Phi Lai Hoành Khuyển

Chương 60




Buổi tối cả bọn lại tiếp tục làm xiên nướng, như lên dây cót, ầm ĩ đến quá nửa đêm mới lũ lượt đi nghỉ.

Phương Trì thu dọn xong lên tầng, Tôn Vấn Cừ đã ngủ rồi, giờ là thật sự ngủ, Phương Trì có thể nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng của hắn.

Trên bàn để một xấp giấy, Phương Trì cầm lên nhìn, là bản thiết kế đã xếp theo ngày, từng cái lọ cái ấm, còn có cái cốc cái đĩa, có không ít, vài tờ còn nhìn ra được là vẽ theo từng bộ.

Tranh Tôn Vấn Cừ vẽ rất nhỏ, Phương Trì tuy nhìn không hiểu bên trong biểu hiện gì, nhưng vẫn cảm thấy rất dễ nhìn, ngay cả cái bộ tác phẩm hai cái lọ hình dáng bất quy tắc không ra đầu ra đuôi nằm cùng nhau kia cậu cũng cảm thấy ngắm lâu rất vừa mắt.

Tôn Vấn Cừ quấn chăn mỏng ngủ rất sâu, có vẻ là hôm nay làm việc quá hăng say, Phương Trì nhìn nhiệt độ điều hòa, 20 độ.

Cậu cầm điều khiển từ xa lặng lẽ tăng thêm mấy độ, chứ nhiệt độ như bây giờ, Tôn Vấn Cừ nửa đêm mà cướp chăn của cậu, cậu có khi sẽ bị đông cứng tỉnh lại.

Lúc lên giường, giường nhẹ nhàng rung mấy cái, Tôn Vấn Cừ cau mày, hừ một tiếng rất nhẹ.

Phương Trì nhanh chóng tắt đèn đi, nằm xuống, ôm lấy cánh tay hắn, sờ soạng mấy lần.

Tôn Vấn Cừ ngủ tiếp, Phương Trì cảm thấy rất thú vị, như đang dỗ trẻ con, lại vỗ nhẹ nhàng mấy lần, đến gần hôn lên mặt Tôn Vấn Cừ một cái, giờ mới nhắm hai mắt lại.

Cả ngày vào núi, buổi tối lại ầm ĩ một tối, Phương Trì cũng mệt lắm rồi, nhắm mắt vào là ngủ, quá trình nghĩ bậy nghĩ bạ cũng không có mà cứ thế ngủ luôn, cả một đêm không mộng mị.

Sáng sớm, lúc tỉnh dậy đã tám giờ rồi, cậu phát hiện điều hòa lại bị điều chỉnh xuống 20 độ, chăn to của mình và chăn nhỏ của Tôn Vấn Cừ đều đang đắp trên người mình, rất ấm áp.

Tôn Vấn Cừ đã không còn ở trên giường, cậu ngồi dậy dụi mắt, nghe thấy tiếng cười của Lương Tiểu Đào đang chơi với Tiểu Tử.

Xuống giường, cậu nhìn thấy bên gối có tờ giấy viết chữ, vừa nhìn liền biết là chữ Tôn Vấn Cừ.

- Tôi đi chạy bộ.

Phương Trì cười, một con rắn thì ngày nào cũng kiên trì chạy bộ, một con chó hoang lại cứ ngủ thẳng tới tám chín giờ mới dậy.

Đám bạn học hôm nay phải quay về thành phố, lúc cậu xuống tầng, bà nội đã luộc sủi cảo cho chúng nó, còn đang ăn rất náo nhiệt.

"Này, Phương Trì, sủi cảo nhà mày ăn ngon thật đấy." Hứa Chu nhìn thấy cậu xuống dưới liền gọi.

"Mày nói cho bà nội tao nghe đi," Phương Trì cười, "Bà nghe thấy đảm bảo sẽ gói cho mày mang đi."

"Thật?" Hứa Chu cầm bát quay người đi về hướng nhà bếp, "Bà nội —— sủi cảo ăn quá ngon luôn —— "

"Vậy thì ăn nhiều vào," Bà nội ở trong nhà bếp nói, "Có nhiều lắm, chốc bà lại gói cho các con mang về."

Cả bọn trong sân đều cười xòa lên.

Phương Trì rửa mặt xong, ngồi xuống bên cạnh Tiếu Nhất Minh, Tiếu Nhất Minh đang cúi đầu im lặng ăn sủi cảo.

"Về rồi thì hay là cứ ở chỗ tao đi đã?" Phương Trì hỏi.

"Ừ," Tiếu Nhất Minh gật đầu, "Tao liên lạc với anh họ tao xem, hai ngày nữa tao đến chỗ anh ấy."

"Anh họ? Anh họ nào?" Phương Trì suy nghĩ, "Là anh mở cửa hàng trong trung tâm máy tính ấy hả?"

"Ừ, vốn cũng đã nói với anh ấy tao nghỉ hè sẽ qua bên chỗ anh ấy làm thêm rồi," Tiếu Nhất Minh nói, "Lúc đầu định có điểm rồi mới đi, mà giờ đi sớm một chút, khi nào mày quay lại thành phố?"

"Có điểm rồi thì quay lại," Phương Trì nói, "Tôn Vấn Cừ giúp tao xem chuyên ngành, có điểm rồi tao còn phải tìm lão Lý hỏi chuyện điền nguyện vọng nữa, nếu không thì hai đứa mình cùng nhau đi hỏi, giờ mày cũng chẳng có cách nào bàn bạc với người nhà phải không."

"Ừ," Tiếu Nhất Minh gật đầu, "Nói đến tra điểm, tao lại hơi căng thẳng."

"Mày tốt xấu cũng là học bá, căng thẳng gì," Phương Trì cười, "Hai hôm nay nếu có chuyện gì thì gọi điện cho tao, không đủ tiền cũng nói với tao, trong tay tao còn có một ít, lúc nào về thành phố rồi tao còn phải tìm Phương Ảnh nữa, chị ấy còn đang cầm của tao một vạn."

"...Ừ." Tiếu Nhất Minh cắn một miếng sủi cảo.

Tiễn mọi người lên xe xong, đã hơn mười giờ rồi, Phương Trì dẫn theo Tiểu Tử chạy về trong thôn, vừa chạy vừa cầm điện thoại di động ra gọi vào số Tôn Vấn Cừ.

"Xong việc chưa?"" Tôn Vấn Cừ nghe điện thoại.

"Ừ," Phương Trì nói, "Anh chạy bộ xong chưa?"

"Chạy xong rồi," Tôn Vấn Cừ nói, "Tôi hơn bảy giờ đã ra ngoài, giờ còn chưa chạy xong tôi đã thành tiên rồi."

"Anh về rồi à?" Phương Trì bước chậm lại.

"Chưa đâu," Tôn Vấn Cừ nói, "Còn đang bên bờ hồ."

"Đừng về đừng về đừng về," Phương Trì liền tăng nhanh tốc độ chạy, "Chờ tôi qua tìm anh."

Tôn Vấn Cừ nở nụ cười: "Biết rồi, đang chờ cậu mà, không thì tôi đã về từ lâu."

Lúc Phương Trì chạy đến bên dòng suối nhỏ, Tôn Vấn Cừ vẫn đang ở chỗ hôm đó hắn tập bát đoạn cẩm, ngồi trên tảng đá, trong tay là một bản tranh phác họa và một cây bút.

"Tôi đến rồi tôi đến rồi..." Phương Trì chạy về phía hắn.

Tiểu Tử cũng kêu mấy tiếng theo.

"Tôi chưa đi tôi chưa đi." Tôn Vấn Cừ quay đầu lại cười, nhìn cậu.

Phương Trì nhảy lên tảng đá quỳ phía sau hắn, ôm chầm lấy hắn, mặt vùi vào bên trong hõm vai hắn, hôn mạnh một cái: "Anh chạy bộ à?"

"Chạy chứ." Tôn Vấn Cừ trở tay lại xoa đầu cậu.

"Không ngửi thấy mùi mà?" Phương Trì tiến đến bên cổ hắn ngửi thử.

"Chạy chậm mà, trong núi còn mát nữa, tôi vốn cũng không thích ra mồ hôi," Tôn Vấn Cừ nói, "Bạn học cậu đi rồi, cậu lại chán đúng không?"

"Cũng không," Phương Trì ngồi xuống phía sau hắn, vẫn ôm lấy eo hắn, "Mấy hôm nay tôi phải khôi phục huấn luyện đã, huấn luyện viên Trần bên câu lạc bộ còn bảo nghỉ hè qua đó."

"Vậy à?" Tôn Vấn Cừ nghiêng đầu, "Tôi còn tưởng cả nghỉ hè cậu đều ở nhà."

"Tôi thật ra cũng có nghĩ thế," Phương Trì cười ha ha, "Có điều tôi muốn nhận một ít việc dẫn đường, trời nóng nhiều việc, cũng nhiều đoàn đến vùng này, tôi cũng có thể về nhà... Nhưng tôi chỉ đang nghĩ thôi...chỉ là..."

"Cái gì?" Tôn Vấn Cừ quay đầu nhìn cậu.

"Tôi phải về thành phố, anh còn ở đây..." Phương Trì xoa mũi, "Anh nói xem, nếu tôi nhớ anh thì phải làm sao bây giờ?"

"Cậu muốn tôi với cậu cùng nhau quay lại thành phố đúng không." Tôn Vấn Cừ hơi híp mắt lại, ngửa đầu lên, tránh tia nắng nhỏ chiếu lên mặt hắn.

Phương Trì dừng một lúc liền cười khà khà, sau một lúc mới ngượng ngùng nói: "Anh không phải phải ở đây tìm cảm hứng à."

"Tìm cũng tàm tạm rồi." Tôn Vấn Cừ gối lên vai cậu dựa người vào, "Về cũng được, vừa khéo tôi đang muốn dùng lò nung trong phòng làm việc của chú Lượng Tử, cái lò điện bây giờ nung nhiều đồ không ổn lắm."

"Thật à?" Phương Trì lập tức ngồi thẳng dậy, rất nhanh lại trở về tư thế cũ, tiện cho Tôn Vấn Cừ tiếp tục dựa vào cậu, "Thật à?"

"Ừ," Tôn Vấn Cừ gật đầu, "Lần này phải nung nhiều, phải dùng lò to."

"Vậy trở về rồi anh ở đâu?" Phương Trì lập tức hỏi.

Tôn Vấn Cừ nhắm mắt lại, nở nụ cười, nửa buổi cũng không hé răng.

"Cười cái gì." Phương Trì che miệng hắn lại.

"Cười mấy cái cậu đang nghĩ." Tôn Vấn Cừ nói trong lòng bàn tay cậu.

Hơi thở và chấn động nho nhỏ lúc nói chuyện khiến lòng bàn tay ngứa ngáy, Phương Trì cảm thấy mình thở dốc cũng nhanh hơn, cậu vặn lấy cằm Tôn Vấn Cừ, quay hắn lại hôn xuống.

Lúc còn bé Phương Trì cũng rất thích đi dạo loanh quanh bờ sông, mỗi lần vào núi leo vách đá mệt rồi cậu sẽ đến bờ sông một lúc, yên tĩnh, có thể ngửi được hương vị êm dịu của gió của nắng.

Cậu chưa từng nghĩ tới, có một ngày, tại một nơi yên tĩnh như vậy, cũng tràn đầy ký ức yên lành về tuổi ấu thơ, mình lại cùng một người khác ôm hôn.

Giữa môi răng người này, đều mang khí tức giống nhau, khí tức thanh tân của gió êm nắng nhẹ, làm cho cậu chìm sâu từng chút một không muốn dừng lại.

Qua khóe mắt có thể nhìn thấy Tiểu Tử ở bên cạnh nhìn hai người họ, một lúc sau Tiểu Tử đi tới, ngồi xổm bên cạnh tảng đá, tiểu một bãi, sau đó chạy đi.

Phương Trì có hơi buồn cười, mà cậu lại không nỡ buông đôi môi mềm mại của Tôn Vấn Cừ ra, thế nên vẫn nhịn cười nhẹ nhàng dây dưa cùng Tôn Vấn Cừ.

Có điều, Tôn Vấn Cừ kiên trì chưa được hai giây đã nở nụ cười, dán lên môi cậu cười đến thế nào cũng không ngừng được.

Phương Trì kiên trì hôn thêm một lúc, cuối cùng vẫn thật sự không chịu nổi, ôm Tôn Vấn Cừ cùng cười phá lên.

Tiểu Tử bị hai người bọn họ cười vào mặt rất mê man, đứng xa mấy mét ngoẹo cổ nhìn.

"Mày bị thiếu EQ hả?" Phương Trì chỉ vào Tiểu Tử, "Mày nói đi, mày thấp EQ đúng không?"

Tiểu Tử liền nghiêng đầu, mũi phát ra tiếng khịt khịt, lỗ tai cũng vểnh lên.

"Lại đây." Phương Trì vỗ chân.

Tiểu Tử chạy tới, đứng dậy gác hai chân trước lên đùi cậu, vẫn dựng lỗ tai.

"Tao đang làm chính sự," Phương Trì sờ đầu nó, "Mày chạy đến tè một bãi là ý gì hả?"

Tôn Vấn Cừ cũng sờ đầu Tiểu Tử, vừa cười vừa nói: "Anh mày còn bị cả chó mèo coi thường rồi, kìm nén!"

Nụ hôn này không thể nào tiếp tục được, có điều cũng không sao, Phương Trì cảm thấy chỉ cần ở bên cạnh Tôn Vấn Cừ, dù cho không nói lời nào, cũng không nhìn thấy đối phương, chỉ cần cảm nhận được, chính là hưởng thụ rồi.

Tôn Vấn Cừ nằm trên tảng đá, áo tuột lên trên lộ ra một đoạn nhỏ eo.

Phương Trì lấy ngón tay nhẹ nhàng ôm lấy da hắn lộ ra ngoài: "Qua mấy ngày nữa là tra điểm được rồi."

"Hồi hộp không?" Tôn Vấn Cừ hỏi.

"Vốn đang không sao, mà sáng nay Tiếu Nhất Minh bảo nó căng thẳng," Phương Trì nói, "Thành tích của nó vẫn luôn tốt lắm, nó vừa căng thẳng cái, tôi liền cảm thấy tôi cũng căng thẳng theo."

"Căng thẳng cũng chẳng để làm gì, dù sao cũng cố hết sức rồi, thi thế nào cũng không sao." Tôn Vấn Cừ nói.

"Nếu là thật sự thi không tốt, tôi học trường nào cũng được, tôi không muốn học lại."

"Ừm." Tôn Vấn Cừ vỗ sau lưng cậu.

Hai người ở bờ sông đến tận giờ ăn cơm trưa mới về đến nhà.

Buổi trưa ăn mì trộn sốt, ông nội làm một bàn đầy rau ăn kèm, Phương Trì vừa nhìn liền thấy đói bụng, sờ bụng đi qua nhón trước hai miếng trứng gà xào bỏ vào miệng.

"Đây là đi vẽ cảnh vật à?" Ông nội nhìn tranh phác họa trong tay Tôn Vấn Cừ, hỏi một câu.

"Vâng, tiện tay vẽ vời thôi." Tôn Vấn Cừ lật qua lật lại, đều là tranh tùy ý vẽ, nhưng vừa nhìn đã có thể nhận ra là phong cảnh bờ sông, cảnh vật cốt lõi cũng vẽ ra được.

"Có tài thật, Tiểu Trì học tập người ta." Ông nội cảm thán.

"Con không học được mấy cái đó, con không có đầu óc đấy," Phương Trì cong eo nghiên cứu thức ăn trên bàn " Con chỉ giỏi trèo cao bò thấp thôi."

Ông nội cười đập lên cánh tay cậu: "Đi lấy bát đi, bà nội con đang nấu mì."

Lúc ăn cơm Phương Trì nói với ông bà chuyện có điểm xong sẽ quay lại thành phố, ông bà đều đồng ý, Phương Trì vẫn luôn độc lập, cũng không để hai người bọn họ phải để tâm, nói là về câu lạc bộ làm dẫn đường, bọn họ cũng không có ý kiến gì.

Chỉ là bà nội hơi đau lòng: "Đừng mệt mỏi quá, trong nhà cũng không thiếu chút tiền học phí này cho con."

"Con biết mà." Phương Trì cười.

Có điều, lúc nói Tôn Vấn Cừ cũng phải quay lại thành phố, bà nội liền ngây người: "Thủy Cừ cũng đi về à?"

"Vâng," Tôn Vấn Cừ gật đầu, "Bộ đồ cháu đang làm kia, phải dùng lò lớn để nung, dùng cái lò sắt ở đây nung không ổn."

"À à," Bà nội suy nghĩ, "Là cái đồ trong phòng con đúng không? Nung không tốt còn mua mất nhiều sức vận chuyển tới đây."

"Nung đồ bình thường thì không sao, đồ gì đó nhỏ, đĩa nhỏ rồi bát các thứ không thành vấn đề," Tôn Vấn Cừ nói, "Lần này cháu phải nung mấy bộ lọ, đều phải dùng lò gạch lớn."

"Ôi," Bà nội thở dài, "Nói đi, là đi hết, Thủy Cừ ở đây lâu vậy rồi, bà còn không nỡ."

"Cháu có thời gian sẽ quay lại ở," Tôn Vấn Cừ nói, "Cháu cũng không đi làm, nhiều thời gian, đến một chuyến cũng dễ."

"Là vậy," Ông nội cười nói, "Về tìm linh cảm mà."

"Bà nội," Tôn Vấn Cừ nhích về bên người bà nội, "Căn phòng hiện giờ, cũng đừng thu dọn đồ cháu để ở đó, dù sao căn phòng kia bình thường cũng không dùng..."

"Được đó," Bà nội lập tức nói, "Giữ lại cho con, con đến rồi thì ở, tiền thuê cũng đừng có đưa!"

"Vâng." Tôn Vấn Cừ cười.

Buổi chiều, Tôn Vấn Cừ luôn sửa sang chỉnh sửa lại bản thiết kế, Phương Trì ngồi trên giường hắn nghe nhạc chơi điện thoại, không đóng chặt cửa phòng, hé ra một khe.

Lúc Phương Trì định đi đóng cửa, Tôn Vấn Cừ nói một câu: "Để lại một ít đi."

"Anh sợ bà nội đến à?" Phương Trì cảm giác không biết có phải mình quá căng thẳng mà ảnh hướng đến Tôn Vấn Cừ không, có hơi băn khoăn, "Tôi...không sao mà."

"Chẳng mấy ngày nữa là quay lại thành phố rồi," Tôn Vấn Cừ liếc mắt nhìn cậu, "Đừng để bà nội có ý nghĩ gì, kể cả không có khái niệm đó, hai thằng đàn ông cả ngày chui trong một phòng, bà cũng sẽ thấy lạ, dùng ké điều hòa cũng không cần đóng chặt thế."

"Ừ." Phương Trì gật đầu.

Có điều, cửa cuối cùng vẫn đóng chặt lại, lúc bà nội đi ra ban công phơi đậu ngang qua, đi tới đóng chặt cửa vào: "Bật điều hòa mà không đóng chặt cửa, hơi lạnh cũng ra ngoài hết, đúng là."

Cửa đóng lại rồi, Tôn Vấn Cừ quay đầu lại cười với Phương Trì.

Phương Trì chậc một tiếng: "Anh nghĩ giỏi thật, cáo già."

Thế nhưng buổi tối Phương Trì bị Tôn Vấn Cừ bắt chạy về phòng mình ngủ, Phương Trì bám vào cửa: "Tôi dùng ké máy điều hòa cũng không được à?"

"Giờ gan cậu to vậy rồi cơ à?" Tôn Vấn Cừ cười nói.

"Cũng không phải..." Phương Trì ngẫm lại liền thở dài, "Thôi, vẫn nên cẩn thận đi, hiện giờ nếu thật... xảy ra chuyện gì, tôi sợ tôi cũng không ứng phó được."

"Nghỉ ngơi cho tốt đi," Tôn Vấn Cừ vỗ mặt cậu, "Hai ngày nữa về thành phố là cậu có thể nghênh ngang được rồi."

Câu này không hiểu sao lại khiến Phương Trì cồn cào, nhìn Tôn Vấn Cừ: "Anh nói gì thế."

"Nói thật chứ," Tôn Vấn Cừ cong khóe miệng: "Chó hoang."

"Tôi đi ngủ đây," Phương Trì kéo quần, lại nhảy nhảy mấy cái, "Ngủ ngon."

"Ngủ ngon con trai." Tôn Vấn Cừ nói.

Phương Trì liếc mắt nhìn hắn: "Ngủ ngon papa."

Mấy ngày sau đó Phương Trì đều không tới ngủ chực điều hòa nữa, chỉ là ngày nào cũng cùng Tôn Vấn Cừ chạy bộ, sau đó trò chuyện với ông bà, dọn dẹp vườn rau.

Cậu biết hiện giờ mình có quá nhiều thứ không chắc chắn, trách nhiệm không gánh được và cả mâu thuẫn không xử lý được.

Nếu như hiện giờ xảy ra vấn đề gì, Tôn Vấn Cừ cũng sẽ trong nháy mắt bị cuốn vào, đây là điều cậu không muốn, cậu vẫn luôn nghĩ là, kể cả muốn nói ra với người nhà, cũng không thể lấy Tôn Vấn Cừ để mở đầu.

Tuy rằng Tôn Vấn Cừ trông vẫn luôn như thể chẳng có gì đáng kể, nhưng cậu cũng không muốn để Tôn Vấn Cừ cùng cậu đối mặt với những áp lực đó, chuyện của bản thân, tự bản thân xử lý cho tốt, rồi mới để Tôn Vấn Cừ ra trận, cậu cảm thấy như vậy sẽ tốt hơn.

Theo thời gian từng giờ trôi qua, Phương Trì ngày ngày chăm chú nhìn điện thoại di động, đề tài trong nhóm chat lớp học gần như đều là tra điểm, mỗi lần nhìn thấy đều cảm giác lòng bàn tay đổ mồ hôi.

Nháy mắt có thông báo rút cuộc cũng có thể tra được điểm, cậu lại ném mạnh điện thoại qua một bên, còn hô một tiếng: "Tôi đệt! Có thể tra điểm rồi!"

"Làm sao thế?" Tôn Vấn Cừ nhìn cậu, "Thì tra thôi, làm giật cả mình."

"Tôi sợ," Phương Trì nói xong liền chạy ra khỏi phòng, vừa chạy xuống tầng vừa gọi: "Ông nội! Bà nội! Có thể tra điểm rồi!"

"Tra chưa?" Ông nội từ sân sau chạy vào, "Bao nhiêu điểm?"

"Chưa tra," Phương Trì ngồi vào trên ghế sofa, rồi đứng lên, kéo Tiểu Tử qua ôm lấy đầu nó xoa, "Con hồi hộp quá."

Tôn Vấn Cừ cầm điện thoại hắn vừa nhìn vừa đi xuống: "Cho tôi số báo danh của cậu, tôi tra hộ cậu."

"Được." Phương Trì lập tức nhảy lên, chạy lên đưa giấy dự thi các thứ cho hắn.

"Là số điện thoại này đi," Tôn Vấn Cừ nhìn điện thoại di động hắn, "Tôi gọi đây."

"....Gọi đi." Phương Trì sốt sắng mà cứ nhảy tại chỗ, lúc ngón tay Tôn Vấn Cừ ấn lên màn hình, cậu quay người chạy ra khỏi phòng khách, "Tôi muốn đi vệ sinh."

Tôn Vấn Cừ cười hơi bất đắc dĩ, gọi vào số điện thoại tra điểm.

Phương Trì đứng trong nhà vệ sinh, một tay chống tường một tay đỡ súng, nhìn chân mình chằm chằm, im lặng đứng, đứng nửa buổi mà chẳng hề có tiến triển gì.

Một bức tượng đá đang nắm súng.

Cậu cảm thấy bản thân sắp hóa đá.

Thành quả của hơn nửa năm nỗ lực, dồn toàn lực ôn tập, đều ở bên trong cú điện thoại kia.

Cậu vốn cảm thấy bản thân sẽ không để ý, mà không ngờ chính mình lại sẽ để tâm đến vậy.

Hồi hộp đến mức muốn đi tiểu.

Đứng đây rồi lại không đi được.

Mãi cho tới lúc Tôn Vấn Cừ trong sân gọi cậu một tiếng, cậu mới lấy lại tinh thần, kéo quần quay người chạy ra khỏi nhà vệ sinh.

"Thế nào! Tra được chưa!" Cậu nhìn chằm chằm điện thoại trong tay Tôn Vấn Cừ.

Tôn Vấn Cừ giơ tay lên, giơ điện thoại về phía cậu: "Là gửi tin nhắn tới, tự xem, hay là để tôi nói?"

"Điểm thấp không? Hay là điểm trung bình?" Phương Trì hỏi.

"Không thấp," Tôn Vấn Cừ nhìn điện thoại di động, "Tôi tra thử điểm chuẩn năm ngoái..."

"Qua không!" Phương Trì đuổi theo một câu, tay nắm lấy quần cũng quên cả buông ra.

"Quần cậu không sao đấy chứ?" Tôn Vấn Cừ liếc mắt nhìn cậu.

Phương Trì thả tay ra.

"Qua điểm chuẩn năm ngoái, cũng được," Tôn Vấn Cừ đưa giấy tới trước mặt cậu, cười, "551, không có vấn đề gì... Cậu thi tốt hơn tôi nghĩ."

Phương Trì nhìn chằm chằm con số rất nhiều lần, nụ cười từng chút một hiện lên trên mặt cậu, cuối cùng cậu nhảy cẫng lên một cái, huýt sáo với Tiểu Tử đang ở bên cạnh phe phẩy đuổi, sau đó bắt đầu cười.

"Vẫn được mà, ha ha ha ha," Phương Trì chạy đến trước mặt ông bà, "Con đã nghĩ con không đến 500 điểm kìa ha ha ha..."

Sau đó cậu liền đi vào phòng khách, cầm lấy cốc uống mấy ngụm nước to: "Quá ngoài ý muốn ha ha ha ha..."

Ông bà nội cũng ha ha cùng cậu vài tiếng, rồi ông nội quay sang nhìn Tôn Vấn Cừ: "Điểm này là vẫn ổn đúng không?"

"Vâng, cũng không tệ lắm, vào trường cậu ấy muốn vào hẳn là không vấn đề gì." Tôn Vấn Cừ cười nói.

"Vui đến vậy cơ à." Bà nội vừa vui mà vừa buồn cười nhìn Phương Trì còn đang vòng tới vòng lui trong phòng xem điện thoại di động.

"Cảm giác sắp điên rồi." Tôn Vấn Cừ nói một câu.

"Ôi," Bà nội vừa nghe liền căng thẳng, chạy tới kéo Phương Trì, "Thằng ranh con này, không sao đấy chứ?"

"Không có chuyện gì cả bà nội!" Phương Trì vẫn đang mừng rỡ quá đà, "Con chỉ vui quá thôi!"

"Thằng bé này, từ nhỏ tới giờ cả nhà còn chưa bao giờ thấy nó vì chuyện gì mà vui thành thế này, quá đáng sợ," Bà nội nhìn chằm chằm cậu một lúc, hơi do dự, cầm cốc bên cạnh qua, hất nước trong cốc vào mặt Phương Trì.

"Ơ!" Phương Trì tuy rằng đang cười rất tập trung, nhưng vẫn phản ứng rất nhanh mà tránh đi, một nửa chỗ nước văng vào vai cậu, cậu hơi buồn cười nhìn bà bội, "Bà, bà làm gì thế!"

Tôn Vấn Cừ ngồi xuống ghế cười không ngừng được.

"Khỏe chưa?" Bà nội nhìn cậu.

"...Vốn là cũng đâu có không khỏe," Phương Trì thở dài, thu nụ cười lại, "Con chỉ vui quá thôi, thi tốt hơn so với con dự đoán."

"Nhất định là thi tốt," Bà nội nâng mặt cậu xoa, "Cháu trai cưng của bà đương nhiên là không thành vấn đề."

Phương Trì cười ôm bà nội đung đưa, nhìn Tôn Vấn Cừ.

Tôn Vấn Cừ ngồi trên sofa chống tay lên thái dương cười.

"Phải quay lại trường học đúng không?" Ông nội hỏi.

"Vâng, con định về trường học bàn bạc lại với lão Lý, ngày mai sẽ ra điểm, con định nghe ý kiến thầy xem," Phương Trì nói, "Sau đó lại cùng bạn học tụ họp, ăn một bữa cơm, sau này cũng ít gặp mặt."

"Ngày mai về à?" Ông nội nói, "Chuyện này cứ về sớm hỏi cho rõ."

"Vâng," Phương Trì liếc mắt nhìn Tôn Vấn Cừ, "Anh...ngày mai đi cùng tôi đi, anh nhiều đồ, tôi giúp anh mang một ít."

"Được," Tôn Vấn Cừ cười, "Bên kia bảo Lượng Tử tới đón là được."

Cơm nước xong, Phương Trì gọi điện cho Tiếu Nhất Minh, hàn huyên cùng bạn một lúc.

Tiếu Nhất Minh cũng đã tra được điểm rồi, rất cao, Phương Trì thật sự bội phục cậu, nửa năm nay cậu chịu áp lực, cuối cùng vậy mà thi cũng không quá bị ảnh hưởng.

"Hôm nay tao chuyển qua chỗ anh tao," Tiếu Nhất Minh nói, "Chìa khóa tao thả lại chỗ cũ cho mày."

"Ừ," Phương Trì đáp, "Mai tao về thành phố, mày đến trường không?"

"Đến," Tiếu Nhất Minh nói, "Gặp rồi hai đứa mình nói chuyện một lúc đi."

"Được." Phương Trì cúp điện thoại.

Không hiểu tại sao, vừa nghe thấy Tiếu Nhất Minh thi không tệ, cả người cậu như được thả lỏng.

Nhảy bước thấp bước cao lên tầng, Tôn Vấn Cừ đang ở trong phòng sửa soạn quần áo.

"Đồ đạc không mang hết đi đúng không?" Phương Trì hỏi.

"Ừ, mang gì thường dùng thôi," Tôn Vấn Cừ nhìn cậu, "Giờ bình tĩnh hơn rồi?"

Phương Trì cười ha ha hai tiếng: "Ừ."

"Đi sắp xếp đồ của cậu đi." Tôn Vấn Cừ nói.

"Ngày mai sẽ chỉ có hai chúng ta rồi," Phương Trì dựa vào tường, "Chỉ có hai chúng ta."