( Chương 1 và chương 2 giới thiệu hơi nhiều chút, chương 3 trở lên sẽ quay trở về cồt truyện nhiều hơn.)
“ Giới Vương Quyền X 2!!” “ Phì lũ xung thiên pháo ~~~!!” Trong khu rừng nguyên sinh, một tiếng hét lạnh lùng vang lên.
Chỉ thấy một bóng người to tròn như một trái bóng hạng nặng, khắp cơ thể được bao bọc bởi một lớp chân khí màu đỏ rực, từ trên một cành cây to tung người lên không trung nhào lộn một cái, tựa như một quả bơm tiêm kích được thả xuống, đè thẳng lên một con mèo rừng to lớn bằng một con sói, toàn thân đen như than, trên khuôn mặt có tới ba cặp mắt đang xui xẻo đi ngang qua.
Rầm ~~~~~!!
Méo ~~~~~~~!!
Con lục nhãn linh miêu tương đương với luyện thể tầng thứ 5 đó chỉ kịp gào thét lên một tiếng đầy kinh hãi và phẫn nộ, cơ thể đã tựa như con kiến bị con người dùng chân giẫm mạnh vào, trực tiếp bị thể trọng đáng sợ của bóng người đó đè cho bẹp dí, chết không kịp ngáp.
“ Díng dong, bạn nhận được 230 điểm kinh nghiệm.” “ Díng dong, bạn đã được thăng cấp.”
“Phù, cuối cùng đã đạt tới luyện thể tầng thứ 5 rồi.” Ngay sau khi bên tai vang lên câu thông báo của hệ thống, một tia sáng màu trắng bạc từ trên đỉnh đầu chụp xuống vào cơ thể của bóng người, người đó nhắm mắt lại tận hưởng cảm giác lâng lâng dễ chịu như được tẩy lễ, đặc biệt là luồng khí trong đan điền đã trở nên thô to như ngón tay út của em bé, Dương Kiệt có cảm giác như trong cơ thể mình đang sở hữu một luồng sức mạnh cực kỳ lớn mạnh và vô tận. Trên môi lộ ra 1 nụ cười hài lòng.
Họ tên: Dương Kiệt.
Lv: 5 (Tương đương với luyện thể tầng thứ 5)
Điểm kinh nghiệm thăng cấp 30/6000
Tuyệt học võ công đã theo học: Giới vương quyền tầng thứ 1 ( Độ tu luyện: 16 / 1000); Phì lũ xung thiên pháo (Hoàng giới sơ cấp)
Phì lũ xung thiên pháo (Hoàng giới sơ cấp, có thể thăng cấp không giới hạn): Tuyệt học do chủ nhân tự sáng chế ra, dựa vào cân nặng đáng sợ của cơ thể từ trên không trung bay xuống, đè chết đối phương, có 20 % tỷ lệ khiến kẻ địch rơi vào trạng thái choáng váng.( Chú thích: Cân nặng chủ nhân càng lớn thì uy lực càng tăng, phải kết hợp với giới vương quyền mới có thể thi triễn) ( Độ tu luyện: 23 /100)
Báu vật sở hữu:
Càn Khôn tháp
Cấp bậc: Pháp khí ( Sơ cấp)
Sức phòng thủ: Có thể chống đỡ sức tấn công toàn lực của cấp luyện thể tầng thứ 5 trở xuống.
Độ bền 8 / 10 ( khi độ bền trở về bằng 0, sẽ không thể sử dụng được nữa)
Bóng người này không ai khác chính là nhân vật chính của chúng ta, Dương Kiệt. Chỉ là cơ thể của anh ta lúc này thậm chí thô to hơn lúc vừa mới xuyên không tới thế giới gần gấp đôi, cân nặng thì gần trăm kg đã nhảy vọt lên tới 167 kg. Tất nhiên, chiều cao cũng có gia tăng đôi chút, nhưng so với chiều rộng thì quả thật không đáng kể.
Người ta luyện thể anh ta cũng luyện thể, người ta luyện thể ngày càng cao to vạm vỡ, bắp thịt cuồn cuộn nhưng thể trọng tăng rất ít, không có dấu hiệu phát phì ra, còn Dương Kiệt thì khác, lv càng tăng thì thể trọng càng tăng, lớp mỡ trên người phát triễn với tốc độ chóng mặt, anh ta thậm chí chút không nhận ra bản thân, cười khóc không được.
Mẹ kiếp, những tưởng tu luyện xong cơ thể sẽ phát triễn cân bằng, mỡ thịt tan biến, bắp thịt cuồn cuộn sáu múi như ai kia, đúng với mục đích giảm béo của mình, ai ngờ càng luyện càng béo là sao? Vì điều này mà anh ta đã chửi cha mắng mẹ hệ thống biết bao nhiêu lần.
Chỉ là trong một lần tình cờ đang say ngủ trên cây cao, không thận trọng rơi từ trên cao xuống, đè chết một con ma thú cấp một xui xẻo đi ngang qua, thế là phát hiện vũ khí đáng sợ của mình, trong đầu lóe qua một ý tưởng, tự sáng tạo một chiêu tấn công chỉ riêng mình có thể luyện thành, phì lũ xung thiên pháo.
Từ lúc xuyên không tới thế giới này đã hơn một tháng rồi. Sau thời gian đầu thích nghi cuộc sống như người rừng trong khu rừng nguyên sinh, Dương Kiệt bắt đầu con đường như biết bao tiền bối xuyên không phải đi, tu luyện để trở thành truyền thuyết trên đại lục này!
Sau khi thông qua hệ thống tìm hiểu,được biết Đại lục này gọi là đại lục Huyền Thiên, một đại lục rộng lớn bao la, bao hàm vô số vương quốc lớn nhỏ khác nhau. Trong lãnh thổ của những vương quốc này, có vô số thành trì lớn nhỏ khác nhau, những ngôi thành trì lớn nhất được gọi là vương thành, mỗi toà vương thành đều có diệt tích đất đai vô cùng rộng lớn, có sức chứa hơn cả tỷ người dân mà vẫn không cảm thấy chật chội, là ngôi thành mà các đế quốc hùng mạnh dùng làm nơi định đô.
Phía dưới vương thành được gọi là chủ thành, chủ thành có diện tích nhỏ hơn vương thành khá nhiều, và sức chứa cao nhất cũng chỉ được vài chục cho tới trăm triệu người dân là cùng. Và mỗi một vương quốc lớn nhỏ trong đại lục Huyền Thiên đều sở hữu một ngôi chủ thành. Phía dưới chủ thành là thành trì cấp 1, có sức chứa trên chục triệu người dân, thành trì cấp 2 có sức chứa gần mười triệu, thành trì cấp 3 gần năm triệu, và phía dưới nữa là những thị trấn lớn nhỏ khác nhau.
Tất nhiên, ngoại trừ các vương quốc hùng mạnh ra, phía sau lưng tất nhiên là không thể thiếu những tông môn có thâm niện hàng chục ngàn năm hùng mạnh đáng sợ, nhận sự cống nạp của các vương triều lân cận, là người đứng ở phía sau bao che cho vương quốc, uy quyền to lớn, chỉ cần một câu nói của tông môn, vương triều có thể đổi chủ ngay lập tức.
Có thể nói, bạn có thể không biết mình đang sống ở vương triều nào, có thể không biết vị hoàng đế đang cai trị tên gì, nhưng tuyệt đối không thể không biết uy danh của tông môn đứng ở phía sau vương triều, không thể không biết danh tiếng tông chủ của tông môn đó.
Ngay cả một thái tử của một vương triều hùng mạnh thậm chí có địa vị còn thấp hơn một đệ tử trung tâm của tông môn, đó là lý do vì sao người của đại lục Huyền Thiên có tranh giành bể đầu cũng chỉ mong được gia nhập vào tông môn, vì chỉ cần trở thành đệ tử trung tâm, đi tới các vương triều do tông môn của mình che chở, hoàng đế cũng phải tiếp đón một cách khách sáo.
Đệ tử của tông môn thông thường được phân chia thành tạp vụ, ngoại môn, nội môn, trung tâm, chân truyền.
Theo như Dương Kiệt được biết thì hiện giờ anh ta đang đóng trại ở khu rừng ma thú nằm ở vùng cực bắc của đại lục thuộc huyện U Châu.
Có thể nói, khu rừng này là thiên đường giành cho lính đánh thuê tới săn giết ma thú để làm giàu, và cũng là có thể nói địa ngục giành của họ, vì càng tiến vào sâu trong khu rừng, ma thú có thực lực càng đáng sợ, nghe nói ở khu vực trung tâm có sự xuất hiện của ma thú cấp 9, ngay cả những tuyệt đại cao thủ đạt cảnh giới độ kiếp cũng có thể có đi mà không có về, thuộc một trong thập đại hiểm địa của đại lục Huyền Thiên.
Và nơi Dương Kiệt đang đứng, chỉ thuộc vùng ngoài rìa giữa khu rừng ma thú và những thành trì khổng lồ do con người xây lên để chống đỡ ma thú trong khu rừng chạy ra tàn phá dân chúng sống ở vùng lân cận. Nên độ nguy hiểm không cao. cũng may là khi xuyên không chỉ xuất hiện ngay sát ngoài rìa khu rừng, nếu như vào sâu hơn chút, e rằng anh ta chưa kịp bỏ chạy đã nằm gọn trong bụng của những con ma thú đáng sợ hơn rồi.
Khác xa với nền văn minh khoa học phát triễn ở địa cầu, nền văn minh ở đại lục Huyền Thiên chỉ đạt tới nền văn mình thời trung cổ của địa cầu mà thôi. Nhưng điều khác biệt là người ở đại lục Huyền Thiên có thể tu luyện các loại tuyệt học võ công có sức mạnh hủy diệt, di sông rời núi dễ như trở bàn tay. Những kẻ mạnh ở đại lục Huyền Thiên này chỉ cần một cú chưởng tung ra, thậm chí có thể hủy diệt cả một ngôi thành có sức chứa hàng triệu người. vô cùng đáng sợ.
Và cấp bậc thực lực của đại lục Huyền Thiên đươc phân chia như sau: Luyện khí, tiên thiên, chân nhân, tông sư, nguyên thần, xuất khiếu, hợp thể, độ kiếp và hóa vũ. Mỗi cấp bậc gồm 10 tầng, tương đương với 10 lv trong bảng thông số của anh ta, lv 1 tương đương tầng thứ 1, lv 10 tương đương tầng thứ 10. Được phân chia 1 cách rõ ràng.
Đại lục Huyền Thiên chỉ tôn sùng sức mạnh,chỉ cần có thực lực, cho dù bạn xuất thân là một tên nô lệ hay một tên ăn mày, cũng sẽ nhận được sự tôn trọng và nể sợ của người khác. Còn nếu bạn không có thực lực, cho dù xuất thân là một hoàng tử, địa vị thậm chí còn thua kém một tên nô tài có thể tu luyện nữa đấy.
Sức mạnh vượt trên cả pháp luật, giết người không cần phải lo sợ bị trừng phạt, chỉ cần có cú đấm lớn hơn người khác, lời nói, hành động của bạn sẽ thành lý lẽ, thành quy tắc ở thế giới này.
Giờ không xuyên không cũng đã xuyên không tới đây rồi, có than thân trách phận cũng thế thôi. Mình cũng phải tiếp tục sống, và phải sống cho thật tốt. Ở đại lục Huyền Thiên này muốn sống cho thật tốt thì phải có thực lực lớn mạnh, nếu không thì mất mạng vào lúc nào không hay.
Và muốn lớn mạnh thì phải tu luyện. Với sự hỗ trợ của Càn Khôn tháp và cái hệ thống kỳ lạ theo mình xuyên không tới thế giới này, mình không tin là không làm nên được trò trống gì.
Vì theo kịch bản, những bậc tiền bối xuyên không tới dị giới đều trở thành truyền thuyết vĩnh cửu của cả đại lục, vẫy vẫy tay cả quân đoàn tiểu đệ từng đoàn từng đoàn đi theo phía sau, tuyệt sắc giai nhân xếp thành từng hàng từng hàng sa ngã vào trong lòng chờ được ân sủng.
Tuy mình chưa chắc sánh bằng các bậc tiền bối, nhưng tuyệt đối không được làm mất mặt quân đoàn xuyên không được. Ít nhất cũng phải trở thành kẻ mạnh một phương, thu nhận hai, ba tên tiểu đệ, còn tuyệt sắc giai nhân thì chỉ cần một trái một phải là quá đủ rồi.
Có được mục tiêu phấn đấu, Dương Kiệt bắt đầu hành trình tu luyện gian khổ của mình, bắt đầu công việc càn quét ma thú trong khu rừng, đánh quái luyện cấp của mình.
Bắt đầu từ những con thỏ rừng tới nai rừng, sau đó từ heo rừng lên tới gấu rừng đơn giản, chúng đều là những con mồi được những con ma thú vỗ béo để làm mồi ăn dần, và cuối cùng là những ma thú cấp thấp trở lên. Tất cả đều biến thành điểm kinh nghiệm để cống hiến cho sự nghiệp thăng cấp của anh ta.
Mặc dù ở sát ngoài rìa khu rừng chỉ có những ma thú cấp 1, cấp 2 ( Dương Kiệt có thể nói là rất “ may mắn” khi vừa xuyên không đã rơi ngay vào hang ổ của một con ma thú lãnh chúa cai trị cả 1 khu vực rộng lớn ở gần đó), điểm kinh nghiệm sau khi tiêu diệt không quá cao, nhưng con muỗi nhỏ cỡ nào cũng có chút thịt đấy chứ, mang theo tâm trạng đó, Dương Kiệt vô cùng kiên trì càn quét khắp nơi trong rừng.
Trong vòng một tháng gần nay, bất kỳ nơi nào mà anh ta đi ngang qua, đều khiến cho nơi đó gà bay chó chạy, máu chảy thành sông ( diễn tả hơi quá chút). Cuối cùng thì cũng đã đạt lên tới luyện thể tầng thứ 5 như lúc này.
Điều đáng nói là cả tháng nay ngoại trừ lần đầu tiên sử dụng thẻ bài chiêu mộ, Dương Kiệt đã không sử dụng thêm lần nào nữa, vì tấm thẻ bài này là át chủ bài của mình, chỉ sử dụng vào trường hợp nguy hiểm tới tính mạng, không thể sử dụng tùy tiện được.
Ai mà biết được khi vừa hết hạn sử dụng xong, có một con ma thú cao cấp nào đó từ trong rừng sâu chui ra săn mồi gặp trúng mình không chứ? Tới lúc đó không biết đi khóc với ai nữa. vả lại, Dương Kiệt cũng không muốn quá ỷ y vào Kiều Phong, cái gì có thể tự giải quyết được thì tự giải quyết, chứ hễ một chút là dựa dẫm vào người khác thì bản thân không thể nào tiến bộ được, sẽ nảy sinh tính ỷ lại vào người khác.
“ Luyện tập thế này là đủ, phải tới lúc nghỉ ngơi thôi, sợi dây thun kéo căng quá cũng bị nứt, huống chi là con người chứ. Suốt cả tháng nay sống trong rừng, suýt chút nữa tưởng rằng mình là tazan rồi, mang mấy cái xác ma thú săn được tới các ngôi thành ở gần khu rừng ma thú bán chắc cũng được khoảng một mớ, dùng số tiền đó đi ăn nhậu phủ phê một trận, cả tháng nay ăn thịt nướng không có gia vị hoài ngán tới nỗi muốn nôn ói luôn, lần này về phải tới càn quét tất cả các tửu lầu trong thành mới được, hihi.”
Tế Càn Khôn tháp ra chụp vào xác con lục nhãn linh miêu nằm lê liệt trên mặt đất, một tia sáng màu vàng kim từ dưới đáy Càn Khôn tháp phóng ra, bao phủ cả các xác ma thú. Chỉ trong nháy mắt, cái xác đó đã biến mất, chỉ còn để lại một vũng máu trên mặt máu, tựa như đã bốc hơi trong không khí vậy.
Cái xác đó đã được Càn Khôn tháp thu vào cất giữ rồi!!
“ Anh xin iu em đơn phương ~, thà rằng mình đừng nói ra ~~, em con tim trinh nguyên vương tình sâu chất ngất ~~~. sợ nụ hồng phai nhanh ~, em hờn em dỗi em mang cô đơn trên lối về ~~~~~!!” Tên khốn làm dáng làm điệu vừa đi vừa hát trông vô cùng đáng ghét, nếu như tác giả có mặt ở đó chắc chắn sẽ phóng tới đấm hai cú vào mặt cho bổ ghét.
Giọng hát như Chaien của tên khốn vang tới đâu, những con thú trong rừng gà bay chó chạy tới đó, sức hủy diệt của giọng ca hắn tuyệt đối không thua kém tuyệt học sư tử hống của thiếu lâm là bao nhiêu đâu.
Rầm ~~~~!! “ úi da ~~~~~!!”
Trong lúc tên khốn hoàn toàn không có ý thức trong việc gây ô nhiễm môi trường trong rừng, ở cách nơi hắn đang đi qua không xa đột nhiên vang lên tiếng như cây chuối già đổ rơi và tiếng hét đáng sợ.
“ Kí dzì dzậy?? Xảy ra tai nạn máy bay à??” Tên khốn giật thót cả mình, mang theo tâm trạng tò mò thận trọng bước về phía vừa phát ra tiếng động.
Dùng tay gạt cành cây che khuất ở trước mặt ra, phát hiện dưới chân cành cây thô to ở phía trước không xa, một bóng người đang nằm la liệt ở đó, không biết còn sống hay đã chết rồi nhỉ?
Tên khốn mang theo tâm trạng phấn khích thận trọng từng bước từng bước bước về phía “ cái xác”, vừa bước vừa thầm nghĩ: “ khà khà trúng mánh rồi, hơn cả tháng không gặp phải một bóng người nào cả, cứ tưởng rằng mình đang sinh sống ở thế giới nguyên thủy chứ, không ngờ hôm nay may mắn lại gặp phải một “ cái xác” ở nơi này, nếu đã chết rồi thì lục soát trên người nó coi có thứ gì có giá trị rồi gom hết vào trong túi mình, cái này gọi là cứu người một mạng, còn hơn làm trăm ngàn việc thiện. gọi là người chết của cải không thể mang theo, để đó cũng uổng phí của trời, thôi thì mình miễn cưỡng giữ giùm sài giùm cho, hố hố. Còn nếu còn sống thì vơ vết hết của cải trên người nó rồi thử tìm cách cứu tỉnh nó, sau đó đòi nó trả tiền công mới được. ”
Tên khốn quỳ xuống ngay bên cạnh cái xác. Lúc này cái xác đang nằm quay lưng lại với anh ta, toàn thân được bao bọc bởi một tấm khăn choàng rộng lớn, nên không thể nhìn rõ khuôn mặt của cái xác. Mà tên khốn cũng chẳng thèm quan tâm để ý tới điều đó nữa, đôi tay của hắn bắt đầu mò mẫm, lục soát khắp người “ cái xác” để tìm của cải người chết.
Từ eo tới hông, không phát hiện túi tiền gì cả. Rồi từ từ mò lên tới hông…
“ Ủa, kí dzì dzậy? Nhô nhô mềm mềm, cho dù là người tập tạ hình như cũng hơi quá rồi nhỉ…? “ Ưm….” Trong lúc tên khốn đang mò mẫm phần hông của đối phương và cảm thấy kỳ lạ, một tiếng rên nhỏ từ “ cái xác” vang lên, khiến tên khốn run bắn người lên: “ Í khoan đã, dường như …dường như cái xác này là ….”
Tên khốn hoảng hốt rút tay lại, sau đó nhè nhẹ đẩy cái xác nằm ngửa ra, để phơi bày ra bộ mặt thực sự của nó.
Con gái!!!
Đúng thế! Lọt vào trong đôi mắt của Lục Tín chính là một khuôn mặt có sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nước da sáng như ngọc, trắng mịn như tuyết. Môi đỏ răng trắng, cặp lông mi dài cong vút dưới đôi mày ngài đang khẽ nhấp nháy một cách vô thức, mặc dù toàn thân bị bao bọc bởi bộ áo choàng quá khổ, nhưng sau những cú mò mẫn, sờ vuốt lúc nãy, đoán sơ qua cũng biết cô gái này chắc chắn sở hữu một tấm thân cực kỳ bốc lửa khiến bất kỳ người đàn ông nào trên đời này phải nhổ rãi thèm khát.
“ Với một chính nhân quân tử như mình, có … có nên tiếp tục “ xào khô” cô ta không nhỉ?” Tên khốn không tự chủ nuốt miếng nước bọt vào cổ họng, do dự khó xử trước tình huống này.
Xào hay không xào, đó là cả 1 vấn đề!