuy nhắm vào tên thanh niên, nhưng nếu tinh ý hơn, anh ta đang nói xéo về phía Tư Mã Phong Vân và Lăng Hàn Phong đấy.
Nên lúc này sắc mặt của hai người tuyệt đối không dễ coi chút nào. Nếu như không phải vì còn đang giữ lôi đài, tuyệt đối lao tới xé xác con heo mập đáng ghét đó ra ngay tức khắc.
Cũng may cho tên thanh niên lúc này đang trong tông môn, nếu như ở bên ngoài, e rằng hắn đã chết không toàn thây rồi. Nhưng với chấn thương nghiêm trọng lúc này, không có một, hai năm cũng đừng mong bước được xuống giường. Chưa kể cho dù lành lại, cũng sẽ ảnh hưởng rất nhiều tới thực lực của hắn sau này.
Tên thanh niên này xem như đã bị phế rồi, ít ra nhất là trước khi hắn đủ sức trả thù đánh bại Dương Kiệt, nếu không thì anh ta sẽ trở thành nỗi ám ảnh suốt đời của hắn, hình thành tâm ma, khiến con đường tu luyện của hắn dậm chân tại chỗ mãi mãi.