Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

Chương 370: Dương Kiệt phản công




“ tiếng, tiếng nổ gì thế này???” Xích Trung Nghĩa mang theo vẻ mặt ngơ ngác trước tiếng nổ vang dội cả Xích phủ, lão thậm chí cảm nhận được mặt đất đang rung chuyển dữ dội như đang xảy ra động đất vậy.

“ không hay rồi, không hay rồi gia chủ ~~~~~~~~~~~!!!” quản gia lại lần nữa xuất hiện đúng với vai trò của hắn, mang theo vẻ mặt bối rối kinh hãi từ bên ngoài vừa la hét vừa chạy vào.

Xem ra hắn vẫn còn chưa rút được kinh nghiệm trước đó thì phải. Con người đúng là chưa đâm đầu vào chỗ chết sẽ chưa bao giờ biết sợ cả.

“ Chuyện gì xảy ra thế này??? Sơn Hải thành bị động đất hả???” Xích Trung Nghĩa không còn tâm trí để xử phạt tên quản gia nói trước quên sau đó nữa, chỉ muốn mau chóng biết rõ nguyên nhân vì sao lại phát ra tiếng nổ và mặt đất rung chuyển như đang động đất mà thôi.

Còn sau vụ này tên quản gia có còn lành lặn không lại là một chuyện.

“ dạ, dạ, không phải, không phải ạ. Có kẻ, có kẻ địch tấn công vào Xích phủ của chúng ta ạ ~~~~~~!!!” quản gia mang theo vẻ mặt hoang mang bối rối ngập ngừng nói.

Nói thật, có cho vàng hắn cũng không thể tin nổi có kẻ dám gan cùng mình tấn công thẳng vào căn cứ chính của một trong tam đại gia tộc hùng mạnh nhất Sơn Hải Thành, cứ như trong mơ vậy, mà nhiều khi mơ cũng không dám mơ tới cảnh đó nữa là.

“ Cái gì?? Ngươi nói cái gì??? Có kẻ dám tấn công Xích phủ??? Kẻ nào??? Chẳng lẽ nhà họ Thẩm đã mất hết kiên nhẫn?? Quyết định ra tay với chúng ta???”

Xích Trung Nghĩa không kìm được lóe qua tia sáng hoảng hốt sợ hãi, nhưng nhanh chóng được lão che giấu đi, thay thế bằng ánh mắt hiểm độc pha lẫn lạnh lùng và tràn đầy sát khí, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm về phía cửa vào.

Chẳng lẽ nhà họ Thẩm không sợ mình tức nước vỡ bờ, cho dù chúng có chiếm được Xích phủ, cũng phải trầy da tróc vẩy, thậm chí sướt đầu bể trán sao???

Xích phủ trong Sơn Hải thành dù sao cũng là đại bản doanh của nhà họ Xích, hệ thống pháp trận phòng thủ không ít, trừ khi kẻ mạnh nguyên thần cao cấp hay thậm chí là xuất khiếu giáng lâm, nếu không thì cho dù thiên binh vạn mã cũng đừng mong công phá được “ ngôi thành trì” kiên cố này.

Nguyên thần cao cấp hay xuất khiếu?? Ở cái nơi chim không đẻ nổi trứng như Sơn Hải thành, lâu lâu có một tông sư cao cấp đi ngang qua đã là hiếm gặp lắm rồi, nói chi tới nguyên thần hay thậm chí xuất khiếu chứ?? Thậm chí cả trăm năm cả ngàn năm chưa chắc gặp được một lần nữa là.

Nên Xích Trung Nghĩa chỉ một thoáng bối rối rồi nhanh chóng bình tĩnh lại, thậm chí trong lòng không ngừng cười lạnh trước hành động ngu xuẩn chơi liều của nhà họ Thẩm.

Chỉ là lần này Xích Trung Nghĩa đã lầm. Lần này kẻ tấn công vào Xích Phủ không phải là đại quân chân nguyên, tông sư của nhà họ Thẩm, mà là một đối thủ đáng sợ hơn gấp chục lần trăm lần, đối phương không chỉ là nguyên thần cao cấp, thậm chí phía sau còn có một kẻ mạnh xuất khiếu đang ẩn núp ở gần nay, sẵn sàng ra tay với Xích phủ bất kỳ lúc nào.

“ dạ, không phải, không phải nhà họ Thẩm, mà là, mà là ……” “ Không phải nhà họ Thẩm??? là ai?? Ai dám gan cùng mình tấn công Xích phủ của ta hả??? nói mau, là ai ~~~~~~~~!!!!”

Xích Trung Nghĩa trực tiếp tóm lấy cổ áo của tên quản gia nhấc bổng người hắn lên kéo sát tới trước mặt mình, tiếng hét đầy phẫn nộ khiến nước miếng nước bọt phun đầy trên mặt hắn.

Mẹ kiếp ~~~!! Muốn tôi nói thì ông phải thả tôi ra đi chứ, tóm lấy cổ áo khóa chặt cổ tôi như vậy thở còn thở không nổi, sao mà nói đây???

Quản gia bị Xích Trung Cổ tóm cổ tới nổi mặt mày tím tái, mép miệng chảy cả sủi bọt do nghẹt thở, hai mắt lộ ra lồng trắng, có vẻ như có thể tắt thở bất kỳ lúc nào.

“ phụ thân bình tĩnh, hãy bình tĩnh, chuyện đâu còn có đó mà, mau thả tên ngu xuẩn đó ra đi, nếu không hắn ngột thở chết bây giờ.” Đúng lúc Xích Hạo Nghiên từ bên ngoài chạy vào, nhìn thấy tên quản gia đã sủi bọt mép, vội vã chạy tới khuyên can.

“ xin lỗi, xin lỗi, lão phu nhất thời nóng giận không kềm chế được bản thân.”  Xích Trung Nghĩa cũng nhanh chóng nhận ra hành động bồng bột của mình, vội vã thả tên quản gia ra, không ngừng hít sâu vào người để bình tâm lại.

Nếu như là ngày thường, lão tuyệt đối không bao giờ mất kiểm soát như thế này. Chỉ là vừa mới xổng mất “ thần tài” chưa được bao lâu, lại nghe thêm một tin khiến lão nổ điên lên mới có hành vi “ không đúng mực” như thế này mà thôi.

Không phải sao, tuy nhà họ Xích đang bị nhà họ Thẩm đàn áp tới mức không ngóc đầu lên nổi, nhưng dù sao cũng là một trong tam đại gia tộc của Sơn Hải thành, cho dù đang thất thế, nhưng cũng không phải con chó con mèo nào cũng có thể chạy tới trước mặt mình “ ném phân”, sỉ diện của một trong tam đại gia tộc tuyệt đối không thể để đám tạp nham đó muốn chà đạp là chà đạp, đó chính là nguyên nhân chính khiến lão giận tới nỗi mất hết bình tĩnh.

“ còn không mau mau nói kẻ nào dám gan cùng mình tấn công vào phủ của chúng ta nữa????” “ hít hà, vâng, vâng, hít hà, chính là, hít hà, chính là tên tội phạm, hít hà, tội phạm đã bỏ trốn tối hôm qua đó ….” “ cái gì??? Ngươi nói lại lần nữa nghe thử ~~~~~~!!!!”

Tên quản gia còn chưa kịp dứt lời, Xích Trung Nghĩa lần nữa mất hết bình tĩnh lao tới tóm lấy cổ áo của hắn nhấc bổng lên lần nữa. Nhưng lần này thay thế vẻ mặt căm phẫn bằng vẻ mặt đầy phấn khích.

Xích Trung Nghĩa lúc này mang theo tâm trạng của một tên đàn ông bị giam cầm cả chục năm không được ngửi thấy mùi đàn bà, đột nhiên được thả trại thậm chí ngay trước cửa phòng xuất hiện một cô gái xinh đẹp tuyệt trần ăn mặc gợi cảm không ngừng tạo ra những động tác khuyến rũ khiêu khích, đợi tới khi lão vừa bước vào phòng, định giải tỏa hết những gì tồn đọng cả chục năm nay, nào ngờ cô gái xinh đẹp đó đóng cửa phòng bỏ chạy mất xác, để lại mình lão với muôn mang tiếc nuối và oán trách, suýt chút nổi điên lên vì gần như đã chạm tới miệng như để vuột mất món ăn.

Trong lúc lão đang tuyệt vọng bất lực( chẳng lẽ phải quay tay tự xử??), ai ngờ cánh cửa phòng đột nhiên mở toang ra lần nữa, cô gái vừa biến mất lúc nãy lần nữa xuất hiện, thì ra cô ta không phải bỏ đi, mà chỉ là đi tắm rửa sạch sẽ và thay một bộ đồ khuyến rũ hơn nữa và quay trở lại, thử hỏi có điên tiết lên vì phấn khích không chứ???

Giống như câu cửa miệng của Dương Kiệt từng nói: mẹ kiếp, cuộc sống lúc thăng lúc trầm, sóng gió phong ba lúc nổi lúc tàn quả thật là kích thích quá đi.

Tên khốn ngu xuẩn đó sau khi bỏ trốn thành công không những không cao chạy xa bay, ngược lại còn dám quay trở lại với ý định báo thù??? Chẳng lẽ mấy tên đệ tử đầu đất của tông môn ai nấy đều tự phụ và ngu xuẩn tới mức đó sao??? à mà không đúng, tên khốn đó không còn là đệ tử tông môn nữa, chỉ là trước kia thôi.

Chỉ tiếc là ở Huyền Thiên Đại Lục không có một câu châm ngôn của Trái Đất để diễn đạt cho cảm xúc của lão vào lúc này, lúc không chắc chắn lão sẽ ngẩng cao đầu há há cười lớn và hét lớn rằng: “ Thiên Đường có đường ngươi không chạy, địa ngục không có cửa mà ngươi dám đâm đầu vào, có chết cũng đừng trách ai nhé ~~~~!!”

“ mau, mau kích hoạt pháp trận phong tỏa không gian cao cấp trong phủ, lần này tuyệt đối không được để xổng mất con mồi nữa biết chưa???” “ Phụ thân xin yên tâm, con sẽ kích hoạt pháp trận ngay tức khắc ạ ~~~!!!”

Không chỉ Xích Trung Nghĩa, ngay cả Xích Hạo Nghiên vui mừng tột cùng, vội vã dẫn theo tên quản gia vừa mới hoàn hồn trở lại chạy tới trung tâm điều khiển pháp trận trong Xích phủ để kích hoạt.

kích hoạt pháp trận phong tỏa không chỉ kìm hãm không để Dương Kiệt có cơ hội sử dụng dụng cụ hoặc bí thuật thoát thân, còn có tác dụng đánh lạc hướng che mắt cả thế giới bên ngoài, khiến cho do thám của các gia tộc khác, đặc biệt là nhà họ Thẩm biết được chuyện gì đang xảy ra trong Xích phủ.

“ đi, hãy cùng lão phu đi đón tiếp vị khách quý của chúng ta lần nữa, hihi ~~~~~!!!”

Xích Trung Nghĩa lập tức dẫn theo đám cận vệ trong phòng rời khỏi ngục giam, tiến nhanh về hướng đang nổ ra giao chiến giữa Dương Kiệt và người trong Xích phủ.

- -- --------

Rầm ~~~ rầm ~~~~~~~~~~!!! AAA ~~~~!!!! Cứu, cứu ~~~~~!!!! Không, không thể nào ~~~~~~!!! Tha, xin tha mạng cho …… ~~~!!

“ Xích Trung NGhĩa, Xích Hạo Nghiên, còn không mau mau cút ra đây chịu tội ~~~~~~~~~~~~~!!!!”

Lúc này trong khu vực tiền viện của Xích Phủ, Dương Kiệt tay cầm Tam Tiêm Kích, toàn thân dính đầy máu đỏ như vừa được vớt lên từ sông máu, trên môi mang theo nụ cười lạnh lùng khát máu hùng hổ gọi tên cha con Xích Trung Nghĩa ra nộp mạng.

Nhìn thấy xác thịt không một mảnh nguyên vẹn rơi rãi khắp nơi xung quanh dưới chân anh ta, đám cận vệ còn sống sót của Xích phủ ai nấy đều mang theo vẻ mặt kinh hãi tột cùng, đặc biệt là khi đối diện nụ cười như tu la quỷ dữ trên môi Dương Kiệt, sởn cả tóc gáy chỉ muốn quay đầu bỏ chạy ngay tức khắc.

Dương Kiệt không phải là kẻ cuồng sát, nếu như đối phương quay đầu bỏ chạy hay không chủ động tấn công mình, anh ta cũng chả buồn để ý tới họ. Nhưng nếu như có kẻ dám cả gan chủ động lao vào tấn công, vậy thì đừng có trách Tam Tiêm kích trong tay anh ta vô tình.

Chỉ là cận vệ của các gia tộc đều là các tử sĩ được nuôi dạy từ bé, có lòng trung thành tuyệt đối với gia tộc, tuyệt đối không bao giờ xuất hiện cảnh quay tham sống sợ chết, sợ hãi kẻ địch lớn mạnh hơn quay đầu bỏ chạy.

Huống chi người nhà của họ chủ yếu đều sinh sống trong phủ hoặc trong những sản nghiệp do gia tộc ban cho, nếu như lúc này dám bỏ chạy, đợi tới khi đẩy lùi được kẻ địch, phía trên hỏi tội xuống, không chỉ bản thân, thậm chí cả gia đình cũng phải chịu sự liên lụy nữa là.

“ sát ~~~~ sát ~~~~ sát ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!”

Chính vì điều đó, tầng tầng lớp lớp cận vệ đang vây chặt Dương Kiệt ở xung quanh tựa như những con thêu thân lao vào lửa, cho dù biết rõ phải trả giá bằng mạng sống cùa mình, nhưng cũng không ngần ngại hoảng sợ xông thẳng về phía trước.

Mặc dù khâm phục và có chút không nỡ trước những cận vệ “ vô tội” này, nhưng thật đáng tiếc, mình không giết người ta, người ta chưa chắc nương tay với mình, vậy thì đi chết hết đi ~~~~~~!!!

“ Phì Lũ Xung Thiên Pháo, sát ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!”

Một cơ thể dạng khí khổng lồ to như quả núi thịt từ trên không trung xuất hiện, tựa như quả bơm nhiệt hạch được thả từ không trung xuống mặt đất, phát nổ và xóa sổ tất cả mọi thứ ở phía dưới nó.

Uỳnh ~~~ uỳnh ~~~~ rầm ~~~~~ rầm ~~~~~~~~~~~~~~…….!!

Hơn hai ba trăm cận vệ theo tư thế xung phong ở dưới mặt đất, thậm chí không kịp kêu thét tiếng nào, đã bị “ quả bom nhiệt hạch” phát nổ banh xác, nhất thời vô số mảnh vụn máu thịt tung bắn khắp nơi như quả dưa khổng lồ bị người khác cầm gậy bổ thẳng vào thật mạnh thật mạnh vậy.

ọe ~~~~~!!! ọe ~~~~~~~!!! Ác, ác quỷ, hắn là ác quỷ ~~~~~!!!! Má ơi, rốt cuộc ai đã đắc tội con ác quỷ này mà khiến hắn nhắm vào nhà họ Xích của chúng ta.

Trước cảnh tượng thảm sát kinh tởm hơn cả địa ngục đang diễn ra ở trước mắt, những cận vệ người hầu may mắn sống sót ai nấy đều tái mép mặt mày, quay sang một bên nôn ói không ngừng.

Tuy hơn tàn nhẫn một chút, nhưng đòn đánh của Dương Kiệt không phải hoàn toàn vô nghĩa, tuy hiệu ứng thị giác vô cùng đáng sợ, nhưng thực ra khi thi triễn đòn đánh này Dương Kiệt đã tính toán rất kỹ, chỉ phát nổ ở phạm vị không quá lớn, và số người bị nổ banh xác chỉ ném trên một vài chục mà thôi, nhưng như thế cũng đủ khiến cho đám cận vệ rơi vào khủng hoảng hoảng sợ như người mất hồn rồi. Mục đích chính của anh ta chỉ là muốn giết gà dọa khỉ, khiến cho đám cận vệ còn sống sót hoảng sợ ám ảnh, không dám tiếp tục lao vào tấn công, vô hình chung gián tiếp tha mạng cho chúng mà thôi.

Mà cách làm này dường như đã phát huy tác dụng, những người còn sống sót nhất thời toàn thân run rẫy suýt chút đứng không vững trước cảnh tượng máu thịt bê bết như dưới tu la địa ngục.