Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

Chương 281: Hoại huyết phá hồn độc




Vù vù ~~~~~~~~~~!!!

Âu Dương Thiện bế theo Dương Kiệt không ngừng tăng tốc bay thẳng về Bán Nguyệt thành, hy vọng kịp thời mang anh ta tới gặp vị y sư nổi tiếng nhất trong thành để có thể giải độc trong cơ thể càng sớm càng tốt.

“ Ủa ~~~~!!!” Âu Dương Thiện đang tập trung bay đột nhiên cảm nhận cơ thể mà mình đang bế trên tay đang nhục nhịch thay đổi, phình to ra với tốc độ chóng mặt, giật mình hoảng hốt cúi đầu xuống, không kìm được kinh ngạc kêu thét lên: “ Đó, đó là …….”

Đúng thế, Dương Kiệt lúc này đã không thể giữ được trạng thái dịch dung, đã biến trở lại hình tượng thật của bản thân, một cơ thể mập ú to tròn như quả bóng khổng lồ, hoàn toàn khác xa với hình tượng “ điển trai” trước kia.

Cũng may là bộ đồ đang mặc trên cơ thể khá rộng, cộng thêm thân hình của " Mã Đức Chung" cũng cao to, nên khi quay trở về hình dạng thật của mình, quần áo không bị trương phình tới nỗi rách nát cả ra.

“ Chuyện gì xảy ra thế này??? Đây mới là bộ mặt thật của hắn??? Hắn đã sử dụng dịch dung thuật???” Âu Dương Thiện nhanh chóng hiểu ra vấn đề.

Hèn chi lúc bế hắn lên cảm giác trọng lượng cơ thể hoàn toàn không tương xứng với ngoại hình, thì ra hình tượng thật của hắn là như thế này. Chỉ là, khuôn mặt này, sao thấy quen quen ấy nhỉ?? Dường như mình đã nhìn thấy qua ở đâu thì phải.

Âu Dương Thiện sau khi nhìn kỹ khuôn mặt thật của Dương Kiệt, tuy lúc này đã nhăn nhó còn hơn cả mông khỉ vì đau đớn, nhưng cảm thấy quen mắt vô cùng, chỉ là nhất thời không nhớ ra đã từng nhìn thấy qua ở đâu.

Thì chính từ trên những bản vẽ chân dung truy nã của ngũ đại tông môn ban phát khắp khu vực U Châu chứ còn đâu nữa!!

Nghĩ không ra thì tạm thời gác sang một bên trước đã, quan trọng nhất là phải nhanh chóng mang hắn đi cứu chữa trước tính sau.

Âu Dương Thiện không quá bận tâm tới thân phận thật của Dương Kiệt nữa, cố gắng tăng tốc bay nhanh về Bán Nguyệt thành.

Lúc này Dương Kiệt đang chìm trong sự đau đớn tột cùng gần như hoàn toàn mất hết ý thức bởi độc dược cực mạnh đã gần như xâm chiếm hết toàn bộ cơ thể của anh ta. Chỉ cần độc dược xâm nhập vào tim và não, có thể nói cuộc đời của Dương Kiệt sẽ bế mạc tại chỗ.

Cho dù cố gắng tìm đủ mọi cách, ngay cả Âu Dương Thiện truyền chân nguyên vào cơ thể mình khử độc tố ra ngoài cũng không có tác dụng, thậm chí còn khiến cho độc dược bùng phát đáng sợ hơn nữa.

“ hệ, hệ thống, mau, mau kích hoạt trạng thái vô địch mau, đau, ta đau muốn chết rồi đây nè ~~~~~~~!!!” Dương Kiệt có cảm giác như hàng trăm hàng ngàn nhát dao không ngừng đâm vào cơ thể, thậm chí có phần đáng sợ hơn cả cảm giác khi tiến hành Vận Thanh Thiên nữa.

“ Dính dong, hệ thống phát hiện độc tố có thể khiến bạn mất mạng, nhưng do vẫn chưa tới mức nghiêm trọng nhất, nên hệ thống chưa thể kích hoạt được trạng thái vô địch, vui lòng bạn hãy kiên nhẫn chờ đợi.” Đó chính là câu trả lời của hệ thống.

“ kiên, kiên cái đầu ngươi á ~~~!!! Đau chết tao rồi ~~~~~~~~!!!!” Dương Kiệt có chút muốn bóp cổ chết tên hệ thống trời đánh đó, cái gì mà chờ đợi với kiên nhẫn, bộ không thấy mình đã đau tới mức gần như mất hết lý trí rồi sao?? Như thế mà còn chưa đủ nghiêm trọng sao mà còn đòi hỏi như thế nào nữa chứ??

Tất nhiên, chửi thì chửi thế, cũng chỉ còn cách cắn răng chịu đựng chứ biết sao bây giờ, ai biểu cái kỹ năng chết tiệt đó là dạng thụ động, bản thân không thể kích hoạt bằng tay được chứ.

Chỉ bay chừng một khắc giờ, Bán Nguyệt thành đã xuất hiện trong tầm mắt của Âu Dương Thiện, ông ta trực tiếp từ trên không trung Bán Nguyệt thành bay thẳng vào thành trước vô số cặp mắt đầy ngơ ngác của binh sĩ trấn giữ thành trì, di chuyển nhanh về phía một trang viên khá rộng lớn nằm ngay trung tâm thành phố.

“ Lương y sư, Lương y sư, người có trong nhà chứ???” Âu Dương Thiện dẫn theo Dương Kiệt đáp thẳng xuống hoa viên trong trang viên, đồng thời mở miệng kêu lớn.

“ Ai?? Ai tìm lão phu??? Sao ngươi có thể …. Á, Âu Dương thành chủ??” Chỉ thấy một ông lão đầu tóc bạc phơ, râu rít chấm ngực, mình khoác bộ y phục màu trắng bạch sạch sẽ từ bên trong một căn phòng bước ra, lúc này còn mang theo vẻ mặt không hài lòng vì hành động thất lễ của đối phương, nhưng khi nhìn kỹ bóng người ở trước mặt, lộ ra vẻ bất ngờ kinh ngạc nói.

“ Lương y sư, xin thứ lỗi cho tội vô lễ của tại hạ, nhưng tình hình vô cùng khẩn cấp, mong y sĩ hãy kiểm tra xem anh chàng và ra tay cứu chữa cho anh ta ạ.” Vị Lương y sư này là một y sư cao cấp, có địa vị không thua kém gì so với Âu Dương Thiện trong Bán Nguyệt thành, nếu như không muốn nói là thậm chí còn đức cao vọng trọng hơn nữa, nên Âu Dương Thiện cũng phải tỏ ra cung kính chắp tay thứ lỗi trước mới dám đề ra yêu cầu của mình.

“ trúng độc??? ngoài ra còn là Hoại Huyết Phá Hồn độc nữa chứ??? Thằng nhóc này là mục tiêu của Huyết Sát lầu??” Quả không hổ danh là y sư cao cấp, Lương y sư chỉ cần liếc sơ qua là biết rõ Dương Kiệt bị trúng độc dược cực độc, thậm chí biết rõ danh tánh và thủ phạm phát tán nguồn độc dược đáng sợ này nữa.

“ hoại huyết phá hồn độc?? Huyết Sát Lầu???” sắc mặt của Âu Dương Thiên trở nên nghiêm túc lạ kỳ.

Uy danh của Huyết Sát Lầu đã nghe qua từ lâu, sự đáng sợ của tổ chức đó như thế nào, Âu Dương Thiện biết rõ, có thể nói là từ cổ chí kim tới giờ, chưa từng có một ai có thể toàn mạng nếu như trở thành mục tiêu bị nhắm tới của Huyết Sát Lầu, chỉ là không nờ Dương Kiệt lại chính là mục tiêu của tổ chức đáng sợ đó.

Cho dù cứu sống hắn ta lần này, chắc gì sẽ không bị mất mạng bởi Huyết Ma Lầu sau này chứ??

Âu Dương Thiện nhanh chóng dẹp bỏ suy nghĩ đó sang một bên, quan trọng hết là phải cứu đối phương trước đã, còn chuyện gì xảy ra sau đó tính sau.

“ Lương y sư, không biết…….” Âu Dương Thiện lên tiếng định nhờ vả, ai ngờ Lương y sư khẽ lắc đầu, nghiêm giọng nói: “ Hoại Huyết Phá Hồn Độc là độc dược bí truyền của Huyết Sát Lầu, trừ khi y sư tông sư ra tay, lão cũng chỉ có khả năng cầm chừng độc tố trong cơ thể của anh chàng này để tránh tình trạng xấu nhất xảy ra trong một thời gian không quá dài, còn chữa trị dứt điểm thì ……”

Âu Dương Thiện lộ ra vẻ do dự không quyết, nếu chỉ cầm chừng độc tố trong người không thể giải quyết dứt điểm thì cầm chừng để làm gì?? Theo lời Lương y sư nói thì chỉ có hai phương án giải quyết triệt để. Thứ nhất chính là lấy được thuốc giải từ trên tay của Huyết Sát Lầu, phương án hầu như tỷ lệ bằng không vì chẳng biết Huyết Sát Lầu ở đâu mà tìm. Phương án thứ hai chính là tìm một vị y sư tông sư trở nên mới có hy vọng giải độc được cho Dương Kiệt.

Chỉ là ở vương triều tầm trung như vương triều Thanh Mãng hay thậm chí là vương triều Thiên Ưng, tìm được một y sư cao cấp đã gần như mò kim đáy biển rồi, may mắn là trong Bán Nguyệt thành có Lương y sư đang ẩn cư tại đây, còn tông sư y sư ư?? Chỉ nghe nói là từng xuất hiện qua ở một vương triều cao cấp hay thậm chí chỉ có trong ngũ đại tông môn mà thôi.

Tìm tới vương triều cao cấp hay ngũ đại tông môn?? Người ta thèm đếm xỉa tới một tên thành chủ của vương triều tầm trung mới là lạ á. Quan trọng nhất là, những vị y sư như thế này thường thích cuộc sống tự do giao du thiên hạ, nên rất hiếm khi ở lại trong tông môn hay vương triều, chỉ trừ khi có tình hình khẩn cấp, mới liên hệ họ quay trở về giải quyết, nên cho dù phía tông môn hay vương triều cao cấp nể mặt võ hồn cấp 9 của mình đồng ý cho y sư ra tay, chắc gì Dương Kiệt còn có thể đợi chờ tới lúc người ta quay trở về không chứ?

Nhưng đã mang về tới nơi này, chẳng lẽ để mặc đối phương sống chết ra sao thì ra sao?? Tất nhiên là không được rồi, thôi, cứ cầm cự được bao lâu thì bao lâu, mình sẽ thông báo lại với người của vương triều Thiên Ưng tìm cách cứu hắn vậy.

Trong lúc Âu Dương Thiện đang do dự có nên cầm độc tố trong người Dương Kiệt hay không thì anh ta đang gào thét dữ dội trong lòng.

Tuy gần như mất hết ý thức, nhưng vẫn có thể nghe được cuộc trao đổi giữa Âu Dương Thiện và Lương y sư ở bên ngoài, lúc này Dương Kiệt chỉ muốn mở miệng gào lớn: “ đừng, đừng cứu tôi, cứ để mặc tôi thế này, ắt sẽ tự bình phục hoàn toàn. Chứ như cái ông nội kia chỉ có thể ngăn cho độc tố ngưng chạy mà không thể chữa trị dứt khoát thì cũng chỉ kéo dài sự đau đớn của tôi thêm mà thôi.

Nhưng cho dù trong lòng anh ta gào thét cỡ nào, miệng không thể nói ra thì cũng bằng thừa, nào có ai biết đâu chứ??

“ Mong Lương y sư ra tay cầm độc cho vị huynh đệ này à.” Nghe xong câu nói của Âu Dương Thiện, Dương Kiệt đã khóc không thành tiếng.

Rốt cuộc là ông định cứu tôi hay hại tôi đây???

“ nếu như thế thì ….. ủa ~~~~!!!!” Lương y sư nghe xong yêu cầu của Âu Dương Thiện, đã xoắn tay áo lên chuẩn bị ra tay cầm độc cho Dương Kiệt, nhưng giật mình hoảng hốt khi phát hiện cơ thể của Dương kiệt đột nhiên phát sáng dữ dội, nước da đen xì như than đang chuyển thành màu trắng hồng hào với mắt thường có thể nhìn thấy được.

Không chỉ Lương y sư, ngay cả Âu Dương Thiện cũng giật mình hoảng hốt vội vã buông thả Dương Kiệt xuống mặt đất, mang theo vẻ mặt cảnh giác đề phòng nhìn chằm chằm vào sự biến hóa dị thường của anh ta.

Thì ra Dương Kiệt đã may mắn vô cùng khi hệ thống nhận thấy độc tố đã hoàn toàn xâm chiếm cả cơ thể của anh ta, tính mạng bị đe dọa nghiêm trọng nên đã tự động kích hoạt chức năng trạng thái vô địch mỗi năm chỉ có thể sử dụng một lần, cứu anh ta một bàn thua trông thấy.

Chỉ cần chậm thêm khoảng một vài giây đồng hồ nữa thôi, anh ta còn phải chìm đắm trong sự đau đớn do độc tố bị cầm lại mà không thể loại ra khỏi cơ thể dài dài đấy.

“ mẹ kiếp, hú hồn ~~~!!! Suýt chút nữa thì bị hai người này chơi chết ~~~!!!” Dương Kiệt một phen hoảng hốt không ngừng tay lau hồ hôi lạnh đã chảy đầy trên trán, đồng thời một đau đớn do độc tố gây ra nhanh chóng tan biến đi, thay vào đó là cảm giác dễ chịu vô cùng, cảm giác như cơ thể có vô vàn sức mạnh dùng mãi không hết.

Trạng thái vô địch đã được kích hoạt ~~!!

Độc tố đã bị bốc hơi hoàn toàn trong cơ thể, Dương Kiệt mở to đôi mắt ra từ dưới đất nhảy bật lên, khẽ nhúc nhích tay chân của mình, không để lại bất kỳ tác dụng phụ nào trong cơ thể cả, trạng thái vô địch quả thật lợi hại.

“ ngươi, ngươi ………” Không chỉ Lương y sư, ngay cả Âu Dương Thiện cũng tỏ ra kinh ngạc tới nỗi quai hàm gần như rơi thẳng xuống đất trước tình trạng dị thường của Dương Kiệt.

Rõ ràng đối phương đã gần như mất mạng bởi độc tố đáng sợ của Hoại Huyết Phá Hồn Độc, ngay cả một y sư cao cấp như Lương y sư cũng chỉ có thể cầm lại chứ không thể hoàn toàn chữa khỏi, thế mà chỉ trong nháy mắt đối phương hoàn toàn bình phục như chưa từng bị dính độc qua vậy, cho dù một y sư tông sư ra tay cứu chữa, cũng chưa chắc hiệu quả nhanh như thế này, có thể không kinh ngạc được sao??

“ các ông đừng dùng ánh mắt như thế nhìn tôi, vì tôi chỉ là truyền thuyết mà thôi ~~!!!” Dương Kiệt khoái trá trước biểu hiện của đối phương, vô cùng khoái trá dùng tay vuốt vuốt mái tóc đầu đinh của mình, dương dương tự đắc cười nói.

Sắc mặt của Âu Dương Thiện và Lương y sư lập tức trầm đen như than bởi vẻ mặt “ đầy cao ngạo” của đối phương, có chút muốn lao tới tát vài cái vào mặt hắn cho bổ ghét.

Rốt cuộc là mới đây ai lăn lộn gào thét như con chó sắp vào lò mổ đây, giờ nay lại tỏ vẻ dương dương tự đắc, quả thật đáng ghét quá đi.