Phi Lai Hoành Khuyển

Chương 77




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôn Vấn Cừ là của Phương Trì.

Là của Phương Trì.

Phương Trì lên tàu rồi cũng không ôm hộp đựng giày ngủ, nhưng cậu cũng không để hộp giày lên giá để hành lý, mà đặt trên bàn nhỏ.

Nếu không phải sợ người khác thấy cậu ở trên tàu còn ôm theo cái đĩa nhìn hơi ngu, cậu còn rất muốn lấy đĩa ra nhìn.

Tôn Vấn Cừ là của Phương Trì.

Ha ha.

Lúc tàu sắp tới ga, Trình Mạc gọi điện tới: "Tới nơi chưa?"

"Chưa," Phương Trì ngây người, "Làm gì?"

"Tôi đang ở cửa ga tàu," Trình Mạc nói, "Tôi tới đón."

"Đón?" Phương Trì cảm thấy cực kỳ mông lung, "Anh đón tôi? Tôi là Phương Trì, không phải Tiếu Nhất Minh đâu."

"...Tôi biết cậu là Phương Trì," Trình Mạc tặc lưỡi, "Thôi, cậu ra rồi thì gặp tôi."

Trình Mạc cúp điện thoại rồi, cậu nhìn điện thoại di động sững sờ nửa ngày, có hơi buồn cười, đây là vì theo đuổi Tiếu Nhất Minh nên bắt đầu từ bạn nó?

Tàu tới ga rồi, Phương Trì vừa đi ra ngoài vừa gọi điện thoại cho Tôn Vấn Cừ.

Tôn Vấn Cừ đang cùng hai người Mã Lượng ăn cơm, cậu tùy tiện nói vài câu, rồi cúp điện thoại.

Ra khỏi ga, liếc mắt cái đã thấy Trình Mạc, người này vì để cho mình dễ nhìn thấy, còn đứng trên bậc xi măng.

"Ở đây." Phương Trì giơ tay lên.

Trình Mạc nhảy xuống bậc chạy tới, đưa tay ra chuẩn bị cầm lấy hộp đựng giày trên tay cậu: "Mua đôi...giày vải à?"

"Không phải," Phương Trì ôm hộp đựng giày không buông tay, "Không cần cầm hộ tôi."

"Bảo vật gì mà còn phải ôm thế." Trình Mạc nói.

"Làm cái đĩa." Phương Trì nói.

"Cái đĩa? Hai người cùng nhau làm?" Trình Mạc lập tức hiểu được.

"Ừ." Phương Trì gật đầu.

"Có một năng khiếu đúng là không tệ, còn có thể cùng nhau làm ít vật kỷ niệm tình cảm," Trình Mạc suy nghĩ, "Tôi nếu quen Tiếu Nhất Minh thật rồi, hai người bọn tôi chắc cũng chỉ có thể bán hạt dẻ ngào đường trên phố, ăn một nửa bán một nửa..."

Phương Trì cười: "Nó thích chơi bóng rổ đấy, trước đây bọn tôi hay đi chơi bóng."

"Vậy à?" Trình Mạc nhìn cậu, rồi vỗ lên vai cậu, "Tôi chỉ biết đánh cầu lông."

"Vậy thôi hai người đi bán hạt dẻ đi." Phương Trì nói.

Phương Trì vốn nghĩ là Trình Mạc sẽ đi con xe Kawasaki kia của Hà Đông Bảo tới đón cậu, không ngờ là Trình Mạc lại lái xe máy điện.

"Anh giỏi thật." Phương Trì hơi cạn lời, thể trạng hai người cộng thêm với một valy hành lý, cậu còn lo xe lái được nửa đường sẽ hết điện.

"Yên tâm, xe này tôi lắp lại rồi, có thể tham gia được cả duyệt binh Ấn Độ* luôn." Trình Mạc lên xe, "Lên đi."

Phương Trì cột vali hành lý ở phía sau xong, liền chen chúc lên xe, nhét hộp giày vào giữa hai người.

"Cái hộp này cầm tay không được à?" Trình Mạc uốn éo.

"Không được," Phương Trì nói, "Nhỡ rơi thì sao?"

"Cái tay leo núi của cậu cầm rơi được?" Trình Mạc thở dài, "Thôi, kẹp thì kẹp."

Trình Mạc không đưa cậu về ký túc xá luôn, mà kéo cậu đến phố ăn vặt ăn đồ nướng.

"Mùa này ăn đồ nướng là thoải mái nhất," Trình Mạc bật hai chia bia, "Không nóng không lạnh."

"Mấy hôm nay tiến độ của anh với Tiếu Nhất Minh thế nào rồi?" Phương Trì hỏi một câu.

"Có thể có tiến độ gì, chỉ tán gẫu có vài câu, dù sao cũng không có không đoái hoài gì đến tôi, tôi thấy tôi phải đi học rang hạt dẻ thật rồi," Trình Mạc nhấp một ngụm bia, "Hôm đó, cậu ấy muốn đến chỗ trung tâm thương mại đi làm, tôi bảo tôi đưa cậu ấy đi, cậu ấy bảo không cần, tôi nói vậy thì để tôi đưa túi hạt dẻ rang hàng ngon nhất bên bọn tôi qua, cậu ấy lại đồng ý."

Phương Trì cầm bia nở nụ cười nửa buổi: "Nó thích ăn hạt dẻ thật đấy, hai bọn tôi hồi trước ngày nào tan học xong cũng sẽ ăn một túi, anh đi học làm đi."

"....Được." Trình Mạc gật đầu.

Phương Trì cúi đầu ăn mấy xiên thịt, hơi do dự, rồi nhìn Trình Mạc: "Chuyện của anh, người nhà biết không?"

"Biết." Trình Mạc nói.

"Thái độ...thế nào?" Phương Trì hỏi.

"Mẹ tôi văn minh lắm, chỉ nói là đừng để tuổi già cô đơn cả đời là được, tôi cảm giác mẹ tôi chính là nhóm hủ nữ đầu tiên của Trung Quốc thời đại mới," Trình Mạc nói, "Ba tôi tức giận một thời gian, lúc bực thì đánh tôi một trận, giờ đã không sao nữa rồi."

"À." Phương Trì đáp.

"Tiếu Nhất Minh, có phải là người nhà không chấp nhận được không?" Trình Mạc hỏi, "Nghỉ lễ nhiều vậy cũng không về nhà."

"Ừ, nó từ trước lúc thi đại học đã không về nhà rồi," Phương Trì nghĩ lại liền nói thêm một câu, "Anh đừng có hỏi nó, tôi cũng không biết nó có muốn nói tới chuyện này không đâu."

"Không hỏi," Trình Mạc cầm cánh gà, "Vậy còn cậu?"

"Tôi vẫn...chưa nói," Phương Trì nhíu mày, "Tôi cảm giác khó."

"Hầu như đều khó cả," Trình Mạc nói, "Cậu có định nói không?"

"Định nói," Phương Trì cầm que tre sững sờ một lúc, "Chỉ là không biết nói thế nào."

"Đầu tiên thăm dò đã, sau đó mới nghĩ xem nên nói thế nào," Trình Mạc nói, "Phải biết thái độ trước đã rồi mới nghĩ được xem nói thế nào nghe khá là xuôi tai."

"Nói thế nào cũng không xuôi được chứ?" Phương Trì nhíu mày.

"Con là đồng tính luyến ái con thích đàn ông," Trình Mạc nói, "Ba mẹ xem hai người con trai này là một đôi, sống cũng rất hạnh phúc, sau đó nói, con có lẽ cũng vậy.... Hai cách biểu đạt này vẫn khác nhau."

"Ừ." Phương Trì gật đầu.

"Cậu định nói với ai trước?" Trình Mạc hỏi, "Ba hay là mẹ?"

"Ông nội tôi." Phương Trì nói.

"....Người già trong nhà à." Trình Mạc hơi bất ngờ.

"Ừ, ông tôi hiện đại hơn, với cả..." Phương Trì hạ thấp giọng xuống, "Ông thương tôi lắm."

Lúc nói ra câu này, Phương Trì đột nhiên cảm giác trong lòng đau nhói, như thể bị thứ gì đó đâm cho một nhát rồi rút ra.

Trình Mạc không lên tiếng, cầm chai bia cụng lên chai của cậu, ngửa đầu uống cạn nửa chai.

Phương Trì cầm chai cũng cùng tu mấy ngụm, sau đó thả chai xuống lau miệng.

"Nếu tôi nói," Trình Mạc qua rất lâu mới mở miệng, "Chuyện này cũng không cần vội vàng, là anh cậu muốn cậu nói hay là thế nào?"

"Không, nhà anh ấy không có áp lực, anh ấy cũng không bảo tôi nói, thế nhưng phải mau chóng nói." Phương Trì nói.

"Vậy....lúc cậu nói nếu có cần," Trình Mạc suy nghĩ một lúc liền lấy điện thoại ra tự ấn mấy lần đưa tới trước mặt cậu, "Có thể.... gọi cho tôi hoặc là mẹ tôi, để mẹ tôi nói đỡ cho một chút, đây là số của mẹ tôi."

Phương Trì hơi giật mình, ngẩng mặt lên nhìn y.

"Thật," Trình Mạc lắc điện thoại di động, "Mẹ tôi nhiệt tình lắm, cậu chuẩn bị đi, ngộ nhỡ lại cần."

"....Cảm ơn." Phương Trì lấy điện thoại di động ra ghi lại số máy mẹ Trình Mạc, trên điện thoại Trình Mạc lưu số mẹ anh ta là "Chị".

Ăn xong đồ nướng, uống thêm ít cháo, Phương Trì và Trình Mạc cùng trở về ký túc.

Mấy người trong phòng ký túc đều đã trở lại, Phương Trì tám nhảm với chúng nó một lúc, tắm gội sạch sẽ rồi nằm trở về giường mình, lấy cái đĩa ra đặt lên bên gối, gối lên cánh tay nhìn chằm chằm nóc giường ngây người.

Có lẽ mãi cho tới hôm nay, Phương Trì mới hiểu được tại sao có những người lại mong đợi có được một "đồng loại" như vậy.

Bọn họ có thể cảm nhận được, biết được mình sợ gì, muốn gì, biết được điểm khiến mình đau lòng nhất nằm ở đâu.

Phương Trì không ngờ mình lại phải đối mặt với vấn đề này nhanh như vậy, cậu vẫn muốn, cứ chậm rãi nhắc cho người nhà mấy câu đã, để bọn họ có nhận thức đại khái về chuyện này, sau đó chờ tốt nghiệp, ổn định rồi, cậu sẽ nói hết ra.

Thế nhưng cái tên Lý Bác Văn đầu mọc toàn dạ lan hương này lại đột nhiên tới, tuy còn chưa chắc chắn, chưa chắc gã có thể thật sự tới mở nông gia nhạc không, cũng chưa chắc gã tới mở nông gia nhạc rồi có tìm cơ hội nói với ông bà không, nhưng cậu không thể không phòng trước được.

Cậu chỉ có thể ngả bài với người nhà trước khi Lý Bác Văn có động tác gì, nếu không cậu và Tôn Vấn Cừ đều sẽ vô cùng bị động, mà ông bà nội chưa hề có chút chuẩn bị tâm lý gì sẽ thế nào, cậu không dám tưởng tượng.

Chuyện này cậu vốn nghĩ là có nên nói qua với Tôn Vấn Cừ hay không, suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng vẫn quyết định không nói.

Lý Bác Văn cuối cùng nếu thật sự có nói gì đó, vậy cũng không đơn giản chỉ nhằm vào Tôn Vấn Cừ, chính mình hôm đó đã đạp Lý Bác Văn xuống rãnh, cũng có thể là động lực để Lý Bác Văn làm vậy.

Chuyện này là cậu làm, cậu phải tự chịu hậu quả, không thể để cho Tôn Vấn Cừ lại bận tâm về cậu nữa.

Chỉ là....nghĩ làm sao, kế hoạch thế nào, so sánh với thật sự bắt tay vào làm, đều bất lực một cách trắng trợn.

Buổi tối trước lúc ngủ, Tôn Vấn Cừ gọi cho cậu, cậu từ chối luôn, rồi gửi yêu cầu video.

Lúc nhìn thấy mặt Tôn Vấn Cừ xuất hiện trên màn hình, cậu không nhịn được mà nhảy lên trong lòng, nụ cười toét trên khóe miệng như chó hoang đứt cương.

"Ngủ rồi à?" Tôn Vấn Cừ hỏi.

"Không, nằm trên giường thôi," Phương Trì nhỏ giọng nói, "Ai, vốn là không nhớ anh, giờ nhìn thấy là lại nhớ."

"Vậy thì để tôi tắt video đi." Tôn Vấn Cừ nở nụ cười.

"Đừng," Phương Trì đưa tay nhấn lên màn hình, "Chạm không được sờ không được, còn không cho xem nữa, em thà cứ thế đi qua luôn."

"Nhìn đi, cho cậu nhìn đủ." Tôn Vấn Cừ cười nói.

Phương Trì cười ha ha ha.

"Ngày mai bắt đầu đi học à?" Tôn Vấn Cừ hỏi.

"Ừ," Phương Trì gật đầu, "Em cảm thấy em sẽ ngủ trong giờ mất thôi."

"Tôi không dạy bảo gì cậu đâu," Tôn Vấn Cừ tặc lưỡi, "Tự suy nghĩ đi."

Phương Trì nở nụ cười: "Biết rồi, em ngày nào cũng dính với học bá, kiểu gì cũng phải để cho mình xứng đôi chứ."

"Ngủ sớm chút đi, thời gian lâu như vậy không sờ vào sách nghe giảng rồi, mấy ngày nữa biết đâu không chịu được thật." Tôn Vấn Cừ nói, ngẫm lại đột nhiên nở nụ cười, hơi híp mắt lại, kéo cổ áo mình "Cậu muốn tuốt không?"

"Mẹ nó," Phương Trì theo bản năng che màn hình đi, rồi quay đầu liếc mắt nhìn phía sau, "Anh có để yên không! Cả phòng em còn chưa ai ngủ đâu!"

"Tôi không phải đang săn sóc lắm à." Tôn Vấn Cừ cười, lấy ngón tay mình gảy lên xương quai xanh.

"Ba!" Phương Trì hạ thấp giọng hô một câu, "Ba đừng như vậy chứ! Con còn đang lớn mà!"

Tôn Vấn Cừ nở nụ cười một lúc lâu rồi mới nói: "Được rồi, ngủ đi."

"Để em thử xem, vốn là đã hơi buồn ngủ rồi, bị anh làm thế xong lại có tinh thần..." Phương Trì thở dài, "Ngủ ngon."

"Ngủ ngon." Tôn Vấn Cừ hôn lên camera.

Phương Trì cũng lại gần hôn một cái, rồi tắt video đi.

Cũng như Tôn Vấn Cừ nói, quá lâu không có quy củ mà ngồi trong phòng học cầm sách nghe giảng, chơi mấy tháng liền, giờ đột nhiên lại ngồi trong phòng học, thật sự là không quen.

Hai ngày đầu bởi vì chương trình học còn đang mới lạ, lúc lên lớp Phương Trì còn chịu đựng được, qua mấy ngày cậu bắt đầu thấy buồn ngủ.

Nếu là trước đây, cậu đã buồn ngủ rồi là chắc chắn sẽ ngủ luôn, dù sao thì thầy cô bây giờ cũng khác với hồi cấp ba, cậu nghe hay không cũng chẳng sao, giáo viên vẫn sẽ giảng, chẳng quan trọng có nghe hay không.

Mà Phương Trì cảm thấy, mình nên liều sống liều chết tốt xấu đọc được một quyển, nếu như không trở lại được trạng thái lí tưởng, vậy thì có hơi có lỗi với Tôn Vấn Cừ, cũng có lỗi với chính mình.

Có điều, mấy người trong phòng ký túc, chỉ có cậu và Trương Quân Nghị lên lớp còn nghe, mấy người khác hình như vẫn chưa chơi đủ.

"Phương Trì, trông mày thật sự không giống người về phòng rồi còn lật sách giáo khoa." Lý Tranh hơi xúc động nhìn cậu.

"Tiện tay lật thôi," Phương Trì nói, "Không thì làm gì?"

"Chơi game, nghịch điện thoại, gọi điện thoại, video, ra dạo phố, ăn khuya," Lý Tranh há mồm ra là tuôn một tràng, "Thiếu gì trò."

"Ồ." Phương Trì đáp, nói ra thì cậu thật sự không có thời gian làm mấy việc đó, tuần sau cậu phải đến câu lạc bộ huấn luyện, buổi tối và cuối tuần còn phải ngâm mình ở câu lạc bộ.

"Lạnh lùng thế!" Lý Tranh đập cho cậu một cái, ôm máy tính xách tay bò lên giường chơi.

Phương Trì cảm thấy năng lực thích ứng của mình vẫn rất mạnh, chẳng mấy ngày cậu đã quen với cuộc sống ban ngày lên lớp, buổi tối huấn luyện, cuối tuần đi làm thêm.

Từ sáng tới tối, gọi điện thoại cho Tôn Vấn Cừ trước lúc ngủ chính là hưởng thụ và thả lỏng to lớn nhất.

"Câu lạc bộ bên kia thế nào?" Tôn Vấn Cừ hỏi.

"Rất lớn, quy mô lớn hơn bên Trần Hưởng," Phương Trì nói, "Người cũng nhiều hơn, có mấy người trước đây lúc thi đấu em từng thấy rồi, cũng coi như là quen biết, đều rất tốt."

"Làm thêm thì sao? Đều dạy trẻ con à?" Tôn Vấn Cừ cười.

"Mấy học sinh tiểu học, cũng có trẻ con lớn hơn, trẻ con thì còn tốt, nhìn thấy em là như nhìn lên trời xanh, sùng bái cực kỳ, lớn thì đáng ghét, chỉ toàn nghĩ chuyện gây sự," Phương Trì tặc lưỡi, "À còn có hai cô bé, chắc là học sinh cấp ba, học cũng tốt lắm."

"Xinh không?" Tôn Vấn Cừ hỏi.

Phương Trì suy nghĩ: "Bình thường, nhưng mà dáng đẹp, eo nhỏ chân dài..."

"À," Tôn Vấn Cừ nở nụ cười, "Lực chú ý còn đặt đúng chỗ đấy chứ, tôi thấy cậu sau này cũng không cần công khai đâu, cố gắng lấy người vợ cũng không phải không thể."

"Nói gì thế," Phương Trì tặc lưỡi, "Anh xem, dáng người đẹp như thế đặt trước mặt em, mà đầy đầu em vẫn toàn là anh đó thôi."

"Miệng lưỡi càng ngày càng trôi chảy." Tôn Vấn Cừ ngáp, "À, ngày mai chắc tôi không có thời gian gọi cho cậu đâu, bên này mở lò rồi, đồ đều làm xong."

"À, đó chính là xong việc à?" Phương Trì nhíu mày, "Triển lãm tổ chức lúc nào? Anh rảnh sang đây gặp em không?"

"Cuối tháng mười một," Tôn Vấn Cừ nói, "Còn phiền phức lắm, trước triển lãm sau triển lãm đều bận, nếu tôi đến gặp cậu, chắc cũng không ở được lâu, khoảng một hai ngày gì đó thôi, chủ yếu vì đồ là tôi làm, nếu tôi đi lâu quá, Mã Lượng với vợ nó chắc sẽ bận tối mắt."

"Không sao," Phương Trì nhanh chóng nói, "Hết bận rồi quay lại, cũng không thiếu mấy ngày đó."

"Không phải là sợ cậu nhớ tôi à," Tôn Vấn Cừ nói.

"Em cũng nhớ quen rồi," Phương Trì cười haha, "Đúng rồi, trong tay anh còn tiền không?"

"Có, dạo này bận, không biết tiêu tiền vào đâu, chỉ mua cái áo khoác, thím cậu chọn cho tôi, còn chưa tới năm trăm, đúng là biết chi tiêu..." Tôn Vấn Cừ chép miệng.

"Tết em mua cho anh cái áo mới đẹp, mua cho anh cái hơn năm trăm," Phương Trì cười vui vẻ, nở nụ cười một lúc liền hỏi một câu, "Triển lãm kia của các anh là ngày bao nhiêu?"

"Ngày 24 bắt đầu, hình như là năm ngày," Tôn Vấn Cừ nói, "Tôi cũng không rõ, mấy chuyện này đều là Hồ Viện Viện lo."

"Ồ." Phương Trì cầm notebook qua nhìn lịch, ngày 24 là thứ bảy, thời gian cũng rất thích hợp.

Tôn Vấn Cừ đã cho cậu bất ngờ ngày sinh nhật rồi, vui sướng lúc đột nhiên nhìn thấy Tôn Vấn Cừ trước cổng trường học, đến giờ cậu vẫn có thể nhớ lại rõ ràng,

Sinh nhật lần này của Tôn Vấn Cừ, tuy hai người bọn họ đã làm cái đĩa rất lãng mạn rồi, mà ngày sinh nhật đúng lại không phải cuối tuần, cậu cũng chỉ gọi điện thoại nói câu sinh nhật vui vẻ mà thôi.

Cậu muốn cho Tôn Vấn Cừ niềm vui bất ngờ, đột nhiên xuất hiện ở triển lãm, hoặc là đột nhiên xuất hiện trên đường đến triển lãm gì đó.

Tính toán thời gian, thời điểm này năm ngoái, đúng là lúc cậu và Tôn Vấn Cừ gặp mặt lần đầu tiên, tuy rằng quá trình gặp mặt cũng không vui vẻ gì cho lắm, nhưng vẫn có thể lấy ra kỷ niệm.

Phương Trì cười, có hơi ngốc, thế nhưng nghĩ tới đây lại cảm thấy nửa tháng tiếp theo như thể có một hy vọng, không khó trôi qua như vậy nữa.

Mấy ngày nay, Phương Trì có thời gian là sẽ đi dạo xung quanh trường, hàng hoa gần cổng có rất nhiều, cậu vào từng nhà một, mà hơi thất vọng.

Trong tiệm hoa đều là hoa cắt xuống thành từng cành, lại cũng không có hoa linh lan.

Cậu muốn mua một chậu hoa nhỏ tặng cho Tôn Vấn Cừ, tốt nhất là hoa linh lan, nếu như không có, cái khác cũng được, mà mấy cửa hàng xung quanh trường đều không có.

Đi loanh quanh hai ngày vẫn chưa tìm được hoa thích hợp, cậu liền đến phòng ký túc xá của Trình Mạc, ký túc xá bốn thằng con trai ba thằng là gay trong truyền thuyết.

Bốn người đều đang ở đó, hai người đang ngủ trưa, Hà Đông Bảo đang xem video leo núi, Trình Mạc đang ngồi trước máy vi tính không biết nói chuyện với ai.

"Sao cậu lại tới đây?" Trình Mạc vừa quay đầu lại thấy cậu, hơi giật mình.

"Có việc tìm các anh hỏi cái này," Phương Trì cười, "Các anh quen khu này hơn."

"Cậu đồng ý trước là tuần này đến xem đội leo núi." Hà Đông Bảo lập tức nói.

"Không phải cậu ta vừa đến hôm thứ hai à?" Trình Mạc nói.

"Đi thêm lần nữa," Hà Đông Bảo quay đầu nhìn Phương Trì, "Được không? Có vài vấn đề kỹ thuật cần cậu nói cho bọn họ, mấy phút thôi."

"Được." Phương Trì gật đầu.

"Cậu muốn hỏi gì?" Trình Mạc cười nói.

"Là, xung quanh chỗ chúng ta có chỗ nào có chợ hoa không, to một chút," Phương Trì hỏi, "Tôi muốn mua hoa trồng trong chậu."

"Hoa gì?" Trình Mạc hỏi, "Bên cạnh chợ vật liệu xây dựng có một chợ hoa, từ cổng tây trường đi ra ngoài theo hướng bắc, qua đường ray tàu là tới, không to lắm, nhưng hoa bình thường đều có."

"Tôi muốn mua chậu hoa linh lan." Phương Trì nhỏ giọng nói, hơi ngượng ngùng.

"Hoa linh lan tháng mười một không nở hoa," Một cậu con trai ngủ trưa ở giường trên trở mình, "Kỳ nở hoa của hoa linh lan là tháng bốn tháng năm."

"A." Phương Trì ngây người, vốn cảm thấy con trai đi mua hoa đã ngại lắm rồi, cho nên nói rất nhỏ, không ngờ là người ngủ giường trên cũng nghe thấy được.

"Ừ, cái này hỏi Lục Vũ là hợp," Trình Mạc quay đầu nhìn giường trên, "Vậy giờ hoa gì đang nở? Đẹp ấy."

"Phong tín tử*," Lục Vũ nói, "Giờ đang nở, có thể nở được một tháng, trời lạnh còn có thể nở được lâu hơn."

"Phong tín tử trông thế nào?" Trình Mạc nói.

"Mày đang ôm máy tính thì tự tra đi." Lục Vũ trở mình ngủ tiếp.

Phương Trì đi tới chợ hoa một chuyến, mua một chậu hoa phong tín tử hồng nhạt đang nở bung xòe, trông xinh đẹp vô cùng.

Trong cửa hàng có chậu nhỏ bằng gốm, cũng có bình thủy tinh có hòn đá nhỏ đặt trong nước, Phương Trì chọn bình thủy tinh, trước mặt Tôn Vấn Cừ, vẫn đừng nên lấy cái chậu gốm gì cho mất mặt.

Trình Mạc còn gọi điện thoại tới: "Mua chưa? Mua màu gì?"

"Hồng." Phương Trì nói.

"Tôi xem nào," bên phía Trình Mạc còn vang lên tiếng click chuột, sau đó là tiếng cười, "Kín đáo và lãng mạn, cũng hợp phết, cậu định tặng cho anh cậu à."

"Ừ," Phương Trì nở nụ cười, "Hai ngày nữa tôi về một chuyến."

"Lúc nào?" Trình Mạc lập tức hỏi, "À, tôi nhờ cậu việc này, cậu có thời gian thì giúp tôi một việc."

"Việc gì?" Phương Trì đưa tiền cho ông chủ mua bao gói, ông chủ cầm mấy hộp giấy hình trụ cứng ra cho cậu chọn, cậu chọn hộp màu trắng có hoa văn chìm, "Thứ sáu tôi đi tối chủ nhật về."

"Cậu xem tình hình đi, nếu mà được thì, mua hộ tôi ít hạt dẻ, là hàng hạt dẻ ở cổng trường các cậu ấy," Trình Mạc nói, "Mang cho tôi hai túi."

"Cho Tiếu Nhất Minh à?" Phương Trì hỏi.

"Ừ," Trình Mạc nói, "Cậu giữ bí mật hộ tôi, tôi chế biến lại rồi nói là tôi làm."

"...Anh cảm thấy tôi có thể giữ được bí mật à?" Phương Trì nghe liền cảm thấy buồn cười.

"Có thể," Trình Mạc khẳng định, "Việc này liên quan đến tương lai của tôi, cậu nhất định sẽ giữ bí mật."

"Hai túi đúng không?" Phương Trì hỏi.

"Hai túi là nói thế thôi, giống như kiểu mấy túi đó," Trình Mạc nói "Mua nhiều vào, tôi có thể đi được thêm mấy chuyến."

"Được rồi." Phương Trì cười nói.

Hai ngày cuối tuần đã xin nghỉ bên câu lạc bộ, sáng sớm thứ bảy Phương Trì liền ôm ống giấy cứng đã đặt chậu phong tín tử vào trong kia lên đường.

Lúc về trường học thì ôm cái hộp đựng giày, giờ lại ôm cái hộp giấy như hộp bánh ngọt to.... May mà cách một hành lang còn có một thằng nhóc đang ôm một bó hoa hồng to.

Phương Trì không biết lúc Tôn Vấn Cừ nhìn thấy cậu sẽ có phản ứng gì, ngược lại là bây giờ cậu rất hào hứng.

Tôn Vấn Cừ cảm thấy mấy ngày nay mình bận đến ngủ cũng không nỡ ngủ, mở mắt nhắm mắt đều nghĩ đến bộ "Trưởng thành" kia, luôn cảm thấy có chỗ nào đó còn biểu đạt chưa đủ hoàn mỹ, mà lại không biết còn có thể thay đổi thế nào nữa.

Mã Lượng không có cảm giác như hắn, vô cùng hài lòng với bộ tác phẩm này.

Tôn Vấn Cừ thở dài, e rằng chỉ bởi vì đây là cảm xúc không nói rõ được của mình đối với thứ quái quỷ này trong hai mươi mấy năm qua mà thôi, dù sao thì cũng không nói rõ được là ghét bỏ hay yêu thích, đây là lần đầu tiên hắn làm theo ý nghĩ thật sự của mình, làm ra thứ chính hắn muốn biểu đạt.

Hôm nay là ngày triển lãm đầu tiên, Mã Lượng và Hồ Viện Viện qua đó trước, Tôn Vấn Cừ dậy muộn, bên kia mở triển lãm rồi hắn mới rời giường, đi cùng với trưởng phòng thiết kế của phòng làm việc.

Trưởng phòng lái xe, hắn ngồi ở ghế phó lái ngủ cho lại sức, nhưng còn chưa lại được mấy phút, Mã Lượng đã gọi điện thoại tới: "Ông cụ đến, đến rồi."

____________________________________________________________________________________________

*phong tín tử:



*Duyệt binh Ấn Độ: thật luôn?!