Trong lúc thái úy phủ đang náo loạn vô cùng và căn cứ Địa Cầu Bang đang trải qua cuộc tàn sát đẫm máu cho bất kỳ ai dám phản kháng khi quân đội do Cao thái úy phái tới bắt giữ tống vào đại lao chờ ngày xét xử hành hình, thì phía thập nhị công chúa phủ cũng náo nhiệt không kém.
Chuyện là thế này, mới sáng sớm hôm nay đột nhiên thập nhị công chúa đòi đi ra ngoài ngoại ô ở vương thành du sơn ngoạn thủy, Mạnh lão bà( bà lão luôn theo sát trông nom bảo vệ thập nhị công chúa) hấp tấp ra lệnh cho toàn phủ sắp xếp hành trình, chuẩn bị đầy đủ đồ đạc vật dụng thiết yếu phẩm cần thiết cho chuyến đi, do quá hấp tấp vội vàng, nên nhất thời trong phủ xuất hiện tình trạng gà bay chó chạy, náo nhiệt vô cùng.
Tuy cực nhọc mệt mỏi và có chút bối rối hấp tấp, nhưng trong lòng của người hầu trong phủ không những không tỏ ra bất mãn mà vui mừng hơn bao giờ hết.
Chả là thời gian gần nay thập nhị công chúa cứ ở lỳ trong phòng suốt ngày cả đêm không rời một bước, cộng thêm tâm trạng và vẻ mặt chán nản mệt mỏi luôn thường trực trên mặt, khiến cả phủ tỏ ra lo lắng sốt ruột thay cho chủ nhân của mình.
Giờ thì tốt rồi, chủ nhân đòi đi ngoại ô du sơn ngoạn thủy, nghĩa là tâm trạng đã có chuyển biến tích cực, thế thì còn gì bằng nữa chứ??
Nên người hầu trong phủ đều tỏ ra nhiệt tình cật lực chuẩn bị thu xếp một cách chu đáo và nhanh nhất, hy vọng có thể giúp cho chủ nhân có cuộc du ngoại thoải mái hài lòng và vui vẻ nhất có thể.
Họ hoàn toàn không biết rằng, đây chỉ là một kế hoạch để giúp đỡ cho Dương Kiệt đào tẩu khỏi vương thành mà thôi.
Sau khi người hầu trong phủ đã chuẩn bị đầy đủ, xe ngựa sang trọng đã chờ sẵn trong hoa viên, chỉ cần thập nhị công chúa bước lên xe là có thể lập tức khởi hành ngay tức khắc, Mạnh lão bà đã bước tới phòng của thập nhị công chúa, khẽ gõ cửa nhỏ tiếng nói: “ bẩm chủ nhân, mọi thứ đã sẵn sàng rồi ạ.”
Két ~~~~~~~~!!!
Cửa phòng nhanh chóng được mở ra, chỉ thấy thập nhị công chúa đã ăn mặc chỉnh tề thậm chí có hóa trang đôi chút dẫn theo Hao Thiên Khuyển từ trong phòng bước ra, thận trọng hỏi: “ mọi thứ đã ổn thõa rồi chứ Mạnh bà bà??”
“ Chủ nhân xin yên tâm, đã sắp xếp ổn thõa rồi ạ.” Mạnh lão bà là tâm phúc, là người trông coi thập nhị công chúa từ nhỏ, nên hoàn toàn có thể tin tưởng được, chỉ cần một câu mệnh lệnh của cô ta, thậm chí ngay cả lời nói của Ưng Hoàng Mạnh lão bà cũng dám phất lờ đi, nên kế hoạch giúp Dương Kiệt bỏ trốn hoàn toàn không che giấu gì bà ta cả, thậm chí có nhiều trường hợp còn phải nhờ vả tới bà ta sắp xếp, càng thuận lợi hơn gấp nhiều lần nếu như đích thân thập nhị công chúa ra tay nữa là.
Nghe xong lời bảo đảm của Mạnh lão bà, thập nhị công chúa thầm thở phào nhẹ nhõm, hoàn toàn tin tưởng vào lời nói của bà ta, mỉn cười nói: “ vậy thì khởi hành thôi.”
Cả hai nhanh chóng có mặt tại hoa viên, xe ngựa sang trọng đã chờ sẵn tại chỗ, tất nhiên là không thể thiếu thành viên của đội Kim Ưng và một vài người hầu, chuyến đi này đã tính toán kỹ lưỡng, tuyệt đối không mang theo quá nhiều người nhưng cũng không thể quá ít để đề phòng có người nhìn ra sự khác thường.
Tất cả đều là tâm phúc được lựa chọn kỹ càng, cho dù nhìn thấy điều gì bất thường trong chuyến đi đi nữa, cũng không ai dám thót ra một lời nghi ngờ nào cả.
Thập nhị công chúa khẽ đưa mắt liếc nhìn Mạnh lão bà, Mạnh lão bà khẽ ngật đầu một cái, cô ta không còn do dự dẫn theo Hao Thiên Khuyển trực tiếp lên thẳng chiếc xe ngựa sang trọng đã chuẩn bị sẵn.
“ khởi hành ~~~~~~~~~~!!!” cót két ~~~ cót két ~~~~~~~~~~~!!!
Ngay sau câu ra lệnh của Mạnh lão bà, xa phu lập tức điều khiển xe ngựa di chuyển rời khỏi thập nhị công chúa phủ, Mạnh lão bà dẫn theo tiểu đội Kim Ưng và vài tùy tùng theo chuyến đi nhanh chóng tản bộ theo phía sau.
Cọc cọc ~~~~~~~~!!! “ bang chủ ca ca, có thể ra được rồi đấy ~~~!!!”
Ngay sau khi xe vừa di chuyển, thập nhị công chúa khẽ cúi xuống sàn xe đưa tay lên gõ nhẹ vài cái đồng thời nhỏ tiếng nói.
Két ~~~~~~~~~~~~~~~~!!!
Chỉ thấy ván gỗ cao cấp khu vực trung tâm sàn xe nhanh chóng được tách đôi ra, để lộ ra một khoảng không khá rộng lớn, ít nhất là có thể chứa một người có cơ thể khổng lồ như Dương Kiệt và cộng thêm một Mộ Dung Tuyết cũng thành vấn đề.
Chiếc xe này đã được thiết kế đặc biệt!!
“ phù, suýt chút nữa thì chết vì ngột thở chứ chả chơi.” Dương Kiệt nâng Mộ Dung Tuyết và đứa con bé bỏng lên trước, sau đó nhấc mình khỏi khoảng chân không dưới sàn, pha trò cười nói.
Đường đường một nguyên thần mà bị chết ngột, tuyệt đối là chuyện nực cười nhất trên đời này đấy.
Mộ Dung Tuyết thầm trợn mắt trắng với Dương Kiệt, lúc nãy cả hai núp dưới sàn xe, tên khốn cứ không ngừng nằm ép sát vào người, quá đáng nhất là đôi tay " tội lỗi" không ngừng sờ soạng khắp cơ thể của cô ta, do không muốn phát ra động tĩnh gây chú ý tới người ngoài xe ngựa nên phải cắn răng nằm yên chịu trận, tên khốn này lúc này miệng than thở chứ thực ra trong lòng hắn muốn nằm đó lâu hơn nữa kìa.
kiếm chỗ nào trống trải ngồi xuống, dồn hết mọi tập trung vào đứa con đang ngủ say trong lòng, không thèm quan tâm tới anh ta nữa.
“ bang chủ ca ca chịu khó chút, chỉ cần an toàn rời khỏi vương thành, mọi thứ rồi sẽ ổn thôi.” Thập nhị công chúa ngây thơ lên tiếng an ủi, khiến Dương Kiệt gượng cười không biết trả lời như thế nào.
“ Nói gì nói, lần này vô cùng cảm tạ công chúa muội muội đã ra tay giúp đỡ, ơn nghĩa ngày hôm nay, Dương mẫu suốt đời không dám quên, sau này có cơ hội nhất định sễ báo đáp công chúa muội muội.” Tính cách của Dương Kiệt là vậy, có ơn sẽ báo có thù tất trả, mang theo vẻ mặt nghiêm trọng chắp tay nói.
“ không, không cần phải như vậy, giúp đỡ được huynh, muội cảm thấy vui vẻ lắm rồi, chỉ cần huynh được an toàn, mọi chuyện khác không quan trọng.” Thập nhị công chúa có chút bối rối trước thái độ nghiêm túc của Dương Kiệt, theo suy nghĩ của cô ta thì, bạn bè gặp hoạn nạn, nếu như bản thân đủ sức, giúp được sẽ giúp, làm gì suy nghĩ tới vấn đề sâu xa như chờ đợi đối phương báo ơn chứ.
Nhìn thấy thập nhị công chúa như vậy, Dương Kiệt cũng không nói thêm gì nữa, mà trực tiếp ghi nhớ trong lòng, thay vì dùng lời nói ba hoa, sau này dùng hành động chứng minh sẽ tốt hơn gấp trăm lần ngàn lần đấy.
Tiếp theo sau đó bầu không khí trong xe trở nên yên lặng tới mức đáng sợ. Cũng phải thôi, lúc này đang bỏ trốn chứ đâu phải đi du sơn ngoạn thủy thật, cười nói ầm ĩ trong xe lỡ như để lọt âm thanh ra bên ngoài để người khác nghe thấy thì khổ, nên cả nhóm vô cùng biết điều yên lặng ngồi đó, không ai nói với ai câu nào cả.
Cũng giống như bầu không khí trong xe, cả quãng đường di chuyển từ thập nhị công chúa phủ tới cổng thành cũng vắng lặng không kém, lâu lâu chỉ vang lên tiếng bước chân chạy của từng đội từng đội quân tuần tra đi ngang qua, nhưng khi nhìn thấy xe ngựa của công chúa phủ, tuyệt nhiên không ai dám động vào mà né sang một bên cúi người thi lễ mà thôi.
Con đường khu vực tuy vốn dĩ không phồn hoa lúc này càng trở nên vắng vẻ hơn cả chùa bà tanh nữa là. Lúc này chỉ ai dại gì mà đi lại ngoài đường, cho dù là con cháu gia tộc đi chăng nữa, lỡ như xui xui bị quân tuần tra tóm lại bắt vào nhà giam tra khảo thì khổ, tuy có thể nhanh chóng được thả ra do có người trong gia tộc tới bảo đảm, nhưng ai mà muốn bước chân vào cái nơi quỷ quái đó một lần chứ??
Do đường phố vắng vẻ mà không có cản trở, nên chỉ tốn khoảng hai khắc giờ, đoàn người đã di chuyển tới cổng thành phía đông.
Cổng thành vẫn mở toang ra không hề đóng chặt lại mặc dù biết rõ kẻ bị truy nã có thể xông ra khỏi thành bất kỳ lúc nào, nhưng nếu như nghĩ một cách đơn giản như vậy, thì Dương Kiệt không cần phải đau đầu suốt mấy ngày trời để tìm cách tẩu thoát ra.
Càng áp sát tới cổng thành, tựa như một con quái vật đang há to miệng ra chờ con mồi tới nộp mạng vậy, càng áp sát tới gần áp lực càng đè nặng lên Dương Kiệt và cả Mộ Dung Tuyết, thành hay bại là trông chờ vào thời khắc này mà thôi. Nếu như ngay cả kế hoạch này cũng phá sản, Dương Kiệt chỉ còn cách liều mạng mở đường máu dẫn theo “ vợ con” xông ra khỏi thành bằng mọi giá, cùng lắm nếu như bị tóm, tự vỗ lên trán tự vẫn tại chỗ, chứ bị nhốt trong thành lâu ngày, kết quả cũng sẽ như thế, thậm chí còn tệ hại hơn bội phần nữa là.
Cả hai đã vận hành kiểm thức thuật tới cực đỉnh, chỉ cần để lộ ra chút khí thức của cả hai, chắc chắn sẽ thu hút hàng ngàn hàng vạn binh sĩ tới vây giết tại chỗ, xui xẻo hơi thậm chí có thể kéo luôn cả tên khốn Trịnh Hổ tới cũng không chừng.
Chỉ là không biết chấn thương của tên khốn đó đã phục hồi được bao nhiêu phần rồi. Nhưng cho dù chỉ hai, ba phần đi nữa, cũng không phải Dương Kiệt và Mộ Dung Tuyết lúc này có thể đối phó nổi.
“ Đứng lại, tất cả mọi xe cộ muốn rời khỏi vương thành, đều phải xuống xe để tiến hành kiểm tra, còn không mau mau ngừng xe hả???” khi đoàn xe vừa áp sát cổng thành, một giọng nói đầy nghiêm nghị từ bên hông tường thành vang lên, ngay lập tức chỉ thấy một đàn ông trung niên mặc giáp tướng quân dẫn theo một đội binh sĩ thiên chiến trên cả trăm mạng từ bên hông lao ra, chắn ngay trước mặt đoàn xe ngựa của thập nhị công chúa.
“ hồ hồ, hùng hổ quá nhỉ Nghiêm tướng quân? Từ lúc thăng chức lên thành phó tướng giữ thành, bắt đầu không xem ai ra gì rồi đúng không???” Trong lúc vị tướng giữ thành thay thế cho tên đội trưởng trước kia dẫn theo binh sĩ chuẩn bị lao tới kiểm tra xe ngựa, giọng nói lạnh lùng của Mạnh lão bà từ phía sau vang lên.
Trong lúc vị Nghiêm tướng quân tỏ ra phẫn nộ khi có kẻ dám vô lễ với mình, nhưng khi nhìn rõ bóng người của Mạnh lão bà từ phía sau bước ra lập tức biến sắc khó coi.
Mạnh lão bà, thần bảo hộ thân tín của thập nhị công chúa, ngày đêm gần như như hình với bóng bảo vệ chủ nhân, trong vương thành không ai không biết, lúc này nhìn thấy Mạnh lão bà xuất hiện, Nghiêm tướng quân lập tức nhận ra người đang ngồi trong xe không ai khác chính là thập nhị công chúa chứ còn ai nữa.
Cho dù là bất kỳ vị hoàng tử công chúa nào xuất hiện, Nghiêm tướng quân chỉ cần làm đúng trách nhiệm, hoàn toàn không cần phải lo sợ gì cả. Chỉ là đối phương là thập nhị công chúa thì ……..
“ Thuộc hạ thất lễ, mong thập nhị công chúa thứ lỗi.” Nghiêm tướng quân lập tức có phản ứng, vội vã cúi người chắp tay thi lễ về phía xe ngựa. Một mặt muốn tỏ thái độ tôn kính của mình, một mặt muốn thăm dò xem thập nhị công chúa có thật là đang ngồi trong xe hay không.
“ Nghiêm tướng quân không cần đa lễ, bổn công chúa hôm nay đột nhiên nổi hứng muốn ra ngoài vương thành du ngoại để thoải mái tinh thần, hy vọng không làm phiền tới Nghiêm tướng quân.” Giọng nói của thập nhị công chúa từ bên trong xe ngựa vang lên, lập tức xóa tan mọi nghi ngờ của Nghiêm tướng quân.
“ Thuộc hạ không dám, chỉ là …….” “ thế nào??? Công chúa muốn rời khỏi vương thành cũng bị ngăn cản, chẳng lẽ Nghiêm tướng quân muốn chủ nhân của lão thân phải đi vào hoàng cung mời Ưng Hoàng đích thân tới đây mới đồng ý cho thông hành đúng không???”
“ dạ dạ, thuộc hạ tuyệt đối không có ý đó ạ, thông hành, còn không mau mau cho thông hành ~~~~!!” nghe thấy lời chế giễu của Mạnh lão bà, Nghiêm tướng quân lập tức biến sắc, hoảng hốt bối rối lập tức ra lệnh cho binh sĩ ở xung quanh tản ra để xe ngựa thông hành.
Đùa à??? Để thập nhị công chúa mời Ưng Hoàng đích thân tới đây, chỉ sợ Ưng Hoàng vừa mới tới đã lột da mình ngay tại chỗ cho mà xem. Nghĩ sao mà dám cản đường làm phật lòng báu vật vô giá trong lòng Ưng Hoàng như thập nhị công chúa chứ???
Cho dù Ưng Hoàng không tới đi nữa, chỉ cần để thông tin mình gây khó dễ thập nhị công chúa lan truyền ra ngoài, chỉ sợ đám dân đen trong thành lập tức tụ tập thành từng đoàn từng đoàn lao tới nơi này treo mình lên giá thêu đốt tại chỗ cho mà xem.
Phải biết rằng thập nhị công chúa có uy danh cực lớn trong vương thành, ngày thường thường xuyên xả kho cứu tế cho người dân nghèo khổ bằng thức ăn, quần áo và cả tiền bạc giống hệt như Âu Dương Thiện đã làm ở Bán Nguyệt Thành. Âu Dương Thiện làm thế vì sự ảnh hưởng của mẹ mình, còn thập nhị công chúa làm là xuất phát từ nội tâm từ bi hướng thiện của cô ta, có thể nói, trong mắt của người dân trong vương thành, thập nhị công chúa tựa như bồ tát sống, lời nói của cô ta đôi khi còn có trọng lượng hơn cả Ưng Hoàng nữa là.
Nếu như để dân chúng biết được vị bồ tát sống mà mình tôn thờ hết mực bị ai đó làm khó làm dễ, đám dân chúng không nổi điên lên mới là lạ á.
Nói đâu chi cho xa, ngay cả con hổ cái nhà mình cũng là một “ fan cuồng nhiệt” của thập nhị công chúa chứ đâu. Nếu như để chuyện này lọt vài tai bả, cuộc sống sau này của mình e rằng sẽ thảm họa còn hơn cả địa ngục cho mà xem.
Cả tư lẫn công, Nghiêm tướng quân cũng không muốn hoặc không dám làm khó cản trở đoàn xe của thập nhị công chúa, nên vô cùng hiển nhiên để cho đoàn xe thông hành tại chỗ.
Mạnh lão bà phóng ánh mắt “ xem như ngươi biết điều” về phía Nghiêm đội trưởng, lập tức ra hiệu cho đoàn xe tiếp tục lăn bánh ra khỏi vương thành dưới thái độ tôn kính của Nghiêm tướng quân và binh sĩ có mặt ở nơi này.