Phi Lai Hoành Khuyển

Chương 52




Ăn buffet đáng lẽ ra là sở trường của Phương Trì, một người chấp ba người không thành vấn đề, thế nhưng hôm nay cậu lại ăn không nhiều, sợ ăn quá nhiều dầu mỡ lại đau bụng, Tôn Vấn Cừ thì ngược lại, ăn nhiều hơn bình thường một chút.

Lúc ăn xong đi ra khỏi nhà hàng, hắn cảm thấy có hơi chướng bụng, hai người Mã Lượng lái xe đi trước, Tôn Vấn Cừ ném chìa khóa xe cho Phương Trì: "Cậu lái đi, tôi ăn no."

"À." Phương Trì gật đầu, mở cửa ghế lái ra ngồi vào.

"Hôm nay về rồi đừng học nữa," Tôn Vấn Cừ lên xe, "Nghe nhạc, chơi với Hoàng tổng một lúc, mười giờ là ngủ được rồi."

"Ừ," Phương Trì đáp, "Hoàng tổng giờ không chơi với tôi nữa rồi, còn không thèm nhìn tôi nữa, trước đây còn liếc mắt một cái, giờ căn bản coi tôi là không khí."

Tôn Vấn Cừ nở nụ cười: "Thù dai thật."

"Thi xong rồi tôi mang nó đến cho anh xem," Phương Trì nói, "Giờ béo như lợn rồi, tôi đang bắt đầu giảm bữa ăn cho nó."

"Cậu cũng sắp rồi, ông bà nội chỉ chờ cậu về để cho heo ăn thôi." Tôn Vấn Cừ nói.

"Sao tôi cảm giác..." Phương Trì vừa lái xe vừa quay đầu qua liếc nhìn hắn, "Anh cũng gầy đi?"

"Mùa hè mà, rụng lông rồi thì nhìn ra được gầy," Tôn Vấn Cừ cười, "Gần đây tôi cũng mệt, chú Lượng Tử của cậu muốn đưa bộ tác phẩm kia đi triển lãm, thời gian đã eo hẹp rồi, nhiệm vụ quan trọng còn yêu cầu cao nữa."

"Anh bảo một lần vào khoản lớn, là cái này đúng không?"Phương Trì hỏi.

"Ừ," Tôn Vấn Cừ ngẫm lại liền nói, "Cám ơn tiền lì xì của cậu."

Phương Trì cười ha ha, một lúc sau lại hỏi: "Tối nay anh ở đâu?"

"Ở chỗ Lượng Tử chứ đâu," Tôn Vấn Cừ quay đầu ra nhìn ghế sau, "Mấy thứ tôi làm đều mang theo rồi, tối nay phải bàn bạc với nó."

"Cả đêm à?" Phương Trì nhíu mày.

"Xem xem, cả đêm thì cũng không sao, mai đến đón cậu, đưa cậu đến phòng thi, rồi tôi đến khách sạn ngủ bù," Tôn Vấn Cừ nói, "Buổi trưa cậu nghỉ ngơi, chiều tôi lại có thể ngủ bù tiếp."

"Đúng rồi," Phương Trì liếc mắt nhìn hắn, "Là...có thể... mai có thể tiện đường đón thêm một người không? Bạn học tôi."

"Là bạn thân kia của cậu à?" Tôn Vấn Cừ hỏi.

"Ừ," Phương Trì gật đầu, "Nó...mâu thuẫn với gia đình cũng lâu rồi, vẫn luôn ở nhà dì, ngày mai đi thi tự nó ngồi xe buýt đến, tôi nghĩ, nếu mà tiện đường thì chở nó luôn?"

"Được, không thành vấn đề," Tôn Vấn Cừ chậm rãi xoay người, "Đến giờ này rồi mà còn ầm ĩ với gia đình cũng giỏi thật, không sợ ảnh hưởng rồi thi không tốt à?"

Phương Trì không nói gì, im lặng nửa buổi mới thở dài: "Chuyện ngoài ý muốn."

Xe lái đến dưới tầng, Phương Trì xuống xe, nhìn Tôn Vấn Cừ xuống xe từ bên kia rồi vòng qua đây.

"Lên đi," Tôn Vấn Cừ vỗ sau lưng cậu, "Nghỉ ngơi sớm chút."

"À." Phương Trì đứng không nhúc nhích.

"Sao thế?" Tôn Vấn Cừ mở cửa xe, chuẩn bị lên xe.

"Không sao." Phương Trì nhìn hắn.

"Trên mặt tôi có thịt bò khô à?" Tôn Vấn Cừ sờ mặt.

"Không," Phương Trì cười, hơi ngượng ngùng nắm tóc, "Tôi hình như là...lâu lắm rồi không được nhìn thấy anh."

"Vậy muốn nhìn thêm một lúc không?" Tôn Vấn Cừ dựa vào cửa xe, lấy điện thoại ra bật đèn pin rọi sáng mặt mình, "Độ phân giải cao không nhòe."

"....Thôi," Phương Trì nhìn hắn, "Làm tôi sợ chết."

"Tôi đi đây," Tôn Vấn Cừ lên xe, hạ cửa kính xe xuống, "Ngày mai đến đón cậu, mang đồ ăn sáng đến cho cậu."

"Được," Phương Trì chậm rãi lùi về hành lang, "Ngủ ngon, đến chỗ Mã Lượng rồi thì nói cho tôi một tiếng."

"Ừ, ngủ ngon." Tôn Vấn Cừ phất tay một cái, lái xe đi.

Phương Trì trở về nhà, chuẩn bị đồ đạc, túi đựng văn phòng phẩm cần dùng cho ngày mai vào trong cặp để cạnh cửa, sau đó tắm gội, gọi điện cho Tiếu Nhất Minh bảo mai cậu chờ ở ngã tư, rồi tóm lấy Hoàng tổng béo ị từ trên ghế sofa đến xoa xoa một lúc.

Nói ra thì, vậy mà chẳng căng thẳng mấy, có thể là vì có Tôn Vấn Cừ đến, cậu cảm thấy như thể có một chỗ dựa.

Tôn Vấn Cừ gửi tin nhắn tới, bảo là đã tới nhà Mã Lượng rồi, cậu cũng cảm thấy buồn ngủ.

Thế nên, nằm xuống là ngủ, cứ thế ngủ một giấc đến tận lúc đồng hồ báo thức vang lên.

Rời giường một lúc, cảm giác hồi hộp mới đột ngột trở lại.

Chính là ngày hôm nay, hai tiếng nữa, là phải vào phòng thi, mang theo mong đợi của chính mình với chính mình, còn có cả...mong đợi của Tôn Vấn Cừ, đúng, Tôn Vấn Cừ có mong đợi đối với cậu.

Phương Trì rửa mặt xong, kiểm tra lại đồ đạc phải mang đi, điện thoại Tôn Vấn Cừ gọi tới.

"Tôi xuống ngay đây." Phương Trì nhìn xuống xe dưới tầng.

Bữa sáng Tôn Vấn Cừ mang cho cậu cũng không tệ lắm, là tào phớ và tiểu long bao, đều vẫn còn nóng hổi.

"Nhà bạn học cậu đi hướng nào?" Tôn Vấn Cừ hỏi.

"Từ ngã tư rẽ đi trường bọn tôi thì đừng rẽ, đi thẳng là được, thêm hai ngã tư nữa là tới, tôi bảo cậu ấy chờ ở ngã tư rồi," Phương Trì mở hộp đồ ăn sáng ra, "Hai phần? Anh chưa ăn à?"

"Tôi ăn rồi," Tôn Vấn Cừ nói, "Phần kia là mua thêm, sợ bạn học cậu chưa ăn sáng."

"À," Phương Trì nhìn hắn, "Anh cũng chu đáo thật đấy."

"Bạn học kiêm bạn thân của con trai tôi," Tôn Vấn Cừ cười nói, "Phải chu đáo mới được."

Lái xe đến ngã tư, Tiếu Nhất Minh đã chờ sẵn, Phương Trì xuống xe để cho cậu bò vào ghế sau rồi mới lên lại xe: "Đây là Tiếu Nhất Minh, bạn thân của tôi, còn đây là bạn tao, Tôn Vấn Cừ."

"Cảm ơn anh Tôn." Tiếu Nhất Minh ở ghế sau nói một câu.

"Gọi là chú chứ," Phương Trì nói, đưa đồ ăn sáng cho cậu, "Ăn chưa? Chưa ăn thì ăn cái này đi."

"Chưa ăn," Tiếu Nhất Minh nhận lấy, hơi do dự liền hỏi môt câu, "Chú?"

"Ừ." Phương Trì gật đầu.

"Cảm ơn chú." Tiếu Nhất Minh dứt khoát đổi cách xưng hô.

"Không có gì." Tôn Vấn Cừ cười trả lời, nhìn qua gương chiếu hậu.

Tiếu Nhất Minh à, cậu bé này trông cũng không tệ, vẻ ngoài đoan chính, thế nhưng có thể nhìn ra được, tâm trạng không được trọn vẹn như Phương Trì, nhìn như có chuyện gì đó trong lòng.

Xem ra, "mâu thuẫn" với người nhà, cũng không phải mâu thuẫn nhỏ.

Gần địa điểm thi không được đậu xe, Tôn Vấn Cừ để hai người bọn họ xuống xe ở cổng địa điểm thi, rồi lái đến bãi đậu xe bên cạnh.

"Còn đủ thời gian," Phương Trì nằm nhoài trên cửa kính xe nói, "Anh dừng xe xong rồi thì đến đây đi."

"Hả?" Tôn Vấn Cừ ngây người, "Cậu không vào à?"

"Anh đến rồi thì tôi vào," Phương Trì bám lấy cửa kính xe nhảy nhảy, "Tôi...hơi căng thẳng, không hiểu là làm sao."

"Vậy thì cậu chờ tôi đi." Tôn Vấn Cừ cười.

"Ừ." Phương Trì đáp một tiếng.

Xe đến đưa con em đi thi cũng không ít, đến rồi đều không đi, chờ đến trưa đón luôn, trong bãi đậu xe đã không còn chỗ trống, cũng may là xe Tôn Vấn Cừ nhỏ, có thể chen vào một chỗ chỉ khoảng nửa ô đỗ xe.

Dừng xe rồi, hắn nhìn đồng hồ, chạy chậm về hướng cổng địa điểm thi.

Phương Trì vẫn đứng ở đó, vừa nhìn thấy hắn liền nhảy tới: "Làm sao bây giờ, tôi hồi hộp."

"Hồi hộp là bình thường," Tôn Vấn Cừ cầm lấy tay cậu, xoa xoa, "Thi đại học, ai cũng hồi hộp cả, quyết định nộp giấy trắng cũng sẽ hồi hộp, huống hồ là cậu còn muốn thi tốt."

"Anh nói xem, tôi có thể thi được không?" Phương Trì nắm cỏ bốn lá trong cổ áo, "Thiên linh linh địa linh linh..."

"Cậu cứ làm của cậu, theo thói quen bình thường là được," Tôn Vấn Cừ vỗ lên mặt cậu, "Chắc chắn không thành vấn đề."

"Ừ, được." Phương Trì gật đầu, lại nhảy ra, "Được rồi, tôi không hồi hộp nữa, giờ anh đến khách sạn ngủ bù lại sức à?"

"Không ngủ bù," Tôn Vấn Cừ nói, "Tôi cũng hồi hộp, không ngủ được, chốc nữa Lượng Tử tới gặp tôi, bọn tôi tìm chỗ nào đó ngồi nói chuyện, cậu đi vào đi."

Phương Trì hít một hơi, quay người đi được hai bước lại dừng, dừng một lúc liền đi về trước mặt Tôn Vấn Cừ, cầm lấy tay hắn, dùng sức mà nắn bóp hai cái, rồi mới một lần nữa quay người chạy vào cổng địa điểm thi.

Tôn Vấn Cừ chờ cho không thấy bóng người cậu nữa rồi mới nhăn răng vẩy tay, Phương Trì căng thẳng quá mức, bóp một cái này suýt nữa bóp tay hắn gãy luôn.

Sau khi tiếng chuông báo kỳ thi bắt đầu reo lên, Tôn Vấn Cừ nhận được điện thoại của Mã Lượng, hai người bọn họ hẹn nhau ở bãi đậu xe, tìm một quán cà phê gần đó vào ngồi, tiếp tục trò chuyện về bản thiết kế hôm qua còn đang nói dở.

"Chờ đợi" lần này, Mã Lượng định mang đi tham gia một triển lãm các thiết kế trong mấy năm diễn ra vào cuối năm nay, tham gia triển lãm đều là một vài tác phẩm tương đối hiện đại và có nét mới.

Chính là kiểu ba coi thường nhất, ông cho rằng mấy thứ này không có gốc rễ, chỉ có bề nổi.

Tôn Vấn Cừ cảm thấy, không thể phủ nhận là có thứ như thế tồn tại, nhưng hắn sẽ không như vậy, điều hắn muốn là, trên cùng một cái gốc, phải nảy ra những mầm khác nhau.

Mã Lượng tán thành với ý nghĩ của hắn cùng với bản thiết kế đầu tiên, hai người bọn họ giờ đang thảo luận xem những thứ này nên chú trọng tính thực dụng hơn, hay là hiệu quả thị giác hơn.

""Trưởng thành", chính là từ lúng túng đến trôi chảy, từ không thực tế đến thực tế," Tôn Vấn Cừ nhấp một ngụm cà phê, "Tao cần ba tác phẩm để thể hiện quá trình này."

"Cũng đừng quá, quá lộn xộn." Mã Lượng nói.

"Tao hiểu ý mày," Tôn Vấn Cừ cười, "Tao sẽ không làm quá dị dạng đâu, hiện giờ, cái lọ này mày thấy nó kỳ quặc, nhưng nó không phải kiểu kỳ quặc khó coi."

Mã Lượng gật đầu.

"Thêm vào hai cái nữa, có thể nhìn ra được ý tứ," Tôn Vấn Cừ nói, "Tao trong tháng này chắc sẽ làm ra được."

"Tháng này mày có, có thời gian à?" Mã Lượng cười nhìn hắn.

"Muốn có thì sẽ có." Tôn Vấn Cừ cũng cười.

Hai người hàn huyên trong quán cafe một lúc lâu, nhìn đồng hồ đã 11 giờ rồi, Tôn Vấn Cừ định đi ra bên ngoài địa điểm thi chờ.

"Chìa khóa cho mày," Mã Lượng nói, "Tao đi về, về trước."

"Mày không đón cháu trai lớn mày à?" Tôn Vấn Cừ hỏi.

"Không đón, cậu ta thấy, thấy tao, tình cảm dâng trào với, với mày lại không bày, bày tỏ ra được." Mã Lượng nói.

Bên ngoài địa điểm thi đã có không ít phụ huynh đứng giữa nắng chờ, Tôn Vấn Cừ không muốn tắm nắng, nhưng loanh quanh hai vòng, bóng cây nào cũng đã có người rồi, hắn đành phải đi vào siêu thị đối diện, mua hai chai nước uống, vừa uống vừa nhìn.

Tiếng chuông báo kết thúc giờ thi vang lên khoảng một lúc, các thí sinh bắt đầu ra ngoài.

Tôn Vấn Cừ vừa đi ra khỏi siêu thị liền nhìn thấy Phương Trì bên trong đám người hết nhìn đông lại nhìn tây, hắn vẫy tay, Phương Trì lập tức nhìn thấy hắn, cười đến mức không còn thấy tổ quốc đâu.

"Tôi cảm thấy cũng không tệ lắm!" Phương Trì còn chưa chạy tới trước mặt hắn đã hô lên, "Cũng được!"

"Thế à?" Tôn Vấn Cừ nở nụ cười, "So đáp án rồi à?"

"Không so, thi rồi thì mặc kệ," Phương Trì cười khà khà vui vẻ, "Dù sao tôi cũng cảm thấy rất tốt, văn thì chúng tôi trước đó đã làm một đề tương tự rồi, thêm thắt thêm một ít là viết ra được."

"Vậy thì tốt," Tôn Vấn Cừ gảy một cái trên mặt cậu, "Ăn gì đi?"

"Chờ đã," Phương Trì rút điện thoại di động ra từ một bên cặp, "Tôi..."

"Bạn học của cậu đi cùng không?" Tôn Vấn Cừ hỏi một câu.

"Tôi không biết, để tôi hỏi nó xem," Phương Trì cúi đầu gọi, "Mày ở đâu? A? Mẹ mày...thật à? Cùng tới à?"

Nói vài câu xong, Phương Trì dập điện thoại, trông có vẻ rất thoải mái, nhìn về hướng cổng địa điểm thi: "Ba mẹ nó đến đón nó rồi, chắc là vẫn xót con trai."

Ba mẹ Tiếu Nhất Minh vẫn tới đón Tiếu Nhất Minh, điều này khiến cho thứ gì đó vẫn luôn đè nặng trong lòng Phương Trì như được thoáng lỏng đi một chút, cảm giác thở cũng dễ dàng hơn nhiều.

Buổi trưa cậu muốn đi ăn thịt, Tôn Vấn Cừ dẫn cậu đi ăn một bữa sườn bò, còn rất ngon.

Khách sạn Mã Lượng đặt phòng trước cũng không quá xa địa điểm thi, lái xe mười mấy phút là tới, còn là một phòng đôi rất cao cấp.

"Chú Lượng Tử cũng quá quan trọng rồi," Phương Trì nhìn hết từ ngoài vào trong, "Phòng xịn thế này ngủ mỗi hai buổi trưa, lỗ thật."

"Cậu nghĩ nhiều thật đấy," Tôn Vấn Cừ nở nụ cười, "Cũng có bắt cậu bỏ tiền đâu."

"Tôi sợ tôi không ngủ được." Phương Trì gãi đầu.

"Ngủ một lúc thử xem," Tôn Vấn Cừ bật điều hòa trong phòng lên, ngồi vào trước bàn phòng khách, "Cậu ngủ đi, tôi ở đây."

"Làm việc à?" Phương Trì hỏi.

"Ừ, buổi sáng nói chuyện một lúc, có nhiều chỗ phải thay đổi," Tôn Vấn Cừ nhìn đồng hồ, "Đến giờ tôi sẽ gọi cậu dậy, yên tâm ngủ đi."

Tôn Vấn Cừ mang theo một cặp giấy tờ, bên trong đều là bản vẽ giấy, giống như mấy tờ cậu nhìn thấy đợt Tết, đều đánh số theo ngày tháng, có bản còn viết chữ gì đó bên cạnh.

Phương Trì đứng phía sau nhìn hắn.

Giờ trời đang nóng, Tôn Vấn Cừ mặc áo phông trắng, quần thể thao đen, nhìn vừa nhàn nhã vừa tùy ý, khiến người ta rất thoải mái, nhìn thấy hắn đều không thấy nóng nữa.

Đương nhiên, cũng có thể là vì trong phòng đang bật máy điều hòa...

Phương Trì đi vào buồng tắm, lao vào tắm, thật ra cậu cũng không nóng lắm, trong phòng thi có máy điều hòa, lúc ăn cơm cũng có điều hòa, có chăng là cảm thấy căn phòng đắt như thế, không tắm không đi tiểu thì lại hơi tiếc.

Lúc tắm xong đi ra, cậu hơi giật mình phát hiện Tôn Vấn Cừ đang nằm nhoài trên bàn.

"Anh..." Phương Trì đi tới nhìn thử, tay vốn định đẩy hắn liền dừng lại, Tôn Vấn Cừ hình như là đang ngủ, cậu do dự, nhỏ giọng nói, "Anh lên giường ngủ đi?"

"Ngủ của cậu đi," Tôn Vấn Cừ mở một con mắt ra, "Tôi không phải đang ngủ."

"Vậy anh làm gì?" Phương Trì ngây người.

"Suy nghĩ," Tôn Vấn Cừ liền nhắm hai mắt lại, "Nhanh đi nghỉ đi, chiều còn thi nữa."

"À." Phương Trì đáp một tiếng rồi đi vào phòng trong.

Giường cũng rất dễ chịu, cậu nằm xuống chẳng bao lâu đã ngủ.

Buổi chiều, Tôn Vấn Cừ gọi cậu dậy sớm, sau đó đưa cậu đến địa điểm thi.

Trải qua cuộc ác chiến sáng nay, cảm giác hồi hộp của Phương Trì đã biến mất, hai tiếng buổi chiều này cậu tập trung vô cùng, nằm sấp trên bàn tính toán loạch xoạch, viết đầy giấy nháp, làm xong bài rồi vẫn còn thừa thời gian, cậu liền nhanh chóng kiểm tra lại bài mấy lần.

Lúc đi ra phòng thi, không hiểu sao lại cảm thấy bước chân rất nhẹ.

Tôn Vấn Cừ cắn cây kem đứng ở tán cây ven đường đông cứng, vừa nhìn thấy cậu ra liền đưa một cây tới: "Ăn nhanh, mới mua xong."

"Tôi cảm tưởng," Phương Trì vừa xé vỏ que kem vừa nói, "Tôi sẽ thi được thủ khoa."

"Có lý tưởng vĩ đại thế này cũng tốt." Tôn Vấn Cừ gật đầu.

"Anh không thể phối hợp một chút à?" Phương Trì cười, "Cổ vũ tôi tí chứ."

Tôn Vấn Cừ giơ cây kem trong tay lên, "Oppaaa, oppa siêu giỏi luôn, oppa chắc chắn sẽ được thủ khoa mà, hwaiting hwaiting!"

"Ôi!" Phương Trì nhanh chóng nhìn xung quanh, cúi đầu rồi đi về phía trước.

Tuy nói thi được thủ khoa là lý tưởng xa vời, lần thi đại học này có lẽ không thể nào thực hiện được, cũng không ai định sau đó lại thi thêm mấy lần để thực hiện, nhưng tâm trạng Phương Trì lần này thật sự không tệ.

Hai ngày kỳ thi diễn ra, ngoài buổi sáng ngày đầu tiên cậu hơi hồi hộp còn suýt nữa bóp nát tay Tôn Vấn Cừ, sau đó liền ổn định lại, lúc nào rời khỏi địa điểm thi miệng cũng nhếch, cuối cùng thi xong tiếng Anh, lúc đi ra dưới bàn chân như thể có gắn lò xo, nếu không phải người bên cạnh đông đúc làm cậu không thể bay lên, cậu chắc đã có thể cứ thế bay thẳng lên trời.

"Giải phóng rồi!" Phương Trì dựa vào trên ô tô, hô một tiếng rất lớn, "Giải phóng rồi!"

"Còn muốn quay lại trường không?" Tôn Vấn Cừ cười hỏi cậu.

"Không cần, có điểm rồi mới về, còn cái gì mà bữa ăn chia tay nữa," Phương Trì nghiêng đầu đi nhìn hắn, khà khà ha ha mà cười, "Sao tôi lại vui thế nhỉ, không ngừng được."

"Có người khóc đấy," Tôn Vấn Cừ liếc mắt nhìn ra ngoài cửa xe, một học sinh nữ đang vừa đi vừa khóc, bố mẹ cô bé vẫn luôn đi bên cạnh an ủi, "Lần này cậu làm bài không tệ nên mới không khóc.

"Làm bài tệ thì tôi cũng không khóc," Phương Trì chậc một tiếng, "Cũng chẳng ai mắng tôi."

Tôn Vấn Cừ cười, không nói gì.

Cậu suy nghĩ xong liền chép miệng, "Tôi không phải là có ảo giác chứ, nếu thật sự là ảo giác tôi sẽ không khóc đâu, mà cứ thế ngất đi luôn."

"Sẽ không," Tôn Vấn Cừ vỗ lên bả vai cậu, "Mấy câu trước đó cậu gửi tới cho tôi, nếu có thể làm được, là không phải ảo giác rồi."

"Không phải đang an ủi tôi đấy chứ." Phương Trì nhìn hắn.

"Không phải," Tôn Vấn Cừ trả lời rất chắc chắn, rồi lại bồi thêm một câu, "Cậu phải tin tưởng học bá chứ."

"Ừm!" Phương Trì vỗ chân.

Vốn là Mã Lượng còn định mời Phương Trì ăn một bữa, xem như là chúc mừng, kết quả là chú chó Phương Trì không ngừng cào móng mà nói phải về nhà, về thôn gặp ông bà.

Tôn Vấn Cừ đành phải cùng cậu đi thu dọn, xách theo Hoàng tổng, ăn tô mì dưới tầng, rồi lái xe về luôn.

"Nếu anh mệt thì nói, để tôi lái." Phương Trì nói, "Giờ tôi đang phấn chấn lắm, có thể lái một đường đến sáng mai không ngủ gật."

"Hôm qua tôi ngủ được lắm, không sao," Tôn Vấn Cừ nhìn cậu, "Cậu thả lỏng một lúc đi, chợp mắt một lúc."

"Không cần! Tôi đang hào hứng lắm," Phương Trì dựa vào xe nhìn ra bên ngoài cửa sổ, âm thanh liền hạ thấp, nhỏ giọng nói một câu: "Nhờ có...có anh, nếu không có anh nói với tôi mấy câu kia, giúp tôi ôn bài, hôm nay tôi không thể nào vui được thế này."

Lúc Phương Trì nói ra những câu này, hai mắt vẫn luôn nhìn ra bên ngoài, cũng không nhìn về hướng Tôn Vấn Cừ, Tôn Vấn Cừ cười, đoán là cậu đang ngượng ngùng.

"Bà nội bảo tôi gầy đi, không thì mấy hôm nay cậu làm đồ ăn khuya cho tôi đi, coi như cảm ơn," Tôn Vấn Cừ mở nhạc, mấy bài hát trong xe hắn vẫn chưa đổi, đều là mấy bài rất chậm rãi.

"Được, anh có thể chọn, nhưng mà chỉ được chọn cacao với chè vừng thôi, cái khác tôi không biết làm." Phương Trì nói.

"Thế là đủ rồi." Tôn Vấn Cừ nói.

Con đường về nhà ông bà Phương Trì khá dễ đi, có một đoạn đường sau Tết còn sửa qua, chạy rất thoải mái.

Lái xe được một phần ba lộ trình, Phương Trì vốn luôn ngồi trên ghế phụ ngắm phong cảnh thi thoảng ư hừ hai câu đã chẳng còn âm thanh.

Tôn Vấn Cừ liếc mắt nhìn cậu, đã ngủ rồi.

Nhíu mày ngủ còn rất sâu, lúc xe đi qua ổ gà, Tôn Vấn Cừ không tránh, xe tròng trành, vậy mà cậu cũng chẳng động đậy tí nào.

Tôn Vấn Cừ giảm nhẹ máy lạnh trong xe.

Có lẽ là thật sự mệt mỏi, Phương Trì chưa bao giờ học tập giỏi giang mỗi ngày tiến về phía trước, nhìn trạng thái trước đây của cậu, cũng chỉ là nửa học nửa chơi mà duy trì thành tích trung bình lơ lửng.

Nghiến răng nghiến lợi hơn nửa năm nay cũng chẳng dễ dàng gì, Tôn Vấn Cừ lúc mới đầu giúp cậu ôn tập còn thật sự không nghĩ tới, cậu vẫn có thể tiếp tục kiên trì đến cùng.

Cũng rất có quyết tâm.

Điện thoại Phương Trì để trong cặp sách ném ở ghế sau kêu.

Có điều, Phương Trì ngủ rất say, hoàn toàn chẳng nghe thấy, Tôn Vấn Cừ do dự xem có nên gọi cậu dậy không, ngẫm nghĩ lại, sợ là ba mẹ Phương Trì gọi tới hỏi tình hình, thế nên liền đẩy cậu một cái: "Này!"

Phương Trì không nhúc nhích, Tôn Vấn Cừ thả lỏng chân ga, dừng xe ven đường, cầm cặp của cậu đặt xuống trên người cậu: "Con trai! Điện thoại!"

"Hả?" Phương Trì giờ mới dụi hai mắt rồi đáp.

"Điện thoại cậu kêu kìa," Tôn Vấn Cừ nói, "Ba mẹ cậu gọi đến à?"

"À, chắc không phải đâu," Phương Trì mơ màng lấy điện thoại di động ra nhìn, "Là Tiếu Nhất Minh."

Tôn Vấn Cừ tiếp tục lái xe về phía trước, Phương Trì nhận điện thoại: "Alo?"

"Chìa khóa căn phòng kia của mày, còn đặt trên khung cửa không?" Giọng Tiếu Nhất Minh vang lên.

"Còn," Phương Trì ngồi thẳng dậy, "Sao thế?"

"Tao đến chỗ mày ở một đêm, được không?" Giọng Tiếu Nhất Minh không lớn, "Tao...ở chỗ dì tao cũng không ở lại nổi nữa."

"Không phải chứ," Phương Trì sửng sốt, "Ba mẹ mày không phải đã đưa đón mày đi thi rồi à? Không phải đã hòa giải rồi à? Sao lại còn phải thế?"

"Không đến đón đưa tao," Tiếu Nhất Minh nhỏ giọng nói, "Tao lừa mày thôi, sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của mày."

Phương Trì dập điện thoại rồi, qua nửa buổi vẫn chẳng thể nói nên lời.

Tôn Vấn Cừ không biết Tiếu Nhất Minh và cậu hàn huyên chuyện gì, có lẽ cũng chẳng phải chuyện gì vui vẻ, hắn cũng không hỏi nhiều, chỉ chỉnh nhạc to lên một chút.

Xe quẹo vào con đường nhỏ, lúc còn khoảng nửa tiếng nữa là tới làng, Phương Trì quay đầu sang nhìn hắn: "Tối nay, hai chúng ta...tâm sự đi?"