Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

Chương 245: Lời mời của tam công chúa




“ Ủa Dung nhi?? Có chuyện gì không??” Dương Kiệt mở cửa phòng thò đầu ra, phát hiện người vừa gõ cửa chính là Hoàng Dung, tỏ ra bất ngờ hỏi.

“ Tình hình luyện đan thế nào rồi Kiệt ca ca??” nhìn thấy bộ dạng nhuếch nhách và vẻ mặt mệt mỏi của Dương Kiệt, Hoàng Dung không kềm được đau xót thay cho anh ta, quan tâm lo lắng hỏi thăm.

“ À, vừa luyện xong một lò Đại Kim Sáng Dược, đang chuẩn bị tiếp tục, chỉ mong mau mau hoàn thành mục tiêu, dù gì thì vẫn còn giao kèo với lão Vạn Phúc bên Vạn Bảo Các mà.”

“ Làm gì làm, huynh cũng phải chú ý tới sức khỏe của mình, sắc mặt của huynh trông mệt mỏi lắm, hãy nghỉ ngơi đi, sợi dây kéo căng quá cũng sẽ bị đứt, đừng ép mình thái quá.” Hoàng Dung lên tiếng khuyên can.

“ Ta hiểu rồi, đúng là cần phải nghỉ ngơi chút.” Nhìn thấy người yêu tỏ vẻ lo lắng quan tâm, Dương Kiệt cũng không muốn làm phật lòng cô ta làm gì, thừa cơ chấp nhận lời đề nghị của đối phương.

“ Nếu như thế thì huynh cùng muội đi tham gia cuộc họp mặt của tam công chúa nhé!” thấy Dương Kiệt chịu nghe lời khuyên của mình, Hoàng Dung lộ ra nụ cười ngọt ngào, cười tới nỗi híp cả mắt nói.

“ hả? Cuộc họp mặt?? Khi nào???” “ ngay bay giờ ạ, tam công chúa mới cho người tới mới muội và huynh tới tham gia cuộc họp chuẩn bị cho đợt thí luyện sắp tới, nên muội đã tới rủ huynh cùng đi.”

“ Được, vậy chúng ta.” “ khoan đã.” “ Hử??” “ chẳng lẽ huynh định đi với bộ dạng như thế này sao??”

Dương Kiệt khẽ ngơ người trước lời nói của Hoảng Dung, khẽ liếc nhìn cơ thể bản thân, quần áo xộc xệch dơ bẩn, thậm chí cơ thể bắt đầu phát ra “ hương thơm ngao ngát” vì lâu ngày chưa tắm rửa.

Đúng là không thể xuất hiện trước mặt công chúng với bộ dạng như thế này thật. Nếu không thì còn gì hình tượng phong lưu trang nhã vốn có của mình nữa chứ.

“ muội đợi chút ~~~!!”

Dưới nụ cười khúc khích của Hoàng Dung, Dương Kiệt ba chân bốn cẳng chạy vào trong phòng, quyết định tắm rửa sạch sẽ thay quần áo mới thom tho.

Két ~~~~~!!!

Nửa khắc giờ sau, cánh cửa phòng lần nữa mở ra, lúc này Dương Kiệt đã thay bộ trang phục của quý công tử thịnh hành trên đại lục Huyền Thiên, cộng thêm thân hình cao to điển trai, nước da ngâm đen tràn đầy mùi vị đàn ông của diễn viên Mã Đức Chung, tuyệt đối là một sát thủ sát gái đích thật.

Thực ra cũng chẳng có gì đáng để tự hào cả, vì dù sao đó cũng không phải là bộ mặt thật của anh ta. Nhưng tên khốn này tự thôi miên mình phất lời đi điều đó, tỏ ra dưng dưng tự đắc trước hình tượng ‘ đầy hấp dẫn” của mình.

“ Đi thôi ~~~!!!” Cả hai nhanh chóng rời khỏi trang viên Địa Cầu Bang, ngay phía trước cổng đã có sẵn một chiếc xe ngựa khá sang trọng đợi sẵn.

Chắc là xe ngựa đưa rước do tam công chúa phái tới đón Hoàng Dung và Dương Kiệt chứ nhỉ?

Nhìn thấy hai người bước ra, một người đàn ông trung niên ăn mặc giống như một quản gia mang theo nụ cười ôn hòa nhanh chân bước tới, thi lễ nói: “ Hoàng bang chủ, mời lên xe.”

“ Bang chủ là vị này.” Hoàng Dung mỉn cười chỉ về phía Dương Kiệt như muốn giải thích rõ ràng địa vị của anh ta.

Người đàn ông trung niên chỉ khẽ mỉn cười ngật đầu với Dương Kiệt một cái, nhưng không nói câu nào cả.

Ai là bang chủ không quan trọng, quan trọng là bản thân hoàn thành được nhiệm vụ đưa đón là được rồi.

Dương Kiệt ngật đầu đáp lẽ theo phép lịch sự, sau đó quay sang khẽ nhún nhún vai với Hoàng Dung.

Thực ra danh nghĩa hay địa vị gì đó Dương Kiệt cũng không bao giờ bận tâm, chỉ là muốn Hoàng Dung không cần thiết phải đính chính với người khác làm gì.

Hoàng Dung chỉ biết gượng cười như muốn tạ lỗi với Dương Kiệt.

Vỗ nhẹ lên vai Hoàng Dung vài cái, sau đó cả hai nhanh chóng theo chân người đàn ông trung niên bước tới xe ngựa, trực tiếp đeo lên trên xe ngồi.

Lộc cộc ~~~~~~~!!

Cả hai ngồi lên xe ngựa chưa được bao lâu, đã nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên, cảm nhận thấy xe ngựa đã bắt đầu di chuyển trên đường.

Trong thời gian chờ đợi xe ngựa di chuyển, cả hai ngồi đó trò chuyện cười đùa với nhau, cũng một thời gian rồi cả hai không có cơ hội gặp mặt trò chuyện, giờ có thể trò chuyện thỏa thích tới thỏa mãn mà thôi.

Cộc cộc ~~~~~~!!!

Có người trò chuyện luôn cảm thấy thời gian trôi đi rất nhanh, trong lúc cả hai đang nói chuyện cao trào, cảm nhận thấy xe ngựa đã ngưng lại, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Cả hai nhanh chóng đẩy cửa bước ra, nhìn thấy người ông trung niên đã đứng đợi sẵn ở bên ngoài.

“ thưa hai vị, đã tới nơi rồi ạ.” Người đàn ông thi lễ nhẹ nhàng nói, sau đó làm ra động tác đưa mời về phía một tòa trang viên có diện tích khổng lồ hoàng tráng nằm khu vực trung tâm Vương Thành, nói chính xác hơn là gần sát hoàng cung của vương triều Thiên Ưng.

Một tòa trang viên rộng gấp năm lần so với trang viên mà Dương Kiệt đang ở, quần thể kiến trúc được xây dựng bằng đá cẩm thạch pha lẫn gỗ quý, tháp đài, lầu các xen kẽ, nếu nhìn thấy trên không hướng xuống, sẽ phá thiện cách bố trí của trang viên giống hệt như một con chim ưng vẫy cách giữa trên cao.

Hào nhoáng, tráng lệ, lộng lẫy, hoàn toàn phô diễn hết sức mạnh uy quyền của người sở hữu tòa trang viên này. Quả không hổ danh là đại bản địa của một trong những người có tư cách tranh giành ngai vàng như tam công chúa.

Theo chân người đàn ông trung niên, cả hai nhanh chân đi thẳng vào bên trong trang viên.

Trên đường di chuyển trong trang viên, Dương Kiệt tựa như một tên nhà quê mới lên tỉnh, không ngừng vang lên những tiếng trầm trồ thán phục trước sự lộng lẫy tráng lệ của tòa kiến trúc có thể được sắp xếp vào kiệt tác nếu như được xây dựng ở Trái Đất.

Hoàng Dung tỏa ra bình thản không ngừng giới thiệu giải thích cho Dương Kiệt về cách bố trí sắp xếp xây dựng của tòa kiến trúc. Dù gì thì cô ta cũng thường xuyên ghé thăm trang viên của tam công chúa, nên vô cùng hiển nhiên trở thành “ hướng dẫn viên” lâm thời cho Dương Kiệt lúc này.

Người đàn ông trung niên đi phía trước nghe thấy những lời khen bình phẩm của cánh của Dương Kiệt, trong lòng không kềm được tự hào phấn khích vô cùng, nhưng cũng không kềm được xuất hiện tâm lý khinh thường đối Phương vì sự quê mùa kém hiểu biết đó.

Nếu như để Dương Kiệt biết được suy nghĩ của ông ta, chắc chắn sẽ cười chế giễu nói: “ nãy giờ bố mày nói những lời có cánh chẳng qua là vuốt mặt nể mũi chủ nhà thôi, chứ so với những tòa nhà cao ốc hoàng tráng nhất ở Trái Đất của bố mày, vẫn còn chút chưa đủ tuổi.”

Đi xuyên qua hai hành lang dài, vượt qua một khu rừng nhân tạo bách hoa đua nở, núi xanh trùng điệp, sông giả lượn khúc, đã tới được đại sảnh tiếp khách nằm ở khu vực trung tâm của trang viên.

Vừa bước chân vào đại sảnh, phát hiện trong này đã có không ít người, phân chủ khách ngồi trên thành một hàng dọc được chia tách thành hai bên, đặc biệt là tam công chúa đang ngồi trên chiếc ghế được làm bằng pha lê ngay hướng đối diện cửa ra vào, chứng tỏ địa vị, quyền lực ở vị trí trung tâm của cô ta. Tất nhiên, cũng có thể cô ta là chủ nhà nên sắp xếp ngồi thế cũng không phải là điều lạ.

Trong số người khách này có người quen cũ như thập nhị công chúa đang ngồi trên ghế không ngừng dùng ngón chân của mình cà lướt trên lớp lông đen của Hao Thiên Khuyển đang mang theo dáng vẻ mệt mỏi lười biếng nằm ngay dưới chân, phía sau lưng cô ta còn có thêm một đàn bà trung niên tỏ ra cung kính đứng như một vệ sĩ bảo vệ cho cô ta vậy.

Ngoài thập nhị công chúa ra, còn có thêm ba thanh niên khác ăn mặc trang phục đặc trưng của những vị hoàng tử vương triều Thiên Ưng, chắc là đồng minh của tam công chúa đã từng nói qua.

Chỉ là khi nhìn kỹ một trong ba thanh niên đó, Dương Kiệt tựa như bị sét đánh ngang tai, ngơ ngác há hốc nhìn chằm chằm vào “ đối tượng” cho dù có bị thêu thành tro cũng không thể quên được ở trước mặt.

“ Tam công chúa ~~~!!” Hoàng Dung không phát hiện tình trạng bất thường của Dương Kiệt, chỉ bước nhanh về phía trước, khẽ chấp tay thi lễ với tam công chúa.

Tam công chúa khẽ ngật đầu đáp lại, nhưng nhanh chóng díu mày tỏ ra không hài lòng khi phát hiện Dương Kiệt đang hồn bay phách lạc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một người đang ngồi trên ghế khách ngay sát bên cạnh mình.

“ Chính là ngươi ~~~~~~~!!!!” “ là huynh đệ??????” trong lúc tam công chúa định nổi điên trách mắng sự vô lễ của Dương Kiệt, anh ta đột nhiên kêu thét lên đầy bất ngờ pha lẫn chút căm phẫn. ở hướng ngược lại, người mà Dương Kiệt nhìn chằm chằm nãy giờ cũng đột nhiên nhảy cẫng lên, mang theo vẻ mặt đầy bất ngờ và phấn khích.

“ Triệu Thiên Phúc, đồ khốn, ta giết ngươi ~~~~~~~~~~!!!” “ Dương huynh đệ, vẫn chưa chết sao???”

Cả hai đồng loạt kêu thét lên khi giáp mặt nhau, chỉ là Dương Kiệt mang theo vẻ mặt như muốn giết người, còn đối Phương lại mang theo vẻ mặt đầy vui mừng phấn khích.

Đúng thế, người mà Dương Kiệt hận không thể phang thây xẻ thịt lúc này không ai khác chính là “ anh em” từng đồng sanh ra tử, suýt chút nữa thì khiến anh ta bỏ mạng ở Hắc Ngục Giai, Triệu Thiên Phúc.

“ AAAAAAAAAAAA ~~~~~~~~~~!!!” trong lúc Dương Kiệt định hùng hổ lao tới ăn thua đủ với “ kẻ thù”, đối Phương đã chủ động nhanh chân một bước lao tới hai tay dang rộng ra ôm choàng Dương Kiệt vào người, tay không ngừng vỗ lên lưng anh ta khiến Dương Kiệt ho sặc liên hồi.

“ haha, biết ngay mà, biết ngày mà, biết ngay là huynh đệ không thể chết một cách dễ dàng như thế mà, linh cảm đã mách bảo với ta rằng huynh đệ nhất định sẽ tai qua nạn khỏi. Mẹ ta nói, người khờ có phúc của người khờ, quả thật không sai chút nào.” Sắc mặt của Dương Kiệt đã trầm đen như than. Mẹ kiếp, ăn với nói, Dương Kiệt có chút muốn bóp cổ chết tên khốn ở trước mặt.

Mặc dù có thể cảm nhận được thái độ của đối Phương lúc này hoàn toàn chân thành không chút giả dối, nhưng vẫn còn bức xúc việc bị đối Phương “ vô tình” đẩy thẳng xuống vực thẳm, nếu như không phải ông trời phù hộ, e rằng lúc này đã không có cơ hội đứng ở đây rồi.

Đặc biệt là cái câu đầu tiên “ Dương huynh đệ, vẫn chưa chết sao?”, nghe giống như hắn muốn trù ẻo mình chết quách đi cho rồi, ngứa tai vô cùng.

“ Nhị hoàng huynh, vị này là bạn của hoàng huynh??” Trong lúc Dương Kiệt định bùng nổ cạo đầu tên khốn Triệu Thiên Phúc ở trước mặt, giọng nói đầy tò mò cộng thêm chút bất mãn của tam công chúa mang lên.