Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

Chương 439: Một trăm triệu tiền thuế mỗi năm




Bộp bộp bộp bộp ~~~~~!!!

Tiếng vỗ tay lưa thưa vang lên vì không có hiệu ứng diễn viên quần chúng như trước kia, nhưng ít ra vẫn có người hưởng ứng lời nói của Xích Hạo Tín để bầu không khí không quá vắng lặng buồn chán.

“ như mọi người đã biết, lợi ích của tất cả chúng ta đã chịu sự tàn phá và trói buộc bởi chính sách thuế má có phần bất hợp lý bấy lâu nay, đó tựa như một thanh kiếm sắc nhọn kề thẳng lên cổ, kìm hãm sự phát triễn của tất cả chúng ta trong thời gian dài, và hoàn toàn tụt hậu so với các thế lực gia tộc ở khu vực lân cận.”

Câu nói với giọng điệu bất cam và phẫn nộ của Xích Hạo Tín nhanh chóng nhận được sự đồng cảm của không ít người, không tự chủ ngật đầu hòa theo giọng nói đầy truyền cảm của đối phương.

“ mời mọi người hãy nhìn lên bảng so sánh tiền thuế mà các gia tộc đã phải chi ra để cống nạp cho triều đình hằng năm….”

Ngay sau khi Xích Hạo Tín dứt lời, màn hình khổng lồ phía sau lập tức bật sáng, hiện lên một bảng danh sách được sắp xếp theo định dạng giống hệt như một bảng excel ở Trái Đất, trên đó có ghi chú rõ ràng từng gia tộc, từng số tiền thuế thương nghiệp mà họ phải đóng hằng năm.

Tất cả những vì khách mời đều tỏ ra trầm trồ khen ngợi với cách hiểu thị thông số mới lạ này, vô cùng tỉ mỉ và dễ hiểu, trong đầu của không ít người bắt đầu hình dung ghi nhớ và học hỏi cách trình bày thông số như thế này, xem có thể áp dụng vào công việc tính toán báo cáo hàng ngày của mình hay không.

“ khi nhìn vào bảng thống kê đang thể hiện trên màn hình, các vị có nhìn thấy ra sự bất hợp lý đối với số tiền thuế mà chúng ta phải đóng góp vào hay không???”

Nhìn thấy khách mời díu mày nhìn chằm chằm vào bảng thông số trên màn hình không nói gì, Xích Hạo Tín tiếp tục nói: “ như chúng ta đã biết, phía triều đình quy định hằng năm số tiền thuế thương nghiệp của Sơn Hải Thành chúng ta lên tới con số một trăm triệu linh thạch. Đúng thế, chính là một trăm triệu linh thạch, một con số khổng lồ mà nhiều người trong chúng ta có mơ cũng không dám mơ tới nổi. Nhưng, điều mà Xích mẫu muốn nói, không phải số tiền thuế khổng lồ này……”

“ Chúng ta sinh sống trên lãnh thổ của vương triều Thiên Ưng, có thể yên ổn sinh sống và làm ăn, phát triễn gia tộc, nghĩa vụ đóng thuế cho triều đình là thứ không thể bàn cãi và trốn tránh. Chỉ là, mọi người hãy nhìn xem …….”

Xích Hạo Tín giơ tay chỉ thẳng về phía màn hình sau khi hình ảnh bảng excel thay đổi sang một trang thông số khác, trên đó có ghi chú rõ ràng doanh thu từng năm của các gia tộc và mức tiền thuế phải đóng của các gia tộc đó do Chu gia chỉ định trước kia.

“ Thẩm gia, gia tộc “ hùng mạnh” nhất và có doanh thu cao nhất trong số tất cả các gia tộc trong Sơn Hải thành, mỗi thu về hơn cả trăm triệu linh thạch, nhưng mọi người hãy nhìn xem mức thuế mà Thẩm gia đã đóng góp cho triều đình, chỉ mười triệu linh thạch, đúng thế, mọi người đã không nhìn lầm, chỉ bằng một phần mười so với doanh thu được hằng năm của họ, vỏn vẹn mười triệu linh thạch, tương đương với một phần mười tiền thuế thương nghiệp phải đóng góp hằng năm.”

Xích Hạo Tín nhận mạnh từ “ gia tộc hùng mạnh” và "doanh thu cao nhất" đối với Thẩm gia, đồng thời mang theo khẩu khí bất bình pha lẫn phẫn nộ lớn tiếng nói.

Khi mọi người còn chưa hình dung ra điều Xích Hạo Tín muốn nói, ông ta lại tiếp tục: “ và tiếp theo, hơn ba phần tư gia tộc có quan hệ thân thiết với Thẩm gia và Chu gia trong Sơn Hải thành, tổng doanh thu gộp lại thậm chí không bằng ba phần tư so với doanh thu của mỗi Thâm gia có được, nhưng họ lại phải đóng góp hơn hai mươi năm tới ba chục triệu tiền thuế mỗi năm, nhiều hơn gấp đôi hay thậm chí gấp ba lần mà số tiền Thẩm gia phải đóng góp….”

Wha ~~~~~~~~~~~~~~~!!!

Không nói không biết, khi xong lời giải thích trình bày của Xích Hạo Tín, ngay cả các gia tộc thân Thẩm gia cũng không kìm được phải kêu thót lên vì số tiền thuế mà mình phải gánh chịu hằng năm.

Thực tế thì đám gia tộc thân Thẩm gia Chu gia không phải không biết số tiền thuế mình phải gánh cao hơn khá nhiều so với Thẩm gia, nhưng cho dù bất bình vẫn cố gắng kìm nén trong lòng, xem như không nghĩ tới sẽ không có chuyện gì xảy ra, và một khi điều thầm kín đang bị kìm nén đó bị người khác công khai công bố ra với khẩu khí bất bình thay cho họ, họ lập tức xuất hiện tâm lý bức xúc bất bình và càng lúc càng trướng đại hơn nữa.

Suy nghĩ kỹ lại, đúng thế, vì sao bọn tao phải gánh số tiền thuế lớn như thế này, trong khi doanh thu hằng năm của bọn ta không bằng một góc của tên có doanh thu nhiều nhất nhưng lại bỏ ra ít nhất.

Thực tế thì ngoại trừ Thẩm gia, cho dù là các gia tộc thân Thẩm gia và Chu gia đi nữa, khi nhìn thấy số tiền hằng năm mà mình phải đóng vào, cũng tuyệt đối không dễ chịu chút nào, chỉ là trước kia mang theo tư tưởng đó là điều hiển nhiên để tự thuyết phục bản thân nên không cảm thấy gì, nhưng lúc này càng nghĩ càng cảm thấy ấm ức và bất công, không ít người đã bắt đầu tỏ ra phản cảm với cách làm của Thẩm gia và Chu gia.

Mẹ kiếp, rốt cuộc bọn ta chấp nhận cúi đầu theo đuôi thậm chí quà cáp cống nạp đầy đủ cho các ngươi, rồi cuối cùng đổi lại được thứ gì chứ??? Vẫn chỉ là một sự bất công trong đối xử mà thôi.

“ và với các gia tộc có lập trường trung lập, chiếm chưa tới một phần năm trong tất cả các thế lực trong Sơn Hải thành, càng phải chịu mức thuế đáng sợ lên tới mươi triệu linh thạch hằng năm ~~~~!!!”

Xích Hạo Tín vừa nói vừa chỉ thẳng lên bảng danh sách ghi chú về các gia tộc trung lập trong Sơn Hải Thành, lớn tiếng nói: “ thoạt đầu nhìn thấy số tiền thuế mà các vị gánh chịu ít hơn các gia tộc thân Thẩm gia, nhưng hãy nhớ kỹ, nếu như 100 gia tộc thân Thẩm gia phải gánh chịu ba mươi triệu tiền thuế chia đều thì đối với các gia tộc trung lập kia, trung bình 20 gia tộc phải gánh chịu số lên tới mươi triệu linh thạch, một con số chỉ nghe sơ qua thôi cũng đã đổ mồ hôi hột, mọi người có thể hình dung ra tiền thuế đang đè lên đầu mình đáng sợ tới cỡ nào rồi nhỉ ~~???”

Tiếng nói đầy bất bình căm phẫn của Xích Hạo Tín tựa như ngọn lửa châm ngòi vào liều thuốc nổ khổng lồ, nhất thời tiếng gào thét đầy phẫn nộ và bất kỳ liên tục vang lên trên khán đài bởi các gia tộc có lập trường trung lập, không ngừng lớn tiếng chửi bới và nói ra những điều mà ngày thường mình phải nén nhịn nuốt trôi không dám thót ra lời.

Không nghe không biết, đám người thân Thẩm gia đột nhiên cảm thấy, dường như, ít ra thì mình vẫn còn may mắn hơn đám người đáng thương kia chứ nhỉ??

Không phải sao,ba mươi triệu chia đều cho một trăm gia tộc đi nữa, thì mỗi gia tộc trung bình chỉ đóng góp ba trăm ngàn linh thạch hằng năm. Còn hai mươi gia tộc kia tuy chỉ gánh có mười triệu, nhưng khi chia đều ra mỗi gia tộc hằng năm phải móc ra gần năm trăm linh thạch, gần gấp đôi con số các gia tộc thân Thẩm gia phải đóng góp vào, thử hỏi có tức điên lên không chứ???

“ và tới cuối cùng, các gia tộc thiểu số có lập trường đối lập với Thẩm gia và Chu gia, và điểm hình chính là Xích gia của tại hạ, phải gánh chịu mức thuế trên cả đáng sợ, chiếm hơn phân nửa số tiền thuế phải đóng góp cho triều đình hằng năm.”

Xích Hạo Tín với giọng điệu kích động giơ bốn ngón tay lên hét lớn: “ năm mươi triệu, vâng, gần hơn năm mươi triệu linh thạch mà các gia tộc có lập trường đối lập, chiếm chưa tới một phần mười tổng số gia tộc thế lực trong Sơn Hải thành này. Ủa, anh bỏ công sức ra kiếm tiền, chúng tôi cũng không ngoại lệ, tiền đâu phải từ trên trời rơi xuống mà có, chúng tôi cũng phải tốn biết bao mồ hôi công sức lao động, nhưng vì sao phải gánh chịu mức thuế đáng sợ như thế này, nếu như là các vị, các vị có chấp nhận nỗi sự bất công tới mức đáng sợ như thế này không???”

“ Đúng, không thể chấp nhận, không thể chấp nhận ~~~!!” “ Đả đảo, đả đảo lũ hút máu trên mồ hôi công sức của chúng ta ~~~~!!!!” “ Xích gia chủ, hãy nói đi, ngài có phương án gì khả thi cứ nói thẳng ra, chúng tôi sẵn sàng đứng về phía ngài ~~~~!!” “ Đúng, đúng, chúng tôi sẵn sàng đứng về phía ngài nếu như ngài có phương án hợp tình hợp lý ~~~!!”

Lũ người tuy đã bị lời nói của Xích Hạo Tín kích tới nỗi nóng đầu lên, nhưng tuyệt đối không phải mấy tên trẻ trâu hễ nóng đầu lên ai nói gì nghe lấy, nếu như phương án mà Xích Hạo Tín đưa ra không đủ sức thuyết phục, thì tất cả lời nói của ông ta từ đầu tới thời điểm này đều biến thành một cái đánh rắm không hơn không kém mà thôi.

Xích Hạo Tín giơ cao hai tay lên trấn an những người quá khích, trên môi lộ ra nụ cười đầy tự tin lớn tiếng nói: “ như mọi người đã biết, thành chủ phủ sắp tổ chức lễ bầu cử cho chức vụ chủ tịch hội thương nghiệp, nếu như vẫn tiếp tục để cho Chu gia đảm nhận chức vụ chủ tịch hội thương nghiệp, cho dù chúng ta cố gắng nỗ lực tới cỡ nào, cũng không thể thay đổi được cục diện bất công này. Cho nên ……”

Tới rồi đây ~~~!!!

Không cần phải hỏi, Xích Hạo Tín chắc chắn sẽ kêu gọi mọi người bỏ rơi Chu gia quay sang ủng hộ mình đắc cử, chỉ là muốn biết đối phương sẽ dùng lợi ích gì thuyết phục mình mà thôi, tất cả đều nín thở vểnh tai lên để nghe cho thật rõ lời nói tiếp theo của Xích Hạo Tín.

“ Xích mẫu có thể rất có trách nhiệm tuyên bố rằng, nếu như nhận được sự tín nhiệm và ủng hộ của tất cả mọi người, may mắn trở thành tân chủ tịch hội thương nghiệp của Sơn Hải thành, Xích mẫu sẽ hứa sẽ điều chỉnh toàn bộ mức thuế xuống mức chỉ còn một phần mười so với tổng doanh thu hằng năm của tất cả mọi người. Và trên hết, Xích mẫu cam kết mức thuế này sẽ giữ nguyên mãi mãi, mãi mãi không tăng thuế với bất kỳ lý do gì ~~!!”

Thay vì tiếng kêu thét vang lên, bầu không khí trong hội trường đột nhiên trở nên im lặng tới mức đáng sợ.

Những người có mặt tại hiện trường tựa như bị ai đó điểm huyệt trở nên bất động như một bức tượng, ai nấy đều há hốc giương to đôi mắt ra hết cỡ với vẻ mặt như vừa nghe thấy chuyện khó tin nhất trên đời đã xảy ra ở trước mặt nhìn chằm chằm vào Xích Hạo Tín đang ngẩng cao đầu đầy tự tin đứng trên sân khấu.

Wha ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!

“ Các cậu, các cậu có nghe rõ là Xích, Xích gia chủ vừa, vừa tuyên bố những, những gì không?? Không, không thể nào, không thể nào như thế được ~~~!!!” “ Tôi đang nằm mơ chăng?? xin hỏi tôi đang tỉnh hay đang mơ vậy???” “ một, một phần mười tổng doanh thu, một phần mười tổng doanh thu, một phần mười tổng doanh thu, hay là do trước khi tới nơi này mình hơi quá chén, nên lúc này đang say xỉn nên nghe lộn những gì Xích gia chủ đang nói đúng không??? Có phải là ta đang say xỉn đúng không??”( Miệng đầy mùi rượu, chắc ngươi xỉn thật rồi đấy.)

Nhất thời tiếng gào thét đầy kinh ngạc và tỏ vẻ nghi ngờ như muốn nổ tung cả hội trường.

Như đã nói, tuy phía triều đình không trực tiếp nhúng tay vào công việc thu thuế thương nghiệp và để cho chủ tịch hội thương nghiệp phụ trách. Nghe thì có vẻ như đang nắm thế chủ động, muốn định thuế bao nhiêu tùy thích nhưng thực tế không phải vậy.

Chủ tịch hội thương nghiệp phải tính toán suy nghĩ cân bằng số tiền thuế mà các gia tộc trong thành đóng góp hằng năm một cách kỹ càng, vì cho dù không trực tiếp chỉ định mức thuế mà mỗi gia tộc làm ăn kinh doanh phải đóng góp là bao nhiêu, nhưng phía triều đình có quy định rõ ràng số tiền thuế hằng năm mà ngôi thành này phải đóng góp.

Đặc biệt là những ngôi thành nằm sát biên giới như Sơn Hải thành, do nằm trong khu vực có thể xảy ra chiến sự thường xuyên, nên số tiền thuế thương nghiệp đánh vào Sơn Hải thành nhất cao, hằng năm lên tới cả trăm triệu linh thạch, và hơn ba phần tư số tiền này dùng để duy trì quân đội trấn giữ ở biên cương, chỉ còn lại chưa tới một phần tư rơi vào túi triều đình mà thôi.

Và chủ tịch hội thương nghiệp, có trách nhiệm chỉ định áp đặt mức thuế cho tất cả các thành viên trong hội thương nghiệp làm sao kiếm đủ số tiền thuế theo quy định của triều đình hằng năm, và gia tộc nào đóng góp ít hơn, gia tộc nào đóng góp nhiều hơn, không nằm trong suy tính và quản lý của triều đình. Nói thẳng ra thì, triều đình chỉ phụ trách thu tiền, còn quá trình thu tiền như thế nào, chủ tịch hội thương nghiệp thích làm sao thì làm, miễn sao đừng để tiền thuế thu về ít hơn quá 10% so với quy định và không quá ba năm liền bị thâm hụt kiểu này.

Và khi có con số rõ ràng, chủ tịch hội thương nghiệp chỉ cần dựa vào đó cân nhắc tính toán áp đặt mức thuế miễn sao cuối năm thu về đủ con số mà triều đình quy định là hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của mình.

Và trong trường hợp của Sơn Hải thành, với mức thuế quy định là trên cả trăm triệu, ngang bằng với mức thu nhập cả năm của gia tộc hùng mạnh nhất như Thẩm gia.

Nhưng điều đáng nói là, một gia tộc có thu nhập cao nhất bằng tổng số doanh thu của hầu như tất cả các gia tộc trong Sơn Hải thành cộng lại, chỉ đóng góp chưa tới mười triệu linh thạch hằng năm. Còn chín mươi triệu còn lại, tất cả đều bị tính hết vào đầu của các gia tộc còn lại, chỉ nhẩm tính sơ qua thôi cũng đủ hiểu mức thuế đè lên đầu của họ đáng sợ tới cỡ nào rồi, nhất là đối với các gia tộc đối lập Thẩm gia và Chu gia, trong đó đại diện là Xích gia.

Nếu như nói Thẩm gia gánh 10% tổng số tiền thuế là mười triệu, các gia tộc thân Thẩm gia Chu gia gánh từ 30 %, các gia tộc phải gánh trên 10 %, tất cả cộng lại chỉ mới chiếm khoảng 50% tiền thuế, nghĩa là Xích gia và số ít gia tộc đối lập còn lại phải gánh gần 50 % tiền thuế, tương đương với 50 triệu linh thạch hằng năm.

Thế lực đối lập, ngoại trừ Xích gia, chỉ còn lại một vài gia tộc nhỏ doanh thu hằng năm chưa chắc được một triệu linh thạch, nghĩa là cho dù bị đánh thuế trên trời, thực tế đóng góp cũng chả được bao nhiêu, nói thẳng ra thì, chính một mình Xích gia hầu như phải gánh gần hết bốn mươi triệu linh thạch tiền thuế.

Doanh thu thời hoàng kim của Xích gia khi đang chiếm phần lớn thị trường đan dược hằng năm chỉ đạt khoảng 70 – 80 triệu, thậm chí còn không bằng Thẩm gia vào thời điểm này, nhưng mỗi năm phải gánh hết bốn mươi triệu tiền thuế, đồng nghĩa mỗi năm chỉ thu về có 30- 40 triệu linh thạch, trừ hết các chi phí sinh hoạt hằng ngày, tiền lương nhân công, tiền mặt bằng này nọ, lợi nhuận hằng năm sợ chưa đạt được mười triệu linh thạch nữa là.

Một trong tam đại gia tộc hùng mạnh nhất Sơn Hải thành, hầu như độc chiếm thị trường đan dược ( trước khi Thẩm gia nhảy vào cạnh tranh), lợi nhuận thu về hằng năm thậm chí không quá mười triệu linh thạch, nghe sao mà chua chát vô cùng.