Chỉ là như thế hoàn toàn không phải là kết quả mà Dương Kiệt mong muốn, đã tốn một “ món quà tạ lỗi” chất lượng như thế này, tất nhiên là muốn đạt được nhiều hơn thế nữa rồi.
Muốn nhanh chóng kéo giãn khoảng cách và gia tăng quan hệ thân thiết giữa hai bên, Dương Kiệt đã nghĩ ra phương pháp đơn giản nhất, chính là cùng chơi trò chơi đối kháng.
Và trò chơi đối kháng đơn giản nhất, hiệu quả nhất ở trường hợp đầy, chính là môn đối kháng trí tuệ cờ tướng của trái đất. Ít ra Dương Kiệt có thể chế tạo một bàn cờ tướng và những quân cờ một cách đơn giản dễ dàng mà không gặp bất kỳ trở ngại nào cả.
Thế là Dương Kiệt nhanh chóng chạy vào trong thành tìm kiếm một tiệm mộc nào đó, đưa ra bản vẽ nhờ thợ mộc thiết kế một bàn cờ và những con cờ theo bản thiết kế của mình.
Có sẵn bản vẽ, cộng thêm không có gì phức tạp khó khăn, thợ chỉ tốn khoảng nửa canh giờ là đã có thể chế tạo ra một bộ cờ tướng đúng theo tiêu chuẩn trên bản vẽ một cách dễ dàng.
Dương Kiệt nhanh chóng hí hửng mang theo bộ cờ tướng chạy thẳng tới thành chủ phủ rủ người đàn ông bặm trợn chơi thử với mình với lý do là khi chơi những trò chơi đối kháng trí tuệ như thế này, khi đầu óc vận hành sẽ khiến cho tế bào trong cơ thể trở nên hoạt bát hẳn lên, từ đó thúc đẩy quá trình điều trị cho nội thương trong cơ thể.
Mặc dù không biết tế bào gì đó trong lời nói của Dương Kiệt là gì, nhưng nghe cảm thấy có chút lý, nên đã “ miễn cưỡng” ngồi vào bàn cờ, dưới sự chỉ dẫn từng quy tắc, từng đường đi nước bước của mỗi quân cờ bắt đầu chơi thử với Dương Kiệt.
Âu Dương Thiện và tam đại kim cang mang theo tâm trạng tò mò đứng ở xung quanh theo dõi. Trong quá trình chơi đã dần khiến họ bắt đầu cảm thấy lý thú, đặc biệt là đối với Âu Dương Thiện, từ trong trò chơi cờ tướng này khiến ông ta có thể cảm nhận mỗi đường đi nước bước của mỗi quân cờ đều ẩn chứa một quy tắc biến hóa khôn lường, tương sinh tương trợ, bao gồm bày binh bố trận, mưu lược chiến thuật tất cả đều hội tụ hết vào trong trò chơi này, đây tuyệt đối không chỉ là một trò chơi giải trí đơn thuần!
Là người khởi xướng trò chơi, cộng thêm những thủ đoạn mánh khóe học được qua mạng, cho dù là một tên nghiệp dư không hơn không kém đi nữa, Dương Kiệt cũng có thể dễ dàng “ xử đẹp” đối thủ của mình rồi.
Mỗi lần chiến thắng anh ta đều tỏ vẻ phấn khích không ngừng trêu chọc khiêu khích đối thủ, mục đích là giữ cho đối thủ nổi điên bất cam, chơi tiếp để trả thù mình bằng mọi giá.
Vũ lực có thể ta thua ngươi, nhưng chơi cờ ư?? Để xem bố mày hành hạ mày như thế nào nhé, hihi!!
“ Tiếp tục ~~~~~!!!” Quả nhiên, thua cờ đã bực bội lắm rồi, đã vậy còn bị đối phương khiêu khích, người đàn ông bặm trợn lập tức sôi máu lên, đòi chơi tiếp để thắng kẻ địch bằng mọi giá.
“ Thích thì chìu ~~~~!!!” Dương Kiệt chỉ chờ có thể, cả hai nhanh chóng xếp cờ lại và tiếp tục ván tiếp theo.
Tất nhiên, cho dù người đàn ông bặm trợn bất cam cỡ nào, với một tên tứ chi phát triễn đầu óc đơn giản như hắn, thì làm sao thắng được Dương Kiệt trên bàn cờ chử???
Thậm chí ván này hắn bị Dương Kiệt hành tới nỗi “ chén” sạch tất cả quân cờ trên bàn cờ, thua một cách thê thảm.
“ Ta không tin, tiếp tục ~~~!!!” “ Ok ~~~~!!” “ không thể nào như thế được, rõ ràng …. Tiếp tục ~~~~!!!” “ Hê hê, bao nhiêu ván cũng thế thôi, ông thì làm sao có thể thắng ta được chứ?? Chấp nhận đầu hàng luôn cho rồi, hihi!!” “ đầu hàng?? Còn khuya á, tiếp tục nào ~~~!!”
Nhìn thấy anh em của mình bị hành tới nỗi không ngẩng đầu lên được, tam đại kim cang có chút không nỡ, nhưng cũng như người đàn ông bặm trợn, bảo họ lao ra chiến trường giao chiến ba trăm hiệp với kẻ địch còn được, bảo họ chơi cờ ư?? Cũng chẳng khá hơn người đàn ông bặm trợn là bao đâu.
Âu Dương Thiện nãy giờ vẫn đứng ở một bên theo dõi quá trình chơi giữa cả hai, đã dần nắm bắt được quy tắc đường đi nước bước như thế nào. Nhìn thấy thuộc hạ của mình bị hành hạ thảm hại, không tự chủ lên tiếng: “ đẩy xe bên trái lên gần cuối bàn cờ, bắt pháo và mã của đối phương.”
Nghe xong lời nhắc nhở của Âu Dương Thiện, người đàn ông bặm trợn lập tức rực sáng cả đôi mắt, trực tiếp làm theo đẩy quân xe đặt đúng vị trí theo chỉ dẫn, ngay chính giữa quân mã và quân pháo đang song song với nhau.
“ này, này, ông kia, có từng nghe nói qua quân tử đứng ngoài quan chiến chỉ được nhìn chứ không được nói, ông lên tiếng nhắc nhở như vậy thì còn gì công bằng nữa?? Ông giỏi như vậy, sao không ngồi xuống chơi với tôi một ván thử đi, hừ hừ ~~~!!!” Dương Kiệt tỏ ra “ không hài lòng” lên tiếng trách móc.
“ Cái gì??? To gan, dám vô lễ với chủ nhân của bọn ta, ngươi …..” Được, để lão phu xuống chơi với ngươi.”
Tứ đại kim cang tỏ ra phẫn nộ khi Dương Kiệt dám lên tiếng chửi trách chủ nhân của mình, nhưng Âu Dương Thiện chỉ mỉn cười lắc đầu, sau đó trực tiếp lên tiếng nhận lời thách đấu của Dương Kiệt.
“ Chủ nhân, mời ngồi ~~~~~!!!” người đàn ông bặm trợn nghe thấy Âu Dương Thiện quyết định “ ra tay”, nhanh chóng đứng bật dậy nhường chỗ cho ông ta.
Dính bẫy của ta rồi nhé, hihi ~~~~!!!
Mục tiêu chính ngay từ đầu của Dương Kiệt chính là Âu Dương Thiện, chỉ cần làm tốt quan hệ với ông ta, còn sợ gì đám thuộc hạ phía dưới làm mặt lạnh với mình nữa chứ???
“ Được, để tại hạ thỉnh giáo tài năng của Âu Dương thành chủ.” Dương Kiệt cố tình nhấn mạnh từ “ tài năng” để trêu chọc đối phương, nhanh tay sắp xếp lại bàn cờ để bắt đầu ván khác.
Âu Dương Thiện cũng không chấp lời “ khiêu khích” của đối phương làm gì, vừa ngồi vào bàn cờ, khí thế trên người lập tức thay đổi, mang theo vẻ mặt tập trung cực độ.
“ ông là người mới chơi, nhường ông đi trước ~~!!” Dương Kiệt tỏ vẻ háo thắng đầy tự tin vẫy vẫy tay nói.
“ Được, lên mã ~~~~!!!” Âu Dương Thiện cũng không khách sao làm gì, một bước mở cờ “ quen thuộc” đối với cờ thủ được đưa ra.
Cạch ~~~!! cạch ~~~ cạch ~~~~ cạch ~~~~!!!
Ván cờ giữa Âu Dương Thiện và Dương Kiệt đã tiến hành được nửa khắc giờ, lúc này cờ của Dương Kiệt đã hoàn toàn chiếm lợi thế, gần như tràn hết qua phần bàn cờ của đối thủ vây chặt lại xung quanh, chỉ cần hai ba bước nữa là có thể chiếu tướng hết cờ đối phương.
Cho dù Âu Dương Thiện bắt đầu nắm bắt được quy tắc chơi cờ, nhưng dù sao cũng là lính mới, không thể nghịch thiên tới nỗi chơi như bậc kỳ thủ chuyên nghiệp được, huống chi nãy giờ Dương Kiệt vẫn còn giấu bài nhiều mánh khóe, lúc này tuy ra thì Âu Dương Thiện cũng chỉ có nước đầu hàng mà thôi.
“ Thôi được, lão phu chấp nhận thua trận này, tiếp tục ván khác nào.” Âu Dương Thiện không phải là người không biết chấp nhận thất bại, nên vô cùng thản nhiên đầu hàng quyết định chơi lại ván khác, sau ván cờ đầu tiên trong đời, ông ta đã dần đúc kết được một vài kinh nghiệm, chỉ cần chơi thêm vài ván nữa, hoàn toàn tự tin rằng có thể làm khó dễ được đối phương.
“ Được thôi, bao nhiêu ván cũng thế thôi, ông cũng không thể thắng tôi được đâu, hihi ~~~~!!”
Một ván, hai ván, ba ván bắt đầu trôi qua, tất nhiên người chiến thắng cuối cùng vẫn là Dương Kiệt, nhưng lúc này anh ta đã bắt đầu cảm thấy áp lực vì kỹ năng chơi cờ Âu Dương Thiện đang tăng lên với tốc độ chóng mặt, thời gian kết thúc mỗi ván cờ càng lúc càng kéo dài ra, trên trán của anh ta đã bắt đầu đổ đầy mồ hôi hột rồi, mánh khóe thủ đoạn đã sử dụng gần hết, nếu như cứ tiếp tục như thế này, bị Âu Dương Thiện đả bại trên bàn cờ cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Quả nhiên, chỉ mới sau một ngày thách đấu Dương Kiệt, Âu Dương Thiện đã lần đầu tiên chính thức đả bại trên bàn cờ, tuy chiến thắng vô cùng chật vật khó khăn, nhưng cái đó cũng là chiến thắng không phải sao???
Tứ đại kim cang vui mừng phấn khích như bắt được vàng, không ngừng buông lời khinh thường chế giễu để đáp trả lại Dương Kiệt trước đó.
Dương Kiệt tỏ ra không phục, cho rằng chỉ là do mình sơ suất nên mới thất bại, thế là cả hai tiếp tục lao vào tiếp tục “ sát phạt” lẫn nhau.
Kết quả là Âu Dương Thiện càng chơi càng lên tay, tỷ lệ chiến thắng của Dương Kiệt càng lúc càng giảm, cho tới ngày thứ hai, anh ta đã bị Âu Dương Thiện hành tới nỗi không ngóc đầu lên được, chơi mười ván may mắn lắm mới thắng được một ván, thậm chí tới cuối cùng không thắng nổi Âu Dương Thiện ván nào cả.
Mặc dù thua xong chiến tiếp, chiến xong thua tiếp, nhưng sự kiên trì của Dương Kiệt là không thể nào bàn cãi, chính lúc này, khi Hoàng Dung vừa bước vào hoa viên của thành chủ phủ, Dương Kiệt tỏ ra phấn khích tột cùng khi đã “ ép” được Âu Dương Thiện vào bước đường cùng, chỉ cần hai nước cờ nữa, tuyệt đối có thể “ xử đẹp” đối phương.
Hoàng Dung có chút cười khóc không được, hèn chi mấy bữa nay mãi không thấy bóng dáng của Dương Kiệt đâu cả, thì ra anh ta trốn trong thành chủ phủ đây mà.
Thấy cả hai đang tới hồi gây cấn, nên Hoàng Dung chỉ đứng sang một bên không lên tiếng, chờ họ kết thúc ván cờ rồi tính sau.
Dương Kiệt vừa kết thúc nước đi của mình, đôi mắt của Âu Dương Thiện lóe qua tia sáng dị thường, mỉn cười dùng ngón tay kẹp lấy quân cờ Mã của mình nhích lên một nước.
“ haha, lão già, định lên mã chiếu tướng tôi sao?? Ông đã phạm sai lần lớn rồi đấy, tướng của tôi vẫn còn không gian có thể di chuyển, chưa tới nước hết cờ, nhưng ông thì ……” Dương Kiệt lúc này đã phấn khích tới nỗi che mờ cả đôi mắt, chỉ nhìn thấy nước cờ chiến thắng của mình chứ hoàn toàn không còn tâm trạng nhìn rõ quân cờ của đối phương như thế nào, trực tiếp nhích quân xe vừa mới ăn xong mất một con xe của đối phương sang vị trí đối diện với quân tượng đã được đưa lên chắn lại phía trước quân sĩ và con tướng của Âu Dương Thiện, và Dương Kiệt đang để một con pháo ngay phía trước quân tượng, chỉ cần Dương Kiệt cho con xe kéo thẳng xuống vị trí quân tượng còn trống do đã đưa lên chắn đỡ, Âu Dương Thiện sẽ hết cờ ngay tức khắc, vì phía bên này đã hầu như không còn quân nào có thể cản lại hoặc ngay nguy hiểm được con xe nếu đưa xuống vị trí đó cả.
Nhìn thấy Dương Kiệt đẩy xe qua, Hoàng Dung định lên tiếng khuyên can, nhưng chưa kịp mở miệng, anh ta đã hoàn thành nước đi của mình rồi, nên đành im lặng quay đầu sang một bên không dám nhìn nữa.
Kiệt ca ca thua tới nơi rồi.
“ Chiếu tướng ~~!!!!” Âu Dương Thiện trực tiếp nhích quân mã vừa kéo xuống của mình đặt thẳng vào vị trí bên cạnh con tượng đã được chống lên của Dương Kiệt, lúc này quân tướng và hai quân sĩ vẫn nằm ở vị trí ban đầu chưa nhúc nhích bước nào cả.
“ hì hì, biết ngay là ông chơi trò này mà, chiếu tướng ư??? Ta lên tướng, để xem ông còn chiếu được gì không??” Dương Kiệt tỏ ra bình tĩnh thản nhiên cười nói.
“ Chiếu tướng, hết cờ ~~~!!!!” Âu Dương Thiện cười lạnh, nãy giờ bên bàn cờ của mình vẫn còn một con xe đang nằm ở vị trí của con mã lúc chưa xuất phát, lúc này phía trước là con đường thênh thang không chút rào cản, trực tiếp kéo thẳng xuống vị trí nằm song song với quân tướng vừa được đưa lên của Dương Kiệt.
Biết ngày mà ~~~!!!
Hoàng Dung không biết phải nói gì hơn nữa.
Dương Kiệt mang theo vẻ mặt khó tin nhìn chằm chằm vào bàn cờ, nãy giờ chỉ lo quan sát quân cờ của mình và quân cờ đã tràn hết qua sông của đối phương, quên mất đối phương còn một con xe nằm yên lặng ở tút phía dưới, do quá háo thắng đã không tính toán kỹ lưỡng, giờ thì nói gì cũng đã muộn rồi.
Dương Kiệt, thua ~~~~!!!