Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

Chương 274: "mệnh lệnh" của Âu Dương lão phu nhân




“ không thể nào, không thể nào như thế được, sao, sao còn con xe đứng ở đó chứ?? Rõ ràng …….” Dương Kiệt vẫn không muốn tin vào sự thật, rõ ràng chiến thắng đã gần như nằm trong tầm tay, giờ bị người ta phản bại thành thắng, tất nhiên là khó có thể chấp nhận được rồi.

Quan trọng nhất là, đây đã là trận thua thứ 15 liên tiếp trước Âu Dương Thiện rồi.

Dương Kiệt hoàn toàn có thể cảm nhận được những ánh mắt và nụ cười đầy khinh thường chế giễu của nhóm tứ đại kim cang đang nhắm vào mình đây mà.

“ Lùi lại, lùi lại hai nước cờ, do lúc nãy ta quá hấp tấp nên không coi kỹ, ta không thể thua một cách lãng nhách như thế này được.” Dương Kiệt vừa nói vừa dùng tay đặt lại các nước cờ của hai nước trước.

“ này này, thua thì thua, có gì đâu mà phải đổ với chả thừa, hãy chơi như một tên đàn ông đi nào.” Lão đại nhìn thấy Dương Kiệt vô sỉ định chơi trò dơ bẩn, không kìm được lên tiếng chế giễu.

“ Đúng, đúng, cho dù cho ngươi lùi lại hai bước, chắc gì ngươi có thể thắng được chủ nhân của bọn ta?? Nên nhớ đây là bàn thua thứ 15 liên tiếp rồi nhé, hihi.” Lão nhị trực tiếp chọc thẳng vào nỗi đau của Dương Kiệt.

“ Yếu mà bày đặt ra gió, trình của ngươi cũng chỉ có thế mà thôi, sao sánh bằng chủ nhân vĩ đại của bọn ta được chứ??” lão tam tất nhiên là không bao giờ bỏ qua cơ hội “ phục thù”, không ngừng buông lời chê cười.

Còn lão tứ thậm chí không thèm nói, trực tiếp làm mặt quỷ để trêu chọc Dương Kiệt luôn.

“ Quá lắm rồi, các ngươi …….” Dương Kiệt chịu đựng không nổi nữa trực tiếp xoắn tay áo lên chuẩn bị lao vào “ ăn thua đủ” với đối phương.

“ Xin lỗi đã làm phiền.” Trong lúc Dương Kiệt tiến thoát lưỡng nan, giọng nói của Hoàng Dung ở phía sau vang lên, cứu anh ta một bàn thua trông thấy.

Đùa à?? Nếu như thực sự lao vào, không biết anh ta có còn lành lặn để rời khỏi thành chủ phủ hay không đấy.

“ ủa? Dung nhi?? Sao muội lại tới nay??” Dương Kiệt thầm thở phào nhẹ nhõm, lúc nãy chỉ là nóng đầu nên mới nghĩ quẩn, cũng may có người cứu bồ kịp thời, nếu không thì còn mặt mũi đâu mà ở lại nơi này nữa.

“ Hoàng Dung cô nương ~~!!!” Nhìn thấy Hoàng Dung đột nhiên xuất hiện ở nơi này, tứ đại thiên vương mang theo vẻ mặt tôn kính khẽ chắp tay thi lễ một cái, đặc biệt là lão tam, dù gì người ta cũng là ân nhân cứu mình thoát khỏi kiếp tàn phế, không phải sao???

“ Âu Dương thành chủ!!” Hoàng Dung bước tới trước mặt Âu Dương Thiện đang ngồi nhâm nhi ly trà do lão đại đưa tới, lên tiếng chào hỏi.

Âu Dương Thiện mang theo vẻ mặt không nóng không lạnh, xem ra ông ta đã đoán được vì sao Hoàng Dung lại đột nhiên xuất hiện ở thành chủ phủ rồi nhỉ?? Bình thản lên tiếng nói: “ Không dám, lão phu đã không còn là thành chủ từ lâu rồi.”

Giọng điệu đầy chế giễu xem ra ông ta vẫn còn cay vụ bị dính “ quả lừa” của nhóm tam công chúa mất cả Bán Nguyệt thành đây mà.

“ Thành chủ, hiện giờ Bán Nguyệt thành đang náo loạn vô cùng, nếu không nhanh chóng kiểm soát tình hình, e rằng không phải là điều hay ạ.” Hoàng Dung như không nghe ra “ câu nói đểu” của đối phương, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

“ Đó là việc của các ngươi! Bán Nguyệt thành cũng đã giao cho các ngươi rồi, ngay cả việc kiểm soát “ món ăn” dâng tới tận miệng cũng không được, chỉ có thể trách bản thân vô dụng mà thôi.” Âu Dương Thiện vẫn tỏ vẻ dửng dung cười lạnh nói.

“ Đúng là chúng tôi có chút bất lực trong vấn đề này, nên giờ nay mới mạo muội đi tới nơi này để nhờ vả Âu Dương thành chủ giúp đỡ, nếu như vấn đề này không được giải quyết sớm, phía chúng tôi cũng không còn đủ kiên nhẫn, thậm chí có thể sử dụng biện phát cực đoạn thì tuyệt đối không phải là chuyện hay chút nào ạ.”

“ Các ngươi uy hiếp ta???” Âu Dương Thiện phóng ánh mắt đầy sát khí về phía Hoàng Dung, lạnh lạnh nói.

Không chỉ Âu Dương Thiện, ngay cả tứ đại kim cang cũng mang theo vẻ mặt thù địch nhìn chằm chằm vào Hoàng Dung, chỉ cần Âu Dương Thiện lên tiếng, tuyệt đối sẽ lao tới “ xử đẹp” đối phương cho mà xem.

Tuy Hoàng Dung có ơn đối với lão tam, nhưng đó là việc tư, ân tình có thể trả đáp bằng cách khác, tuyệt đối không thể lẫn chung vào việc công như thế này được.

“ không dám, muội chỉ là nói rõ sự thật thôi ạ. Tuy cuối cùng chúng tôi có thể mất đi Bán Nguyệt thành, nhưng cái kết mà Âu Dương thành chủ phải nhận được, tuyệt đối không phải là điều ngài mong muốn đâu a.” Hoàng Dung không chút sợ hãi, vẫn cứ tiếp tục nói.

“ ngươi ….” “ quá đáng rồi, không thể tha thứ, tuyệt đối không thể tha thứ….” “ Đừng tưởng cô có ơn nghĩa với bọn tôi là muốn làm gì thì làm nhé, tụi này ……” “ Thôi nào, thôi nào, chuyện đâu còn có đó, từ từ mà nói, từ từ mà tìm cách giải quyết, cãi nhau được gì chứ??”

Nhìn thấy tứ đại kim cang định lại tới ăn thua đủ với Hoàng Dung, Dương Kiệt vội vã lao tới ngăn cản, lên tiếng khuyên can.

ít ra lúc này Dương Kiệt có chút tiếng nói, nên đã ngăn cản cuộc "xung đột" xảy ra không mong muốn. Đó là thành quả của việc anh ta tốn công tốn sức thậm chí tốn của suốt mấy ngày nay đó chứ!!

“ mời cô rời khỏi nơi này ~~~!!!” Âu Dương Thiện nhìn chằm chằm vào Hoàng Dung lạnh lạnh nói.

“ này lão già, chẳng lẽ ông định bỏ mặc người dân bên ngoài sao??? Ông không phải tự cho rằng là đại thiện nhân, không sợ sẽ gây sát nghiệp à??? Không sợ trở thành tội nhân thiên cổ à???? Mới cách nay không bao lâu nghe nói đã có gần ba vạn người vô tội mãi mãi ngã xuống trong cuộc bạo loạn rồi, chẳng lẽ ông còn cảm thấy chưa đủ, muốn con số đó tăng thêm nữa hả??” Hoàng Dung còn định nói thêm gì đó, nhưng Dương Kiệt đã nhanh chóng lên tiếng trực tiếp chỉ thẳng vào “ điểm chết” của Âu Dương Thiện.

“ Cái gì??? Ba vạn người dân đã bị giết???” Âu Dương Thiện mang theo vẻ mặt kinh ngạc hoảng hốt, đồng thời căm phẫn quay sang tứ đại kim cang quát lớn như dò hỏi.

“ Dạ, dạ, bẩm chủ nhân, thời gian gần nay thành chủ phủ hoàn toàn tách biệt với bên ngoài, nên hoàn toàn không nghe ngóng được tin tức gì ạ.” Lão đại mang theo vẻ mặt khó xử lí nhí giải thích.

Thất sách rồi ~~!!! Tuy biết rằng người dân trong Bán Nguyệt Thành chắc chắn sẽ vùng lên phản đối không chấp nhận người của vương triều Thiên Ưng, chỉ là không ngờ rằng quy mô lại lớn như thế này, càng không tin rằng lũ người vương triều Thiên Ưng lại sử dụng thủ đoạn cực đoan và ngu xuẩn để giải quyết vấn đề này.

Bộ chúng tưởng dùng thủ đoạn đẫm máu để trấn áp người dân Bán Nguyệt thành, người dân sẽ sợ hãi không dám tiếp tục tạo phản ư? Chỉ là khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn mà thôi.

Điểm hình là như thời điểm này đây!

Nghe xong lời giải thích của lão đại, Âu Dương Thiện không kìm được run lên một cái, sắc mặt trở nên khó coi vô cùng.

Đã có gần ba vạn người mãi mãi ra đi, nếu như lần này lũ người Thiên Ưng quyết tâm tất nước vỡ bờ, ăn không được ngã về không thì sao??? Khi biết bao nhiêu sinh mạng vô tội phải hy sinh vì chuyện này, cho dù Bán Nguyệt thành có quay trở về tay mình, sẽ ăn ngon ngủ yên được sao??

Âu Dương Thiện bị căm phẫn che mờ lý trí, nhất thời không nghĩ ra điều đó, lúc này Dương Kiệt “ nhắc nhở”, khiến ông ta tỏ ra do dự không quyết.

Không ra tay, lỡ lũ người vương triều Thiên Ưng chơi trò lưỡng bại câu thương, mình còn nhắm mắt làm ngơ tuyệt đối phản lại tất cả những nguyên tắc sống của mình trước kia. Nhưng nếu ra tay, lại tỏ ra bất cam khi phải ra tay giúp đỡ kẻ địch của mình lấy đá tự chọi vào chân mình, giờ phải làm sao đây??

Tít tít ~~~~~~~~~~~!!!

Trong lúc Âu Dương Thiện đang không biết phải làm sao, tín hiệu truyền âm thạch đột nhiên vang lên, lập tức từ trong túi áo rút ra, phát hiện là truyền âm thạch của đội hộ vệ đang yêu cầu liên lạc.

Chẳng lẽ lũ khốn Thiên Ưng lại định chơi trò khốn nạn bắt cóc mẹ ta để uy hiếp ta???

Đôi mắt của Âu Dương Thiện lóe qua tia sáng đầy sát khí nhìn chằm chằm vào Hoàng Dung ở trước mặt, đồng thời truyền chân nguyên vào truyền âm thạch để đối thoại: “ Chuyện gì??? Người của vương triều Thiên Ưng đang tấn công bên kia đúng không??”

“ dạ, dạ, người của vương triều Thiên Ưng đang tấn công bên này??? Không có ạ, bên này vẫn bình yên vô sự thưa chủ nhân.” Giọng nói của đội trưởng đội hộ vệ từ truyền âm thạch vang lên, giọng điệu mang theo vẻ bất ngờ khó hiểu.

“ Không phải??? Vậy ngươi liên lạc ta có chuyện gì??” Âu Dương Thiện khẽ díu mày, nhưng trong lòng đã thầm thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không phải bị tấn công bắt cóc là ổn rồi.

“ dạ dạ bẩm chủ nhân, lão phu nhân đã nghe được tin tức Bán Nguyệt thành đang xảy ra bạo loạn, nên đã nhờ thuộc hạ chuyển lời lại cho chủ nhân rằng hãy mau chóng chấm dứt cuộc bạo loạn lần này, lão phu nhân không muốn nhìn thấy những sinh linh vô tội phải trả giá cho những mưu mô xảo quyệt vớ vẩn của, của ……” Nói tới sau cùng, tên đội trưởng hộ vệ không dám nói tiếp nữa.

“ ta hiểu rồi, thận trọng chút.” Nói xong, trực tiếp ngắt kết nối với đầu bên kia. Chỉ cần mẹ mình đang an toàn, những thứ khác chỉ là phù du. Giờ mẹ đã lên tiếng, vậy thì phải làm theo thôi.

Thực ra lúc nãy Âu Dương Thiện đã dao động chuẩn bị nhận lời giúp đỡ, lúc này có thêm “mệnh lệnh” của mẹ mình, càng khiến ông ta quyết tâm với quyết định của mình hơn cả.

“ lần này lão phu ra tay không phải vì giúp các ngươi, là vì sinh mạng an nguy của dân chúng trong thành, với cả mong ước của mẫu thân ta.” Âu Dương Thiện từ dưới ghế đứng bật dậy, trực tiếp bước đi về phía trước, khi đi ngang qua người Hoàng Dung và Dương Kiệt, lạnh lạnh nói.

“ Vạn lần đa tạ ơn đức của Âu Dương thành chủ, nhờ ngài mà dân chúng thoát khỏi cơn đại loạn không đáng có, không chỉ người dân trong thành, ngay cả người của vương triều Thiên Ưng chúng tôi cũng vô cùng biết ơn ngài ạ.” Nhìn thấy Âu Dương Thiện đồng ý ra tay, Hoàng Dung và Dương Kiệt vui mừng phấn khích, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, ít ra không cần phải lo lắng cuộc bạo loạn xảy ra cảnh máu chảy thành sông, xác chất như núi rồi. Cả hai cùng chắp tay thi lễ, mang theo vẻ mặt cảm kích lên tiếng cám ơn Âu Dương Thiện.

“ hừ ~~~~~~~!!!” Âu Dương Thiện chỉ hừ mạnh một tiếng, không thèm quan tâm tới cả hai nữa, dẫn theo tứ đại kim cang trực tiếp rời khỏi hoa viên, chuẩn bị đi “ giải quyết rắc rối” thay cho kẻ địch đây mà.

Hoàng Dung và Dương Kiệt khẽ đưa mắt nhìn nhau và ngật đầu một cái, nhanh chân đuổi theo phía sau nhóm Âu Dương Kiệt rời khỏi thành chủ phủ để đi thẳng tới trang viên mà tam công chúa đang tạm trú, và cũng là trung tâm diễn ra mọi sự rắc rối, biến loạn.