Hộc hộc ~~~~~~!!!
Sau gần hai khắc giờ không ngừng tấn công về phía “bức tường Hoa Đào”, nhưng vẫn không thể phá hủy được nó, thậm chí kích hoạt luôn cả võ hồn của mình điều khiển Cương Thạch Linh Hầu tấn công về phía bức tường, nhưng rốt cuộc cũng không thể ở trên bề mặt những cành cây Hoa Đào để lại một vết trầy xước nữa là.
Thạch Bảo Ngọc đã gần như thở không ra hơi, chân nguyên trong cơ thể mất đi gần phân nửa, nếu cứ tiếp tục ra đòn với cường độ như thế này, chỉ sợ chưa phá được bức tường đó mình cũng đã khụy xuống rồi.
Đáng sợ nhất chính là, không gian trong này dường như bị tách biệt với thế giới bên ngoài, hoàn toàn không thể hấp thụ thiên địa linh khí để bổ sung cho cơ thể, chính vì điều đó mới khiến Thạch Bảo Ngọc mệt mỏi tới mức như thế này đấy.
“ Không thể phá, phá vỡ, vậy thì, vậy thì bổn thiếu gia tự, tự tìm đường thoát, thoát thân.” Hít sâu một hơi vào người để bình tâm lại, không còn cách nào khác chính là dùng phương pháp ngu xuẩn nhất, tốn thời gian nhất, dùng đôi chân của mình để tìm đường vượt qua khỏi cái khu rừng quỷ quái này.
Chỉ là ước mơ luôn đẹp đẽ, sự thực quá phũ phàng.
Thạch Bảo Ngọc tựa như con ruồi không đầu di chuyển trong Đào Hoa Trận gần hết nửa canh giờ, bốn mặt chỉ toàn là những cành cây Hoa Đào “ thơ mộng”, hoàn toàn không thể nhìn thấy một lối thoát nào cả. Đào Hoa Trận tựa như một mê cung rộng vô tận, cho dù có đi tới chết cũng đừng mong tìm thấy được lối thoát.
Tâm trạng của Thạch Bảo Ngọc càng lúc càng tồi tệ, cũng không phải là chưa thử qua việc bay người lên cao để bay ra khỏi cái khu rừng này, chỉ là cơ thể vừa mới rời khỏi mặt đất chưa được vài tấc, cây Hòa Đào ở phía dưới tựa như mọc thêm vô số cánh tay dài vô tận, tạo thành mảnh lưới chi chít chụp thẳng vào người hắn, kéo hắn xuống trở lại mặt đất. Ba lần bảy lượt đều như vậy, khiến hắn như muốn phát điên lên rồi.
“ Chẳng lẽ ả đàn bà trời đánh đó định nhốt mình suốt đời ở cái nơi quỷ quái này sao?? Không ~~~!! Ta không đồng ý ~~~~~~!!!” Gào thét một hồi không có kết quả, không còn cách nào khác, đành tiếp tục cuốc bộ trong cái khu rừng Hoa Đào để tìm lối thoát.
Tiếp tục di chuyển chưa chắc tìm ra được lối thoát, nhưng dậm chân tại chỗ chắc chắn sẽ bị nhốt ở nơi này suốt đời.
Trong lúc Thạch Bảo Ngọc đang loay hoay tìm đường thoát thân, Dương Kiệt và Hoàng Dung đang đứng ở bên ngoài ngắm nhìn dáng vẻ thê thảm của đối phương.
Sau một thời gian dùng thuốc điều trị, nội thương trong người Dương Kiệt đã hồi phục lại đôi phần, có thể di chuyển nói chuyện một cách thoải mái, không còn giống như một con chó sắp chết như trước đó nữa.
Từ bên ngoài nhìn xuyên thấu vào trong khu rừng Hòa Đào do võ hồn của Hoàng Dung tạo ra, thấy rõ tuy Thạch Bảo Ngọc đang di chuyển không ngừng, nhưng thực ra hắn vẫn dậm chân tại chỗ, thậm chí không di chuyển được thêm một bước nào cả.
Võ hồn của Hoàng Dung tuy không thể gia tăng lực chiến cho cô ta, nhưng lại là một pháp trận vô cùng đáng sợ, chỉ cần đối thủ không lớn mạnh hơn cô ta ( thực lực + thêm 11 cấp võ hồn), tuyệt đối không thể phá trận thoát ra ngoài, cho dù thực lực lớn mạnh hơn khá nhiều, cũng phải tốn không ít công sức và thời gian mới có thể phá trận, đợi tới khi đối thủ phá được pháp trận, Hoàng Dung cũng đã bỏ trốn từ lâu rồi.
Nếu như thế thật thì quả thật là cho dù hắn có di chuyển suốt đời, cũng đừng mong thoát khỏi khu rừng Hoa Đào đó cho mà xem.
“ Haha, nhìn tên ngu xuẩn đó kìa, loay hoay như một con rối, dậm chân tại chỗ nãy giờ mà không biết, cho đáng đời, nhốt hắn suốt đời trong đó cho bổ ghét.” Dương Kiệt khoái trá cười nói, mọi oán hận trong lòng tựa như được giải tỏa trút hết ra, sảng khoái vô cùng.
“ Nhốt hắn suốt đời? Ồ không, với những gì hắn đã làm với Kiệt ca ca, cho dù có bắt hắn chết trăm lần ngàn lần cũng chưa hết tội, sao có thể để hắn thảnh thơi như thế được chứ?” Hoàng Dung cười lạnh nhìn chằm chằm vào tên Thạch Bảo Ngọc trong pháp trận, nghiến răng nghiến lợi nói.
Đúng là chọc giận ai cũng đừng nên chọc giận phụ nữ, đặc biệt là những phụ nữ có thực lực và tài trí đáng sợ như Hoàng Dung, không chết cũng thân tàn ma dại cho mà xem.
“ ý của muội là …” Dương Kiệt bắt đầu cảm thấy thương hại cho tên khốn Thạch Bảo Ngọc, chỉ là không biết Hoàng Dung định dùng cách nào để “ hành hạ” đối phương, tò mò và kỳ vọng hỏi.
“ Huynh tưởng võ hồn của muội chỉ có thể nhốt người trong đó thôi sao? Hi hi, để muội cho tên khốn đó thưởng thức thử “ Ngũ Hành Sát Trận” trong pháp trận ngay tức khắc.” đôi mắt của Hoàng Dung lóe qua tia sáng tàn nhẫn, xem ra tên khốn Thạch Bảo Ngọc đã khiến Hoàng Dung nổi giận tới mức đỉnh điểm rồi đây.
“ Ngũ Hành Sát Trận, mở ~~~~~~~~~~~!!!” Hai tay vẫy múa liên tục vẽ ra vô số dấu ấn kỳ lạ, Hoàng Dung hét lớn một tiếng sau khi hoàn thành “ nghi thức” thi triễn.
Uỳnh ~~~~~~~~~~~~~~~~!!
Thạch Bảo Ngọc đang “ di chuyển” trong pháp trận đột nhiên biến sắc, trong lòng cảm thấy thấp thỏm không yên, linh tính mách bảo rằng một cơn đại họa đang ập thẳng vào đầu mình.
Roẹt ~~~~~~~~~~~~~ roẹt ~~~~~~~~~~~ roẹt ~~~~~~~~~~~~~~~!!
“ Cái gì??? Đó là … không ~~~~~~~~~~~~~~~!!!” Chỉ thấy vô số thanh kiếm thực thể từ trên cành cây Hòa Đào có mặt khắp nơi trong khu rừng phóng thích ra, chi chít dày đặc tới nỗi ngay cả một con muỗi không thể bay thoát được, ghim thẳng về phía Thạch Bảo Ngọc.
“ Chân nguyên hộ thể, mở, không, aaaaaaaaaaaaaaaaa~~~~~~~~~~~~~~!!!” Thạch Bảo Ngọc thậm chí kích hoạt cả chân nguyên ít ỏi trong cơ thể để hình thành lá chắn phòng thủ, nhưng những thanh kiếm sắc nhọn đó vô cùng dễ dàng đâm thủng lớp lá chắn chân nguyên đó, không ngừng xuyên thủng qua cơ thể máu thịt của hắn.
Roẹt ~~~~~! Phập ~~~~~~~!! Roẹt ~~~~~~~~~~!! Phập ~~~~~!! Roẹt ……….!!
AAAAAAAAAAA ~~~~~~~~~~~~~~!!!
Bị hàng trăm hàng ngàn thanh kiếm không ngừng xuyên thủng cơ thể, cơn đau thấu tận linh hồn đó, thậm chí sống không bằng chết nữa là.
Nhưng thật đáng tiếc, cho dù bị xuyên thủng cỡ nào, cơ thể của Thạch Bảo Ngọc nhanh chóng được phục hồi như chưa từng bị xuyên thủng qua vậy. Đừng tưởng như thế là ngon, chính vì điều đó mới khiến hắn thậm chí muốn cắn lưỡi tự vẫn còn đang tiếp tục “ thưởng thức” màn tra tấn kinh hoàng này.
Kim Sát Trận ~~~~!!!
Rào ~~~~~ rào ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!
Để cho Thạch Bảo Ngọc thưởng thức ngàn kiếm xuyên người chán chê xong, pháp trận thứ 2 nhanh chóng được kích hoạt. Lần này trên không trung xuất hiện một cái hố đen khổng lồ, dưới ánh mắt kinh hãi của “ tên đáng thương” kia, tựa như Hoàng Hà vỡ đê, dòng nước đen kịt đổ xuống ngay khu vực trống mà hắn đang đứng trong khu rừng.
“ AAAAAAAAAAAAAAAA ~~~~~~~~~~~~!!!” không có lối thoát, Thạch Bảo Ngọc chìm ngập trong cái hồ nước nhân tạo màu đen đáng sợ đó.
Crack ~~~ crack ~~~~~~~!!!
Không chỉ ngộp thở khó chịu vô cùng ( Thử bị người khác dùng gối đè mạnh vào mặt một thời gian dài nhưng lại chết không được thử xem cảm giác đó như thế nào nhé), đáng sợ nhất là dưới áp suất đáng sợ của nước đen đó, xương cốt trong cơ thể bị đè tới nỗi gãy vụn ra hết, da thịt bắt đầu vỡ nứt, máu không ngừng phun bắn ra pha trộn vào dòng nước đen ở xung quanh.
Chẳng mấy chốc Thạch Bảo Ngọc chỉ còn nửa cái mạng cơ thể không còn mảnh thịt nguyên vẹn mềm nhũng nằm bất động không ngừng hứng chịu cơn ngạt thở và áp suất đáng sợ không ngừng tấn công mình, đôi mắt thất thần như người chết, chỉ là nếu chết được còn đỡ, sống không bằng chết mới đáng sợ đấy chứ.
Ào ào ~~~~~~~~~~~~~~!!!
Không bao lâu sau, nước đen bị hút hết về cái hố đen trên không trung, tựa như chưa từng xuất hiện qua vậy. Và cơ thể vụn nát của Thạch Bảo Ngọc thêm lần nữa hồi phục như lúc ban đầu như chưa từng bị chấn thương qua. Chỉ là nhìn vẻ mặt như người vô hồn của hắn lúc này, không chỉ thể xác, ngay cả linh hồn cũng bị hành tới nỗi thân tàn ma dại rồi.
Vù ~~~~~~~~~~ vù ~~~~~~~~~~~~~~~~~!!
Tưởng như thế là kết thúc rồi sao?? Hoàng Dung nói là: “ Còn lâu á, còn nhiều món dành cho mày thưởng thức đây ~~~!!”
Cành cây của Hoa Đào lần nữa chuyển hóa thành những sợi “ dây xích” bó chặt hai tay tay chân của Thạch Bảo Ngọc và nhấc hẳn người hắn treo lơ lửng trên không trung.
Phía sau bức tường Hoa Đào đột nhiên xuất hiện vô số thực vật có hình dáng giống hệt như cây ăn thịt người ở thế giới của Dương Kiệt, miệng hoa mở to ra chĩa thẳng về phía Thạch Bảo Ngọc ở chính giữa, tựa như một dàn lính đang cầm súng chuẩn bị tử hình tội phạm vậy.
suỵt suỵt ~~~~~~~~~~~~!!! Xòe xòe ~~~~ …..!!!
AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA~~~~~~~!!!
Chỉ thấy từ miệng của đám “ cây ăn thịt người” bắn ra vô số dịch thể dính nhớt dính vào người hắn, không chỉ quần áo, ngay cả da thịt cũng tựa như bị axít tạt thẳng vào, Thạch Bảo Ngọc vốn dĩ đã không còn hơi sức kêu gào cũng không kềm được gào thét một cách đầy đau đớn.
Muốn biết đau đớn cỡ nào, có thể hỏi thử những người đã từng bị dính axít hoặc tự mình cảm nhận thứ ( nói giỡn thôi), và cơn đau đớn này thậm chí còn đáng sợ hơn gấp trăm lần ngàn lần so với cảm giác bị axít tạt vào người.
Chưa đầy một phút đồng hồ, dưới những luồng dịch thể như súng liên thanh không gần bắn vào người, thân thể của Thạch Bảo Ngọc đã không còn mảnh nguyên vẹn, da thịt nát rữa ra, thậm chí có thể nhìn thấy cả xương trắng, trông thê thảm vô cùng.
Dương Kiệt và Hoàng Dung đứng quan sát ở bên ngoài cũng không kềm được phải biến sắc quay đầu sang hướng khác không dám tiếp tục chiêm ngưỡng nữa.
Tuy căm hận tên khốn đó, nhưng cảnh tượng đáng sợ đó cũng khiến cả hai cảm thấy có chút không nỡ.
Chỉ là Ngũ Hành Sát Trận một khi đã kích hoạt thì không thể ngừng lại, phải chờ đợi nó vận hành hết năm sát trận mới tự động ngưng lại.
Cho nên, thật đáng tiếc, Thạch Bảo Ngọc chỉ còn cách tiếp tục thưởng thức màn “ tra tấn vô nhân đạo” đó mà thôi