Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

Chương 300: Bán Nguyệt thành thất thủ??!!




“ bên này, bên này, mau, mau, mau ném đá xuống. tuyệt đối không được để đám cẩu tạp chủng kia tràn lên tường thành ~~~!!” “ Đội hai, đội ba đâu, mau tới tiếp viện cho góc bên kia kìa, chúng đã tràn lên hết rồi không thấy hả???” “ Đồ khốn, tránh ra, để bổn tướng làm việc ~~~~~~~~~!!!

Trên tường thành Bán Nguyệt lúc này đang nổ ra cuộc công thành chiến vô cùng ác liệt. Ngô đội trưởng đổ cả mồ hôi hột không ngừng gào thét chỉ huy binh sĩ ném đá, trảm sát, bản thân cũng không ngừng chạy qua chạy lại để chi viện cho những vị trí đã bị quân địch tràn hết lên tường thành, nhất thời náo loạn vô cùng.

Chỉ thấy dưới tường thành binh sĩ vương triều Thanh Mãng không ngừng phóng những sợi dây xích sắt khảm sâu vào trong tường thành, sau đó giống hệt như hành động trèo tường thường xuất hiện trong những bộ phim hình sự mà đặc nhiệm Phi Hổ ở Trái Đất thường diễn ra trên màn ảnh, hàng trăm, hàng ngàn, hàng chục ngàn binh sĩ dùng một tốc độ nhanh như sóc trèo thẳng lên tường thành cao gần hai chục mét của thành Bán Nguyệt.

Nếu như so với độ chuyên nghiệp, tốc độ và kỹ năng trèo tường của binh sĩ vương triều Thanh Mãng, đặc nhiệm Phi Hổ của Trái Đất chỉ dám dùng tay che mặt vì hổ thẹn mà thôi.

Hoàn toàn không cùng một đẳng cấp gì cả.

“ tam công chúa, tình hình đang vô cùng nguy cấp, công chúa nên quay trở về trang viên của mình chờ đợi, không nên nán lại ở chốn nguy hiểm này ạ.” Ngô đội trưởng tranh thủ khoảng thời gian ít ỏi sau khi đẩy lùi một đợt xâm nhập lên tường thành của quân địch, vẫn còn có tâm trí quan tâm cho “ nữ thần trong mộng” của mình, vội vã chạy tới lên tiếng gợi ý tam công chúa mau chóng rời khỏi tường thành cho an toàn.

Mặc dù tỏ ra bất cam vì chiến trường chính là nơi thích hợp nhất để giúp mình thiết lập hình tượng trước thiên hạ, nhưng hiểu rõ với thực lực của bản thân có ở lại cũng chỉ vướng chân bận cẳng, thậm chí có thể phản tác dụng nữa là, nên mang theo vẻ mặt khó coi khẽ cắn răng ngật đầu, đưa mắt nhìn chằm chằm về hướng vách tường thành đang không ngừng có binh sĩ hai bên từ trên tường thành rơi xuống mãi mãi chôn vùi dưới lòng đất, khẽ lắc đầu thở dài một tiếng, quay người nhanh chóng rời khỏi tường thành.

Nhìn thấy “ người trong mộng” đã rời đi, Ngô đội trưởng tỏ ra an tâm bội phần, khẽ quay đầu liếc nhìn nơi xảy ra hỗn chiến, nhìn thấy thuộc hạ trực thuộc tiểu đội không ngừng ngã xuống, sắc mặt của Ngô đội trưởng trở nên khó coi vô cùng.

Với tình hình như thế này, Bán Nguyệt thành thất thủ chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Đồng thời Ngô đội trưởng tỏ ra ân hận vô cùng. Biết thế ngay từ lúc kẻ địch xông lên công thành, mình dẫn theo hắc kỵ hoàng gia xông ra khỏi Bán Nguyệt thành trực tiếp giao chiến trên đồng bằng, ít ra cho dù có ngã xuống, cũng không ức chế như lúc này.

Rõ ràng thủ thành không phải là sở trường của hắc kỵ hoàng gia, thực lực phát huy được 50% đã là khá lắm rồi.

“ sát ~~~ sát ~~~ sát ~~~~~~~!!!” Giờ có hối hận cũng không thay đổi được điều gì, chỉ còn cách toàn tâm toàn ý cố gắng trấn giữ càng lâu càng tốt, còn kết quả chỉ còn cách phó mặc cho trời mà thôi.

“ Bẩm nguyên soái, quân ta đã chiếm được một phần gốc thành phía tây, xem ra Bán Nguyệt thành thất thủ chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.” Trợ thủ đắc lực của Tống Anh Kiệt nhìn chằm chằm về phía tường thành Bán Nguyệt, nhìn thấy binh sĩ đã tràn hết lên tường thành, một gốc nhỏ của thành tây đã nằm trong tầm kiểm soát, khẽ mang theo nụ cười hài lòng quay sang Tống Anh Kiệt nói, tất nhiên, không quên nhìn về phía một gốc ngay dưới tường thành, nơi mà hai tên sát thủ vẫn đang ngừng trảm sát binh sĩ của phe mình, nhất thời hình thành hai cảnh tượng đối lập vô cùng thú vị.

“ đã tới lúc rồi đây …..” Đôi mắt của Tống Anh Kiệt rực sáng nhìn chằm chằm về phía tường thành Bán Nguyệt, hai tay đột nhiên dang rộng ra, miệng hét lớn: “ Võ hồn hiện ~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!”

Phực ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!

Chỉ thấy trên đỉnh đầu của Tống Anh Kiệt xuất hiện một cây cờ rộng gần hai mét, thân cờ cao gần hai trượng, bề mặt lá cờ và thân cờ khảm đầy hoa văn kỳ lạ không ngừng nhấp nháy những tia sáng bảy màu cực kỳ bắt mắt.

Võ hồn cấp 5 của Tống Anh Kiệt, Thất Sát Phá Quân Kỳ ~~~!!!

Không chỉ có thể gia tăng sức phòng thủ lên mức độ khủng bố cho bản thân Tống Anh Kiệt, ngoài ra còn một chức năng cực kỳ kinh khủng, đó chính là sau khi kích hoạt võ hồn, toàn bộ binh sĩ trực thuộc kiểm soát của Tống Anh Kiệt sẽ lập tức gia tăng thêm 200 % sức chiến đấu trên chiến trường.

Thất Sát Phá Quân Kỳ, chính là át chủ bài, chính là chìa khóa mấu chốt giúp cho Tống Anh Kiệt có thể trở thành một trong những vị danh tướng truyền kỳ trên đại lục Huyền Thiên này.

Tất nhiên, năng lực đáng sợ của Thất Sát Phá Quân Kỳ chỉ có thể duy trì trong khoảng thời gian một khắc giờ, sau một khắc giờ, hiệu ứng sẽ mất đi tác dụng, Tống Anh Kiệt phải nghỉ ngơi một thời gian khá dài mới có thể tái kích hoạt hiệu ứng đáng sợ này.

Đó là lý do vì sao ngay từ đầu Tống Anh Kiệt không trực tiếp kích hoạt hiệu ứng đó, phải đợi tới khi cảm thấy tình thế thích hợp, điểm hình là ở thời điểm này, mới dám kích hoạt nó lên, quyết định tung “ cú dứt điểm” chí mạng để kết liễu kẻ địch.

“ sát ~~~ sát ~~~~ sát ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!”

Nhận được hiệu ứng “ buff” từ Tống Anh Kiệt, binh sĩ Thanh Mãng lập tức đột xác từ những con sói hung tàn thành những con quỷ dữ tu la cuồng sát không sợ chết, phạm vi chiếm đoạt kiểm soát trên tường thành Bán Nguyệt càng lúc càng mở rộng ra với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, binh sĩ vương triều Thiên Ưng chỉ có thể chống cự trong tuyệt vọng và bất lực, thậm chí không ít người đã hoàn toàn mất hết ý chí chiến đấu, vứt bỏ vũ khí quay đầu bỏ chạy, có đánh chết họ cũng không muốn đối diện với quân đoàn “ tu la” đáng sợ này.

Không chỉ binh sĩ của vương triều Thiên Ưng, thậm chí ngay cả Dương Kiệt cũng bắt đầu cảm thấy áp lực khi đối diện với đội quân cảm tử này. Tuy vẫn có thể trảm sát quân địch, nhưng tuyệt đối không dễ dàng như lúc ban đầu, có vài lần nếu như không phải Lý Nguyên Bá kịp phản ứng quay sang hỗ trợ, e rằng toàn thân trên dưới anh ta đã bị ghim đầy kiếm thương của địch rồi.

“ mẹ kiếp, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra thế này?? Bộ lũ khốn này vừa mới uống xong doping hay sao mà hăng thế nhỉ???” tuy nhìn thấy thanh điểm kinh nghiệm đang gia tăng với tốc độ chóng mặt tỏ ra phấn khích vô cùng, nhưng Dương Kiệt cũng đã bắt đầu nảy sinh ý định rút lui ra khỏi chiến trường, đối diện trước biển người đông chi chít không có khe hỡ đang vây chặt ở xung quanh, cho dù là một tông sư tầng thứ 9 như anh ta cũng cảm thấy bản thân có thể ngã xuống bất kỳ lúc nào.

Theo lý thuyết thì với sức phòng thủ của một tông sư như Dương Kiệt cho dù đứng yên cho binh sĩ chém cũng chưa chắc khiến anh ta trầy da được. Nhưng binh sĩ trên chiến trường đã được trang bị những vũ khí tối tân nhất của vương triều, đừng nói là tông sư, cho dù là nguyên thần, nếu như không cẩn thận để dính nhát dao, nhát kiếm vào người, cũng sẽ trầy da tróc vẩy cho mà xem.

Không được, tuyệt đối không thể tiếp tục như thế này được nữa.

“ Nguyên Bá ~~~~!!! Năng lượng tích tụ như thế nào rồi??? Có thể giải quyết “ con rắn đầu tàu” kia chưa???”

Cái gọi là muốn bắn được người thì phải bắn ngựa trước, đánh giặc cần phải tấn công kẻ cầm đầu trước. Chỉ cần giải quyết được chủ soái Tống Anh Kiệt, cuộc diện trận chiến sẽ được định đoạt ngay tức khắc, Dương Kiệt hiểu rõ điều đó, nên nãy giờ vẫn không ngừng ra lệnh cho Lý Nguyên Bá trảm sát binh sĩ để gia tăng thực lực, cũng không biết là năng lượng đã tích tụ tới đâu rồi, nên vội vã quay đầu lớn tiếng hỏi.

“ chút nữa, chỉ cần thêm chút nữa thuộc hạ đủ tự tin trảm sát tướng địch của đối phương ạ ~~~~~~~!!!” lúc này toàn thân Lý Nguyên Bá như vừa bị ném vào sông máu vớt ra, trên môi vẫn mang theo nụ cười cuồng sát khát máu không ngừng vung song chùy đập nát mọi thứ ở xung quanh mình, phát khích hét lớn trả lời.

“dính dong, bạn đã đạt đủ điểm thăng cấp thành tông sư tầng thứ 10, xin chúc mừng.”

Dương Kiệt nãy giờ tập trung trảm sát kẻ địch xung quanh không để ý, không ngờ điểm kinh nghiệm đã kiếm đủ để thăng cấp, cơ thể run lên một cái, cảm giác mệt mỏi nặng nề suýt chút nữa cầm vũ khí còn không nổi lập tức như được full máu hồi sinh ngay tức khắc.

“ haha, đúng lúc lắm, tới nay, có ngon thì bơi hết vào đây kiếm ăn nào ~~~~~!!!” Dương Kiệt tinh thần phấn chấn bội phần, không lùi mà tiến, lần nữa tựa như con sói lao vào lũ dê yếu ớt đang “hoảng loạn tháo chạy”, không ngừng tàn sát “ con mồi” ở xung quanh.

“ thất thủ rồi, Bán Nguyệt thành thất thủ rồi, hahahaha ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!” “ lá cờ của vương triều Thanh Mãng đã treo lên tường thành, đúng là chúng ta đã chiếm được Bán Nguyệt thành rồi ~~~~!!!” “ Vương triều Thanh Mãng muôn năm, Tống nguyên soái muôn năm ~~~~~~~~~~~~~~~~~!!”

Dương Kiệt đang mải mê trảm sát binh sĩ ở xung quanh giật mình hoảng hốt khi đột nhiên nghe thấy tiếng kêu gào đầy phấn khích của kẻ địch vang lên. Vội vã quay đầu nhìn về phía tường thành, chỉ thấy lá cờ tượng chưng của vương triều Thanh Mãng đã cắm thẳng trên tường thành, phất phới tung bay dưới những cơn gió và mùi máu tanh kinh hoàng.

“ Thất, thất thủ thật rồi sao???” sắc mặt của Dương Kiệt trở nên khó coi vô cùng, tuy cũng biết trước trường hợp này có thể xảy ra, nhưng đợi tới khi xảy ra thật, lại có chút không thể chấp nhận được sự thật.

Rốt cuộc nãy giờ mình cố gắng hết mình ở dưới này là vì cái gì chứ??? Lũ phế vật kia rốt cuộc đã làm gì mà ngay cả một canh giờ cũng không giữ nổi Bán NGuyệt thành.

Chỉ cần thêm chút nữa, thêm chút nữa đợi tới khi Lý Nguyên Bá tích tụ đủ năng lượng, chiến thắng chắc chắn sẽ thuộc về phía phe ta mà.

Dương Kiệt tỏ ra bất cam vô cùng, rõ ràng chỉ cần chờ đợi Lý Nguyên Bá thêm một chút thời gian nữa, hoàn toàn có thể đảo ngược tình thế giành được chiến thắng. Thế mà chỉ trong phút chốc mọi nỗ lực như đổ sông đổ biển, thử hỏi có tức điên lên không chứ??

“ không, mình vẫn còn cơ hội ~~~~~~~~~~~~!!!!” Dương Kiệt cắn chặt răng, đôi mắt tràn đầy gân máu nhìn chằm chằm vào Tống Anh Kiệt đang tỏ ra hài lòng với chiến thắng đã gần như nằm gọn trong lòng bàn tay của phe mình ở phía xa.

Theo lý thuyết thì Bán Nguyệt thành đã thất thủ, nhưng thực tế thì binh sĩ của vương triều Thanh Mãng chỉ mới chiếm được tường thành mà thôi, quân đội của Thiên Ưng đã rút hết vào trong thành, vẫn còn có sức phản kháng, mặc dù sức phản khảng này trụ được bao lâu còn là cả một vấn đề. Nhưng chỉ cần Thiên Ưng không rút ra khỏi Bán Nguyệt thành, không bị trảm sát tới binh sĩ cuối cùng, như đã nói, chỉ cần chủ soái quân địch bị trảm sát hoặc bắt sống, cục diện cuộc chiến sẽ lập tức đảo chuyển, chuyển bại thành thắng ngay tức khắc.

“ Nguyên Bá, không có thời gian nữa, mau, mau đi trảm sát Tống Anh Kiệt ngay tức khắc, đúng, tên đàn ông đang đứng trên chiến xa đó, trước khi quá muộn, mau ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!” Không có thời gian để chờ đợi Lý Nguyên Bá tích tụ đầy đủ năng lượng nắm chắc trăm phần trăm có thể trảm sát Tống Anh Kiệt nữa, Dương Kiệt quyết định liều thử một phen, trực tiếp ra lệnh cho Lý Nguyên Bá tấn công chủ soái của quân địch.

“ tuân lệnh, hahaha ~~~~~~~~~~!!!” Lý Nguyên Bá một khi rơi vào trạng thái chiến đấu, tính cuồng sát khát máu gần như chiếm hết lý tri của hắn, không cần biết đối thủ là ai, lớn mạnh như thế nào, bản thân có phải là đối thủ của người ta hay không, chỉ cần nhận được mệnh lệnh của Dương Kiệt, sẽ không chút do dự lao ra trảm sát kẻ địch bằng mọi giá mà không màng tới sinh mạng của bản thân.

“ Sát ~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!!” Nhìn thấy Lý Nguyên Bá đang mở đường máu đột phá vòng vây không ngừng dịch chuyển về hướng Tống Anh Kiệt, Dương Kiệt nhanh chóng chạy theo phía sau để hỗ trợ.

Nên nhớ rằng phía kia ngoại trừ Tống Anh Kiệt, còn bát đại thần tướng đang đứng ở xung quanh, chỉ một mình Lý Nguyên Bá không biết có thể đột phá được vòng vây để trảm sát tướng địch hay không, Dương Kiệt phải chạy theo phía sau có gì còn hỗ trợ để giảm tải áp lực cho Lý Nguyên Bá.

“ hai tên sát thần đó, chúng, chúng dám lao về phía này???” Bát đại thần tướng đang trong trạng thái vui vẻ ăn mừng cho “ chiến thắng” của phe mình, giật mình hoảng hốt khi nghe thấy tiếng gào thét đang vang lên liên miên không dứt và lớn dần bên tai, vội vã quay đầu lại nhìn về hướng đó, lập tức lộ ra vẻ mặt kinh ngạc khó tin.

Hai tên sát thần không những không bỏ chạy sau khi trận chiến đã “ ngã ngũ”, ngược lại còn không sợ chết xông thẳng về hướng này??!!!