“ Hai năm, chỉ vỏn vẹn hai năm đối phương đã thăng tiến tới mức khó tin như thế này, vậy thì năm năm sau, mười năm sau hay thậm chí hai mươi năm sau, thực lực của hắn sẽ lớn mạnh tới cỡ nào nhỉ?? Có thể hiên ngang đương đầu với ngũ đại tông môn hay thậm chí xóa sổ luôn cả chúng?? Bổn hoàng tử tỏ ra vô cùng kỳ vọng trước viễn cảnh đó đấy.” Đôi mắt của Triệu Thiên Cơ lóe qua tia sáng phấn khích, cười nói.
Có thể nói, ngũ đại tông môn tuyệt đối là ngọn núi khổng lồ ngáng đường mà hắn cũng không đủ tự tin để vượt qua khi quyết tâm thực hiện ước mơ và hoài bão của bản thân.
Như đã nói, muốn thống nhất U Châu, việc hiển nhiên là phải xóa sổ hoặc khiến cho tất cả các vương triều phải thần phục quỳ xuống dưới chân mình. Chỉ là muốn làm được điều đó tuyệt đối không đơn giản chỉ là sở hữu một đội quân có thể tung hoành thiên hạ không đối thủ, còn phải nhận được cái ngật đầu của phía ngũ đại tông môn.
Nếu chỉ xóa sổ hoặc thu phục vài ba vương triều thì không nói, chỉ cần cái giá để trả cho ngũ đại tông môn đủ lớn, điều đó tuyệt đối không phải là vấn đề. Nhưng vấn đề là, mục tiêu của Triệu Thiên Cơ là thống nhất cả U Châu, đó lại là một chuyện khác.
Nghĩ sao mà ngũ đại tông môn chịu nhắm mắt làm ngơ khi để cho một vương triều phát triễn lớn mạnh vượt quá tầm kiểm soát của tông môn?? Chỉ sợ chưa kịp thống nhất U Châu, chỉ cần vương triều Thiên Ưng chiếm đoạt xóa sổ trên mười vương triều khác, người của ngũ đại tông môn đã đứng ngồi không yên phái người tới xóa sổ của vương triều của hắn rồi.
Ngũ đại tông môn tuyệt đối không thể chấp nhận có một vương triều lớn mạnh tới mức có thể uy hiếp địa vị và quyền lợi của tông môn, tuyệt đối không bao giờ, cho dù đối phương có trả một cái giá cao tới cỡ nào đi nữa cũng không.
Có thể nói, ngũ đại tông môn mới chính là mấu chốt quan trọng nhất và cũng là vấn đề đau đầu nhất mà Triệu Thiên Cơ muốn thực hiện hoài bão của mình chứ không phải là bản thân có đủ thực lực xóa sổ thống nhất các vương triều hay không.
Và sự xuất hiện của Dương Kiệt, đã mang lại tia sáng hy vọng cho Triệu Thiên Cơ.
Chỉ mới hai năm mà đối phương đã có thực lực đáng sợ như thế này. Vậy cho đối phương thêm mười năm, hai chục năm thì sao nhỉ??? Thậm chí có thể lật đổ sự thống trị của ngũ đại tông môn tại khu vực U Châu này chăng??? Nên nhớ rằng giữa Dương Kiệt và ngũ đại tông môn có mối hận thù có thể nói là không thể đội trời chung với nhau, cho dù Dương Kiệt nhượng bộ, ngũ đại tông môn cũng tuyệt đối không tha mạng cho anh ta, nên cả hai giáp mặt với nhau một mất một còn, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Và với tiềm năng mà Dương Kiệt thể hiện vào lúc này, Triệu Thiên Cơ hoàn toàn có thể khẳng định rằng, đối phương tuyệt đối là một con dao sắc nhọn và thích hợp nhất để giải quyết ngũ đại tông môn.
Việc Triệu Thiên Cơ cần làm lúc này, chính là hỗ trợ thúc đẩy quá trình phát triễn của Dương Kiệt, vì hắn không đủ kiên nhẫn để chờ đợi Dương Kiệt từ từ trưởng thành. Nên nhớ rằng thời hạn tại vị của hoàng đế chỉ khoảng một trăm năm, nếu như Dương Kiệt tốn quá nhiều thời gian để trưởng thành tới mức có thể giải quyết ngũ đại tông môn, vậy thì còn lại bao nhiêu thời gian để mình thống nhất U Châu nữa chứ??
Các vương triều lớn nhỏ cả khu vực U Châu không có một trăm cũng có vài chục, cho dù chỉ cần xóa sổ một trong những số đó, sau đó ép buộc các vương triều nhỏ bé còn lại cúi đầu thần phục dưới chân mình, đừng nói một trăm năm, thậm chí hai trăm năm cũng chưa chắc đủ nữa là.
Cho nên Triệu Thiên Cơ đã quyết tâm đầu tư mạnh tay vào Dương Kiệt và Địa Cầu Bang của anh ta, thúc đẩy rút ngắn quá trình phát triễn của anh ta càng sớm càng tốt, biến anh ta thành con dao đã hoàn thành quá trình mài dũa có thể đâm chết ngũ đại tông môn trong thời gian ngắn nhất có thể.
Còn vấn đề tự tay mình đào tạo ra một con dao sắc nhọn có ngày quay sang đâm lại mình, Triệu Thiên Cơ tỏ ra không quá bận tâm.
Tính cách của Dương Kiệt, Triệu Thiên Cơ đã tìm hiểu rất kỹ, tính cách của đối phương không thích tranh giành quyền lực danh vọng, và một cái U Châu nhỏ bé như thế này, tuyệt đối không phải mục tiêu và đích đến cuối cùng của đối phương. Triệu Thiên Cơ tin rằng một ngày nào đó, chỉ cần Dương Kiệt đủ lớn mạnh và giải quyết ân oán với ngũ đại tông môn xong, sẽ lập tức rời khỏi tiến thẳng về phía khu vực Trung Ương.
U châu, trong mắt đối phương chỉ là bước đệm để thăng tiến mà thôi.
Chính vì nhận thức rõ điều đó, Triệu Thiên Cơ khẳng định rằng lợi ích của cả hai không hề có đụng chạm với nhau, chỉ cần không ngu xuẩn đi khiêu khích gây chuyện với đối phương, Dương Kiệt chắc chắn sẽ không bao giờ quay sang đối địch với mình, huống chi Triệu Thiên Cơ còn có ân tình giúp đỡ Dương Kiệt trong lúc hoạn nạn nhất, với tính cách có thù sẽ báo, có ơn sẽ trả của đối phương, nên đôi bên phát sinh mâu thuẫn càng không thể và không bao giờ xảy ra.
Chính vì thế, mới có cuộc gặp mặt và giao dịch mang tính lịch sử của ngày hôm nay, diễn ran gay tại bát hoàng phủ này.
“ Chỉ là, đối phương có thể người của Huyết Ma Đạo, nếu như chúng ta hợp tác với hắn, không sợ ……” Lão thái giám không còn nghi ngờ Dương Kiệt có đủ tư cách để hợp tác với Triệu Thiên Cơ không nữa, mà quay sang lo lắng cho vấn đề khác.
“ Yên tâm, theo những gì bổn hoàng tử nắm bắt được, có thể khẳng định tuyệt đối rằng hắn không phải là người của Huyết Ma Đạo.” Triệu Thiên Cơ lóe qua tia sáng đầy tự tin, cười nói.
Lão thái giám yên lặng đứng đó chờ đợi Triệu Thiên Cơ nói tiếp: “ nên nhớ rằng người của Huyết Ma Đạo hiện giờ đang ẩn trốn như một lũ rùa co đầu cụt đuôi, nếu như Dương Kiệt là người của Huyết Ma Đạo, sau khi thân phận của hắn bị bại lộ trước ngũ đại tông môn, ngươi nghĩ rằng người của Huyết Ma Đạo sẽ để mặc hắn ung dung tự tại hành sự ở khu vực U Châu tới giờ này sao?? Bộ chúng không sợ Dương Kiệt bị ngũ đại tông môn bắt về tra khảo moi mọi thông tin về căn cứ bí mật của cả nhóm sao??? Nếu như ngũ đại tông môn biết được căn cứ của Huyết Ma Đạo, tuyệt đối là một cơn đại họa đối với cả thế lực đang thầm ẩn mình chờ thời ở khu vực U Châu của chúng, người của Huyết Ma Đạo tuyệt đối không ngu xuẩn tới mức để chuyện đó xảy ra đâu. Nếu như Dương Kiệt là người của Huyết Ma Đạo, e rằng đã bị chính Huyết Ma Đạo xử tử hoặc triệu hồi về tổng căn cứ, sau đó đuổi khéo tới khu vực khác ngoài U Châu từ lâu rồi.”
“ quan trọng nhất là, chuyện hợp tác giữa bổn hoàng tử với hắn chỉ thông qua từ miệng, bổn hoàng tử chỉ âm thầm ủng hộ tài nguyên cho hắn phát triễn, không có bất kỳ bằng chứng nào có thể nhắm vào bổn hoàng tử có dính dáng tới Huyết Ma Đạo cả, cuộc họp hôm nay, ngay tại căn phòng này, chỉ có bổn hoàng tử, Dương Kiệt và ngươi biết, nếu như chuyện này lan truyền ra ngoài, thì chỉ ……” Triệu Thiên Cơ mang theo nụ cười giễu cợt nhìn chằm chằm vào lão thái giám đang tỏ ra thấp thỏm không yên ở trước mặt.
“ lão nô thề trung thành tuyệt đối với bát hoàng tử, mọi việc diễn ra ngày hôm nay tuyệt đối không bao giờ để lộ ra bên ngoài.” Lão thái giám hoảng hốt quỳ xuống đầu chạm đất, toàn thân run lên cầm cập không ngừng buông lời thề thót với chủ nhân của mình.
Triệu Thiên Cơ tất nhiên là không tin đối phương dám phản bội mình, nếu không thì ngay từ đầu đã không để mặc đối phương đứng nay từ đầu tới cuối, lúc này chỉ là muốn dằn mặt đối phương chút mà thôi.
“ hãy đứng lên đi, hy vọng ngươi sẽ nhớ những gì mình đã nói này hôm nay.” Triệu Thiên Cơ mỉn cười từ dưới ghế đứng bật dậy, trực tiếp quay người rời khỏi phòng, chỉ để lại câu nói không nóng không lạnh khiến cho lão thái giám không kìm được run bắn người lên không ngừng đập đầu xuống đất liên hồi tỏ vẻ vâng lời.
- -----
Quay trở lại Dương Kiệt, ngay sau khi rời khỏi phòng nghỉ, nhanh chóng di chuyển nhanh về cửa hậu trong bát hoàng phủ, trên đường di chuyển tuyệt đối không nhìn thấy hình bóng của bất kỳ ai cả, ngay cả người hầu trong phủ cũng không có, tựa như con đường thênh thang vắng vẻ để mặc anh ta muốn đi đâu mà đi.
Nhưng nếu như dám nghĩ rằng trong bát hoàng phủ không một bóng người, muốn đi lại thoải mái tự do tuyệt đối là một sai lầm chết người. Nếu như không phải Triệu Thiên Cơ đã dặn dò người trong phủ để mặc Dương Kiệt tự do, e rằng anh ta vừa mới rời khỏi phòng bước đi chưa được vài bước đã bị cao thủ trong phủ vây chặt trảm sát rồi.
Không quá khó khăn, Dương Kiệt đã đi thẳng tới một cửa hậu bí mật nằm ở tận sau cùng trong bát hoàng phủ, trước khi bước chân ra ngoài, tất nhiên là không quên dùng dịch dung thuật để cải trang lần nữa.
Lúc này e rằng tam công chúa đã huy động một lực lượng lớn truy nã bản thân trong thành, khuôn mặt thật và của Mã Đức Chung tuyệt đối không thể sử dụng được nữa, phải cải trang thành một khuôn mặt đại chúng thuộc dạng ném vào đám đông cũng không ai nhận ra mà thôi.
Chỉ là tuy đã dịch dung xong, nhưng Dương Kiệt cũng không cảm thấy yên tâm phần nào, anh ta có thể khẳng định rằng tam công chúa tuyệt đối có cách để phân biệt được người đã tiến hành dịch dung, nên cuộc tẩu thoát khỏi vương thành lần này tuyệt đối không dễ dàng như mọi người nghĩ.
Chỉ là khó khăn cỡ nào đi nữa, Dương Kiệt cũng không còn đường lui, ẩn núp trong vương thành chờ thời tuyệt đối không phải là ý hay, với thế lực của tam công chúa cộng thêm cái ngật đầu của Ưng Hoàng, chỉ cần còn trong vương thành, cho dù có đào hố sâu ba tấc, e rằng cũng sẽ bại lộ hành tung cho mà xem.
Phải nhanh chóng thoát khỏi vương thành càng sớm càng tốt để liên lạc với Hoàng Dung và Lý Nguyên Bá, chỉ là không biết giờ cả hai có an toàn hay không.
Dương Kiệt không cho rằng tam công chúa một khi đã ra tay với mình, sẽ bỏ qua cho Hoàng Dung và Lý Nguyên Bá.
Nếu như đối phương dùng vũ lực, Dương Kiệt tất nhiên là không cần lo lắng, sợ chỉ sợ tam công chúa sử dụng thủ đoạn bỉ ổi như đối xử với mình để đối phó với Hoàng Dung và Lý Nguyên Bá, địch trong bóng tối ta ngoài ánh sáng, đôi khi chết hồi nào không hay đấy chứ.
Vừa bước ra bát hoàng phủ, Dương Kiệt cố gắng duy trì điệu bộ thản nhiên di chuyển một cách chậm rãi, đề phòng để người khác phát hiện ra sự khả nghi của mình.
Dương Kiệt quả nhiên không nghĩ sai, lúc này cấm vệ quân đang chia thành từng nhóm từng nhóm đi lại trong thành, không ngừng tra khảo dân chúng đang đi lại trong thành, thậm chí có thể nhìn thấy trên tay cấm vệ quân có cầm theo ba bản vẽ chân dung mà Dương Kiệt đã từng sử dụng để dò xét tất cả những ai có mặt trên đường.
Tất nhiên như thế vẫn chưa đủ, tất cả dân chúng đều phải xuất trình giấy tờ lai lịch để cấm vệ quân kiểm tra, bất kỳ ai không có giấy tờ tùy thân hay lai lịch không rõ ràng, lập tức bị bắt trói về nhà lao để tra khảo. Cảnh tượng này khiến Dương Kiệt không kìm được liên tưởng tới cảnh cảnh sát tra dò giấy chứng minh thư của người dân vậy.
Để tránh rắc rối, Dương Kiệt cố gắng tìm những đường lối vắng vẻ để di chuyển, tránh giáp mặt với cấm vệ quân đông đảo trên đường phố, hướng mà anh ta đang di chuyển nhanh chính là hướng thành đông, nơi sinh sống của vô số phú hào quan lại quý tộc trong thành, chỉ nơi này mới tỏ ra an toàn hơn khi số lượng cấm vệ quân không nhiều vì dù sao cũng là khu vực sinh sống của tầng lớp thượng lưu, cho dù là Ưng Hoàng đi nữa, cũng không thể một tay che trời ảnh hưởng tới cuộc sống của nhóm người này.
Tất nhiên, Dương Kiệt nghĩ ra điều đó, chẳng lẽ Ưng Hoàng và tam công chúa không nghĩ ra, tuy đường phố thành đông không thể điều phái quá nhiều cấm vệ quân, nhưng cổng thành chắc chắn sẽ mai phục sẵn một lực lượng đáng sợ để canh gác, bất kỳ một con ruồi con muỗi nào bay qua, cũng sẽ bị bóp chết ngay tức khắc cho mà xem.
Sở dĩ Dương Kiệt biết rõ cổng thành đông mặc dù muôn màng nguy hiểm, nhưng kẻ địch chỉ có thể co tụ lại tại một vị trí, chỉ cần mình liều mình xuyên thủng được lớp phòng thủ dày đặc duy nhất, xông ra khỏi cổng thành thành công, lập tức có thể sử dụng dịch chuyển tức thởi bỏ trốn ngay tức khắc, còn hơn việc đi lại ở những cổng thành còn lại đầy rẫy cấm vệ quân đi lại tuần tra, một khi hành tung bị phát hiện, chắc chắn sẽ lôi kéo từng từng lớp lớp cấm vệ quân vây chặt khắp ngỏ đường, lúc đó muốn chạy cũng không biết chạy đi đâu.
Liều ăn nhiều, đó chính là quyết định của Dương Kiệt vào thời điểm này.