Phi Lai Hoành Khuyển

Chương 76




Trước đây lúc Phương Trì nhìn Tôn Vấn Cừ làm đồ gốm, lực chú ý cũng không đặt lên đồ gốm, chỉ theo dõi người này.

Tôn Vấn Cừ ngồi trước bàn xoay mấy tiếng, cậu liền ngồi nhìn mấy tiếng, mà thứ này làm thế nào, tại sao một cái bình nhỏ thôi cũng tốn thời gian dài tới vậy, cậu đều không nghĩ tới.

Ngày hôm nay tới lượt mình làm, cậu mới biết, bao nhiêu thời gian đó đều dùng thế nào.

Chỉ một cái đĩa cơ bản nhất như vậy, sau khi thành hình rồi, đầu tiên là phải chỉnh sửa hình dạng, sau đó là không ngừng nắn áp nặn quét hết lần này tới lần khác, nếu như không có Tôn Vấn Cừ, ngón tay một chốc là lại đâm ra một cái lỗ như cậu, đừng nói mấy tiếng, kể cả có mấy ngày, cũng không thể nào mang cái đĩa này đi nung được.

Thì ra, việc Tôn Vấn Cừ làm, phía trước còn có hơi thú vị, mà phía sau chính là để mài dũa tính tình.

Phương Trì nhìn Tôn Vấn Cừ, hình như đã hơi hiểu được ra, sự bình tĩnh nhàn nhã như thể chuyện gì cũng chẳng đáng kể của hắn là được luyện ra thế nào.

Nhưng không nghĩ ra được, chính là Tôn Vấn Cừ ngày thường rõ lười biếng, làm thế nào có thể kiên trì ngồi như vậy, chịu đựng eo mỏi vai đau mà không hề di chuyển.

Tính cách người này cũng quá không thống nhất rồi.

"Sao lại phải nắn lâu như thế?" Phương Trì và Tôn Vấn Cừ vẫn luôn nắn cái đĩa, "Em thấy đã bằng phẳng bóng loáng lắm rồi mà."

"Có bọt khí nung lên cái là nứt." Tôn Vấn Cừ nói.

"À," Phương Trì nhìn hắn, "Anh mệt không?"

Ăn cơm tối xong, bọn họ lại trở về phòng tiếp tục làm cái đĩa kia, chỉ không ngừng lặp đi lặp lại động tác tu chỉnh mà không hề hay biết đã ngồi được hơn hai tiếng.

"Quen rồi," Tôn Vấn Cừ nói, "Ngồi đến sáng mai có khi tôi cũng không có cảm giác gì."

"Cứ như thế này thể nào thắt lưng anh cũng chịu khổ sinh bệnh ra mất," Phương Trì đập hai cái lên lưng mình, "Không thì để em bóp giúp anh..."

"Cơ thắt lưng tôi có mỏi có yếu không cậu có thể thử xem." Tôn Vấn Cừ nói.

"Sao....đệt," Phương Trì nở nụ cười, "Bây giờ luôn à?"

"Đang ở nhà, cậu ngoan ngoãn chút đi," Tôn Vấn Cừ liếc mắt nhìn cậu, "Tiểu Tử còn đang ở dưới tầng giơ đuốc đấy."

Phương Trì cười chậm rãi xoay người: "Em xoa bóp eo cho anh?"

"Chốc nữa đi," Tôn Vấn Cừ cũng chậm rãi vặn người, "Hôm nay như vậy cũng được rồi, đến lúc cậu quay lại trường chắc là có thành phẩm."

"Không phải chứ," Phương Trì ngây người, "Lâu vậy à? Em còn nghĩ là mai có thể dùng để đựng thức ăn rồi chứ."

"Nghĩ hay nhỉ, còn phải chờ khô, còn phải nung," Tôn Vấn Cừ nói, "Có điều cái đĩa này cũng mỏng, thời gian có thể ngắn hơn."

Gần mười hai giờ, Tôn Vấn Cừ cuối cùng cũng bày tỏ cái đĩa đã được rồi, hắn tiện tay cầm lấy que tre nhỏ, nhẹ nhàng ấn một vòng trên mép cái đĩa, tạo thành hoa văn cuộn sóng.

"Đẹp thật". Phương Trì vốn đang cảm thấy mệt rã rời, vừa nghe thấy câu này lập tức trở nên hào hứng, khom lưng nhìn chằm chằm cái đĩa một lúc lâu, nụ cười trên khóe miệng không thể kiềm chế được mà toét sang hai bên, "Đây là hai chúng ta làm."

"Ừ." Tôn Vấn Cừ gật đầu.

"Hai chúng ta cùng nhau làm." Phương Trì còn nói.

"Ừ." Tôn Vấn Cừ gật đầu.

"Đây là thứ đầu tiên hai chúng ta cùng nhau làm." Phương Trì ngẩng đầu lên nhìn hắn.

"Đúng," Tôn Vấn Cừ lại gần hôn cậu, "Nếu cậu muốn, sau này có thể cùng nhau làm cái gì đó khó hơn."

"Được," Phương Trì cười ha ha.

"Làm thật à? Tôi thấy cậu mệt lắm mà." Tôn Vấn Cừ nói.

"Không mệt, nếu để mình em làm chắc chắn sẽ không làm, anh làm cùng em thì không thành vấn đề." Phương Trì nói.

Tôn Vấn Cừ cười, lấy từ trong đống công cụ bên cạnh ra một cây bút lông, Phương Trì ngây người: "Không phải bảo là không tô màu à?"

"Viết mấy chữ thôi," Tôn Vấn Cừ chậm rãi chuẩn bị màu, "Viết gì đây..."

"Tôn Vấn Cừ là của Phương Trì." Phương Trì không hề suy nghĩ gì liền nói.

Tôn Vấn Cừ vừa nghe thấy liền cười: "Được đấy."

"Chờ đã," Phương Trì cười nói, "Viết thế có khi nào lại bị người khác nhìn thấy không."

"Có." Tôn Vấn Cừ nhếch khóe miệng.

Phương Trì do dự mấy giây, rồi tặc lưỡi: "Nhìn thấy thì nhìn thấy, cứ viết thế đi."

Tôn Vấn Cừ không nói gì nữa, cầm bút bắt đầu viết chữ lên trên đáy đĩa.

Phương Trì cảm giác hai mắt mình quá bận rộn, cậu chưa bao giờ nhìn Tôn Vấn Cừ dùng bút lông viết chữ, vừa muốn nhìn nét chữ chậm rãi xuất hiện từ dưới ngòi bút, lại vừa muốn ngắm nhìn ngón tay thon dài đang nắm bút của Tôn Vấn Cừ, cũng muốn nhìn bộ dạng Tôn Vấn Cừ rũ mắt chăm chú tự mang theo kết giới...

Quá bận rộn.

Phương Trì thả nhẹ hô hấp, hai mắt đảo qua lại trên mặt trên tay Tôn Vấn Cừ trên ngòi bút trên đĩa.

Chữ đầu tiên viết xong, cậu ngây người, cậu không nhận ra được đây là chữ gì.

Nhưng cậu không mở miệng hỏi, cậu sợ quấy rầy Tôn Vấn Cừ, mỗi lúc Tôn Vấn Cừ trầm xuống làm việc gì đó, cậu đều sẽ theo bản năng mà giữ yên lặng, luôn cảm thấy nếu như lúc này lại đi quấy rầy Tôn Vấn Cừ, mặt sẽ được ăn một cái cán bút.

Vì chữ đầu tiên cậu không nhận ra được, cho nên bây giờ lực chú ý của cậu đều dồn lên trên ngòi bút.

Một người viết chữ đẹp, thì nhìn người nọ viết chữ chính là một loại hưởng thụ, nét chữ trôi chảy hiện ra, kết cấu rõ ràng rành mạch, một chữ nữa lại mang theo vẻ đẹp mà xuất hiện.

Tuy rằng không đọc được.

Nhưng cậu vẫn cảm nhận được vẻ đẹp đó.

Chữ thứ hai cậu tàm tạm đoán được, là chữ "Vấn" phồn thể.

Tôn Vấn Cừ viết quả thật là "Tôn Vấn Cừ là của Phương Trì", chỉ là viết xong cả bảy chữ, Phương Trì chỉ nhận ra được hai chữ "Vấn" và chữ "là".

Tôn Vấn Cừ viết xong nét bút cuối cùng, nhẹ thở ra một hơi, buông bút xuống.

"Đây đều là chữ gì thế?" Phương Trì cuối cùng cũng có cơ hội mở miệng.

"Chữ Triện." Tôn Vấn Cừ nói, "Cậu không phải là muốn viết nhưng lại không muốn để người khác đọc được à, như vậy là được, ông bà nhất định sẽ không nhận ra được, bạn học cậu chắc cũng không có ai liếc mắt nhìn ra được."

Phương Trì nở nụ cười rất vui vẻ: "Em phát hiện anh thật sự là...không đơn giản, rất không bình thường, không giống ai cả."

"Giờ phải chờ cái đĩa khô." Tôn Vấn Cừ đứng lên, vừa duỗi người vừa ôm lấy cổ cậu hôn lên một cái, "Ngủ được rồi."

Phương Trì trở lại phòng mình nằm xuống, cảm thấy chính mình hôm nay thực sự quá giỏi, hôn ngủ ngon trước lúc ngủ vậy mà không hề kéo cờ, cũng không ôm Tôn Vấn Cừ không muốn ngừng không muốn trở về phòng.

Có lẽ là mệt mỏi, hoặc là hôm nay đã ngắm Tôn Vấn Cừ cả ngày, ngắm quá đã...

Đương nhiên, cậu nhắm mắt lại, cũng có lẽ là bởi vì cảm nhận được, Tôn Vấn Cừ không muốn quá thân mật trong lúc đang ở nhà.

Cậu vẫn luôn cảm thấy chỉ có mình mới sốt sắng đến vậy, không ngờ là người vĩnh viễn cái gì cũng chẳng đáng kể như Tôn Vấn Cừ cũng sẽ như vậy.

Là vì anh ấy đang suy nghĩ cho mình.

Tuy Tôn Vấn Cừ phản ứng như vậy làm cho áp lực cậu càng lớn, nhưng vẫn không thể đè nén được vui vẻ trong lòng cậu.

Là bởi vì mình, Tôn Vấn Cừ vốn cái gì cũng không để ý, giờ lại trở nên cẩn thận từng li từng tí một.

Nằm trên giường nửa tiếng rồi cậu vẫn không ngủ được, lăn qua lăn lại trên giường, cảm giác mình đã rán thành trứng rán hai mặt khô vàng thơm phức.

Cuối cùng, cậu bò dậy, rón rén đi ra ban công hút một điếu thuốc.

Ông bà nội đã ngủ từ lâu, cậu rón rén là không muốn để Tôn Vấn Cừ nghe thấy.

Hút xong điếu thuốc này, lại nhìn chằm chằm sân sau thêm một lúc, cậu mới quay người lén lút như trộm trở về phòng.

Cái đĩa làm xong đang để đó chờ khô, Phương Trì vừa nãy không đi xem, mấy chữ kia từng bút từng nét viết thế nào, cậu đã nhớ rõ ràng, giờ cho cậu cây bút cậu có thể xoạt xoạt viết ra được ngay lập tức.

Đợi đến lúc cái đĩa khô rồi bỏ vào trong cái lò điện kia nung, cậu có thể một lần nữa cảm nhận được tâm trạng của Tôn Vấn Cừ mỗi lần ngồi xuống mấy tiếng bên cạnh cái lò trong phòng làm việc của Mã Lượng.

Nung ra rồi sẽ thế nào?

Có màu gì?

Có khi nào bởi vì mình làm không chuyên nghiệp được như Tôn Vấn Cừ, cái đĩa nung được một nửa lại nứt mất không?

"Bà thấy mày chọn đại học này là chọn sai ngành rồi," Lúc Phương Trì ngồi ở vườn rau nhỏ xem ông bà trồng rau, bà nội đập cậu một cái, "Con nên đi theo Thủy Cừ bái sư học nung đĩa kìa."

"Thôi bỏ đi," Phương Trì nở nụ cười, "Quan hệ này quá phức tạp."

Vừa là ba vừa là ông nội giờ lại thêm cả sư phụ nữa, quan hệ này vừa lộ ra một cái, chính là gian tình không biết xấu hổ.

"Cái đĩa này đựng được đồ ăn không?" Bà nội hỏi.

"Có thể," Phương Trì gật đầu, "Chắc là...được."

"Cái này làm hơi nhỏ, không thành được một bộ với mấy cái Thủy Cừ làm." Bà nội nói hơi tiếc nuối.

"Cái đĩa này không để ở nhà," Phương Trì cười nói, "Con mang theo về trường."

"Mang đến trường?" Bà nội nhìn cậu, "Mang đĩa đến trường làm gì?"

"Không biết, kỷ niệm chứ, đây là con với Thủy cừ cùng nhau làm mà." Phương Trì nói.

"Sao không thấy con để ý mấy cái khác như vậy đâu," Bà nội ngồi xuống bên cạnh cậu, "Bà thấy con còn tốt với Thủy Cừ hơn với Tiếu Nhất Minh nữa."

"Hai người bọn họ....không giống nhau." Phương Trì nói rất cẩn thận, nhưng cũng lại rất lớn mật.

"Không giống nhau," Bà nội hơi ngạc nhiên quay đầu lại, "Sao lại không giống nhau."

"Tiếu Nhất Minh là anh em chí cốt của con," Phương Trì nhặt hòn đá từ dưới đất ném lên, "Thủy Cừ....còn thân hơn...anh em chí cốt một chút."

"Vậy là gì?" Bà nội không hiểu.

Phương Trì tung hòn đá lên, bắt được, ngón tay dùng sức bóp lên hòn đá, cắn môi một cái: "Nếu như Thủy Cừ là con gái, con sẽ lấy anh ấy."

"Ai," Bà nội ngây người, nở nụ cười, đập một cái lên lưng cậu, "Cái thằng này, nói linh tinh gì."

"Không nói linh tinh." Phương Trì cười, cảm giác cả người mình đều cứng đờ, bà nội đập cậu một cái, suýt nữa làm tim cậu chạy tới trong cuống họng.

"Ông nội bảo con ở trường còn chưa gặp được bạn nữ nào thích à?" Bà nội hỏi.

"Vâng, chưa," Phương Trì lại bắt đầu tung hòn đá lên, "Trường học bọn con ít con gái hơn trường khác."

"Học nhầm trường rồi," Bà nội thở dài, suy nghĩ một lúc lại nói, "Vậy cũng không phải là không có con gái chứ, ngay cả một đứa con thích cũng không có?"

"Không có." Phương Trì lắc đầu.

"Trước đây cũng chẳng thấy ánh mắt con có gì cao," Bà nội ghét bỏ nhìn cậu, "Còn chơi bái thiên địa với cả Tứ Nha kìa, Tứ Nha trông còn khó coi..."

Phương Trì cười: "Câu này để Tứ Nha nghe thấy lại khóc."

"Cũng không nói trước mặt con bé," Bà nội dùng cánh tay đụng cậu, nhỏ giọng nói, "Vậy con thích con gái thế nào."

"Không biết." Phương Trì cười nói.

"Đập cho hai cái là biết," Bà nội nhéo một cái lên tay cậu, "Nói thử xem nào."

Phương Trì im lặng một lúc lâu, rồi mới quay người sang nhìn bà nội: "Trông phải đẹp biết đánh đàn biết vẽ tranh viết chữ cũng đẹp, cầm kỳ thư họa đều..."

"Đi đâu tìm ra được! Có người như thế người ta cũng không thèm để ý đến mày!" Bà nội cau mày, dừng một lúc cũng quay mặt sang, "Nghe cũng giống như là Thủy Cừ."

"Đúng." Phương Trì cười, ném cục đá trong tay ra ngoài.

Tiểu Tử ở bên cạnh đã chờ không chịu nổi nữa, liền kêu vài tiếng đuổi theo.

"Không nghiêm túc gì cả." Bà nội đứng lên, ông nội định tưới rau, bà đi qua giúp kéo ống nước.

"Con nghiêm túc lắm mà." Phương Trì nói.

Nói chuyện với bà, Phương Trì chỉ dùng giọng nửa đừa nửa thật để nói, nhưng sau khi bà rời đi rồi, cậu mới cảm giác được một tầng mồ hôi tí tách trên lưng mình.

Gió mát thổi qua, cậu không nhịn được mà rùng mình.

Quay vào nhà lên tầng, cậu đi vào trong Tôn Vấn Cừ, Tôn Vấn Cừ đang đứng trước cái lò nung điện.

"Được chưa?" Phương Trì lập tức hỏi, ngày kia đi học, trưa mai cậu phải về trong thành phố, cho kịp tàu tối quay lại trường, hơi sốt ruột.

"Sáng sớm ngày mai là được rồi," Tôn Vấn Cừ sờ lên mặt cậu "Nói chuyện với bà nội cả ngày rồi à?"

"Ừ." Phương Trì dán qua ôm lấy hắn.

"Nói chuyện gì?" Tôn Vấn Cừ hỏi.

"Nói linh tinh thôi," Phương Trì dán môi lên cổ hắn cọ cọ, "Hỏi chuyện ở trường học của em."

"À," Tôn Vấn Cừ đưa tay ra sờ lên thắt lưng cậu, "Ngày mai tôi đưa cậu đến ga tàu, không tiễn cậu về tận trường."

"Còn có thể lần nào cũng đưa tới à," Phương Trì nở nụ cười, "Nhưng mà anh xong việc rồi phải đến gặp em."

"Ừ." Tôn Vấn Cừ gật đầu.

Phương Trì ngồi vào trên ghế lắc lắc, than thở: "Lần sau em về cũng là nghỉ Tết rồi."

"Cũng chẳng có mấy tháng đâu," Tôn Vấn Cừ nói, "Nửa tháng này không phải nhoắng cái đã qua à."

"Chỉ mong vậy," Phương Trì ngửa đầu ra sau, "Anh, ăn Tết...có về nhà không?"

"Không biết, đến lúc đó rồi tính," Tôn Vấn Cừ nhìn cậu, "Nếu không về thì tôi đến chỗ Lượng Tử."

Phương Trì đột nhiên ngồi thẳng dậy, nhìn hắn chằm chằm, Tôn Vấn Cừ không nói gì, cậu nhìn một lúc thì lại ngửa đầu trở lại: "Cũng đúng, cũng không thể năm nào cũng lên đây ăn Tết được."

"Ừ," Tôn Vấn Cừ đi tới phía sau cậu, nâng mặt cậu lên, cúi đầu nhìn xuống, "Có một số việc, trước khi chuẩn bị xong thì không thể để có sự cố gì được, nếu không sẽ rất bị động."

"Em biết," Phương Trì nói, "Vậy sau này, em giải quyết được ổn thỏa rồi, Tết năm nào anh cũng có thể đến được."

"Được." Tôn Vấn Cừ cười.

Cái đĩa nung xong rồi, đẹp hơn so với tưởng tượng của Phương Trì, không có vết rạn, càng không vỡ nát.

Cậu nâng cái đĩa lên, nhìn mấy chữ dưới đáy đĩa rồi cười: "Bà xem, cái đĩa này không giống mấy cái đĩa bình thường kia, mấy cái kia là đĩa thôi, đây là tác phẩm nghệ thuật."

"Là muốn nói con còn là nghệ thuật gia nữa chứ gì." Bà nội vừa cười vừa nói.

"Nửa nghệ thuật gia." Phương Trì đắc ý gật đầu.

"Nếu không có Thủy Cừ, con cũng chỉ nung ra được một đống mảnh vỡ," Ông nội cầm đĩa qua nhìn, "Chôn trong đất hơn mười năm rồi đào lên, mang lên chợ giả làm đồ cổ lừa người."

"Ông hiểu rõ quá." Phương Trì cười.

"Ông hồi còn trẻ mà không phải bị bà nội con quấn lấy, đã cùng người ta đi chỗ khác làm việc này rồi." Ông nội cười khà khà.

"Ai quấn lấy ông?" Bà nội lên giọng, "Cái lão này, qua mấy chục năm còn chưa lẩm cẩm tuổi già đã bịa đặt lịch sử rồi!"

Phương Trì ôm lấy vai bà: "Bà, cái đó không gọi là lẩm cẩm tuổi già, gọi là Alzheimer..."

"Liên quan gì đến con!" Bà nội chép miệng, "Thu dọn đồ đạc đi, không quay về trường à!"

Đồ đạc đã thu dọn xong, quần áo mùa hè mang về nhà, cầm theo ít quần áo thu đông ở nhà mang đi, Phương Trì còn tìm một cái hộp giày rồi bỏ cái đĩa đã dùng quần áo bọc kỹ lưỡng vào.

"Nung xong rồi không dễ hỏng thế đâu." Tôn Vấn Cừ cười nhìn hộp giày.

"Đây là bảo vật gia truyền," Phương Trì nói, "Từ giờ trở đi phải giữ gìn cho tốt."

"Truyền đi đâu," Tôn Vấn Cừ thuận miệng nói tiếp một câu, mà nói xong lại ngừng.

"Nếu sau này nhận nuôi đứa trẻ nào thì cho nó," Phương Trì nở nụ cười, "Nếu thật sự không có...vậy thì để lúc chết em mang theo là được."

Tôn Vấn Cừ dùng chân ngoắc cửa, đóng cửa lại, rồi đi tới trước mặt cậu hôn lên.

Lúc hai người lái xe về lại thành phố, ông nội ôm Tiểu Tử không cho nó chạy theo, Tiểu Tử kêu rất gấp gáp, lái xe ra thật xa rồi vẫn còn nghe thấy tiếng nó kêu.

"Ai, con chó này lần nào em không muốn buồn là nó lại làm em buồn," Phương Trì ngồi trên ghế phó lái thở dài.

"Tết rồi quay về, không sao." Tôn Vấn Cừ nói.

"Ăn Tết em mang về cho anh một ít đặc sản," Phương Trì suy nghĩ, "Cũng không biết có đặc sản gì nữa, cách gần vậy, chắc cũng không khác đồ của chúng ta lắm."

"Mang về? Nghỉ Tết không muốn tôi đi đón cậu à?" Tôn Vấn Cừ hỏi.

"Muốn," Phương Trì lập tức nói, "Muốn!"

Hành lý của Phương Trì cũng không nhiều, chỉ một cái vali, trên tay ôm hộp giày.

Tôn Vấn Cừ nhìn thấy cậu liền buồn cười: "Cậu tìm cái hộp đựng giày cũng không tìm hộp nào hợp với người, giày chạy đua giày leo núi gì đó, lại lấy cái hộp giày vải Bắc Kinh."

"Cỡ cái này vừa khéo," Phương Trì cúi đầu nhìn hộp, cũng cười, "Là em mua cho ông nội."

"Lên xe rồi cũng đừng có ôm ngủ," Tôn Vấn Cừ nói, "Trông thế này kẻ trộm không ăn trộm cũng có lỗi với cậu."

"Vậy em đi vào đây," Phương Trì cầm tay hắn qua, nắm nắm trong tay, "Đến trường rồi gọi điện cho anh."

"Ừ." Tôn Vấn Cừ gật đầu.

Nhìn Phương Trì cẩn thận từng bước vào trong ga rồi, Tôn Vấn Cừ mới quay người đi.

Trên đường về chỗ Mã Lượng, hắn tiện thể rửa xe, gọi điện cho Mã Lượng bảo chờ hắn cùng ăn cơm luôn.

"Ra ngoài ăn?" Mã Lượng hỏi.

"Bảo vợ mày mua ít đồ ăn về ăn là được," Tôn Vấn Cừ nói, "Dạo này nhiều việc, tao cũng không muốn ra ngoài ăn."

"Được thôi," Mã Lượng nói, "Tương, tương tư sầu, khổ."

Tôn Vấn Cừ nở nụ cười: "Mày ước ao lắm à?"

"Tao ghen, ghen tị," Mã Lượng nói, "Hai người chúng, mình bên nhau, bao năm như thế, tự nhiên bị mày, chia rẽ đi."

"Mày thôi đi, hai chúng ta đầu tiên là bị vợ mày chia rẽ." Tôn Vấn Cừ nói.

"Cũng đúng," Mã Lượng nghiêm túc nói "Chốc nữa phạt, phạt vợ tao làm mấy, mấy món ngon."

"Tao thấy được đó." Tôn Vấn Cừ nở nụ cười.

Lúc lái xe tới ngã tư gần phòng làm việc của Mã Lượng, Tôn Vấn Cừ nhìn thấy Hồ Viện Viện đang bị phạt đi mua thức ăn vì tội chia rẽ hắn và Mã Lượng.

"Chị gái này..." Hắn hạ cửa kính xe xuống.

"Ai là chị gái cậu!" Hồ Viện Viện mặt còn chưa xoay lại đã cao giọng hô, thấy là hắn rồi thì nhíu mày, "A, đây không phải là bạn trai cháu lớn tôi à, gọi chị gái cái gì, gọi thím!"

"Lên xe đi." Tôn Vấn Cừ nở nụ cười.

"Phương Trì về rồi à?" Hồ Viện Viện lên xe.

"Ừ, ăn cơm xong chắc cũng đến nơi." Tôn Vấn Cừ nói

"Chị cứ tưởng cậu ở nhà cháu trai một hai ngày thôi," Hồ Viện Viện nói, "Ở hẳn mấy ngày thế này, cậu cũng không sợ người nhà thằng bé nhìn ra gì."

"Đúng là không nên ở lâu thế thật." Tôn Vấn Cừ thở dài.

"Ồ," Hồ Viện Viện liếc mắt nhìn hắn, "Chị còn tưởng cậu sẽ bảo là có sao đâu kia."

Tôn Vấn Cừ cười.

"Xem ra là nghiêm túc." Hồ Viện Viện nhấc thức ăn trong tay, "Chờ hai người xong việc này, chị làm cho hai người một bàn tiệc."

Người trong phòng làm việc đều đã đi rồi, ngày hôm nay Mã Lượng không để người ở lại tăng ca, qua mấy ngày nữa mới mở lò, hai ngày nay không có việc gì.

"Nhặt được bà, bà xã tao trên đường à?" Gã nhìn Hồ Viện Viện bước xuống từ trên xe.

"Ừ," Tôn Vấn Cừ dang cánh tay, "Nhớ tao chưa?"

"Tao nhớ, nhớ chết đi được rồi," Mã Lượng rất hợp tác mà lại ôm hắn một cái.

"Lượng Tử, anh mua rượu chưa?" Hồ Viện Viện vừa đi về hướng nhà bếp vừa hỏi một câu.

"Mua rồi," Mã Lượng nói, khoác vai Tôn Vấn Cừ kéo hắn vào trong nhà, "Nói cho mày, chuyện này."

"Sao?" Tôn Vấn Cừ đi vào, rót cốc nước nhìn Mã Lượng.

Mã Lượng quơ quơ điện thoại di động trong tay: "Con trai mày mới vừa, gọi cho, cho tao."

"Cậu ấy gọi cho mày?" Tôn Vấn Cừ ngây người.

"Ừ, bảo tao phải giữ, giữ bí mật," Mã Lượng nói, "Tao nói cho mày, mày đừng có, bán rẻ tao."

"Đương nhiên," Tôn Vấn Cừ cười, "Cậu ấy tìm mày có chuyện gì?"

"Lúc nào Lý Bác Văn định, đi mở nông gia nhạc," Mã Lượng nói, "Cậu ta bảo tao, nói cho cậu, ta biết."

"Nói cho cậu ấy biết? Cậu ấy hỏi tao không được à? Mày biết rồi thể nào chả nói với tao." Tôn Vấn Cừ nói.

"Cậu tao bảo chuyện này, cũng đừng nói, nói cho mày biết." Mã Lượng nói.

"Lúc Lý Bác Văn đi làm nông gia nhạc, mày không được nói với tao? Chỉ cho nói với cậu ấy?" Tôn Vấn Cừ hỏi.

"Ừ." Mã Lượng gật đầu.

"Cậu ấy đây là..." Tôn Vấn Cừ chui vào trong ghế sofa híp hai mắt lại, Phương Trì định tự mình xử lý những việc này.

Trâu bò thật.