Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

Chương 401: Mặt khỉ răng hô????




Nghĩ tới đối thủ truyền kiếp của gia tộc, Xích Hạo Tín tỏ ra lo lắng vô cùng.

Không phải lo lắng thực lực của gia tộc mình hiện giờ không đủ sức đối phó với kẻ thù, với ba ngọn núi khổng lồ đang chống lưng trong Xích phủ, chỉ cần một trong ba người ra tay, san bằng xóa sổ nhà họ Thẩm chỉ là việc làm dễ như trở bàn tay mà thôi. Chỉ là …..

Cho dù là nhóm Dương Kiệt hay nhà họ Xích tuyệt đối không dám làm điều đó ngay tại thời điểm hiện tại.  

Phương án dùng để đối phó với nhà họ Thẩm vào thời điểm hiện tại, nhà họ Xích chỉ có thể chống cự một cách thụ động, thậm chí không dám phản công quá mạnh tay khiến nhà họ Thẩm tổn thất nặng nề, lỡ như chọc điên nhà họ Thẩm, chẳng khác nào gián tiếp đắc tội chọc giận Thẩm Thùy Vân, đó tuyệt đối là một đại họa đối với nhà Xích vào thời điểm này.

Có một câu nói vô cùng thích hợp dùng cho trường hợp này chính là, diệt cỏ không tận gốc, sẽ hậu họa khôn lường.

Nếu như không thể một tay vỗ chết nhà họ Thẩm, chúng sẽ như những con đỉa đói không ngừng bám lấy vào cơ thể của mình để hút máu, ngày ngày đêm đêm phải mệt mỏi đề phòng kẻ thù quấy phá, nhà họ Xích lấy đâu ra tâm trạng và thời gian để phát triễn nữa chứ??

Đánh không được, xoa cũng không xong, Xích Hạo Tín nhất thời không nghĩ ra phương án để đối phó với sự quấy rối của nhà họ Thẩm lúc này.

Chẳng lẽ phải đi thỉnh giáo người đàn ông này???

Nghĩ tới khuôn mặt xấu ma chê quỷ khóc, xấu đau xấu đớn, xấu chưa từng thấy, đã vậy còn vàng răng và hơi thở nặng mùi, nhưng quan trọng nhất là khi phải đối diện với khí thế của một kẻ mạnh xuất khiếu không biết là vô tình hay cố ý thỉnh thoảng phát tán ra gây áp lực cho người xung quanh của đối phương, Xích Hạo Tín không kìm được lắc đầu thở dài ngao ngán.

Chỉ là lúc này vô phương giải quyết, chỉ còn cách đi tới cầu xin thỉnh giáo người ta mà thôi.

Cọc cọc ~~~~!!! “ Mời vào ~~~~~~~~!!!”

Không bao lâu, Xích Hạo Tín đã có mặt tại khu vực sinh sống tạm thời của nhóm Dương Kiệt trong Xích phủ, và đứng ngay trước cửa phòng của Bàng Thống nhẹ tay gõ cửa vài cái. Giọng nói của Bàng Thống lập tức từ trong phòng vang lên.

Két ~~~~~~~~~~~~~~~~!!!

Nhận được sự cho phép, Xích Hạo Tín nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bước vào, phát hiện Bàng Thống đang ngồi trên bàn làm việc, trên tay cầm một cuốn sổ sách, đôi mắt dán chặt vào trên đó trông vô cùng tập trung vậy.

“ Bàng tiên sinh ~~~~!!!” “ ái da, thì ra là Xích gia chủ, nãy giờ lo tập trung vào công việc nên không thể đích thân ra tiếp đón, mong gia chủ thứ lỗi cho sự thất lễ của tại hạ ạ.” “ không dám, không dám, tại hạ mạo muội tới làm phiền tiên sinh, là người thất lễ mới đúng.”

Chào hỏi xã giao xong, Bàng Thống nhanh chóng mời Xích Hạo Tín ngồi vào ghế khách, tất nhiên là không thể thiếu trà nước dâng lên mời khách rồi.

“ không biết Xích gia chủ lần này ghé thăm tiện xá có gì chỉ giáo không ạ??”

Nhâm nhi vài ba ngụm trà nóng xong, Bàng Thống trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

“ Chỉ giáo không dám, ngược lại tại hạ có một vài vấn đề muốn thỉnh giáo tiên sinh, mong nhận được lời khuyên bảo giá trị từ tiên sinh ạ.”

Nếu như Dương Kiệt có mặt ở nơi này, nghe xong lời đối thoại của cả hai chắc chắn sẽ trợn mắt trắng ngay cho mà xem.

Lời đối thoại của đám tự cho là danh sĩ nho sĩ phong nhã quả thật mệt mỏi phiền phức quá đi, cứ giả vờ xã giao khách sáo mãi thế này, không thể trực tiếp đi thẳng vào vấn đề cho nhanh sao??

´mời gia chủ nói ạ.” “ chuyện là thế này, người ở phía dưới vừa báo tin rằng, có một nhóm lưu manh lạ mặt xông vào các nhánh cửa tiệm trực thuộc Xích phủ quấy rối cướp phá, lúc này đã tổn thất gần ba, bốn cửa tiệm lớn nhỏ rồi. Việc quấy rối của lũ lưu manh này chỉ là chuyện nhỏ, điều mà Xích mẫu lo sợ rằng, kẻ đứng đằng sau việc này có thể chính là Thẩm gia, đối thủ truyền kiếp của Xích gia. Có thể Chúng đã nhận được được sự bất thường của Xích phủ, chuẩn bị nổ ra xung đột toàn diện với chúng ta.”

Xích Hạo Tín không dám che giấu, mang theo vẻ mặt đầy lo lắng thuật lại toàn bộ thông tin vừa nhận được từ quản gia với Bàng Thống.

“ xung đột toàn diện thì chưa chắc, nhưng thăm dò tình hình của chúng ta là chắc chắn rồi.” Sau một hồi nhắm mắt suy nghĩ, cặp mắt đầy trí tuệ của Bàng Thống đột nhiên mở ra, cười nói: “ Đã thám thính được ai là người đảm nhận công việc nảy sinh xung đột với chúng ta chưa??”

“ Chưa, nếu thật sự cần thiết, Xích mẫu sẽ cho người đi do thám ngay tức khắc.”

“ tốt, trước khi có kế sách gì đưa ra, phải tìm hiểu và nắm rõ mọi thông tin liên quan tới kẻ thù, cái gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Và trong thời gian này, trách xảy ra xung đột vượt quá mức độ cần thiết với đối phương, rút hết toàn bộ lực lượng về tử thủ ở nơi trọng yếu trước đã, đợi có được kết quả thông tin kẻ địch, Bàng mẫu sẽ đưa ra phương án thích hợp để giải quyết vấn đề.”

Bàng Thống dường như đã suy ra được nhiều vấn đề và đã bắt đầu tiến hành sắp xếp, chỉ là muốn nắm chắc trăm phần trăm, quyết định tạm thời chờ đợi tới thời điểm thích hợp.

“ Thực lực của đám lưu manh vô lại này không tệ, Xích mẫu nghi ngờ rằng thậm chí là một tiểu đội tinh anh của nhà họ Thẩm điều phái ra hành động, cho dù chúng ta có rút hết về tử thủ, cũng chưa chắc có thể chống cự được quá lâu. Tình hình của Xích gia như thế nào chắc Bàng tiên sinh cũng nắm rõ, nếu như ……” Xích Hạo Tín tỏ ra do dự không quyết, nêu rõ nỗi lo lắng của bản thân.

“ Bàng mẫu hiểu ý gia chủ, đúng là không thể để Xích gia gánh chịu thêm tổn thất hơn nữa.”

Bàng Thống mỉn cười đứng bật dậy ra khỏi ghế ngồi, ra hiệu mời Xích Hạo Tín đi theo mình rời khỏi phòng làm việc, đi xuyên qua một hoa viên, thẳng tới căn phòng rộng lớn ở cách khu vực mình đang ở không quá xa.

Rầm ~~~~ rầm ~~~~ rầm …… ~~~!!!

“ chuyện, chuyện gì xảy ra thế này?? Động đất à????”

Vừa mới tiến gần hoa viên phía sau căn phòng, những âm thanh như một thể có khối lượng nặng nề bị ném từ trên không trung xuống mặt đất, kèm theo mặt đất rung chuyển liên hồi như đang xảy ra động đất khiến Xích Hạo Tín không kìm được giật nảy mình, hoảng hốt mở miệng hỏi.

Bàng Thống chỉ mỉn cười không nói gì, tiếp tục dẫn theo Xích Hạo Tín đi thẳng vào trong hoa viên.

Vừa mới bước vào hoa viên, đập vào đôi mắt của Xích Hạo Tín chính là một quả chùy có thể tích to gấp hai, ba lần so với cơ thể của một người đàn ông trưởng thành đang không ngừng xoay chuyển ba trăm sáu chục độ theo chiều dọc, được ai đó ném thẳng lên trời và rơi xuống mặt đất sau đó, và cảnh tượng này không chỉ diễn ra một lần mà nhiều lần với tầng suất đều đặn vô cùng.

“ Nguyên Bá ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!”

Đúng thế, nơi này chính là khu vực sinh sống của Lý Nguyên Bá trong Xích phủ, và quả chùy đang không ngừng bị ném lên không trung và rơi xuống, chính là kiệt tác của Lý Nguyên Bá chứ còn ai vào đây nữa.

Kể cũng tội, từ khi dọn vào trong Xích phủ, không có chiến sự đồng nghĩa không có việc gì để làm. Những người khác còn đỡ, Dương Kiệt bận luyện đan, Hoàng Dung và Mộ Dung Tuyết lo chăm sóc Dương Khang và Cửu thúc, còn Bàng Thống thì đọc sách và không ngừng suy nghĩ hoàn thiện cho kế hoạch sắp tới, chỉ duy nhất mỗi mình Lý Nguyên Bá rảnh rỗi quá mức không có việc gì làm cả.

Đấy đấy, bộ không thấy tên khốn đó buồn chán tới nỗi tự tìm trò tiêu khiển bằng cách không ngừng ném quả chùy của mình lên không trung, còn bản thân nằm thẳng trên mặt đất, hai chân giơ thẳng lên để “ chụp” lấy cây chùy đang rơi xuống sao.

Mỗi lần nhìn thấy đôi chân gầy ốm như hai cây que hứng trọn quả chùy không biết to hơn biết bao nhiêu lần từ trên không trung rơi xuống, Xích Hạo Tín ớn lạnh sởn cả tóc gáy, toàn thân run lên vì sợ hãi.

Mẹ kiếp, lỡ như quỹ đạo quả chùy đi trượt rơi thẳng vào đầu hoặc đôi chân như cây que đó không đủ sức chống đỡ, sẽ có kết cục như thế nào nhỉ???

Chỉ nhìn sơ qua vết nứt ngày càng trở nên dày đặc nơi mà Lý Nguyên Bá đang nằm, Xích Hạo Tín không dám tiếp tục suy diễn tới cảnh tượng “ đáng sợ” đó nữa.

Rầm ~~~~~~~~~~~~~~~~!!!

Lại thêm một tiếng va đập và mặt đất rung chuyển xảy ra, nhưng sau lần này Lý Nguyên Bá không tiếp tục ném chùy lên không trung nữa mà ném nó sang một bên, khi quả chùy tiếp đất lập tức tạo ra một cái hố nông.

Tuy chỉ là hố nông, nhưng cũng đủ nhận ra cân nặng đáng sợ của Phá Thiên Chùy kinh hoàng như thế nào rồi.

“ mặt, mặt khỉ răng hô, có, có chuyện gì, gì mà chạy tới, tới kiếm, kiếm ta thế, thế này.”

Lý Nguyên Bá vẫn với dáng vẻ ngây ngô như đứa trẻ mới lên ba, vừa sờ gáy vừa tỏ vẻ ngơ ngác lên tiếng hỏi.

Mặt khỉ răng hô????

Sắc mặt của Bàng Thống lập tức trầm đen như than.

Mẹ kiếp, tuy Thống gia ta đây không quá đẹp dzai, nhưng cũng nên gọi ta bằng cái cách xưng hô đầy xúc phạm như thế này chứ ~~!!

Nếu như là kẻ khác dám gọi trước mặt Bàng Thống với cách xưng hô như thế này, tuyệt đối sẽ hứng trọn cú tát vỡ đầu vào mặt ngay tức khắc.

Nhưng người trước mặt lại là “ đồng đội thân thiết nhất” có chung một nguồn gốc xuất xứ với mình, dưới sự kiểm soát của hệ thống, người nhà tuyệt đối không được có hành động và suy nghĩ hãm hại lẫn nhau ở bất kỳ trường hợp điều kiện nào, Bàng Thống chỉ biết cắn răng nuốt trôi chứ làm gì được đối phương bây giờ.

Quan trọng nhất là, tuy Bàng Thống có thực lực cảnh giới cao hơn hẳn so với Lý Nguyên Bá, nhưng nếu thực sự nổ ra giao chiến, Bàng Thống có đánh bại được Lý Nguyên Bá đi nữa, bản thân cũng không thể lành lặn khỏe mạnh, trường hợp trọng thương tuyệt đối không thể nào tránh khỏi.

Một mưu sĩ giao chiến trực tiếp với một võ tướng, tất nhiên là sẽ bị thiệt thòi hơn nhiều rồi, tương quan thực lực sẽ bị áp chế không ít.

Bàng Thống cố gắng không nhìn Xích Hạo Tín đang cố gắng kìm nén cười mà không dám cười ở bên cạnh, không ngừng hít sâu vào người để bình tâm lại, đồng thời trong lòng không ngừng nhắn nhủ bản thân rằng: “ Không sao, không sao, đối phương chỉ như một đứa trẻ mới lên ba, người lớn như mình ai lại đi chấp lời nói của một đứa bé còn ngây thơ chứ.”

“ Nguyên Bá, dạo này không phải cậu thường than phiền rằng quá rảnh rỗi không có gì làm sao, giờ có một công việc vô cùng nhẹ nhàng như thú vị cần ….” “ Không, ông, ông đi kiếm người, người khác đi ~~~!!” “ hả ~~~????!!!!”